Hôn lễ càng tới gần, Nguyễn Ninh càng ngày càng khẩn trương.

Dì Trương cho rằng cô lo lắng sau khi kết hôn Tần Tứ sẽ không còn nhiệt tình như trước, trấn an cô nói: “Tiểu thư, cô không cần lo lắng. Tần thiếu đối với cô tốt như vậy, kết hôn đối với hai người càng tốt.”

Nguyễn Ninh nói: “Con không lo lắng, Tần Tứ đối với con rất tốt.”

Hơn nữa càng ngày càng tốt, vĩnh viễn sẽ không cô phụ cô.

Dì Trương dù sao cũng là người từng trải, nhìn kỹ biểu tình Nguyễn Ninh, biết được cô đang lo lắng điều gì, cười cười nói: “Tiểu thư có phải hay không lo lắng cái kia?”

Nguyễn Ninh ngốc: “Cái nào?”

Dì Trương thấy Nguyễn Ninh đơn thuần, cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói: “Sinh hoạt vợ chồng.”

Nguyễn Ninh: “……”

Thấy Nguyễn Ninh hai má đỏ bừng, dì Trương biết mình đoán đúng rồi. Bà đối với phương diện này có kinh nghiệm nhiều hơn Nguyễn Ninh, lập tức ngồi xuống, không hề giữ lại mà hoàn toàn truyền thụ tất cả kinh nghiệm cho cô, thậm chí còn nói cho cô một ít kỹ xảo làm sao để đàn ông càng muốn, làm sao để chính mình thoải mái, tất tần tật từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói rõ ràng. Nguyễn Ninh nghe được mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn nhịn không được nghiêm túc lắng nghe.

“Nguyễn tiểu thư, cô chỉ cần dựa theo kinh nghiệm của tôi, bảo đảm Tần thiếu sau này không rời được cô.”

Nguyễn Ninh mắc cỡ chết được, mặt đỏ hồng, khiêm tốn thỉnh giáo: “…… Thật vậy sao? Tần Tứ sẽ thích sao?”

Dì Trương nói: “Đương nhiên, khẳng định sẽ thích đến nỗi hận không thể suốt ngày ngủ nướng đấy!”

Nguyễn Ninh còn muốn thỉnh giáo một vấn đề, lúc này phía sau truyền đến âm thanh “khụ” trầm thấp.

Nguyễn Ninh cứng đờ người quay đầu nhìn lại, Tần Tứ không biết khi nào đứng ở phía sau, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hai tai hắn đỏ bừng.

Nguyễn Ninh: “……”

Vừa rồi khụ là hắn cố tình, nếu nói hắn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, đánh chết cô cũng không tin!

Tần Tứ đi tới, ánh mắt âm trầm thâm thúy, nhìn Nguyễn Ninh: “Hai người đang nói cái gì đó?”

Chân của Tần Tứ đã tốt lên rất nhiều, không cần dùng xe lăn chống đỡ, hắn đã có thể hành động tự nhiên. Thật ra vết thương của hắn không còn gì đáng ngại nhưng hắn muốn hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của Nguyễn Ninh cho nên mới ăn vạ như vậy.

Dì Trương vội đứng dậy nói: “À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Tôi đang hầm chè hạt sen nấm tuyết cho tiểu thư để đẹp da, tôi đi trước đây.” Bà nói xong liền chạy mất hút.

Tần Tứ cũng không đi ngăn cản, cúi đầu nhìn Nguyễn Ninh, sau đó ngồi xuống bên cạnh, âm thanh trầm ấm: “Em vừa rồi nói anh sẽ thích cái gì?”

Nguyễn Ninh xấu hổ đến chết cũng không dám ngẩng đầu. Tần Tứ cố tình không muốn buông tha cô mà!

“Phương diện này ấy mà, lần sau trực tiếp tìm anh mà hỏi. Không cần hỏi dì Trương, được không?”

Nguyễn Ninh ngẩng đầu, cố nén cảm giác thẹn thùng: “Vậy, vậy vừa rồi dì Trương nói anh không thích sao?”

Tần Tứ: “……”

Đương nhiên thích!

Tần Tứ bất đắc dĩ thở dài, vuốt ve gò má mềm mại của cô: “Thích, nhưng anh muốn dùng hành động thể hiện cho em hiểu.” Hắn ánh mắt âm trầm, “Em sợ không?”

