"Cậu ấy chính là…" Dương Thư Dung chỉ tay vào người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt mình, hỏi Cố Nhược Hy. Lửa giận đang bốc cháy vì một tiếng "mẹ" của Lục Nghệ Thần làm cho tắt ngúm.
"Đúng đúng… đúng!" Cố Nhược Hy cố gắng hết nửa ngày mới nói ra được một chữ rõ ràng.
"Ồ! Lục Nghệ Thần! Chịu bỏ vốn liếng ra rồi!" An Khả Hinh đứng ở cửa ra vào che miệng thốt lên, hai mắt vì kinh ngạc mà mở to. Đến một tiếng "mẹ" mà anh cũng gọi, xem ra đây là thật rồi.
"Bởi vì bận rộn mà đến giờ mới có thể đến gặp mẹ, thật áy náy. Con và Hy Hy vẫn luôn tìm thời gian đến ra mắt mẹ. Hy Hy sợ rằng mẹ sẽ không chấp nhận con nên mới không nói cho mẹ biết." Lục Nghệ Thần đột nhiên ôm vai của Cố Nhược Hy, trông hai người vô cùng thân mật.
Dương Thư Dung nhíu mày nhìn hai người, sắc mặt của bà vẫn chưa thả lỏng rồi ngồi xuống ghế. Bà trực tiếp quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo bộ dạng tỉ mỉm tưới nước cho hoa cỏ của Cố Nhược Dương.
"Chắc cậu đã biết rõ tình hình của gia đình chúng tôi thế nào, không chỉ có một bà mẹ bệnh nặng mà còn có một anh trai thiểu năng. Cậu thật sự nguyện ý ở bên Nhược Hy của nhà này sao? Cậu không sợ mất mặt trước đại chúng ư?" Dương Thư Dung lạnh nhạt hỏi.
Lục Nghệ Thần cười nhẹ, trưng ra bộ mặt con rể ngoan hiền- một dáng vẻ khác xa với Lục Thiếu cao lãnh khó gần của ngày thường.
"Mẹ yên tâm, người đàn ông tốt đích thực sẽ không vì gia cảnh của người phụ nữ mình yêu mà phán xét cô ấy. Đã yêu một người thì phải gánh vác mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả người nhà của cô ấy. Con rất biết ơn mẹ khi mẹ đã sinh ra một người con gái tốt như vậy, để em ấy trở thành vợ của con. Con sẽ dùng sự thật để chứng minh rằng con thật lòng yêu em ấy."
Anh càng ôm chặt vai của Cố Nhược Hy khiến cô hoàn toàn ngã vào vòm ngực rắn chắc của anh. Cố Nhược Hy đã hoàn toàn mất đi lý trí mà mơ màng nhìn anh, nhất thời chìm sâu vào sự dịu dàng hoa lệ của anh… khó có thể tự thoát ra.
Dương Thư Dung hơi dao động nhưng bà vẫn chưa thể tin hết vào lời nói của Lục Nghệ Thần: "Tôi chỉ cho cậu thời gian một tháng, nếu giữa hai người vẫn còn xuất hiện tin đồn thì nhất định tôi sẽ bắt con gái tôi ly hôn với cậu!"
Lồng ngực của Cố Nhược Hy co rút một cái, e rằng trên đời này chưa từng có ai dám nói chuyện với Lục Nghệ Thần như thế. Cô vốn biết rõ mối quan hệ của hai người nhưng mẹ cô lại làm khó anh, khiến cô vô thức lau mồ hôi lạnh vì sợ Lục Nghệ Thần sẽ lật mặt ngay tại chỗ.
Lúc trông thấy vẻ mặt tối sầm của Lục Nghệ Thần, trong lòng Cố Nhược Hy càng siết chặt hơn. Nào ngờ ở giây tiếp theo, Lục Nghệ Thần bỗng cười vui vẻ gật đầu:
"Vâng, con đảm bảo sẽ không còn một tin đồn nào xuất hiện."
Khuôn mặt của Dương Thư Dung tốt hơn một chút nhưng vẫn ngồi yên bất động trên sô pha. Bà tỏ vẻ của một bà mẹ vợ, không mời Lục Nghệ Thần ngồi xuống khiến anh có chút bối rối. Vậy mà Dương Thư Dung lại vô cùng thân thiết gọi An Khả Hinh vào nhà ngồi kế bên bà, còn thân thiết hỏi An Khả Hinh muốn ăn gì để bà gói sủi cảo cho.
An Khả Hinh vui mừng vỗ vỗ tay rồi la lên: "Dạ được, dạ được ạ! Dì làm nhân nào ngon nhất thì cứ gói nhân đó, cháu đều thích hết."
"Chúng con đi chợ đây!" Cố Nhược Hy vội anh dũng cáo từ mà kéo theo Lục Nghệ Thần ra ngoài mua thức ăn.
Đến khi ra đến ngoài cửa thì Cố Nhược Hy mới thở phào,, cô chầm chậm buông tay anh ra: "Cái đó, thật ngại quá, mẹ tôi làm khó dễ anh rồi."
Thế nhưng Lục Nghệ Thần lại nghiêng mặt nhìn cô một cái rồi nhăn mày: "Tôi lại cảm thấy mẹ cô làm vậy là đúng."
"Hả?"
"Em có một người mẹ rất yêu thương em, tôi rất ngưỡng mộ. Nhưng dù bà ấy có là mẹ của em thì tôi cũng không hy vọng bà ấy đánh người phụ nữ của tôi."
"Nhưng chúng ta không phải là…"
Lục Nghệ Thần dừng bước chân, chăm chú nhìn cô: "Dù chúng ta không phải thật nhưng tôi không phản đối biến nó thành thật. Tôi không thích em động lòng với tôi, nhưng tôi không phản đối tiếp tục cuộc hôn nhân này."
Đây là lý luận gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT