Nguyễn Ninh hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, một ngón tay cô cũng không muốn cử động.

Ở trên giường lăn qua lăn lại mười mấy phút. Bởi vì đêm qua thể lực tiêu hao quá độ, Nguyễn Ninh đói bụng, đành phải bò dậy đi làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi rửa mặt, Nguyễn Ninh gọi Tần Tứ.

Hiện tại cô và Tần Tứ đang nghỉ phép ở resort Sơn Trang. Tần Tứ không biết tỉnh lúc nào, không thấy bóng dáng. Sơn Trang quá lớn, cô không biết đi đâu tìm hắn.

Đầu dây bên kia điện thoại mau chóng bắt máy, thanh âm trầm thấp từ tính  truyền tới, mang theo ý cười: “Bảo bối, đã tỉnh?”

Nguyễn Ninh bị hắn kêu da đầu tê dại, dừng hai giây nói: “…… Tần Tứ, anh đang ở đâu vậy? Em đói bụng.”

Tần Tứ dỗ cô nói: “Giờ anh về mua đồ ăn cho em, nhé?.”

Nguyễn Ninh ngoan ngoãn nói: “Dạ, em về phòng đợi anh.”

Tần Tứ cười nói: “Ngoan.”

Tắt điện thoại, Nguyễn Ninh ghé vào đầu giường chờ Tần Tứ trở về, một bên lướt tin tức liên quan đến hôn lễ bọn họ.

Truyền thông thổi phồng hôn lễ của cô cùng Tần Tứ, khen hai người đẹp như tiên trên trời, được tạo nên từ trời đất, lại còn duyên trời tác hợp, vẽ nên một tình yêu tuyệt đẹp, nói Tần Tứ sau khi gặp cô nhất kiến chung tình.

“……”

Nguyễn Ninh ửng đỏ hai má, kéo xuống xem bình luận, nhìn thấy có một số người nói Tần Tứ bội tình bạc nghĩa, nói cô cướp đoạt tình yêu của Nguyễn Trân. Xem đến đây, Nguyễn Ninh bỏ di động xuống, hết hứng muốn xem tiếp.

Ngẫm lại mọi thứ xảy ra giống hệt giấc mơ, cô vừa xuyên qua gặp Tần Tứ, nghĩ mọi cách muốn rời xa hắn, hiện tại không có Tần Tứ, cô sống không nổi.

Tần Tứ mau chóng trở lại, hắn mặc quần áo ở nhà, không lạnh lùng giống ngày thường, ngược lại có một hương vị khác.

“Anh gọi người chuẩn bị đồ ăn đem lên phòng bên ngoài rồi, chúng ta đi thôi.”

Nguyễn Ninh đã đổi xong quần áo. Sau đêm hôm qua, cô hơi xấu hổ khi đứng gần Tần Tứ, vội vàng nhìn hắn một cái, nhanh chóng liếc sang hướng khác, nói: “Vâng.”

Tần Tứ thấy phản ứng này của cô trong lòng rục rịch. Hắn đã cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể, cố gắng không để cô cảm thấy ngại ngùng, nhưng phản ứng của cô làm hắn nhớ lại hình ảnh thác loạn đêm qua.

Hắn làm hết mọi chuyện muốn làm mà hắn ấp ủ từ lâu với Nguyễn Ninh, liên tục đến hơn nửa đêm. Nếu không phải thấy Nguyễn Ninh mệt mỏi, hắn còn muốn làm nhiều thêm vài lần.

Tâm tư của Tần Tứ bị gợi lên, không nhịn được, hắn vuốt ve gò má nóng rực của cô, nói: “Hử? Đêm qua mệt lắm không?.”

Nguyễn Ninh: “……”

Hắn còn dám nhắc!!!

Nguyễn Ninh lên án nói: “Em, lúc đầu em cho rằng anh thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, hơn nữa bên ngoài ai cũng nói như vậy, hiện tại xem ra……”

Tần Tứ: “Hiện tại xem ra, em tin lời đồn nên nhìn nhầm anh?”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ ánh mắt thâm trầm nói: “Ninh Ninh, em là vợ anh. Anh phải hoàn thành trách nhiệm của người chồng.”

