Cố Thượng Nghiêu vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, phụ tá quan đã sớm chờ ở đó lập tức tiến lên.

"Điện hạ, có chiến hạm đột kích"

Bước chân Cố Thượng Nghiêu dừng lại. Khóe miệng hắn giật giật, như vừa nghe thấy được một chuyện gì đó rất buồn cười "Thật đúng là.... ngại mình sống lâu quá mà"

Giơ tay cầm lẫy quân mũ thọ tòng quan đưa qua, Cố Thượng Nghiêu trở nên bén nhọn, giống như thấy linh cẩu nhập cảnh hùng sự "Vậy thì chơi cùng bọn họ"

Mười năm trước, Hoàng Đế Hoàng Hậu đế quốc đột nhiên qua đời, Hoàng Thái Tử điện hạ tuổi còn trẻ đã bị chỉ ra và xác nhận thành phệ thân ác đồ. Đệ đệ Hoàng đế Cố Tư kế vị ngai vàng theo đề cử của dNguyên Lão Viện, tuyên bố muốn đem hung thủ ra ngoài ánh sáng.

Mười năm sau, phong thủy thay đổi, 'hung thủ' còn chưa thấy đền tội, Cố Thượng Nghiêu đã liên hợp mấy tiểu hành tinh xung quanh, mang theo binh lính thề sống chết nguyện trung thành với mình một đường giết về.

Bây giờ, Cố Thượng Nghiêu đã chiếm được 2/3 tinh vực đế quốc. Hắn lấy cung điện mùa hè của hoàng đế nhiều đời —— cung Phàm Lỗi Tái làm cứ điểm, chuẩn bị đòi lại Thủ Đô Tinh.

Cung Phàm Lỗi Tái, phòng chỉ huy tác chiến.

Màn hình lớn chỉ huy tác chiến đầy cả một mặt tường, Cố Thượng Nghiêu đứng khoanh tay, huân chương bạc sư phát ra ánh sáng lạnh.

Trên màn hình, quân hạm màu đen đại biểu cho Cố Thượng Nghiêu giao tranh ác liệt với quân hạm màu trắng của Thủ Đô Tinh.

Quân hạm màu trắng số lượng khổng lồ, ước chừng nhiều hơn 5 lần quân hạm đen.

"Điện hạ, xem ra lần này bọn họ dốc hết sức lực làm một trận cuối cùng. Quân hạm bên ta phái ra có hơi thiếu không?" Một quan quân phía sau Cố Thượng Nghiêu hỏi.

"Tuy rằng thực lực bên ta mạnh mẽ nhưng rốt cuộc binh lực cách nhau quá xa" Một quan quân khác nói.

Những quan quân còn lại không  thể hiện ra nhưng ý kiến cũng tương đồng.

Cố Thượng Nghiêu không nói gì, đường nét cứng rắn trên khuôn mặt trở nên sắc bén hơn trong ánh sáng lạnh. Đột nhiên, ngón tay dài mang bao tay trắng chỉ vào màn hình "Nơi này, từ cánh tả (trái) đánh ra.

Cố Thượng Nghiêu liên tiếp chỉ mấy vị trí "Cố Tư muốn đánh một trận cuối cùng, nhưng phía sau bọn chúng có quá nhiều lỗ hổng, cánh tả hữu, phòng tuyến vô cùng yếu" ngón tay xinh đẹp vẻ một đường cong hoàn mĩ lên màn hình "Binh lực của chúng ta như vậy là đủ rồi"

Các quan quân lúc đầu vẫn có chút mơ hồ nhưng suy nghĩ trong chống lát, một đám đôi mắt sáng rực.

"Đã rõ"

"Quả là kế sách tốt"

"Cái này chính là có đi mà không có về"

4 giờ sau.

"Điện hạ, quân tình báo về, chúng ta đại thắng"

"Điện hạ, vị bên kia.... muốn nói chuyện trực tiếp với ngài"

"Hả? Thiếu kiên nhẫn như vậy sao?" Cố Thượng Nghiêu phủi phủi huân chương vốn dĩ không có chút bụi nào, thong thả ung dung nói "Để ông ta chờ"

Một tiếng chờ này chính là 3 tiếng đồng hồ.

