Chỉ có Triều Lộc nghe hiểu.
Tiểu cánh cụt "pi" với cái túi sách trong tay cảnh sát. Mà cái balo đó là của Triều Lộc.
Triều Lộc đi đến bên người tiểu cánh cụt, cúi đầu hỏi nó "Muốn?"
"Pi"
Triều Lộc liền duỗi tay với cảnh sát "Đưa tôi"
Ngữ khi cô quá mức lão đại, đợi đến khi cảnh sát phản ứng lại thì balo đã ở trên tay Triều Lộc.
Cảnh sát "....."
Tiếp theo, dưới tiếng pi pi đầy nghiêm túc của tiểu cánh cụt, Triều Lộc mở balo ra cho nó "Sao vậy?"
Tiểu cánh cụt trực tiếp chui vào balo. Cái đầu nhỏ của nó ở bên trong sột sột soạt soạt tựa như đang ngửi cái gì đó.
"Hahaha nó đây là muốn làm chó à?" Mấy nam sinh lập tức cười nhạo.
Một lát sau, tiểu cánh cụt chui ra, liếc mấy người kia một cái.
Một lũ ngu ngốc. Không hiểu vì sao mấy nam sinh đó lại đồng nhất hiểu ra cái ý này.
Tiểu cánh cụt duỗi cổ ra, ngậm đồ vật để vào tay Triều Lộc.
Là điện thoại Triều Lộc.
Triều Lộc ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu dưa của tiểu gia hỏa "Mở cho em à?"
"Pi'"
Màn hình điện thoại sáng lên, vật nhỏ hóp mắt, mổ mổ mấy cái trên điện thoại Triều Lộc, lại mổ mổ mấy cái nữa.
Nó thế mà lại mổ ra công năng của bản phím.
Triều Lộc "?"
Triều Lộc nhìn tiểu cánh cụt.
Tiểu cánh cụt nhìn Triều lỘC.
Triều Lộc bỗng nhiên cử động, cô lấy thân thể mình che tiểu cánh cụt lại, bảo đảm cho người ngoài không thể nhìn thấy động tác của vật nhỏ, lúc này nhỏ giọng hỏi nó "Em muốn nói gì với chị à?"
Cố Thượng Nghiêu: À, còn không quá ngu.
Hắn cúi đầu, cái miệng nhỏ nhòn nhòn mổ một cái, lại mổ một cái..... Triều Lộc rốt cuộc cũng hiểu, cô trợn mắt to mắt, kinh ngạc nhìn tiểu cánh cụt của mình.
Tiểu cánh cụt vậy vật đuôi nhỏ, ánh sáng lão thần tỏa ra khắp nơi.
"Cảm ơn" Triều Lộc cúi đầu, dùng sức "moa" một cái lên gương mắt nhỏ đầy lông kia.
Cố Thượng Nghiêu: !!!
Mà Triều Lộc lúc này đã đứng lên, nhìn mọi người lộ ra mộtnuj cười.
Nụ cười tự tin lóa con mắt khiến Triệu Tiểu Ngọc hít thở không thông. Nó nó nó dựa vào cái gì?!
Triệu Tiểu Ngọc tức đến nhảy dựng lên "Tôi đã báo cáo cho thầy phụ trách rồi, phòng thí nghiệm của chúng tôi không thể có một thủ phạm giết người được"
Triệu Lộc trực tiếp bỏ qua cô ta, nhìn những người khác "Vì ra ngoại thành chơi và có khả năng sẽ cắm trại nên tôi đã chuẩn bị một vài thứ. Sợ không tìm thấy đồ, tôi đã bỏ một bột huỳnh quang vào trong túi"
Lời vừa dứt, hiện trường lập tức yên tĩnh trong chớp mắt, tiếp theo không ít học sinh "a?" lên một tiếng.
Sở Lâm Bắc vội tiến lên một bước, lặp lại " Cô để 'bên trong' túi bột huỳnh quang?"
Triều Lộc "Ừ" một tiếng "Đổ không ít"
Cô nhìn thẳng mọi người "Cho nên trên tay ai dính bột huỳnh quang, người đó chính là người để điện thoại Sầm Tiểu Mộc vào trong túi của tôi"
Trong nhất thời, không ai nói chuyện..