Nguyễn Ninh cho rằng hắn đang hỏi có sợ đau không, nghe bảo lần đầu tiên sẽ đau, cô nghĩ nghĩ, nói: “Dì Trương nói, nếu kích cỡ quá nhỏ, sẽ không đau……”

Tần Tứ: “……”

Mắt thấy Tần Tứ sắc mặt biến đen, Nguyễn Ninh vội ngừng câu chuyện.

Tần Tứ nói: “Ngày mai anh sẽ sa thải dì Trương.”

Nguyễn Ninh: “……”

Nghĩ tới dì Trương làm việc ở đây lương một trăm vạn một năm, cô không kìm được thở dài. Cảm thấy đáng tiếc. Sau này dì Trương làm sao tìm được nơi công tác tốt như ở đây!

Tần Tứ kéo khóe miệng, còn tưởng Nguyễn Ninh lo lắng của hắn nhỏ, sắc mặt không quá đẹp, duỗi tay ôm chặt lấy cô vào lòng ngực, trịnh trọng bảo đảm nói: “…… Không nhỏ. Sau khi kết hôn, anh đảm bảo em nhất định hạnh phúc.”

Nguyễn Ninh đem mặt chôn sâu vùi vào lòng ngực hắn, không rõ vì sao hai người đột nhiên thảo luận vấn đề này? Chẳng lẽ hôn lễ tới gần, cô cũng thèm khát?

——

Chiều hôm nay, Tần Tứ mang Nguyễn Ninh đi thử áo cưới.

Hôm sau là hôn lễ, mấy ngày nay Tần Tứ không đến công ty, luôn ở bên cạnh Nguyễn Ninh, đồng thời chuẩn bị cho hôn lễ.

Tần Tứ tự mình lái xe chở Nguyễn Ninh đi đến cửa hàng áo cưới, đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Nguyễn Ninh thoáng nhìn thấy Nguyễn Trân.

Nguyễn Trân đứng ở đầu đường, cả người gầy một vòng, cằm nhọn hoắc, có vẻ nhu nhược đáng thương.

Thử nhẫn gặp Lục Cảnh, thử áo cưới lại gặp Nguyễn Trân, quả nhiên là nam nữ chủ, thường thường xuất hiện để có cảm giác tồn tại.

Sau khi Nguyễn gia phá sản, Nguyễn Trân sống không quá tốt, nhìn vẻ mặt của cô cũng đoán được trạng thái sinh hoạt không tốt.

Đối diện Nguyễn Trân có một đám đàn ông cao to, Nguyễn Ninh chỉ có thể thấy mơ hồ bóng dáng, không nhìn rõ mặt.

Nhìn biểu tình cùng động tác của hai người có vẻ như xảy ra tranh chấp gì đó. Vì khoảng cách khá xa, hơn nữa cô nhìn từ sau một lớp cửa kính xe nên cô không nghe thấy thanh âm nói chuyện của hai người.

Tần Tứ nhìn theo hướng cô đang nhìn, lập tức thu hồi tầm mắt, biết rõ còn cố ý hỏi: “Đang nhìn cái gì?”

Nguyễn Ninh nói: “Em thấy người kia có vẻ giống Nguyễn Trân.”

Tần Tứ nói: “Muốn đi chào hỏi không?”

Nguyễn Ninh không chút do dự lắc đầu nói: “Không, em cùng cô ta không có gì để nói.”

Tần Tứ nhướng mi, không nói gì.

Đèn đỏ chuyển xanh, xe chậm rãi chạy, Nguyễn Ninh thu hồi tầm mắt.

Vận mệnh bi thảm của nguyên chủ cô sẽ không quên. Căn cứ vào nguyên tác, cốt truyện không thay đổi, nhưng vì cô xuyên sách mà phát sinh thay đổi. Cho nên, việc nguyên chủ bị hạ dược, dâm loạn, tai nạn xe cộ, nữ phụ thay nữ chủ hiến máu vứt bỏ nửa cái mạng, bị quăng vào ngục giam buồn bực mà chết, những việc này vẫn sẽ phát sinh.

Chuyện cô có thể làm là tìm mọi cách tránh đi tai họa, nhưng cô có thể thành công tránh được kiếp nạn sao?

Nguyễn Ninh không khỏi nhíu mày.