3 tiếng đồng hồ cũng đủ để người hầu trong cung Phàm Lỗ Tái chuẩn bị tốt khánh công yến.

Cố Thượng Nghiêu không phải là người khắt khe với cấp dưới, hắn thưởng phạt phân minh, thủ hạ hoàn thành tốt nhiệm vụ tất nhiên sẽ chiêu đãi cho tốt..

Rượu quá ba tuần, Cố Thượng Nghiêu mới nhớ ra còn một chuyện.

Khánh công yến được cử hành trong đại điện, các quan quân cãi cọ nói chuyện ồn ào trong chính điện. Ngai vàng phía trên, Cố Thượng Nghiêu lười biếng ngồi, hắn kết nối thiết bị.

Cách hắn 3 mét đột nhiên xuất hiện một màn hình không gian ba chiều: Đó là một người đàn ông ước chừng 50 tuổi, dáng người thon gầy, ánh mắt âm ngoan, chế phục hoàng đế uy nghiêm được mặc trên người ông ta nhưng nhìn qua lại như diễn phục của một vai hề.

Đây là hoàng đế đương nhiệm của đế quốc  —— Cố Tư.

"Cố Thượng Nghiêu, mày đây là phản quốc, cướp đoạt chính quyền" Cố Tư mở miệng đầy hùng hổ, tựa như không thể cắn rớt một miếng thịt của Cố Thượng Nghiêu thì không chịu. Nhìn vị trí bối cảnh hẳn là ở tẩm cung, chế phục hoàng đến trên người ông ta càng thêm buồn cười.

Quan quân phía dưới cho rằng điện hạ đang xử lí chính sự lập trức im lặng lại.

Cố Thượng Nghiêu ra hiệu cho bọn họ tiếp tục. Hai tay hắn nắm lại, cả người thả lỏng dựa vào ghế, nói với Cố Tư "Ông chỉ có 3 phút"

"Mày..." Hoàng đế tức khắp giống như một con chim cút bị người bóp cổ, một câu cũng không nói nên lời.

Hoàng đế thở dốc, 30 giây sau mới nói ra được một câu "Mày, muốn thế nào?"

Huân chương bạc phản sáng trong ánh điện như đang giương nanh múa vuốt gào rống. Cố Thượng Nghiêu cười đến tàn nhẫn "Đương nhiên là lấy lại đồ vật thuộc về ta"

Quan quân phía dưới bắt đầu ầm ĩ làm nổi bật nơi Cố Thượng Nghiêu ngồi, an tĩnh đến đáng sợ.

Một phút một giây trôi qua.

Một lần nữa mở miệng, hoàng đế thay đổi sắc mặt "A Nghiêu, nhị thúc biết con không cam tâm nhưng ngôi vị hoàng đế này là phụ hoàng mẫu hậu con truyền cho ta, ai bảo năm đó con hôn mê...."

"Nhị thúc cũng xứng nhắc đến phụ hoàng mẫu hậu ta sao?" Cố Thượng Nghiêu không chút lưu tình cắt lời hắn "Vậy chúng ta liền nhớ lại xem, phụ hoàng mẫu hẫu ta mất thế nào, cần ta nhắc nhở ngươi không?"

Cố Tư trong mắt hiện lên chột dạ, ngay sau đó ——

"Bùm bùm——"ông ta hất cái ly trên bàn, tức muốn hộc máu nhìn chằm chằm Cố Thượng Nghiêu:

"Mày rốt cuộc muốn thế nào?"

Cố Thượng Nghiêu nâng mí mắt, con ngươi đen bóng phát ra ánh sáng tỏa bốn phía* "Ta muốn các ngươi đi an ủi linh hồn phụ hoàng mẫu hậu ta ở trên trời" 

(* Cv là đen bóng trong mắt lợi quang bắn ra bốn phía~_~)

Thủ Đô Tinh, hoàng cung,

Trên đường trong cung, hoàng đế nghiêng ngả lảo đảo chạy vội. Ông ta không cần người hầu đi theo, một người đi xuyên qua sân, vượt qua mấy bụi cây,  bước lên bậc thang đá xanh còn té nặng một cái.