Sở Lâm Bắc kính động ra mặt vội phân phó "Lập tức tìm một chỗ tối kiểm tra toàn bộ người ở hiện trường"
"Vâng"
"Bột huỳnh quang chỉ cần đến chỗ tối lên sáng lên" Mấy sinh viên cuối cùng cũng phản ứng lại.
"Văn Tiểu Mai lợi hại thật đấy. Đây là biết trước rồi à?"
"Lợi hại lợi hại. Biện pháp này trâu"
"May mà có cô ấy bằng không tội phạm có thể trốn thoát"
Cảnh sát làm việc công suất tương đối cao, rất nhanh đã trưng dụng một cái thùng của xe đựng hàng không sử dụng.
Mấy sinh biên tự giác chia thành đội, mọi người vẫn còn lẩm nhẩm lẩm nhẩm nghị luật, lại nhiễm nhiên loại bỏ Triều Lộc ra khỏi danh sách hung thủ.
Triệu Tiểu Ngọc càng nghe càng không phục, nhịn không được âm dương quái khí nói "Nó nói cái gì là có cái đó à? Nó nói có bột huỳnh quang là có bột huỳnh quang à? Vạn nhất nó lừa mọi người thì sao?"
"Tôi tin Tiểu Mai tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này ra để giỡn" Trương Khải lời lẽ chính đáng "Cậu, cậu hôm nay vẫn luôn nhắm vào Tiểu Mai, chẳng lẽ điện thoại là cậu để?"
Triệu Tiểu Ngọc "Đánh rắng! Tôi, tôi là vì...."
"Vì cái gì?"
Trong lúc hai người này đang khắc khẩu lại có một người lặng lẽ từ trong đội ngũ đi ra ngoài.
"pi!" Tiểu cánh cụt lúc đầu ngồi xổm bên Triều Lộc đột nhiên cảnh giác.
Triều Lộc lập tức nhìn qua "Bạn học này, bạn đi đây vậy?"
Triều Lộc âm thanh không tính là nhỏ, mọi người lập tức nhất trí quay đầu.
"Thẩm Dũng, cậu đi đâu thế?" Có người không nhịn được hỏi.
Thẩm Dũng gãi gãi cái ót "Tôi đau bụng, đi WC, ha hả"
Một cảnh sát tiến lên nói với hắn "Kiểm tra xong thì đi. Nếu đã như vậy thì cho cậu tiểu táo, cậu kiểm tra trước đi"
Triều Lộc nhíu mày nhìn hắn "Sao bạn lại luôn chắp tay sau lưng thế?"
Thẩm Dũng sắc mặt cứng lại.
Đúng lúc này, Triệu Tiểu Ngọc cãi nhau thua nổi giận đùng đùng đi tới.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt.
Thẩm Dũng đột nhiên bước lên một bước, kép Triệu Tiểu Ngọc qua, bóp chặt cổ.
"A ——"
Thế giới hiện thực, người xem cuồn cuộn không dứt dừng lại ở phòng phát sóng Khải Lộc.
[ngao ngao nao chuyện gì thế này? Vừa mới xảy ra chuyện gì thế?]
[Thẩm Dũng này là từ đâu tới thế? Hắn là hung thủ giết hại Sầm Tiểu Mộc à?]
[Thẩm Dũng vẫn luôn ở trên xe buýt đó các tỷ muội. Cũng là sinh viên trong phòng thí nghiệm. Mệt hắn giả dạng lâu như vật. Lúc trước còn giúp Triều Lộc nói chuyện đấy, không nghĩ tới lại là một âm dương sư]
[Tra nam tiến bào đoàn báo danh....]
[a a a làm sao bây giờ? Thẩm Dũng bắt cóc Triệu Tiểu Ngọc, hắn muốn bỏ chạy]
Làn đạn này vừa qua đi liền thấy trên màn hình, Triều Lộc nhấc chân dài, đá một cái lon bay lên "Phanh" một tiếng, trúng giữa ót Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng nhận chữ X, ngã xuống đất không dậy nổ.
Phòng phát sóng an tĩnh trong chớp mắt, tiện đà, tập thể khán giả phát ra gà gáy.