Nguyễn Ninh: “…… Trách nhiệm gì cơ?”

Tần Tứ: “Làm em thoải mái.”

Nguyễn Ninh: “……”

“Vậy…” Tần Tứ liếm liếm môi: “Em thoải mái không?”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ tiếp tục: “Em có thích không?”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ: “Ninh Ninh……”

Nguyễn Ninh rốt cuộc hỏng mất: “A a a không cho anh nói nữa!!!”

Nói xong xoay người chạy ra khỏi phòng.

Tần Tứ ở phía sau cô cười nhẹ ra tiếng, lấy tay vịn cạnh cửa.

——

Kế tiếp bọn họ không tính toán về nhà. Tần Tứ chuẩn bị mang Nguyễn Ninh đi hòn đảo nhỏ ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật.

Nguyễn Ninh muốn cự tuyệt, nội địa nhiều nơi đẹp không đi, ra nước ngoài làm gì. Đến một cái đảo chưa nghe qua bao giờ, cũng may cô kịp thời nhớ lại, hòn đảo kia là nơi hưởng tuần trăng mật của Tần lão phu nhân cùng ông nội Tần Tứ.

Theo nguyên tác, đây cũng là nơi Tần Tứ kết liễu thân tàn.

Tần Tứ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng hắn là vai ác, mà vai ác thường không có kết cục tốt.

Theo như nguyên tác, chỉ vì hỗ trợ nữ chủ Nguyễn Trân cùng nam chủ Lục Cảnh, những chi tiết khác không logic, trước sau mâu thuẫn, chỉ cần nam nữ chính ở bên nhau, mọi thứ khác không quan trọng.

Các phương diện khác Tần Tứ ưu tú hơn Lục Cảnh, thực lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, duy nhất bại dưới tay Lục Cảnh, vì hắn không phải là nam chủ.

Trong nguyên tác Lục Cảnh lợi dụng nguyên chủ, Tần Phóng, Trần Xu, ăn trộm bí mật kinh doanh của tập đoàn Tần Thị, đánh sập tập đoàn Tần Thị. Tập đoàn Lục thị trở thành đại gia tộc kiên cố, không ai có thể so sánh. Sau đó hãm hại Tần lão phu nhân, làm Tần Tứ tâm thần không ổn định. Tóm lại có quá nhiều chỗ hở. Tác giả mạnh mẽ trừng trị vai ác, đưa Lục Cảnh lên đỉnh cao nhân sinh.

Công ty của Tần Tứ phá sản, bạn bè xa lánh, hai bàn tay trắng, cuối cùng chỉ còn lại hòn đảo kia. Cả quãng đời còn lại của hắn bị giam cầm trên hòn đảo nhỏ, cho đến chết cũng không bước ra ngoài.

Nguyễn Ninh tuyệt đối không cho phép cốt truyện phát sinh. Cô tránh đi hào quang nguyên chủ, đồng thời cô cũng muốn tìm mọi cách bảo hộ Tần Tứ chu toàn.

Bằng thực lực của bản thân cô chỉ sợ khó làm được, nguy hiểm ở phía trước, cô cần phải nghĩ cách làm Tần Tứ phát hiện mới được.

——

Hai người khởi hành trong ngày hôm đó. Nguyễn Ninh đêm qua nghỉ ngơi  không tốt, dọc đường đi liền lăn ra ngủ.

Tần Tứ tự mình điều khiển phi cơ tư nhân, gần mười giờ sau hạ cánh trên bờ cát của hòn đảo. Tần Tứ nắm tay Nguyễn Ninh đi xuống phi cơ.

Hòn đảo này cây cỏ tươi tốt, không khí trong lành, xung quanh không có người ở. Nếu không phải nơi này chất chứa kỷ niệm của Tần Tứ, chắc chắn nó không phải là nơi để hưởng tuần trăng mật.

Hòn đảo thuộc sở hữu của Tần Tứ, hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua lại.

Nguyễn Ninh nói: “Nơi này cảnh khá đẹp.”

Tần Tứ nói: “Trước đây anh cho người xây dựng lại nơi này. Nếu em thích, chúng ta ở lại cả tháng cũng không thành vấn đề.”

Chỉ có hắn cùng Nguyễn Ninh, hắn cầu còn không được.