Những việc này cùng Nguyễn Trân có quan hệ. Cô không đi trêu chọc Nguyễn Trân, Nguyễn Trân nhất định đối với cô hận thấu xương, cũng đến dây dưa với cô. Còn có Lâm Duệ là tình nhân được nguyên chủ bao dưỡng, hắn cũng là ngọn nguồn gây ra bi kịch của nguyên chủ.

Hắn và Lục Cảnh có diện mạo giống nhau. Không phải vô duyên vô cớ trùng hợp mà Lâm Duệ là con trai riêng của Lục Chí Thành, ngay cả Lục Chí Thành cũng không biết sự tồn tại của đứa con trai này.

Lục Chí Thành phong lưu thành tánh, sau khi vợ chết vẫn không kết hôn với bất kỳ ai, ngủ qua không biết bao nhiêu nữ nhân. Lâm Duệ là con trai ngoài ý muốn của Lục Chí Thành và cô gái làm trong quán bar sau khi xảy ra tình một đêm.

Lâm Duệ trở thành thế thân được nguyên chủ nuôi dưỡng nhưng người hắn thích không phải nguyên chủ mà là nữ chủ Nguyễn Trân. Hắn có thể vì Nguyễn Trân mà không màng sinh mệnh, buông bỏ thù hận với Lục Cảnh, thậm chí cam tâm tình nguyện làm đá kê chân cho Nguyễn Trân để đưa cô lên đỉnh cao.

Hắn là tình nhân của nguyên chủ, thay Nguyễn Trân làm gián điệp. Nguyên chủ ba ngày hai bữa hãm hại Nguyễn Trân, mỗi lần cô ta đều có thể nhẹ nhàng né, công lao trong đó đều nhờ vào Lâm Duệ.

Nguyễn Ninh sẽ không giống nguyên chủ nuôi tình nhân, nếu có khả năng, cô hy vọng không phải tiếp xúc với Lâm Duệ.

Tần Tứ nhìn ra tâm trạng Nguyễn Ninh thấp thỏm bất an, ôn nhu hỏi: “Ninh Ninh, làm sao vậy?”

Nguyễn Ninh bình tĩnh lại, lắc đầu trả lời: “Không có việc gì, em hơi căng thẳng.”

Tần Tứ nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Những lời này làm Nguyễn Ninh cảm thấy ấm áp.

Đúng vậy, có Tần Tứ ở đây, cô sẽ không gặp được bất kỳ chuyện gì nguy hiểm.

Nguyễn Ninh vươn tay, thân mật gãi trên đùi hắn một chút, vừa nhẹ vừa ngứa.

Tần Tứ mất khống chế, xe thiếu chút nữa lệch khỏi quỹ đạo.

Trong lòng Nguyễn Ninh nhảy dựng, cô lập tức nắm chặt đai an toàn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Tần Tứ hít sâu một hơi: “Đừng đụng anh!”

Nguyễn Ninh: “…… Dạ.”

——

Đầu đường, Nguyễn Trân thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô giơ tay lên quăng cho đối phương một cái tát.

Người đàn ông bị đánh trước mặt công chúng khó có thể chịu đựng nổi, đầu lưỡi của hắn liếm hàm trên, nhịn xuống khó chịu.

Người đàn ông nhìn về hướng Nguyễn Trân, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tùy tiện.

“Thế nào? Không phải lần trước tôi hầu hạ thoải mái lắm sao? Bây giờ trở mặt vô tình?”

Nguyễn Trân sắc mặt xanh mét: “Lâm Duệ! Anh đừng làm tôi ghê tởm!”

Khuôn mặt Lâm Duệ cùng Lục Cảnh có vài phần tương tự. Hắn cười nhạo một tiếng nói: “Ghê tởm? Khuôn mặt của tôi cùng Thái tử gia Lục gia cực kỳ giống nhau. Cô không phải cũng có cảm giác sao? Cô còn chủ động làm tôi đưa vào…….”

“Câm miệng! Anh câm miệng!” Nguyễn Trân kêu lên đầy sợ hãi, thanh âm run rẩy: “Tôi là uống say, cùng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

Lâm Duệ tức cười: “Chuyện ngoài ý muốn? Buổi tối hôm đó rõ ràng là cô ôm lấy tôi không bỏ, chủ động hôn tôi! Nguyễn Trân, Lục Cảnh rốt cuộc có gì tốt? Một tên cặn bã mà thôi. Trong lòng hắn không có cô. Không bằng cô cùng với tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý với cô. Hà tất phải như vậy.”

