Đường Lăng Nguyệt cảm nhận được Hạo Thiên Kỳ đang có xu thế bị hỏa hồ áp đảo, thần sắc nàng trở nên ngưng trọng. Ngay lập tức nâng lên tiêm ngọc cánh tay, ở đầu ngón trỏ đột nhiên xuất hiện một giọt máu đỏ rực, cất chứa luồng hàn khí kinh người.

Ngay khi ngưng tụ xong tinh huyết, vẻ mặt Đường Lăng Nguyệt trở nên trắng bệch, nàng phất tay khiến cho giọt tinh huyết bay đi tiến vào bên trong biển lửa, sau đó liền dung hòa vào thân thể Hạo Thiên Kỳ.

Giọt tinh huyết này dường như tiếp thêm sức mạnh cho Hạo Thiên Kỳ, lớp da cháy đen bên ngoài lập tức vỡ vụn để lộ ra tầng băng cơ nhục thể bên trong. Thiên Tiên Băng Thể của hắn vào lúc này triệt để cường hóa hoàn toàn. Hỏa diễm của hỏa hồ đã không còn khiến cơ thể hắn bị chút nào mảy may thương tổn.

Băng cùng hỏa từ trước đến nay có thuộc tính tương khắc.

Cảm nhận được khí tức trên người Hạo Thiên Kỳ tản mát ra nhiệt độ băng hàn, hỏa hồ ngay lập tức nhận biết được thiên địch ở trước mắt. Cuồng bạo nhiệt độ trở nên càng mạnh mẽ trùng kích mà đến, nóng lạnh giao hòa, tuôn ra một đoàn sương trắng.

Đến giờ phút này cục diện dĩ nhiên cân bằng, Hạo Thiên Kỳ không bỏ qua cơ hội lập tức thả ra thần thức điên cuồng công kích linh thức của Cửu Ly Diễm. Tranh đấu giằng co không ngừng.

Thời gian trôi qua, ngày đi đêm đến, lập tức liền tới rồi ngày thứ hai mươi, linh thức của Cửu Ly Diễm đã có dấu hiệu suy yếu.

Hạo Thiên Kỳ nhận thấy đây chính là thời cơ tốt nhất, đã hơn hai mươi ngày liên tục dùng thần thức hắn thật sự đã rất mệt mỏi. Lúc này Cửu Ly Diễm so với hắn đã yếu hơn rất nhiều, Hạo Thiên Kỳ dùng hết thảy lực lượng thần thức còn lại của hắn, tạo ra một lần công kích đủ để cho Cửu Ly Diễm triệt để thuần phục.

Ngay tại lúc Hạo Thiên Kỳ nghĩ rằng Cửu Ly Diễm sẽ biến thành nguồn lực lượng cho bản thân, thì lúc này đột nhiên phát sinh dị biến. Một cơn đau đầu kinh khủng kéo đến, bên trong thức hải Hạo Thiên Kỳ dường như có một đạo thần niệm đang không ngừng công phá phòng tuyến bảo vệ thần hồn của hắn.

Hạo Thiên Kỳ lập tức ôm đầu đau đớn kêu rên, đôi mắt hắn đỏ ngầu phẫn nộ cố gắng chống cự. Nhưng càng chống cự ý chí của hắn dường như bị bào mòn, thần hồn cũng vì thế mà bị đạo thần niệm kia tiếp cận.

So với thân thể thì thức hải chính là nơi trọng yếu nhất. Chỉ khi võ giả đạt đến Quy Hồn Cảnh thì mới có thể tu luyện ra thần thức, và thức hải là nơi chứa đựng linh hồn. Như Hạo Thiên Kỳ lúc này mặc dù thần thức của hắn khá cường đại, nhưng đã tiêu hao hầu như không còn, nên mới dễ dàng bị công phá. Bất quá hiện tại thần hồn của hắn không phải bị đạo thần niệm kia hấp thụ, mà là bị gieo rắc phải ấn chú.