Nguyễn Ninh nhìn ra Tần Tứ thiệt tình muốn cùng cô ở chỗ này, trong lòng mềm nhũn, nói: “Anh muốn ở đây bao lâu, em bên cạnh anh.”

Tần Tứ mắt chan chứa ý cười: “Bao lâu cũng bên cạnh anh?”

Nguyễn Ninh gật đầu: “Dạ.”

Tần Tứ nhẹ nhàng ôm lấy cô, ánh mắt nhu hòa, cằm đặt ở đỉnh đầu cô cọ, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm.

Nếu có một ngày, bọn họ già rồi, hắn cùng Nguyễn Ninh đến đây ẩn cư.

Hắn vì cô câu cá bắt tôm, nắm tay cô ngắm bình minh, cùng nhau thưởng thức mặt trời lặn, sinh những đứa con của bọn họ. Sau khi bọn chúng lớn lên đuổi đi khỏi đảo, hắn cùng Nguyễn Ninh tiếp tục hưởng thụ thế giới hai người, không ai quấy rầy.

Thế giới của hắn là Nguyễn Ninh, một người đủ rồi.

Ngày ngày ở trên đảo nhỏ nhẹ nhàng vui sướng, phần lớn mọi thời gian Tần Tứ đều ở cạnh Nguyễn Ninh.

Sau đêm tân hôn, hắn vô cùng ham thích việc này, hơn nữa nhu cầu lại lớn. Những chuyện khác, Nguyễn Ninh muốn gì được nấy, cho dù muốn mạng hắn, hắn cũng không chút do dự cho cô. Nhưng nghe cô khóc van xin mình, hắn một chút cũng không muốn dừng lại.

Nguyễn Ninh nhịn không được suy nghĩ, vì gì bọn họ chạy đến nơi thật xa để lăn lộn, không bằng ở nhà, dù sao cũng là làm.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, biển rộng trầm tĩnh.

Hai người mới vừa ăn cơm chiều, không thích hợp vận động, ngồi ở trong cabin, nhìn ngắm cảnh sắc thiên nhiên bên ngoài.

“Anh muốn giải thích một chuyện.” Tần Tứ nói, “Em còn nhớ lúc em vừa đến Trần Xu ôm mèo con tới không?”

Nguyễn Ninh đương nhiên nhớ rõ, mèo con đang sống sờ sờ bị Tần Tứ bóp chết. Cô sợ hãi quá độ, phát sốt cao một đêm.

Tần Tứ nhìn cô: “Lúc ấy dọa em bị bệnh.”

Nguyễn Ninh ho một tiếng, có chút không tự nhiên.

Tần Tứ biết hắn dọa cô bị bệnh? Lúc ấy cô còn đem trách nhiệm đẩy cho Trần Xu, hiện tại ngẫm lại, cô thật là ngây thơ. Sao Tần Tứ có thể tin cô biết trước tương lai.

Tần Tứ không nhanh không chậm nói: “ Năm ấy anh năm tuổi, bà nội từng tặng cho anh một con mèo, cực kỳ đáng yêu, anh rất thích. Khi đó anh không có gì chơi, cũng không được ra ngoài, thời gian rảnh rỗi dùng để chăm sóc nó. Anh còn đặt tên cho nó, kêu Mèo Béo, bởi vì nó ăn ngủ béo ú, không thấy cổ ở đâu.”

Nguyễn Ninh mỉm cười, trước mắt hiện lên hình ảnh tiểu Tần Tứ ôm một con mèo bụ bẫm, nghe hắn nói khi còn nhỏ hắn không có gì chơi, cũng không được ra ngoài chơi, tươi cười đọng lại ở khóe môi.

Tần Tứ ngay sau đó nói: “Nó chỉ bên cạnh anh năm ngày, sang ngày thứ sáu Trần Xu đi du lịch nước ngoài trở về, phát hiện nó.”

Nguyễn Ninh: “……”

Tần Tứ thái độ bình tĩnh, không chút nào phập phồng, cứng nhắc trình bày sự thật.

“Trần Xu cho người bóp chết nó ngay trước mặt anh, lại đem da nó lột ra, sau đó đem mèo béo thân hình đầy máu ném ở trước mặt anh.”

