Nguyễn Ninh cũng không đem lời Tần Tứ nói để ở trong lòng. Đầu tiên người này ở trong truyện là nhân vật vai ác, hoàn toàn không hiểu tình cảm của con người, đối với phụ nữ nửa điểm hứng thú cũng không có. Tiếp theo cô xuyên thành nhân vật vai ác nữ phụ, không có mị lực để mà so sánh với nữ chính. Cô không cần tự mình đa tình.

Ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực của Tần Tứ, Tần Tứ không cho cô động đậy. Cô vẫn luôn duy trì tư thế yên lặng, nỗ lực khiến mình như không tồn tại.

Được Tần Tứ ôm rất có cảm giác an toàn. Trên người hắn có hương vị thoải mái sạch sẽ, có mùi hương sơn chi nhàn nhạt, thật đặc biệt.

Nguyễn Ninh miên man suy nghĩ, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sau gần một tiếng, chiếc xe đã dừng lại trước biệt thự. Vương bá cùng mọi người làm tất cả đều đứng ở ngoài xe. Bên trong xe, Nguyễn Ninh ở trong lòng Tần Tứ ngủ say mê, trong phút chốc không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Tứ cứ như vậy vẫn không nhúc nhích ôm Nguyễn Ninh, đầu tựa vào lưng ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi, sườn mặt sắc bén tuấn mỹ.

Mọi người trong lòng đều nhịn không được mà nói thầm. Ngay cả Vương Bá đều vô cùng kinh ngạc bởi vì Tần Tứ trước nay không có  sự kiên nhẫn đối với ai như thế. Việc này không khỏi làm bọn họ hoài nghi, đây có phải là kẻ máu lạnh, không có cảm tình Tần thiếu không?

Vấn đề chính là mẹ kế của Tần thiếu, Trần Xu đang ở đây. Bà đã đợi hơn hai tiếng. Bọn họ đã báo với Tần Tứ là Trần Xu đang ở đây nhưng Tần Tứ lại không có biểu hiện gì.

Nguyễn Ninh đối những việc này hoàn toàn không biết gì cả. Cô ngủ mơ hồ, mí mắt rất nặng, một chút cũng không nghĩ đến việc sẽ mở.

Dưới thân “Giường” có điểm cộm người, cộm đến mức cô thực sự cảm thấy không thoải mái. Cô làm nũng lẩm bẩm một câu, vươn tay ở trên  “Giường” vỗ vỗ, tay lại chạm vào một cái nhô lên.

Đây là thứ gì? Nguyễn Ninh nhịn không được cảm thấy kỳ quái, lại dùng tay cẩn thận sờ sờ.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô theo hướng nhô kia lên trên mà sờ, thế nhưng sờ đến cằm, ngay sau đó là môi, mũi, lại sau đó……

Một giọng nói khàn khàn lười biếng ở trên đỉnh đầu vang lên: “Sờ đủ rồi sao?”

Giọng nói này có chút quen thuộc?

Nguyễn Ninh giật mình một cái, nháy mắt liền mở hai mắt, ngơ người hai giây, nhìn tới tình cảnh hiện tại, cô sợ tới mức hồn vía bay lên mây.

Mà tay cô vẫn còn đang đặt trên mặt của chủ nhân giọng nói này.

Nguyễn Ninh sợ tới mức thiếu chút nữa khóc ra nước mắt, trong lòng run sợ thu hồi tay, lại không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Tần Tứ, Hắn có thể đang rất tức giận, đem tay của mình đang làm loạn trên mặt mà băm xuống không?

Nguyễn Ninh sau một lúc lâu không có động tĩnh, cũng không nói gì, giọng nói của Tần Tứ lại lần nữa vang lên: “Còn muốn tiếp tục ngủ?”

Nguyễn Ninh ở trong lòng ngực hắn lắc đầu, mái tóc mềm mại cọ cọ vào ngực hắn.

Tần Tứ đè đầu cô lại, không cho cô lộn xộn, trầm giọng nói: “Nếu không muốn ngủ nữa, vậy đi xuống đi.”

