Tay nghề của mẹ vẫn luôn rất tốt, không chỉ An Khả Hinh khen không dứt miệng, ngay cả Lục Nghệ Thần, người đã quen ăn ở khách sạn năm sao bảy sao, cũng liên tục gật đầu.
Cố Nhược Dương là thích ăn nhất là sủi cảo, trong thời gian mẹ anh bị ốm, anh thèm nhỏ dãi, cuối cùng thì cũng đạt được nguyện vọng, ăn rất vui vẻ, còn thường gắp cùng một một chiếc sủi cảo với An Khả Hinh ngồi ngay bên cạnh, dùng đũa binh binh bang bang đại chiến một trận, chọc cho Dương Thư Dung phải ôm mặt cười.
Khi chạm vào ánh mắt của Lục Nghệ Thần, sắc mặt của Dương Thư Dung lại trầm xuống.
Cố Nhược Hy không khỏi đau đầu nâng trán, mẹ cô đúng là không nể mặt ai. Ít nhiều danh nhân đại lão, nhìn thấy Lục Nghệ Thần đều là cúi đầu khom lưng, hận không thể cúi đầu liếm giày.
Cố Nhược Hy vội vàng đặt một đĩa măng vừa xào lên đặt trước mặt Lục Nghệ Thần, “Nếm thử tài nghệ của em đi. Em không thường nấu ăn, có thể không ngon, nhưng em đang chăm chỉ học tập."
Cô ấy đã quyết định trở thành một người vợ tốt trong giai đoạn thực hiện thỏa thuận này. Nấu ăn là một thứ cần phải học, dù gì cơ thể anh ấy còn thiếu một cơ quan, mà lại còn là khí quan ngay chỗ… Cố Nhược Hy nhìn về phía mẹ mình, thấy mẹ mình cơ thể khỏe mạnh bận bịu trong bếp, thật sự là vui mừng lại cảm động.
Tất cả những điều này là công lao của Lục Nghệ Thần cho dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, cô ấy sẽ thật lòng cảm kích, ngay cả khi anh không yêu cô. Nhưng nếu anh thực sự không có tình cảm với cô, tại sao anh lại hy sinh lớn như vậy cho cô?
Cô Nhược Hy hơi bối rối khi nghĩ về điều đó, nhưng điều chắc chắn duy nhất là cô đã yêu anh mất kiểm soát.
Lục Nghệ Thần nhìn qua măng xé sợi bề ngoài cũng không tệ lắm duyên dáng kẹp một chiếc đũa đưa vào miệng, dưới sự mong chờ của Cố Nhược Hy chậm rãi nhấm nuốt nuốt xuống, sắc mặt một bình thản không có gì lạ, cuối cùng thực sự chịu không được ánh mắt nóng bỏng của Cố Nhược Hy, anh nhẹ nhàng gật đầu.
“Cũng không tệ."
“Thật không?” Cố Nhược Hy vui vẻ cười lên, “Vậy sau này em thường xuyên nấu cho anh ăn nhé!”
Cô rõ ràng bắt gặp ánh mắt Lục Nghệ Thần nhàn nhạt co giật, khẽ gật đầu, "Được."
Thấy Lục Nghệ Thần nói ăn ngon, An Khả Hinh nhanh chóng gắp một đũa măng nhét vào miệng, nhưng lại nôn ra ngoài nhanh chóng không lưu lại trong miệng một giây, "Mặn quá!"
“Mặn sao?” Cố Nhược Hy vội vàng ăn một miếng nhưng cũng nôn ra nhanh chóng, sau đó cô mới nhớ rằng hình như mình đã bỏ muối vào món măng hai lần.
Cố Nhược Dương cười lên ha hả, “Đồ Nhược Hy làm mà mà mọi người còn dám ăn?”
Cố Nhược Hy siết chặt mũi với anh trai mình, "Anh còn lắm mồm cơ.”
Cố Nhược Dương thè lưỡi với Cố Nhược Hy, vui vẻ ăn sủi cảo tiếp. “Vẫn là tay nghệ của mẹ tốt, ăn ngon thật.”
Lục Nghệ Thần ngược lại xem thường, tiếp tục gắp măng, Cố Nhược Hy vội vàng giật lấy cái đĩa, "Đừng ăn nữa.”
“Tôi nghĩ không sao cả.” Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nấu ăn cho anh.
“Anh nên ăn thanh đạm thôi!” Cố Nhược Hy nhanh chóng nhúng qua măng, còn cẩn thận đổ một chút xì dầu hải sản cho Lục Nghệ Thần, gắp một miếng sủi cảo, nhúng một chút xì dầu rồi đặt lên đĩa trước mặt anh: “Ăn đi, bảo trì tuyệt đối thanh đạm.”
Dương Thư Dung đang ở trong bếp, cầm một đĩa sủi cảo mới nấu xong lên, thấy con gái mình phục vụ Lục Nghệ Thần, thịnh nộ đồng thời lại rất bất đắc dĩ. Bà biết rằng con gái mình sẽ không tử tế một cách dễ dàng với một người đàn ông như vậy nếu cô ấy không thực sự rung động trái tim mình. Thở dài một tiếng, bà đi ra phòng bếp, đem đĩa sủi cảo nóng hổi kia đặt trước mặt Lục Nghệ Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT