Có Đường Lăng Nguyệt đứng ra che giấu, việc Hạo Thiên phá hủy biệt viện không khiến hắn chịu ảnh hưởng gì, chẳng qua vẫn bị tổ mẫu cùng các vị bá mẫu gọi đến hỏi han. Qua loa đáp lại vài câu của mọi người, Hạo Thiên Kỳ mới thở phào nhẹ nhỏm. Bởi vì biệt viện bị hủy, Hạo Thiên Kỳ không có nơi để nghỉ, hắn tạm thời dùng chung biệt viện với Đường Lăng Nguyệt, cho tới khi Linh Lung Viện được tu sửa xong. Chuyện này thật sự khiến Hạo Thiên Kỳ buồn bực một hồi, bất quá ở đây khá rộng rãi, hắn và Đường Lăng Nguyệt cũng ít khi đụng phải nhau.
Từ khi linh hồn bị liên kết, tiểu hồ ly ngay hôm đó cũng lâm vào tình trạng ngủ say, không có khiến hắn nhọc lòng. Cách thời điểm khiêu chiến với Phương Anh Kiệt chỉ còn ba ngày.
Trong ba ngày này Hạo Thiên Kỳ tập trung ổn định lại tu vi của bản thân, không biết có phải do hắn và tiểu hồ ly linh hồn tương thông, nên dẫn đến bản thân hắn cũng hấp thụ được một ít sức mạnh của Cửu Ly Diễm, từ nhất trọng tấn thăng lên tam trọng. Hơn nữa trong đan điền Hạo Thiên Kỳ đã hình thành một tia hỏa chi khí, đứng cùng với lôi chi khí và phong chi khí. Tạo thành một phương vị tam giác, cân bằng lẫn nhau.
Hai mươi ngày trải qua Cửu Ly Diễm gột rửa, thân thể Hạo Thiên Kỳ càng trở nên cứng cáp hơn. Khí lực của hắn lúc này tương đương với người có tu vi Luyện Khí, tức là hơn ba ngàn cân. Mặc dù tu vi chỉ mới tăng lên tam trọng, nhưng đạt đến ba ngàn cân khí lực lại không phải người Luyện Tủy tam trọng nào cũng làm được.
Nếu như Hạo Thiên Kỳ triệu hồi lân phiến, khí lực của hắn sẽ tăng lên gấp đôi. Nhưng tình huống lân phiến khá là đặc thù, để cho người khác nhìn thấy, e rằng bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm. Hạo Thiên Kỳ không dám mạo hiểm sử dụng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hay bị đe dọa đến tính mạng.
Hạo Thiên Kỳ triệu hồi lân phiến ra xem xét, dường như lân phiến trên cánh tay hắn đã lan rộng thêm. Lúc này đã xuất hiện trên mu bàn tay, những lớp vảy tựa hồ có chút rất ít màu vàng nhạt óng ánh lên, nhưng màu bạc vẫn giữ thế chủ đạo. Lân phiến là át chủ bài của hắn, nhưng lại không thể tùy ý sử dụng. Hạo Thiên Kỳ ngẫm nghĩ, nếu muốn đánh bại Phương Anh Kiệt, hắn phải kiếm một lá bài tẩy khác. Với tu vi hiện giờ của hắn e rằng đấu với Phương Anh Kiệt sẽ khá khó khăn.
Mặc dù có thể sử dụng nguyên khí, nhưng lại không phải thoải mái tự do vận dụng, bởi vì tu vi Hạo Thiên Kỳ không phải là Luyện Khí, hắn chỉ là ở Luyện Cốt lĩnh ngộ ra nguyên khí mà thôi. Lúc ở trận chiến với Phương Thế Kiệt, Hạo Thiên Kỳ chỉ có thể vận dụng được nguyên khí hai lần duy nhất. Lên đến Luyện Tủy hắn nhiều nhất chỉ có thể vận dụng được năm lần.