Loại ấn chú này dường như Hạo Thiên Kỳ đã từng thấy qua, nó rất giống với 'Hôn Khế' của Yêu Tộc thời Thượng Cổ. Nhưng 'Hôn Khế' mà hắn biết, phải là đôi bên cam tâm tình nguyện mới có thể lập ước được, còn loại ấn chú này dường như là cưỡng chế thần hồn của hắn cùng với một thần hồn khác gắn kết với nhau. Ngoài ra còn có công dụng gì khác Hạo Thiên Kỳ còn chưa xác định được.

Nghĩ đến bản thân đường đường là cường giả ở Linh Lung Giới, lại bị một Yêu Tộc ở Tiểu Linh Lung Giới dùng ấn chú trói buộc khiến Hạo Thiên Kỳ đen mặt, tâm tình đã không tốt lại càng kém hơn. Vốn dĩ muốn mượn nhờ hỏa thạch để nâng cao thực lực, không nghĩ tới bên trong hỏa thạch lại có ẩn chứa thần hồn, càng không ngờ rằng trong lúc nhất thời sơ xuất đã bị người khác gieo ấn chú vào người.

Hạo Thiên Kỳ càng nghĩ càng phẫn nộ không thôi, giờ phút này hắn mới biết Cửu Ly Diễm kia rõ ràng đã có chủ, mà thần hồn người này lại ẩn nấp ở bên trong, khiến hắn không thể nào cảm nhận được một tia khí tức. Chỉ đến khi hắn làm Cửu Ly Diễm suy yếu thì nàng ta mới bất ngờ từ bên trong Cửu Ly Diễm xuất động ấn chú, khiến hắn không kịp phòng bị.

Đột nhiên bên tai Hạo Thiên Kỳ truyền đến một đạo thanh âm 'hừ' lạnh, tiếp đó trong đầu vang lên giọng nói của một thiếu nữ:

“Hừ, tưởng rằng có thể dễ dàng ép buộc ta thần phục sao? Nằm mộng đi! Ta với ngươi đã kết Liên Tâm Ấn, có cộng đồng sinh mệnh. Ngươi nếu chọc giận ta, ta liền tự bạo, cá chết lưới rách xem ai sợ ai!”

Này thanh âm phi thường dễ nghe, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập một cổ cao ngạo chi ý.

Hạo Thiên Kỳ nghe nàng nói vậy giận tím mặt, đột nhiên bị người kết ấn chú đã khiến tâm tình của hắn vô cùng buồn bực, hiện tại kẻ đầu xỏ gây tội mở miệng châm chọc, hắn hận chính mình không thể đè nàng xuống đánh một trận cho hả giận.

Đừng tưởng ngươi là nữ nhân ta không dám đánh ngươi!

“Muốn đánh ta? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Giọng nữ nhân kia lại vang lên trong đầu Hạo Thiên Kỳ.

"Ngươi...biết suy nghĩ của ta?"

Lúc này Hạo Thiên Kỳ triệt để đen mặt, nếu thật sự nàng ta nghe được suy nghĩ của hắn, hắn nhất định sẽ dùng mọi cách bao gồm tự hại chính mình, nhất quyết phải hủy diệt Liên Tâm Ấn chết tiệt này. Không ai có thể chịu nổi chính mình thời thời khắc khắc đều bị dòm ngó, thậm chí là biết được ý nghĩ của chính mình. Sát cơ toàn thân Hạo Thiên Kỳ bộc phát, dường như hạ quyết tâm muốn giết nàng.

"Suy nghĩ của ngươi ta không biết, nhưng tâm tình của ngươi như thế nào thì tâm tình ta cũng sẽ một dạng như vậy. Giống như lúc này ngươi đang muốn giết ta."

Thiếu nữ nhàn nhạt mở miệng giải thích, dường như không quá quan tâm chuyện Hạo Thiên Kỳ đang muốn giết nàng.

Nghe nàng nói vậy Hạo Thiên Kỳ trừng mắt, đây là cái gì cẩu thí bí thuật, thế mà có thể cưỡng ép đem hai thần hồn ràng buộc lẫn nhau, khiến cả hai đều bị chế ước cùng liên thông cảm giác.