[mẹ ơi, Lộc Lộc soái thế. Tôi tuyên bố, từ giờ khắc này tôi chính thức là fan cô ấy]
[Đừng ai cản ta. Hôm nay ta phải là Triều Lộc phấn]
[hahaha một chân trí mạng]
[Triều Lộc hảo a]
[hahaha nhìn sắc mặt Triệu Tiểu Ngọc kia.... ta cười ]
[Lộc tỷ dạy ngươi làm người]
[Triều Lộc fan club chiêu tân ing, cảm thấy hứng thú béo hữu có thể nhắn tin riêng~]
Khán giả xem đến quá high, rất nhanh từ khóa "Triều Lộc lon" lên thẳng hot search. Lại có một số cư dân mạng chế ảnh động, cú đá 306 độ không góc chết của Triều Lộc tuần hoàn vô tận:
Sợi tóc cô gái bay trong gió, sườn mặt sương mai đáng yêu. Cô đột nhiên ngước nhìn, con ngươi màu hổ phách phản xạ với ánh sáng chân trời, đẹp đến kinh tâm động pháp.
Bức ảnh này truyền khắp các mạng xã hội, đơn nhiên cũng truyền vào trong hoàng cung.
Điện Duyệt Vũ.
Trong bòng đêm, người đàn ông trẻ tuổi tối tăm lười nhác dựa vào ghế, trước mặt hắn là một cái quang não, sương mai chính mắt nhìn qua, con ngươi màu hổ pháp phản xạ với ánh sáng chân trời, phảng phất như đang khiêu khích ắn.
Ngón tay tái nhợt xoa xoa màn hình, đầu ngón tay người đàn ông chạm vào khuôn mặt tuyệt mĩ của cô giá. Kéo miệng cười lên một nụ cười không rõ ý vị, chỉ thấy hắn nói từng chữ:
"Là cô, Triều, Lộc"
Thế giới kịch bản.
Hệ thống đã sớm đem tin tốt giá trị gày gáy tăng trưởng nhanh nói cho Triều Lộc. Triều Lộc vừa lòng gạt đầu. Ngay sau đó ——
"Buông ra, buông tôi ra. Mấy người dựa vào cái gì bắt tôi" Bị cảnh sát ấn xuống mặt đất, Thẩm Dũng như heo bị giết dãy dụa.
Sở Lâm Bắc cười lạnh nói "Bắt cóc con tin, gây nguy hại cho an toàn cộng đồng, anh nó vì sao lại không bắt anh"
Thẩm Dũng mồ hôi lạnh trút xuống như mưa.
Cảnh sát tịch thu điện thoại Thẩm Dũng.
Điện thoại đơn nhiên cũng không có cái gì.
Sở Lâm Bắc "Đưa anh ta về"
Trên đường đến cục cảnh sát, Thẩm Dũng một đường đều kêu gào mình oan uổng, mình là một người đàn ông thành thật, cái gì mình cũng không làm.... Thẳng đến khi cảnh sát từ trong điện thoại hắn tìm ra lịch sử trò chuyện với Sầm Tiểu Mộc.
Hai người này quản nhiên là có quan hệ người yêu.
"Tò mò — Thăm Dò — mệ hoặc — phá hủy — ngược đãi tình cảm, này là cái gì thế?" Một cảnh sát lướt lướt điện thoại của Thẩm Dụng có một cái app tên là ""
"Đây là PUA thường thấy nhất 'năm bước bẫy rập'" Một nữ cảnh sát mặt không biểu tình nó.
"PUA là cài gì?" Nam cảnh sát không ngại học hỏi cấp dưới.
"Chính là dốc hết sức khống chế tâm lí bạn, thậm chí làm cho bạn rối loạn tình cảm, làm bạn mất đi lý tính, thậm chí còn có thể tự sát"
"Tra nam"
Cho nên Sầm Tiểu Mộc là bị Thẩm Dũng PUA?
Phòng thẩm vấn.
"Nói, anh lừa bao nhiêu nữ sinh rồi?" Sở Lâm Bắc ném điện thoại tới trước mặt Thẩm Dũng.
Hai mắt Thẩm Dũng đỏ đậm, nhào lên muốn đoạt lấy điện thoại.
"Thành thật đi" Hai người cảnh sát "phanh" một tiếng ẩn hắn ngã xuống bàn thẩm vấn.