Chỉ có năm lần, Hạo Thiên Kỳ không dám nắm chắc sẽ đánh bại được Phương Anh Kiệt. Hắn cần phải có một sức mạnh khác, hiện tại 'Cửu Long Bá Thần Quyền' không thể lại tu luyện, thức thứ hai của nó yêu cầu tu vi Luyện Khí, nếu mạnh mẽ sử dụng sẽ gặp phản phệ rất nghiêm trọng. Vậy chỉ có thể tu luyện võ kỹ thân pháp.
'Phong Thần Quyết' giúp thân thể hắn trở nên nhanh nhẹn và linh hoạt, nhưng nó lại không phải võ kỹ. Nếu muốn làm chủ trận đấu, không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào thân pháp. Võ kỹ chính là yếu tố quyết định.
Võ kỹ thân pháp Hạo Thiên Kỳ có khá nhiều, bất quá nếu như đã tu luyện 'Phong Thần Quyết' hắn phải sử dụng võ kỹ thân pháp thuộc tính phong. Suy đi nghĩ lại một hồi, Hạo Thiên Kỳ quyết định tu luyện một môn võ kỹ có tên là 'Phong Lăng Bộ' huyền giai thượng phẩm. Bộ pháp nhẹ nhàng, uyển chuyển như gió lướt, đi trên tuyết cũng không để lại dấu chân. Được chia thành: nhập môn, tiểu thành, đại thành và viên mãn. Luyện tới viên mãn có thể lăng không trong một khắc.
Sở dĩ Hạo Thiên Kỳ lựa chọn võ kỹ này là vì hiện tại hắn không đủ nguyên khí để tu luyện võ kỹ phẩm cấp cao hơn. Tuy rằng 'Phong Lăng Bộ' phẩm cấp thấp, nhưng nếu luyện tới viên mãn, hắn có thể bay trên không trung trong vòng một khắc. Đối với những tu luyện giả từ Quy Hồn Cảnh trở xuống, sẽ không thể vận dụng nguyên khí lăng không, nếu như có thể lăng không trong một khoảng thời gian hẳn sẽ là một lá bài tẩy rất tốt.
Trong ba ngày Hạo Thiên Kỳ dù có là thiên tài cũng không thể luyện 'Phong Lăng Bộ' đến đại thành hay viên mãn, nhưng luyện đến tiểu hành hắn vẫn có khả năng luyện được.
Có thêm võ kỹ thân pháp Hạo Thiên Kỳ nắm chắc bản thân có thể đánh bại Phương Anh Kiệt.
.................
Ba ngày sau, Hạo Thiên Kỳ cùng Cung Dạ Yến đúng hẹn đi đến Đấu Võ Phường. Nơi đây đã tập trung rất nhiều người, hẳn là vì cuộc quyết đấu sinh tử giữa đệ đệ Cung Dạ Yến và trưởng tử của Phương Thượng Thư đem lại.
Từ đằng xa Tư Đồ Minh đã thấy Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ, hắn lập tức bước chân đi tới, haha cười lớn:
- Cung huynh, Long Thủ đệ, các ngươi đã tới a!
Cung Dạ Yến gật nhẹ đầu đáp trả, bên cạnh Hạo Thiên Kỳ chắp tay thi lễ nói:
- Phường chủ, làm phiền ngài rồi!
Tư Đồ Minh tựa hồ rất vui vẻ đáp:
- Không phiền, không phiền. Ta đã sắp xếp chỗ rồi. Đi thôi, ta dẫn hai ngươi đến chỗ ngồi đi!
Ngay khi Tư Đồ Minh vừa dứt lời, phía sau mọi người bổng dưng xôn xao nghị luận, Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ quay lại thì thấy đoàn người đi cùng Phương Anh Kiệt đang bước chân đi tới chổ họ.
Người dẫn đầu đoàn người là một lão nam nhân tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị có chút giảo hoạt, thâm trầm. Hắn nhìn thấy Cung Dạ Yến và Tư Đồ Minh, liền trước tiên mở miệng chào hỏi:
- Phường chủ, Cung thiếu chủ hạnh ngộ!
Cung Dạ Yến gật gật đầu lại không nói gì, Tư Đồ Minh khách sáo đáp lại:
- Phương Thượng Thư hạnh ngộ!
