Một lát sau, Cố Thượng Nghiêu như thể không có việc gì mà tiếp tục đi "Không cần thiết"
"Vâng" Xem ra hắn nghĩ nhiều, thái tử điện hạ chỉ đơn thuần là truy cái kịch thôi.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối.
"Đồ đâu?" Trong tẩm cung, Cố Thượng Nghiêu nhít mày mình trên tủ trống rỗng.
Buổi sáng trước khi ra cửa "kính bảo vệ mắt" vẫn còn ở đó.
"Lục tiên sinh nói muốn cải tiến thiết bị, sáng nay đã sai người tới lấy rồi ạ" Thị tòng quanh không nghi ngờ gì, đặc biệt tri kỉ hỏi "Đêm nay ngài cần dùng sao?"
".....Không cần"
Cũng không biết Lục Kỳ cái tiến thứ gì, ngày hôm sau "Kính bảo vệ mắt" cũng không đưa trở về.
Ngày thứ ba cũng không có.
Ngày thứ tư vẫn không có.
Cố Thượng Nghiêu chỉ cảm thấy tâm tình mình ngày càng nóng nảy, cỗ bực bội mấy ngày trước vất vả áp xuống nay lại có xu thế ngóc đầu trở lại, tự hồ còn ngày càng nghiêm trọng..... Lại muốn đánh người.
Cái cảm giác cảm xúc thoát ly khỏi khống chế của chính mình làm Cố Thượng Nghiêu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng không biết mình bực bội cái gì, mấy ngày nay hắn cố ý hạ thấp tần xuất lên mạng. Mặc kệ công việc cần phải lên Tinh Võng hắn cũng cố tình lơ đi mấy tin tức bát quái đó
Chỉ cần ta không nghĩ đến thì sẽ không có việc gì.
Nhưng mà giữa trưa nay, hắn lại thấy thị tòng quan với lão binh lén lút ở góc tường.
"Ta cảm thấy Triều Lộc có khả năng gặp nguy hiểm"
"Hả? Thị tòng quan ngươi sao lại nói như vậy?"
"Ngươi nghĩ xem, Thẩm Dũng đã ở trong Cục Cảnh Sát rồi còn bị mưu sát, độc thủ phía sau khẳng định có mánh khóe thông thiên. Triều Lộc vẫn luôn điều tra việc của Sầm Tiểu Mộc cho nên có khả năng rất cao bị độc thủ theo dõi.
Lão binh lại bắt đầu nháy mắt ra hiệu với hắn.
Thị tòng quanh "?"
Do đã có kinh nghiệm từ trước, ngay lập tức xoay người lại bắt đầu nói lắp "điện, điện, điện....."
Cố Thượng Nghiêu trường thần đứng, mày đã nhăn thành chữ "川" "Thẩm Dũng đã chết?"
Trên thực tế, ngay ngày thứ ba sau khi Cố Thượng Nghiêu trở về, trong thế giới kịch bản Thẩm Dũng liền chết. Hắn chết trong nhà gian, nguyên nhân chết là do dị ứng thuốc.
Chuyện này cũng nhấc lên sóng gió to lớn trong thế giới hiện thực, trên mạng cái gì mọi người đều nói.
[Này, này, này...là mưu sát sao?]
[Không biết, Thẩm Dũng là pháo hôi không có phóng phát sóng. Aaaaa tò mò chết mất]
[Sao ta cảm thấy nguyên nhân Sầm Tiểu Mộc chết càng ngày càng khó phân biệt thế]
[Này tất nhiên là giết người giết khẩu]
[Cũng có khả năng thật sự là dụ tứng Penicillin]
[Cmn dị ứng Penicillin hahaha]
[Mọi người mọi ngươi đừng rối, tổ tiết mục có thông báo]
"Diễn viên hãy nhắm mắt": Không có phương pháp nhìn lại chuyện đã xảy ra, mong mọi người chú ý xem kịch.