Ngoài xe, người làm giúp bọn hắn mở cửa xe. Nguyễn Ninh chân cẳng không tiện, ngoan ngoãn để cho Tần Tứ ôm cô đi xuống. Bị nhiều người nhìn như vậy, cô nhịn không được mặt đỏ lên, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm cúc áo trước ngực của Tần Tứ.

Tần Tứ cảm thấy và quan sát tỉ mỉ, tầm mắt dừng ở trên lỗ tai của Nguyễn Ninh một giây, đã nhìn lên liếc mắt cảnh báo người làm.

Mọi người lập tức hiểu ý, vội đem đầu chuyển sang nơi khác, không dám quay đầu nhìn lại.

Tần Tứ ôm Nguyễn Ninh, bước vào bên trong biệt thự.

Mới vừa bước vào biệt thự, đột nhiên mèo con từ bên cạnh chạy trốn nhảy ra, kêu lên một tiếng “Meo ~”, nằm xuống bên chân của Tần Tứ, ở trên chiếc giày bóng loáng để lại hai vết cào.

Tần Tứ dừng bước chân, cau mày, kém một centimet liền một chân dẫm chết con mèo chỉ đi đường cũng không xong kia.

Nguyễn Ninh từ trong lòng Tần Tứ dò ra đầu, liếc nhìn mèo con đang kêu một cái, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

Vương Bá xem mặt đoán ý, nhìn ra được Tần Tứ đối với việc sự xuất hiện đột ngột của mèo con này có chút không vui, bèn chạy nhanh tới ôm con mèo đang cào lung tung kia lên.

Lúc này, Trần Xu chờ đã lâu chậm rãi đi tới, bà bế mèo con trong tay Vương Bá, ôm vào lòng mình, ôn nhu giúp nó ngoan ngoãn lại.

Nhìn Trần Xu, Nguyễn Ninh đã hiểu rõ, cô tự hỏi sao Tần Tứ có thể bởi vì sợ đánh thức cô nên mới ôm cô ngủ lâu như vậy, thì ra là cố ý khiến Trần Xu cảm thấy khó chịu.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ kế Tần Tứ. Trong truyện bà ta là người phụ nữ có tâm địa như rắn rết, ngoài mặt là bạch liên hoa, trên thực tế bà ta so với ai khác đều ác độc hơn.

Trần Xu xuất thân là người mẫu, dáng người cùng tướng mạo đều rất xuất chúng. Chẳng sợ đã gần 50, vẫn còn phong lưu, bảo dưỡng vô cùng tốt, bằng không ba của Tần Tứ sẽ không vì bà mà trật đường ray.

Nhưng Trần Xu người này có tâm địa ác độc, thủ đoạn hạ lưu. Khi Tần Tứ còn nhỏ ngược đãi hắn không nói, còn hại chết mẹ của Tần Tứ. Tất cả mọi người cho rằng mẹ của Tần Tứ vì sinh ra Tần Tứ nên nhảy lầu tự sát, nhưng trên thực tế, là bị Trần Xu cố ý đẩy xuống.

Mẹ của Tần Tứ chết khi hắn mới có bốn tuổi. Tuổi còn nhỏ, trước mắt không biết nguyên nhân tại sao mẹ mình lại chết, nếu không Trần Xu cũng không có khả năng còn sống ở trên đời này. Hắn chỉ cho rằng là ba hắn bức tử mẹ hắn, cho nên đối với ba hắn hận thấu xương, chưa từng có sắc mặt tốt, gặp mặt một câu đều không nói.

Trần Xu không có nhìn Tần Tứ, mà là nhìn về phía Nguyễn Ninh, cười hiền lành, nhiệt tình nói: “Trân Trân, đây là mèo con mới được sinh ra cách đây không lâu, con thích sao?”

Nguyễn Ninh nhút nhát sợ sệt nhìn bà, không nói gì.

Trần Xu cho rằng cô sợ người lạ, cười càng thêm thân thiện, giọng điệu càng thêm ôn nhu: “Con có thể sờ một chút, nó dường như rất thích con.”