Nam nhân trung niên này chính là Phương Duệ - Thượng Thư hàm chánh nhị phẩm, đứng đầu một bộ trong lục bộ. Hắn vẻ mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt sắc bén nhìn qua Hạo Thiên Kỳ dò xét một hồi, sau đó mở miệng nói ngữ khí có chút trào phúng:
- Vị này.... Hẳn là Long Thủ hiền chất đi. Đúng là thiếu niên anh tài có phong phạm của Cung thiếu chủ. Một Luyện Tủy tam trọng lại dám thách đấu với Luyện Khí tứ trọng. Lão phu quả thực là lần đầu tiên chứng kiến. Anh Kiệt!
Nghe phụ thân kêu mình, Phương Anh Kiệt khí thế hiên ngang bước ra dõng dạc thưa:
- Vâng, phụ thân!
Phương Duệ híp mắt vuốt râu cười nói:
- Chốc lát quyền cước công phu, ngươi vẫn là nhún nhường một chút. Nếu không làm người dị nghị bảo ngươi ỷ mạnh hiếp yếu a!
Trần trụi miệt thị, khiến Cung Dạ Yến và Tư Đồ Minh sắc mặt hàn lãnh. Đúng lúc này Hạo Thiên Kỳ đột nhiên đạm mạc lên tiếng:
- Lời này của Phương tiền bối không đúng rồi. Hôm nay cũng không phải là đơn giản quyết đấu, mà ta và Phương Anh Kiệt đã định ra sinh tử quyết đấu. Trong hai người phải có một người tử vong thì mới tính.
Phương Duệ nghe vậy, lập tức tức giận đến râu mép đều run rẩy, đôi mắt hắn như độc xà nhìn chằm chằm Hạo Thiên Kỳ, như muốn nhìn xuyên thấu lớp mặt nạ trên mặt Hạo Thiên Kỳ. Hắn đè ép phẫn nộ xuống, nghiến răng cười lạnh nói:
- Tốt... Tốt.. Tốt! Cho ngươi mặt lại không biết điều. Nếu ngươi đã nói vậy thì.... Anh Kiệt, thượng lôi đài không cần lưu thủ. Toàn lực ứng phó, ta không tin một tên Luyện Tủy tam trọng lại có thể nhảy nhót gì ở trước mặt Luyện Khí tứ trọng.
Phương Anh Kiệt sắc mặt cũng tức giận không kém, hắn hùng hồn đáp:
- Phụ thân, an tâm, hài nhi lần này sẽ báo thù cho nhị đệ.
Nói xong, hắn liếc nhìn sang Hạo Thiên Kỳ cười lạnh hai tiếng, vẻ mặt cao ngạo nói:
- Phụ thân ta vừa rồi cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết tranh thủ, hiện giờ dù ngươi có muốn cầu xin tha thứ cũng không còn cơ hội rồi. Hi vọng đến lúc đó ngươi có thể chống đỡ lâu một chút, làm ta tận hứng một hồi a.
Thấy tình huống đặc biệt căng thẳng Tư Đồ Minh hắng giọng nói:
- Canh giờ đã tới, Cung huynh và Phương huynh tới an tọa đi.
Có Tư Đồ Minh ra mặt bầu không khí cũng giảm đi mùi thuốc súng, nhưng cũng không khiến mọi người sắc mặt tốt hơn. Cung Dạ Yến không có vội vã đi mà nhìn Hạo Thiên Kỳ, ngữ khí thản nhiên mở miệng:
- Đệ đệ, ngươi cứ buông tay đánh, không cần kiêng kị. Nếu có xảy ra án mạng, huynh trưởng cho ngươi chống lưng.
Nói xong, Cung Dạ Yến thần sắc lãnh đạm lướt qua đám người Tư Đồ Minh và Phương Duệ, không coi ai ra gì đi lên chổ ngồi thập phần tự nhiên an tọa, để lại một đám người Phương Duệ sắc mặt cực kì khó coi.