Nửa bên mặt bị cảnh sát bắt kề vào mặt bàn, Thẩm Dũng đối diện với màn hình.
[Yêu anh? Vậy chết vì anh đi]
Đây là tin nhắn hắn gửi cho Sầm Tiểu Mộc. Lại nói, tùy tay lướt lướt đều là.
Thẩm Dũng đôi mắt chuyển chuyển "Tôi, tôi không phải cố ý..."
"Không có ý?" SỞ Lâm Bắc kéo ghế ngồi xuống "Bắt đầu thẩm vấn" Hắn đưa mắt ra hiệu cho hai người cảnh sát, Thẩm Dũng liền bị ấn lại trên ghế.
Thẩm Dũng dồn dập thở dộc "Tôi, tôi cũng chỉ nghĩ đùa cô ấy một chút, tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ đi tìm chết thật"
"Cảnh sát, tôi nói anh đi chết, anh liền thật sự đi chết à? Chuyện này rõ ràng là đầu óc cô ấy không bình thường đúng không?"
"Tôi thật sự cái gì cũng chưa làm, là chính cô ấy trong lòng nghĩ quẩn muốn nhảy lầu. Tại tôi à?"
Thẩm Dũng càng nói càng kích động, càng nói càng cảm thất mình vô tội, thẳng đến khi thấy được tầm mắt lạnh lùng của Sở Lâm Bắc.
"Thế còn Văn Tiểu Mai?"
Thẩm Dũng tức khắc không có khí thế "Tôi, tôi nghĩ muốn đem việc này.... giá họa cho cô ấy"
Ngày đó Sầm Tiểu Mộc nhảy lầu, Thẩm Dũng kì thật cũng có mặt ở hiện trường.
Mắt thấy sự tình chơi qua trớn, hắn chạt nhanh nhạt điện thoại Sầm Tiểu Mộc trên mặt cỏ.
Mà lúc này, điện thoại này cứ như củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thẩm Dũng biết "Văn Tiểu Mai" là người chịu công kích nhiều nhất trong sự kiện Sầm Tiểu Mộc nhảy lầu liền hạ quyết tâm vu oan giá họa cho cô.
Hắn không biết làm sao để đưa điện thoại vào tay cô thì lại có sự kiện bào lão trên xe buýt.
Làm cho Thẩm Dũng muốn than một câu: Ông trời cũng muốn giúp ta/
Hắn vội sấn loạn để điện thoại Sầm Tiểu Mộc vào balo "Văn Tiểu Mai"
Nhưng hắn đâu biết rằng tiện nhân kia thế mà lại để bột huỳnh quang ở trong đấy.
"Thành thật" Mắt thấy Thẩm Dũng càng nói càng kích động, nam cảnh sát lập tức lấy chân đạp hắn.
Thẩm Dũng ăn đau không dám nói. Hắn khát vọng nhìn SỞ Lâm Bắc "Vậy...cảnh sát, ta đều công đạo, có thể sử lí nhẹ hay không?"
Sở Lâm Bắc nói hắn hai chữ "Nằm mơ"
Nửa giờ sau, Thẩm Dũng vẻ mặt hôi bại từ phòng thẩm vấn bị mang ra.
Triều Lộc lúc này cũng vừa vặn làm xong ghi chép, từ phòng cách vách đi ra.
"mày, mày" Thẩm Dũng giận trừng mặt nhìn Triều Lộc, hận không thể nhào đến cắn chết cô.
"Lần này ít nhiều cũng nhờ cô" Nam cánh sát phía sau Sở Lâm Bắc cười nói với Triều Lộc "May mà lần này cô mang bột huỳnh quang"
Triều Lộc nhìn Thẩm Dũng "Tôi lừa anh"
____________________________________
Haizzz, thời buổi giờ nguy hiểm quá, các bạn nên cẩn thận với các mối quan hệ đấy, nhất là yêu đương, đừng tin tưởng người ta quá mức cũng đừng vì người ta mà làm điều gì dại dột. Cuối cùng người phải chịu hậu quả không chỉ các bạn mà còn có người thân, bạn bè các bạn đấy. Nhớ bảo vệ mình đúng cách và coi trọng chính bản thân chính mình nhaaaaa.
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC
31/12/2021