[aaaaa cái đồ chó tiết mục, càng nói ta càng tò mò]
[Ném trứng thúi]
Nhưng mà cũng vì mấy cái thảo luận này mà trên mạng càng có nhiều người chú ý Triều Lộc. Thật phấn, giả phấn, người qua đường như một tổ ong tụ tập hết vào fan club Triều Lộc, nhân số hậu viện trong mấy ngày nay tăng mạnh.
Đương nhiên những sóng gió này Hoàng Thái Tử điện hạ mấy ngày nay không lên mạng đương nhiên cũng không biết.
Thế giới Kịch Bản.
Đại học Đông Nhân, phòng thí nghiệm sinh vật TYV.
Hiệu trưởng Tiền Thư Minh đứng trên bục giảng, đĩnh đạc nói.
Hắn không có một chút nào gọi là khí thế của một hiệu trưởng, nói chuyện một cách dí dỏm hài hước, liền Triều Lộc cái này nửa đường cắm vào tới đều nghe được mùi ngon (chịu ròi chịu ròi).
Chỉ tiếc trong đầu cô lại có cái gì đó đang quấy nhiều.
"Trước mắt giá trị gày gáy tăng rất tốt. Cứ theo cái tốc độ này không tới nửa năm ký chủ có thể trở lại thê giới của mình"
Triều Lộc đôi mắt cong cong.
"Ký chủ cố lên nha~"
"Được~"
Đột nhiên, điện thoại trong ngăn kéo rung lên. Triều Lộc nhìn là Sở Lâm Bắc nhắn tin.
"Thẩm Dũng xác thực có tiền sử dị ứng Penicillin, ngày đó trong nhà gian ban đêm hắn đột nhiên phát sóng, họ sĩ trực ban bởi vì mới thất tình nên dùng nhầm thuốc"
Nhìn vẻ ngoài, Thẩm Dũng chết xác thực là do ngoài ý muốn.
Triều Lộc một tay xoay bút, bắt đầu suy nghĩ:
Hôm ấy ra ngoại thành chơi, trong túi cô phát hiện điện thoại Sầm Tiểu Mộc, đến việc bắt giữ Thẩm Dũng, lại đến Thẩm Dũng một năm một mười khai ra toàn bộ, đến con tin cũng chỉ bị véo đỏ cổ.....Mọi việc đều tiến hành một cách quá mức thuận lợi.
Sau lưng Thẩm Dũng, còn có người khác?
Còn Sầm Tiểu thì sao? Đối tượng yêu đương của cô thật sự là Thẩm Dũng sao?
"Các bạn học, mời xem phương trình phản ứng này....." Ngay lúc này Tiền Thư Minh thống báo thời gian thảo luận kết thúc, Triều Lộc thuận tay để điện thoại lại ngăn kéo/ Cũng bỏ lỡ tin nhắn thứ hai Sở Lâm Bắc gửi:
"Lần trước tôi nói nhà tôi buổi tố có một buổi tụ hội..."
Sau khi tan học, từ chối lời mời cùng thực hiện đầu đề mới" Triều Lộc đeo balo trên lưng đi ra ngoài.
Balo cô trống rỗng, bên trong phá lệ không có tiểu cánh cụt. Nguyên nhân cũng là do nó, tiểu cánh cụt của cô lại bắt đầu héo rũ, tiến vào hình thức tự kỉ như cái xác không hồn.
Thật đúng là so với bình thường giống như hai con ngỗng.
Cô đành phải để vật nhỏ ở lại chung cư.
Muốn chạy nhanh về bồi nó, Triều Lộc liền đi đường tắt nên đã đi vào con đường mòn trong khuôn viên trường. Con đường này hẻo lánh, bình thường cơ hồ không có ai đi vào. Không nghĩ tới hôm nay lại phá lệ náo nhiệt.
"Nghe nói ban thảo chúng ta thổ lộ với mày?" Xa xa có một đám nam sinh vóc dàng cao ráo chặn một đường một thanh niên ngồi trên xe lăn.
Hai tay thanh niên dùng sức nắm chặt tay nắm xem lăn, khoe môi tái nhợt mím chặt "Mời các bạn rời đi. Nếu không tôi sẽ báo nguy"
"A, có phải con nít chơi đồ hàng đâu mà một lời không hợp liền gọi chú cảnh sát" Nam sinh cầm đầu âm dương quái khí "Tao hôm nay cũng không tin" Nói xong, người này đột nhiên làm khó dễ, thế mà một chân đá vào cái xe lăn.