Nguyễn Ninh sắc mặt có chút tái nhợt.

Tần Tứ ngừng lại, nắm lấy tay cô, ôn thanh nói: “Ninh Ninh, nếu em sợ, anh không nói nữa.”

Đây là lần đầu tiên Tần Tứ chủ động nói với cô chuyện trước kia, cô không thể không nghe.

Nguyễn Ninh lắc lắc đầu, nắm ngược lại tay hắn, kiên trì nói: “Em muốn nghe anh nói tiếp, chỉ cần liên quan đến anh, em đều muốn nghe.”

Tần Tứ đành phải nói tiếp: “Trần Xu nhận định anh thích mèo, cho người tìm đến mười mấy con mèo hoang bị điên nhốt chúng cùng anh suốt đêm trong gian phòng tối. Ngày hôm sau anh mất đi ý thức, bị bệnh hơn một tháng, mà những con mèo đó đều bị chết.”

“……”

Lúc trước Nguyễn Ninh đã nghe chân tướng từ miệng chú Vương, nhưng chân chính nghe Tần Tứ nói, cô vẫn nhịn không được cảm thấy kinh khủng, cảm thấy đau lòng.

Tần Tứ thấy trong mắt Nguyễn Ninh chứa đầy sự đau xót, lập tức sửng sốt, trong lòng ấm áp, hắn nhịn không được kéo Nguyễn Ninh qua, hôn cô.

“Đồ ngốc, đều đã qua rồi.”

Nguyễn Ninh nhắm mắt nói: “Tần Tứ, chúng ta sinh con được không?”

Tần Tứ không nghĩ tới cô đột nhiên sẽ nói chuyện này, buồn cười sờ sờ tóc cô nói: “Thích trẻ con?”

Nguyễn Ninh đỏ mặt nói: “…… Em muốn sinh con cho anh.”

Lòng Tần Tứ mềm mại đến rối tinh rối mù, dung túng nói: “Được, sinh. Em muốn sinh bao nhiêu cũng được, chúng ta có thể nuôi.”

Nguyễn Ninh ngượng ngùng lại vụng về lột cúc áo hắn.

“Em, chúng ta hiện tại liền bắt đầu……”

“…… Được.”

Đêm dài, biển sao trời mênh mông, thật tốt đẹp.

——

Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ ở trên đảo ba ngày, ngày thứ tư liền vội vội vàng vàng trở về, nguyên nhân là Tần lão phu nhân đột nhiên bệnh.

Tần Tứ nhíu mi, tâm tình ủ dột.

Ở kiếp trước, Tần lão phu nhân sống đến 72 tuổi mới bị bệnh qua đời, theo dự tính còn hai năm nữa. Nếu vì nguyên nhân khác, hắn có thể nghĩ cách tránh kết cục này, nhưng sinh lão bệnh tử, ngoại trừ trơ mắt nhìn, hắn không làm được gì.

Nếu không nhờ Nguyễn Ninh, lần trước trong yến hội Tần lão phu nhân đã bị Tần Phóng đẩy xuống lầu, nửa đời sau phải ngồi xe lăn, không đứng dậy nổi, thân thể càng ngày càng kém, hai năm sau vĩnh biệt cõi đời. Hiện tại bà đã tránh đi ám toán của Tần Phóng, vì sao đột nhiên bị bệnh? Điều này chưa từng xuất hiện trong ký ức hắn.

Tần Tứ không thể không thận trọng, hiện thực cùng ký ức trùng hợp, nhưng cũng có thay đổi. Hắn không xác định được sự tình sẽ chuyển biến theo hướng tốt hay xấu.

Nguyễn Ninh trước nay chưa từng thấy Tần Tứ trầm mặc như thế. Cô cẩn thận vươn tay, nắm lấy mu bàn tay hắn, kinh hãi phát hiện tay hắn lạnh băng không giống bình thường, không có độ ấm.

Tần Tứ một tay đem cô kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy cô.

“Ninh Ninh.”

“Em đây.”

Tần Tứ: “Đừng bao giờ rời khỏi anh.”

Nếu không, hắn sẽ điên mất.

Nguyễn Ninh ngẩn ra, ôm hắn càng chặt: “Em sẽ không.”