Cuối cùng, ông ta ngừng lại trước một cung điện hẻo lánh.

"Duyệt Vũ" đây là tên cung điện này.

"Giúp ta, giúp ta. Cố Thượng Nghiêu nó điên rồi" Hoàng đến "phanh" một tiếng đẩy cửa điện ra.

Trong đại điện trống không, không có người đáp lời ông ta.

Hoàng đế cũng không nổi giận, chỉ thấy ông ta sải bước đi vào, quen cửa quen nẻo chạy vội vào trước một căn phòng.

Thay đổi sắc mặt vội vàng vừa rồi, hoàng đế hít sâu một hơi, cung cung kính kính gõ vào cửa ba lần "Tiên sinh?"

Nửa ngày sau, bên trong truyền ra một giọng nam không phân biệt được tuổi tác:

"Đã biết" Thanh âm này có chút tối tăm khiến người ta không khỏi nhớ đến đông hàn thiên lý gió bắc.

Hoàng đế vẫn không yên tâm "Cố Thượng Nghiêu nó...."

"Chuyện lớn" Giọng nam tối tăm ngắt lời hắn "Ngươi chỉ cần nghe theo ta, tất cả sẽ có cơ hội"

Đêm nay, khi Cố Thượng Nghiêu trở về tẩm cung, đồng hồ đã chỉ 12 giờ.

Khác với cung Phàm Lỗ Tái xa hoa tráng lệ, tẩm cung Hoàng Thái Tử điện hạ vô cùng giản dị và trang nhã với sofa, bàn trà, đệm nhỏ.... rất có hương vị cổ xưa.

Những nhà sưu tập chuyên nghiệp có thể nhận ra đây là phong cách trang trí của ngày xưa.

Hoàng Thái Tử điện hạ thích phong cách cổ xưa.

Đi đến mép giường, Cố Thượng Nghiêu nhướng mày, đêm nay thế mà lại không đau đầu.

Như lúc trước thì bây giờ chính là thời điểm hắn phát bệnh cao nhất, cơ hồ đau đến cả đêm không ngủ được.

Thong thả ung dung cởi bỏ quân trang, Cố Thượng Nghiêu lộ ra thần sắc suy tư cái gì đó.

Thân thể vững chắc dựa vào giường, hắn lên Tinh Võng.

Cố Thượng Nghiêu chỉ không lên mạng gần nửa ngày mà hot search trên Tinh Võng đã thay đổi:  

[Triều Lộc cút khỏi giới giải trí]

Cố Thượng Nghiêu "?"

Hắn mở mấy cái tin đầu:

[Triều Lộc không hổ là Triều Lộc. Đã từ vị trí pháo hôi nhảy lên dàn diễn viên chính, chiếm lấy vị trí của người khác. Đây là cho tổ tiết mục bao nhiêu tiền đây?]

[Tổ tiết mục mở cho Triều Lộc phòng phát sóng trực tiếp à? Tò mò kim chủ sau lưng Triều Lộc là ai?]

[Tổ tiết mục không suy sét ý kiến của người xem sao. Phòng phát sóng có Triều Lộc tôi liền bỏ xem a]

Bình luận phía dưới càng khó coi, bất kể là gì đều có. Nhưng có một tiểu minh tinh tên là Chân Ái Phân đứng ra thay Triều Lộc nói chuyện, nhưng rất nhanh đã biến mất trong dàn thủy quân đang chửi rủa.

Đúng vậy, thủy quân. Cố Thượng Nghiêu tùy tiện liếc mắt một cái đã thấy có người đang thao túng.

Bởi vì để giám sát trên người Triều Lộc có dao động tinh thần năng lượng thuộc về mình không, Cố Thượng Nghiêu đã sớm phái người đi điều tra chuyện của cô. Hắn biết cô là đắc tội người ta, bị vu oan giá họa.

Đôi mày kiếm nhăn lại, Hoàng Thái Tử điện hạ "xuy" một tiếng, theo bản năng gõ gõ vào bàn phím muốn làm cái gì đó.... cửa tẩm điện đột nhiên bị người gõ vang lên.

Thị tòng quan cung kính đứng ngoài cửa.