Thanh niên đồng tử co lại, một chân này đá xuống, hắn đương nhiên cũng bị ngã khỏi xe lăn.
Nhưng mà, sự khuất phục ấy cũng không đến. Đồng tử thanh niên đầy mờ mịt, hắn thấy cái chân muốn đá hắn kia nửa đường bỗng dừng lại, bị một bàn chân dẫm mạnh trên mặt đất.
"Ôi" Nam sinh cầm đều đau đến kêu lên như tiếng heo kêu. Vừa ngẩng đầu hắn liền thấy một khuôn mặt nhỏ tuyệt mĩ.
"Mày...."
Triều Lộc "Đã báo nguy, ba phút sau cảnh sát sẽ đến"
"Mày mày mày"
"2 phút 50 giây"
"...Mày chờ đấy cho tao"
Mấy nam sinh này nhìn thì hung ác nhưng vừa nghe thấy cảnh sát liền sợ, đành phải tức giận rời đi.
"Là cậu" Thanh niên kích động chuyển xe lăn chào đón "Hôm nay là lần thứ hai cậu giúp tớ"
Triệu Lộc "?"
Thanh niên cũng không tức giận, chỉ có thể khoa tay múa chân "Lúc trước ở khu dạy hóa, chúng ta đã gặp qua"
Triều Lộc ".........à"
Nếu không có việc gì nữa, Triều Lộc muốn đi, tiểu cánh cụt còn ở nhà chờ cô.
Thanh niên lại không muốn như vật, lăn nhanh nói "Chào cậu, tớ tên là Thiển Bạch"
"Xin chào" Triều Lộc vừa dút lời, điện thoại liền kêu lên.
Là mẹ Văn gọi, phỏng chừng là bám riết không buông gọi cô về nhà ăn cơm. Đang định không để ý như thường ngày, mẹ Văn bỗng nhiên gửi một bức ảnh:
Bối cảnh ảnh chụp là chung cư Triều Lộc, tiểu cánh cụt của cô không thoải mái bị Văn Thù Nhi cầm cổ.
Văn gia
"Chiêu có dùng được không?" Gửi Triều Lộc ảnh chụp xong, mẹ Văn quay đầu nhìn Văn Thù Nhi, cái mặt béo tốt đầy hồ nghi.
Văn Thù Nhi ôm tiểu cánh cụt từ trên xuống dưới "Nó rất để ý con cánh cụt này, đây cũng là thứ làm nó phát tài. Yên tâm đi mẹ, có đồ vật này, tối nay nó nhất định sẽ đến"
"Tốt nhất là như vậy" Cũng không uổng công bà tìm người cạy cửa phòng ở Văn Tiểu Mai.
"Mẹ báo tin tốt này cho ba con" mẹ Văn lắc mông, cười ha hả đi.
Nhìn bóng dáng mẹ Văn, trên mặt Văn Thù Nhi hiện lên một mạt ghen ghét. Cô giơ tay ném tiểu cánh cụt lên sofa.
Tối đến, Sở gia
Sở gia nằm ở trên một ngọn núi có phong cảnh tú lệ nguyệt đàm, cả một ngọn núi này bao gồm cả mấy dặm đất xung quanh đều là của Sở gia.
Tối nay trong trang viên Sở gia ăn uống linh đình, các nhân vật nổi tiếng cũng tụ tập ở đây, những thứ này đều là người Sở gia cố ý chuẩn bị cho sinh nhật Sở Lâm Bắc.
"Chào thiếu gia"
"Thiếu gia tới"
"Ai da, Sở tiểu công tử lớn lên càng ngày càng tuấn tú đó"
Sở Lâm Bắc vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm. Cởi bỏ trang phục cảnh sát, tối nay Sở Lâm Bắc một thân âu phục thuần trắng, trên cổ thắt một cái nơ cùng màu, trở thành một công tử nhẹ nhàng phong nhã.