Đợi cho mọi người an ổn xong, người chủ trì lên lôi đài dõng dạc nói:
- Hôm nay Đấu Võ Phường vinh hạnh đứng ra làm chứng cho cuộc quyết đấu sinh tử giữa Long Thủ và Phương Anh Kiệt. Quyết đấu sinh tử ắt hẳn mọi người đều đã biết rồi đi, ta sẽ không nói nhiều. Chỉ có đối phương chết đi thì mới tính là người thắng cuộc. Đấu Võ Phường chúng ta cũng mở ra hình thức đặt cược, cược cho Long Thủ tỉ lệ 1:10, cược cho Phương Anh Kiệt tỉ lệ 1:1....
Người chủ trì vừa dứt lời, những người ở bên dưới sôi nổi ồn ào đặt cược. Bởi vì tu vi Hạo Thiên Kỳ thấp hơn Phương Anh Kiệt cả một cấp bậc, nên tỉ lệ mới chênh lệch đến vậy.
Ở trên đài cao, Cung Dạ Yến liếc Tư Đồ Minh một cái nhàn nhạt nói:
- Ngươi thật ra tranh thủ!
Tư Đồ Minh cầm tách trà uống một ngụm, hắc hắc cười đáp:
- Tiền đưa đến tay, nào có đạo lý không lấy?
Phương Duệ vuốt râu cười nói:
- Nếu đã có đặt cược, vậy Phương gia ta hẳn là nên tham gia góp vui mới được. Dù sao kết quả cũng quá rõ ràng, tiện nghi tiền cược nếu không thu, vậy quá uổng phí rồi. Cung thiếu chủ! Lão phu nói vậy có đúng không?
Nghe Phương Duệ ngữ khí khiêu khích, Cung Dạ Yến nhìn cũng không nhìn đối phương, chỉ đạm cười nói:
- Nếu ngươi có hứng thú, ta sẵn sàng bồi tiếp. Không biết Phương Thượng Thư ngươi muốn theo ta đặt cược thế nào?
Phương Duệ nghe tình báo biết được Cung Dạ Yến giàu chảy mỡ, hắn lợi dụng cơ hội này làm thịt kẻ này một phen. Đương nhiên một phần là muốn cho nhị nhi tử báo thù rồi, bị Hạo Thiên Kỳ phế đi đan điền, muốn chữa trị cũng phải phí một phen công phu, cái giá bỏ ra không phải nhỏ. Hơn nữa đan điền khôi phục lại sẽ để lại một ít di chứng, e rằng đời này nhị nhi tử sẽ không thể nào tiến tới thêm nữa. Hắn hiện tại chỉ trông chờ vào trưởng tử mà thôi.
- Nghe đồn Vân Liên dược quán có một gốc dược liệu tên là Xích Huyết San Hô. Không biết Cung Thiếu Chủ có dám lấy ra làm tiền đặt cược không?
Cung Dạ Yến cười như không cười nhìn qua, ngữ khí tùy ý hỏi lại:
- Kêu ta bỏ ra Xích Huyết San Hô, vậy Phương Thượng Thư cũng đưa ra cái giá tương xứng mới phải. Không bằng cầm ngươi truyền gia chi bảo Kim Sắc Long Châu đem cược đi. Mặc dù Long Châu ta không hiếm lạ, nhưng kim sắc lại chưa thấy bao giờ. Lấy ra chơi chơi cũng khá thú vị.
Tư Đồ Minh ngồi giữa hai người, nghe bọn họ đối thoại như vậy trợn trắng mắt. Một cái Xích Huyết San Hô kéo dài trăm năm tuổi thọ, phục hồi đan điền bị hủy. Một cái Kim Sắc Long Châu thần bí tựa hồ có công năng tăng cao thể chất, hấp thu một ít long khí thân thể cường độ càng trở nên rắn chắc, khí lực cũng được đề thăng. Bất quá long khí cũng không phải ai cũng có thể hấp thu, phải xem thân thể ngươi chịu đựng được đến mức như thế nào.
Bên kia hai tiểu bối còn chưa tiến hành quyết đấu, nhưng bên này hai gia trưởng đã cho nhau đặt cược so tài. Tư Đồ Minh trong lòng âm thầm tặc lưỡi, này hai món bảo bối quả thật khiến người khác thèm đỏ mắt a!