"Điện hạ, đây là Lục tiên sinh vừa mới đặc biệt đưa qua, nói là sản phẩm phát minh mới nhất của ngài ấy." Thị tòng quan lấy ra một cặp tính mắt bảo vệ "Lục tiên sinh nói ngài ấy đã cải tiến qua thiết bị, đeo cái này lên, ngài có thể tùy thời vào thế giới kịch bản 'Diễn viên hãy nhắm mắt'"

Cố Thượng Nghiêu ôm cánh tay đứng lên, mặt vô tình "Ta lấy cái này làm gì"

Thị tòng quan "Vậy thì....nô tài trở về"

"Cố Thượng Nghiêu "...."

"....Đưa đây" hắn giơ tay cầm lấy "kính mắt bảo hộ"

"Điện hạ nếu không còn gì phân phó, nô tài cáo lui" Thị tòng quan đang định lui xuống như lệ thường, Hoàng Thái Tử điện hạ lại gọi hắn lại.

Cố Thượng Nghiêu vẻ mặt có chút do dự "Ngươi có nhớ rõ năm đó ta đi địa cầu, đã xảy ra chuyện gì không?"

Nghe thấy hai chữ "địa cầu", sắc mặt thị tòng quan đại biến.

Thị tòng quan lớn hơn Hoàng Thái Tử điện hạ 3 tuổi, từ khi điện hạ vẫn còn là tiểu bảo bảo ông đã đi theo hậu hạ. Thị tòng quan đối với cuộc sống hàng ngày của thái tử điện hạ rõ như lòng bàn tay, chỉ trừ lần đi địa cầu kia....

"Điện hạ, năm đó ngài mang theo một chi hạm đội, đơn thương độc mã đi đến địa cầu. Khi đó địa cầu đang xảy ra mạt thế, binh hoang mã loạn, không lâu sau ngài liền mất liên lạc với Thủ Đô Tinh. Khi ngài trở về đã là 2 năm sau, khi đó ngài bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh...." Lúc này mới khiến cho Cố Tư cùng Nguyên Lão Viện kia có cơ hội chui vào chỗ trống.

"Sau khi ngài tỉnh lại đã mắc chứng đau nửa đầu"

Đó là tất cả những gì thị tòng quan biết.

"Ngài hỏi như vậy.... là có manh mối sao?"

Cố Thượng Nghiêu day day thái dương, không nói nữa.

Thị tòng quan biết ý lui ra, tẩm điện lúc này chỉ có một người Cố Thượng Nghiêu.

Hắn giơ tay mới ý thức được còn cầm "kính mắt bảo hộ" kia.

Cố Thượng Nghiêu xuy một tiếng, tùy tiện để "kính mắt bảo hộ" trên cái tủ cạnh giường.

Trên thực tế, những ác ý đối với Triều Lộc mà Cố Thượng Nghiêu nhìn thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

"Chị Lý, uống trà đi, bớt giận bớt giận" Tiêu Đại Vĩ ân cần nói.

Chị Lý không dao động, hắc y hắc môi (quần áo đen, môi đen),  cả người bà thoạt nhìn như một con nhện cái đen "ông mở phòng phát sóg cho Triều Lộc, không phải là vội vàng đánh vào mặt Thù Nhi chúng tôi sao?"

"Thả ngươi chó má"

Tiêu Đại Vĩ cũng không tức giận, hai sợi lông trên nốt ruồi đen ở môi run rẩy lung lay "Chị à, không biết ngài đã nghe qua hai chữ—— phủng sát*"

*Phủng sát (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại

Lý tỷ sửng sốt "Ý ông là?"

"Tùy tiện đem nó dìm chết có là gì? Đến lúc đó chúng ta chỉ tùy ý thao túng một chút, dẫm nó xuống nâng Thù Nhi lên, đó không phải là một mũi tên chúng hai con nhạn sao?" Tiêu Đại Vĩ cười đến tràn ngập ác ý "Hơn nữa, em đã thuê một lượng lớn thủy quân, thử xem lần này chúng ta có hắc chết nó không"

Tiện nghi của Tiêu mỗ ta cũng không phải muốn chiếm là chiếm được.

14/12/2021

Beta: 18:04 PM - 12/03/2022

CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play