Nhưng công tử này tựa hồ có tâm sự
Từ trong đám người cãi cọ ồn ào đi ra, Sở Lâm Bắc một thân môt mình ngồi ở góc quầy bar, nghịch điện thoại một lúc, trên mặt ẩn ẩn lộ ra chút bực bội.
"Sàm sao đấy?" Có bạn tốt nhịn không được tiến lên,
"Nghĩ xem tại sao cô ấy lại không đọc"
"A?"
Sở Lâm Bắc lúc này mới ý thức được mình bất tri bất giác đem lời trong lòng nói ra. Hắn có chút xấu hổ nhưng nghĩ đến bạn tốt trước mặt là một cao thủ tình trường lại nhịn không được nổi lên tâm tư muốn thỉnh giáo,
"Một cô gái, cậu không liên hệ với cô ấy, cô ấy tuyệt đối không liên hệ với cậu. Cậu nhắn cho cô ấy, hoặc là không trả lời, hoặc là chỉ trả lời một hai chữ; mời cô ấy đi ăn cơm cũng từ chối, cậu nói xem cô ấy có ý nghĩ gì?"
"Người ta căn bản là chướng mắt cậu đó"
"Không có khả năng. Điện kiện của tôi như thế? Điều kiện của cô ấy? Cô ấy sao có thể chướng mắt tôi"
Bạn tốt với hắn mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày "Cũng đúng...."
Cảm thấy ngữ khí bạn tốt có lệ, Sở lâm Bắc còn muốn nghe lí luận của hắn, bữa tiệc đột nhiên truyền đến một trận la hét ầm ý.
"Không tốt rồi. Người nhà Văn gia đánh nhau rồi"
Văn gia? Chẳng phải là..... Sở Lâm Bắc đột nhiên đứng lên. Trong lòng cũng nổi lên một chút hy vọng, hắn bước nhanh đến chỗ âm thanh phát ra.
Phía Tây Bắc sảnh tiệc.
Nơi này là phòng nhỏ Sở gia dùng để chiêu đãi khách không quanh trọng. Giờ phút này, trong phòng hỗn độn. Văn Thù Nhi, cha Văn, mẹ Văn nông nóng vây xem, nhìn vết thương của người đàn ông trên mặt đất.
Triều Lộc đứng đối diện với họ, lạnh lùng nhìn mọi thứ.
"Chị, anh Sở chỉ muốn mời chị ăn một bữa cơm thôi mà, chị sao lại đánh anh ấy thành như vậy...." Văn Thù Nhi một thân váy trắng, cắn môi, thanh âm như thể tức đến phát khóc.
Người đàn ông bị cô với cha mẹ Văn vây xung quanh tên là Sở Lâm Bắc, tuy là cùng thế hệ với Sở Lâm Bắc nhưng năm nay đã gần 40, người đàn ông trung niên này lớn lên dưa vẹo táo nứt. Giờ phút này, Sở Lâm Bắc nằm trên mặt đất hình chữ "大", ai ai kêu đau.
Khách khứa vây xem lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, khinh thường phun nước miếng vào Triều Lộc "Này cũng quá báo lực rồi"
"Một chút giáo dưỡng cũng không có"
"Sở gia sao lại mời loại người như vậy tối?"
"Thật là mất mặt chết mất"
Mẹ Văn tức giận đến thịt mỡ trên mặt cũng run run "Chúng ta cực cực khổ khổ lôi kéo cơ hội cho mày, mày lại báo đạp chúng ta như vật. Mày chính là một bạch nhãn lang"
"Còn không mau xin lỗi Sở thiếu gia" cha Văn quát lên một tiếng chói tai.
Văn Thù Nhi cũng tiếp lời "đúng vật chị, chị mau xin lỗi đi, anh Sở nhất định sẽ tha thứ cho chị"
Triều Lộc nhìn Văn Thù Nhi, trào phúng nói "Muốn tôi xin lỗi cũng được, cô uống ly rượu kia đi"
Theo tầm mắt Triều Lộc, Văn Thù Nhi nhìn ly rượu vang đỏ trên bàn trà kia, sắc mặt cô tái đi.
____________________________________
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC
3/1/2022