Nguyễn Trân cười lạnh, xé rách mặt hắn.

“Cùng anh? Anh có cái gì? Anh chẳng qua là người được bao dưỡng ở quán bar, anh cũng xứng đáng thích tôi?”

“……”

Nguyễn Trân lười nhiều lời cùng hắn, lạnh lùng cười nhạo, duy trì chút cao quý cuối cùng, xoay người rời đi.

——

Nguyễn Ninh cùng Tần Tứ đi vào cửa hàng áo cưới gặp Tần lão phu nhân đến sớm một bước.

Tần lão phu nhân nghe nói Nguyễn Ninh muốn thử áo cưới, cũng muốn nhìn thấy bộ dáng cô thử áo cưới nên đã đến đợi từ sớm.

Bà tinh thần tốt hơn rất nhiều, gần đây thân thể Tần Hải Minh khôi phục không tồi, hơn nữa Lục Chí Thành chậm chạp không có động tác, Tần lão phu nhân tâm tình thả lỏng không ít.

Nhìn thấy Nguyễn Ninh, bà từ ái sờ mái tóc cô, vui mừng nói: “Ninh Ninh xinh đẹp của chúng ta, mặc áo cưới nhất định sẽ rất đẹp, con cùng tiểu Tứ rất xứng đôi.”

Nguyễn Ninh cười hiện ra hai má lúm đồng tiền. Cô da mặt mỏng, xấu hổ nói: “Bà nội đừng chọc con.”

Tần lão phu nhân nói: “Sao lại chọc con? Thực lòng bà nội thấy con xinh đẹp. Con cùng tiểu Tứ là một đôi trời đất tạo nên.”

Nguyễn Ninh mặt đỏ hồng, trong lòng vui vẻ.

Tần Tứ nhìn cô ửng đỏ vành tai, cảm thấy có điểm ngứa. Hắn không có biện pháp tự khống chế khi ở chung với cô. Ngại có Tần lão phu nhân ở đây, hắn đành phải cực lực kiềm chế xuống dưới.

Hiện tại Nguyễn Ninh cũng không bài xích cùng hắn hôn môi. Có khi hắn sẽ không khống chế được bản thân làm chút chuyện khác, Nguyễn Ninh căng thẳng không biết làm như thế nào nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn.

Nghĩ như vậy, Tần Tứ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Nguyễn Ninh đi vào phòng thử đồ thay quần áo, Tần lão phu nhân cùng Tần Tứ chờ ở bên ngoài.

“Tiểu Tứ, mai là hôn lễ rồi. Con thật sự không tính toán mời Nguyễn gia sao?” Tần lão phu nhân nói: “Tốt xấu cũng nên trình diện người nhà của Ninh Ninh.”

Tần Tứ nói: “Bọn họ không xứng là người nhà của Ninh Ninh cũng không có tư cách tham gia hôn lễ của Ninh Ninh.”

Tần lão phu nhân trầm ngâm một chút nói: “Vậy con không tính mời ba con đi?”

Tần Tứ thanh âm lạnh lùng: “Ông ta càng không có tư cách.”

Tần lão phu nhân không nói nữa.

Nhìn ra Tần lão phu nhân khó chịu, Tần Tứ hòa hoãn một chút nói: “Bà nội, có bà cùng Ninh Ninh là đủ rồi. Những người khác tới làm con càng thêm ngột ngạt, không thoải mái.”

Tần lão phu nhân thở dài nói: “Dù sao nó cũng là ba của con.”

Tần Tứ thái độ lạnh nhạt, không mang theo một chút cảm tình: “Ông ta chưa bao giờ có trách nhiệm của một người ba. Trong mắt của hắn chỉ có Tần Phóng là con trai, không phải con.”

Tần lão phu nhân: “……”

Tần Tứ thái độ kiên quyết. Bất luận là ai ra mặt, hắn cũng nhất quyết không thương lượng.

Khi còn nhỏ, vô số lần hắn bị Trần Xu nhốt trong một căn phòng tối đen không nhìn thấy ánh sáng. Hắn vô số lần khát vọng, vô số lần ảo tưởng Tần Hải Minh sẽ kịp thời xuất hiện, vì hắn mở ra cánh cửa kia, mang đến cho hắn ánh sáng, giúp hắn xua tan đi bóng đêm lạnh giá.