Nghe Cung Dạ Yến đề cập đến Kim Sắc Long Châu, Phương Duệ vẻ mặt biến sắc, Xích Huyết San Hô là hắn đưa ra yêu cầu, đối phương đương nhiên cũng muốn yêu cầu hắn đồ vật. Chẳng qua Kim Sắc Long Châu bảo vật này lại không phải hắn có thể tùy tiện đáp ứng. Phương Duệ rối rắm, không biết nên đáp thế nào, hắn đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong. Dù biết rằng hai món đồ giá trị tương đương nhau, nhưng Xích Huyết San Hô một khi sử dụng liền không có, mà Kim Sắc Long Châu lại là lâu dài sử dụng.
Thấy Phương Duệ trầm sắc mặt không nói, Cung Dạ Yến ưu nhã cầm tách trà, nhấp một ngụm, sau đó cười nhạt hỏi:
- Thế nào? Phương Thượng Thư chính là chơi không nổi? Nếu không dám đừng mở miệng dõng dạc đòi đặt cược a! Đường đường là cái Thượng Thư lại không dám bỏ ra tiền đặt cược, nói ra sợ người chê cười.
Lời lẽ này của Cung Dạ Yến giống như lưỡi dao sắc bén cứa qua tim, khiến cho Phương Duệ vừa thẹn vừa giận. Sỉ nhục như vậy, hắn như thế nào có thể nhẫn?
- Buồn cười, ta làm gì không dám? Cung thiếu chủ không cần đặt điều, vu khống.
Hắn vừa dứt lời, Cung Dạ Yến liền vỗ tay khen ngợi:
- Tốt, Phương Thượng Thư sảng khoái. Nếu thế tiền cuộc cứ như vậy quyết định đi. Tư Đồ huynh ngươi làm chứng cho ta và Phương Thượng Thư. Nếu Long Thủ thắng Kim Sắc Long Châu thuộc về ta, còn nếu Phương Anh Kiệt thắng Xích Huyết San Hô của ta liền đưa Phương Thượng Thư. Người nào nuốt lời Tư Đồ huynh cứ mạnh tay xử lý.
Tư Đồ Minh haha cười lớn, cảm thấy đánh cuộc này rất có ý tứ, hắn vỗ ngực bảo đảm:
- Chuyện này không cần lo, ta sẽ làm chủ trận cá cược này. Nếu có ai dám không tuân thủ ước hẹn, Tư Đồ Minh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hai người, một xướng một bè, không quan tâm đến Phương Duệ, khiến cho hắn nhất thời nghẹn họng. Hắn rõ ràng chưa nói qua đáp ứng, cá cược liền như vậy định rồi?
Nghẹn một bụng tức giận, Phương Duệ sắc mặt âm trầm, trong lòng lại trấn an bản thân.
“Long Thủ tiểu tử kia tu vi chỉ mới Luyện Tủy tam trọng, thua Anh Kiệt cả một cấp bậc. Thực tế là không có phần trăm cơ hội thắng, Xích Huyết San Hô kia đã là vật trong túi của ta rồi. Cung Dạ Yến kẻ này còn nghĩ đệ đệ của hắn xoay người chuyển bại thành thắng không bằng? Hừ... Đúng là si tâm vọng tưởng!”
Cung Dạ Yến mặt ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có chút không yên. Hắn truyền âm cho Hạo Thiên Kỳ than thở:
“Ngươi xác định nắm chắc đánh bại Phương Anh Kiệt chứ? Ta nhưng lấy Xích Huyết San Hô đặt cược ngươi a! Đừng để ta phải thua cược, bảo vật không quan trọng, nhưng mặt mũi cần phải giữ.”
Hạo Thiên Kỳ nghe vậy, ánh mắt liếc qua khinh bỉ nhìn Cung Dạ Yến. Hắn nếu như thách đấu hẳn là có phần nắm chắc, Cung Dạ Yến còn làm trò đi cá cược với người khác. Rõ ràng là nhân cơ hội vơ vét bảo vật của người khác, còn dám nói vì mặt mũi.
Bất quá Hạo Thiên Kỳ cũng chớp mắt đáp lại, cho Cung Dạ Yến một cái biểu tình đảm bảo, tựa hồ như đang nói: 'Yên tâm, ta sẽ không thua'