Nguyễn Ninh dùng tay bắt lấy vạt áo trước của Tần Tứ, nắm thật chặt, không những không vươn tay ra sờ mèo con mà ngược lại vẻ mặt rất kháng cự.

Tần Tứ có bao nhiêu chán ghét đối với người mẹ kế này, cô so với ai khác đều rất rõ ràng. Nếu cô đối với Trần Xu có biểu hiện ra một chút thiện ý, Tần Tứ sẽ chán ghét cô, chỉ sợ từ nay về sau đều không muốn cùng cô nói chuyện nữa.

Trần Xu hạ đôi mắt, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Nguyễn Ninh sợ hãi đến mức đem mặt vùi vào trong lòng Tần Tứ, muốn tìm kiếm chỗ an toàn che chở, tràn đầy sự ỷ lại cùng tín nhiệm.

Thái độ của Nguyễn Ninh rất vừa ý hắn. Hắn nắm thật chặt cánh tay, đem cô ôm chặt hơn chút nữa, lại nhìn về phía Trần Xu với ánh mắt nguy hiểm lạnh lẽo, ngầm có ý cảnh cáo.

Trần Xu sửng sốt, đối với đứa con riêng này trong lòng bà rất sợ hãi, vội thu lại sắc mặt.

Trên mặt bà một lần nữa treo lên nụ cười, cười đến hào phóng khéo léo, miệng đầy lời hay: “A Tứ, chúng ta dù sao cũng là người một nhà. Trân Trân sau khi kết hôn với con, cũng sẽ là người của Tần gia. Trân Trân không cẩn thận bị thương ở chân, về tình về lý dì nên thay mặt cha con đến thăm một chút.”

Tần Tứ cười nhạo một tiếng: “Tin tức truyền tới thật là nhanh.”

Trần Xu biết Tần Tứ không thích mình như thế nào, dù sao hồi nhỏ chính bà đối xử không tốt với hắn. Bà sờ sờ mèo con trong lòng, nói: “Con mèo này rất ngoan ngoãn, là giống Gothic mà từ Canada mang về, tổng cộng chỉ có một con. Dì đem nó cho Trân Trân để giải khuây.”

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Tứ dừng trên người mèo con, sau đó hắn một tay ôm lấy Nguyễn Ninh, một tay vươn ra, động tác nhẹ nhàng vuốt ve mèo con trong lòng Trần Xu.

Trần Xu sắc mặt cứng đờ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, đoán không ra Tần Tứ muốn làm gì.

Tần Tứ ôn nhu bế theo mèo con, lông nó có màu trắng thuần khiết, nhìn thật đẹp. Mèo con híp mắt kêu “Meo” một tiếng, xác thật rất ngoan ngoãn.

Chính là giây tiếp theo, mèo con phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tiếng kêu ngắn ngủi, rồi nhanh chóng không có tiếng động.

Tần Tứ lập tức chặt đứt cổ nó, chôn vùi sinh mệnh của nó.

“A!” Trần Xu sợ hãi kêu một tiếng, lập tức đem mèo con trong lòng đã chết ném ra ngoài, lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.

Bà nhìn thấy tác phong của Tần Tứ, trong lòng nảy lên một trận sợ hãi.

Đứa con riêng ngày càng khiến bà cảm thấy sợ hãi, đáng sợ đến mức bà căn bản không biết hắn có thể làm ra chuyện gì, hoặc là hắn nói được thì sẽ làm được. Hắn căn bản chính là một con quái vật không có cảm tính.

Trần Xu rốt cuộc cười không nổi, trong lòng sợ hãi làm da mặt bà cứng đờ, không thể duy trì được vẻ mặt ưu nhã thong dong.

“Nếu là thể hiện cho việc Tần Hải Minh đến đây, về sau không cần phải đến. Nơi này cấm ông ta bước vào.”

Tần Tứ nói xong câu đó, cả người lại cứng đờ, bởi vì hắn cảm giác được người trong lòng ngực không ngăn được run rẩy.

Cô đang sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play