Lúc hai người đến bệnh viện, Tần lão phu nhân đã ra khỏi phòng giải phẫu, hiện tại dời đến phòng bệnh.

Tần Hải Minh ngồi bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt sầu khổ, buồn không ra tiếng, cả người trông có vẻ tiều tụy.

Thấy hai người, Tần Hải Minh đảo qua Nguyễn Ninh, dừng ở trên người Tần Tứ, nói: “Con đi vào nhẹ nhàng thôi. Đừng làm ồn đến bà ngoại, bà muốn thanh tịnh.”

Tần Tứ không để ý đến hắn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, không cần Tần Hải Minh nói, hắn cũng tự biết mà tay chân nhẹ nhàng.

Nguyễn Ninh bị Tần Tứ nắm tay kéo không buông ra, đi theo tiến vào phòng bệnh.

Tần lão phu nhân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, gò má hóp lại, thân thể gầy gò đến đáng sợ, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn mang bình dưỡng khí.

Tần Tứ ngồi xuống mép giường, lúc này mới buông tay Nguyễn Ninh. Hắn trầm mặc nhìn bà ngoại hôn mê bất tỉnh, một câu cũng chưa nói, trong mắt đau đớn kịch liệt.

Nguyễn Ninh chóp mũi chua xót, trong lòng khổ sở. Tần lão phu nhân đối với cô rất tốt, là trưởng bối tốt nhất ở thế giới này của cô.

Từ lúc cô xuyên qua đến nay, được người khác yêu thương không nhiều, tổng cộng tính ra, cũng chỉ có Tần Tứ, Nguyễn Lẫm, Tần lão phu nhân, dì Trương và chú Vương, chỉ có năm người mà thôi.

Chỉ có một vài người ít ỏi, Nguyễn Ninh cũng chưa bao giờ cảm thấy cô độc. Cô cảm thấy so với thế giới thực hạnh phúc hơn rất nhiều.

Nguyễn Ninh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tần Tứ, không tiếng động an ủi hắn.

Tần Tứ ôm eo cô, đem mặt chôn sâu trong lòng ngực cô, như đang trốn tránh thống khổ.

——

Tần lão phu nhân không chịu đựng được, ba ngày sau đột ngột rời đi.

Ngay tang lễ mưa rơi tí tách. Tần Hải Minh mất khống chế quỳ xuống bia mộ lạnh băng của Tần lão phu nhân khóc rống.

Hắn lần lượt mất đi con trai trưởng và vợ, hiện tại mất đi mẹ. Nguyên bản là một gia đình hạnh phúc, hiện tại chỉ còn lại một mình hắn cô đơn.

Hiện trường ngoài tiếng khóc của Tần Hải Minh, những người khác đều trầm mặc.

Nguyễn Ninh nhìn mọi người đứng trong mưa, có người giúp cô che ô nhưng trên người cô vẫn bị mưa xối ướt nhẹp.

Tần lão phu nhân đi rồi, mất sớm hai năm.

Nguyễn Ninh nhịn không được rơi nước mắt. Cô không hiểu vì sao mọi chuyện thành ra như vậy.

Là bởi vì cô xuyên qua, thay đổi cốt truyện, dẫn đến hiệu ứng bươm bướm nên mới gây ra kết quả như vậy sao?

Suy nghĩ này làm đáy lòng Nguyễn Ninh không nhịn được phát lạnh.

Cách màn mưa, Nguyễn Ninh thấy Tần Tứ vẻ mặt lạnh băng, không có bất kỳ biểu tình, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Trong mắt người ngoài hắn lạnh nhạt vô tình, không có nhân tính, ngay cả bà mình mất cũng không hề đau khổ, nhưng chỉ Nguyễn Ninh mới biết được hắn thống khổ bao nhiêu, chỉ là hắn không biểu đạt ra.

Ngay cả khi vết thương đau, miệng vết thương thối rữa, hắn cũng chỉ yên lặng chịu đựng, chờ nó khép lại.

Nguyễn Ninh nhìn Tần Tứ như vậy, ngực đau xót.

Nếu Tần Tứ biết, Tần lão phu nhân mất cùng cô có quan hệ, hắn có vì vậy mà thống hận cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play