Hắn vừa nảy sinh ý định giết nàng, không những nàng có thể cảm nhận được, mà chính bản thân hắn dường như lại không nỡ xuống tay, phảng phất nàng giống như trở thành sinh mệnh trọng yếu nhất của hắn.

Loại này cảm giác đem đến khiến Hạo Thiên Kỳ có chút bối rối cùng lạ lẫm.

Để cho người khác nắm lấy điểm yếu của bản thân, không phải tác phong của Hạo Thiên Kỳ, mà người này lại liên kết thần hồn với hắn. Thật làm cho hắn muốn giết nàng cũng không được, mà giữ nàng bên người càng không xong.

Với tình trạng bây giờ, Hạo Thiên Kỳ muốn phá vỡ Liên Tâm Ấn xác định là hắn làm không được, nhưng nếu như tu vi đạt đến Phân Thần Cảnh thì có khả năng. Bất quá chuyện trước tiên là hắn phải khiến cho nữ nhân này an phận một chút.

Hạo Thiên Kỳ nhắm mắt nhận mệnh, hắn trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng nói:

“Nói chuyện lâu như vậy ngươi còn không chịu hiện thân?”

Ngay lập tức ở trong thức hải Hạo Thiên Kỳ xuất hiện một đoàn hỏa diễm nhỏ, đoàn hỏa diễm này nhanh chóng bùng cháy huyễn hóa thành hình dạng một con hồ ly.

Nhìn thấy ngọn lửa mang hình dạng hồ ly, Hạo Thiên Kỳ nghi hoặc nhíu mày hỏi:

“Ngươi còn chưa hóa nhân hình sao?”

Hồ ly nhìn Hạo Thiên Kỳ một lúc, chẳng buồn nói. Nhưng tâm tình của nàng lại ảnh hưởng đến Hạo Thiên Kỳ, dù không nói cũng khiến hắn cảm nhận được hồ ly lúc này là đang khinh thường hắn.

Hạo Thiên Kỳ thần sắc trở nên khó coi, đang định mở miệng thì nghe giọng thiếu nữ lười biếng truyền đến:

“Ta vẫn còn trong giai đoạn ấu niên kỳ, đương nhiên là chưa thể hóa nhân hình.”

“Ấu niên kỳ?”

Hạo Thiên Kỳ có chút kinh ngạc, nghe giọng hồ ly như là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, không nghĩ đến nàng chỉ mới ở giai đoạn ấu niên kỳ.

Nghĩ nghĩ, Hạo Thiên Kỳ gật gù tự độc thoại:

“Cũng phải, Yêu Tộc so với Nhân Tộc thì có tuổi thọ cao hơn nhiều. Yêu Tộc khi mới sinh ra đã ở giai đoạn ấu niên kỳ, chỉ khi tiến vào trưởng thành kỳ thì mới có thể hóa nhân hình, ngoài ra còn có hình thái cuối cùng chính là thành thục kỳ.”

Hồ ly chép miệng, tựa hồ không nghĩ đến Hạo Thiên Kỳ lại biết rõ ràng đến vậy, có chút không vui hỏi:

“Ngươi một cái Nhân Tộc vậy mà biết được ba trạng thái tiến hóa kỳ của Yêu Tộc ta?”

Hạo Thiên Kỳ hừ lạnh đáp trả:

“Chuyện ta biết còn nhiều hơn ngươi tưởng.”

Nghe Hạo Thiên Kỳ nói năng khoa trương, tính mở miệng đả kích hắn, nhưng nàng lại cảm giác được người này là đang nói thật. Hồ ly dứt khoát quay đầu không muốn để ý đến Hạo Thiên Kỳ.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

“Được rồi, nói chuyện của ngươi đi. Có tên không? Tại sao ngươi lại ở trong hỏa thạch? Còn ẩn núp bên trong Cửu Ly Diễm.”

Hạo Thiên Kỳ một hơi nói ra, dù sao thì ấn chú đã lập hắn cũng muốn biết rõ ràng căn nguyên mọi chuyện. Một thần hồn ấu niên Yêu Tộc không thể nào vô duyên vô cớ mà xuất hiện bên trong hỏa thạch, lại trùng hợp còn có cả Cửu Ly Diễm. Chuyện này nhất định có vấn đề.