Nhưng không, Tần Hải Minh chưa từng xuất hiện.

Nếu nói hắn không nghĩ đến tình cảm cha con, thân là một người cha, đối với đứa con trai của mình vừa mất mẹ không bao lâu, ít nhiều cũng sẽ có sự quan tâm.

Tần Tứ chưa từng truy cứu rốt cuộc Tần Hải Minh có biết hay không việc làm của Trần Xu đối với hắn, hoặc là nói hắn không dám, một khi sự thật lộ ra ánh sáng, người đau sẽ chỉ là hắn mà thôi.

Chỉ là đối với người cha như vậy, hắn không thể kính trọng.

Hy vọng bao nhiêu, thất vọng bấy nhiêu. Chúng đã hoàn toàn cắt đứt sợi dây cha con mong manh giữa hắn cùng Tần Hải Minh.

Tần lão phu nhân đau lòng Tần Tứ. Trong lòng bà hy vọng hai cha con có thể hòa giải, cũng không muốn miễn cưỡng Tần Tứ, hết thảy tùy duyên. Cha con bọn họ duyên mỏng, tuy là cha con nhưng lại càng giống thù địch.

Hai người trầm mặc không nói gì nữa. Nguyễn Ninh thật nhanh đổi xong áo cưới từ trên lầu đi xuống.

Tần Tứ nghe thấy động tĩnh, vừa nhấc đầu lên, thân ảnh mặc áo cưới màu trắng lọt vào tầm mắt hắn.

Tần Tứ nghe thấy tim mình nhảy thình thịch. 

Ninh Ninh của hắn.

Thật xinh đẹp…..

Tần Tứ đi lên, tự mình nắm tay dẫn Nguyễn Ninh xuống lầu.

Tần lão phu nhân đánh giá Nguyễn Ninh trên dưới một phen, gật đầu khen: “Ninh Ninh thật là xinh đẹp, trong lòng bà thật sự vui mừng.”

Tần lão phu nhân vui mừng, càng không cần phải nói Tần Tứ. Trong mắt hắn ngoài Nguyễn Ninh không chứa nổi ai khác.

Hắn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Ninh Ninh, chúng ta không tổ chức hôn lễ được không? Chúng ta trực tiếp đi Cục Dân Chính lãnh chứng.”

Nguyễn Ninh ngơ ngẩn nói: “…… Vì sao?”

Chẳng lẽ bởi vì hắn cảm thấy cô mặc áo cưới khó coi sao? Hay là bộ dạng cô mặc áo cưới không phù hợp với thẩm mỹ của Tần Tứ?

Nguyễn Ninh nhịn không được cảm giác mất mát.

Cô vừa rồi suy nghĩ miên man Tần Tứ nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì. Như bao người phụ nữ khác, cô muốn xinh đẹp nhất trong mắt người trong lòng mình. Ai ngờ đâu Tần Tứ vừa nhìn đến liền không muốn tổ chức hôn lễ.

Nguyễn Ninh rũ đầu, thanh âm rầu rĩ, không vui nói: “Nếu biết anh không thích nhìn em mặc váy cưới, em đã không đi thử.”

Tần Tứ: “……”

Hắn có cảm giác tự bê đá đập chân mình. 

Sao hắn có thể không thích? Hắn thích đến phát cuồng.

Ngay cả hắn còn cảm thấy dục vọng chiếm hữu của hắn đối với cô đã vượt xa bình thường, thậm chí hắn còn sinh ra ý niệm cố chấp không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Ninh mặc áo cưới, một chút cũng không muốn.

Không những thế, hắn còn muốn đem Nguyễn Ninh khóa ở nhà, chỉ để một mình hắn nhìn, người khác đều không được nhìn.

Tần Tứ một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, xoa đầu cô.

“Anh thích, cực kỳ thích.”

Trong lòng Nguyễn Ninh ngọt ngào, nhịn không được nhoẻn miệng cười, không vui vừa rồi tan thành mây khói.

Ninh Ninh của hắn thật dễ dỗ.

Tần Tứ cười nói: “Ninh Ninh thật ngoan.”

Làm trò trước mặt Tần lão phu nhân, Nguyễn Ninh xấu hổ không nói nên lời, chỉ đem đầu vùi vào lồng ngực hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play