Muốn giải quyết sự tình của ấn chú Hạo Thiên Kỳ phải làm cho hồ ly đồng ý thỏa hiệp với hắn.

Lời Hạo Thiên Kỳ vừa dứt, hỏa diễm trên thân hồ ly liền bùng lên, tựa hồ là nàng đang tức giận:

“Ta là bị người ám hại, thần hồn cùng thân thể bị tách ra. Cửu Ly Diễm chính là sức mạnh của ta vì sao ta lại không thể ở bên trong nó? Nhớ kỹ tên ta là Nguyệt Ly. Đừng có nói trống không với ta. Nhân Tộc đáng ghét!”

Hạo Thiên Kỳ đen mặt, trong lòng dâng lên khó chịu nghe Nguyệt Ly một câu Nhân Tộc, câu khác cũng Nhân Tộc, hắn cũng có tên có được không?

“Ta họ Hạo tên Thiên Kỳ. Ta gọi ngươi A Ly được chứ?”

Vừa nghe Hạo Thiên Kỳ gọi mình là "A Ly", bổng chốc ánh lửa trên thân thể Nguyệt Ly phập phồng lay động, miệng không tự chủ được nỉ non thốt ra:

“A... Cửu...”

Nghe thấy Nguyệt Ly gọi mình bằng cái tên xa lạ, Hạo Thiên Kỳ nhíu mày khó hiểu. Tuy rằng không biết tại sao nàng lại vô thức gọi hắn là "A Cửu", nhưng Hạo Thiên Kỳ không thấy phản cảm, còn có cảm giác rất tự nhiên, dường như cái tên "A Cửu" này chính là tên của hắn.

Nhưng lý trí Hạo Thiên Kỳ nói, hắn không phải "A Cửu", nghĩ là Nguyệt Ly nhận nhầm người. Hạo Thiên Kỳ mở miệng đính chính:

“Ta không gọi là A Cửu.”

Nguyệt Ly lúc này mới hoàn hồn, tựa hồ không nhớ lúc nãy mình vừa nói gì, lời Hạo Thiên Kỳ nói khiến nàng nghi hoặc hỏi lại:

“Ta khi nào gọi ngươi A Cửu?”

“....”

Hạo Thiên Kỳ tâm mệt, không nghĩ đáp lại nàng, hắn lắc đầu thầm nghĩ:

“Quên đi, coi như ta nghe nhầm!”

Sau đó liền nói:

“Hiện tại ta cùng ngươi ấn chú đã kết, cũng không thể loại bỏ. Như vậy đi, ta muốn cùng ngươi làm một cái giao dịch.”

Nguyệt Ly phe phẩy cái đuôi, chớp chớp đôi mắt hứng thú hỏi:

“Giao dịch gì? Ngươi nói thử xem!”

Hạo Thiên Kỳ nhìn Nguyệt Ly ngữ khí nghiêm túc nói:

“Ta giúp ngươi tìm lại thân thể, ngươi ngoan ngoãn ở tại một bên thức hải ta, đừng làm gì ảnh hưởng đến tâm tình của ta, còn có không được dùng ấn chú áp chế ta. Chuyện của ta cũng không được xen vào. Những việc đơn giản như vậy ngươi hẳn là làm được đi!”

Nghe hắn nói xong, Nguyệt Ly biểu tình liền không mấy vui vẻ, hừ lạnh nói:

“Ngươi đây là muốn cầm tù ta a! Nhân loại thật đúng là không kẻ nào là thứ tốt. Muốn ta không dùng ấn chú áp chế ngươi cũng được, nhưng ngươi không được hạn chế sự tự do của ta.”

Hạo Thiên Kỳ bực bội, tiểu hồ ly thật sự là giảo hoạt, hắn nếu để nàng tự do hoạt động vậy những chuyện của hắn đều sẽ bị nàng biết rõ ràng rành mạch. Này thật quá không ổn!

Cơ hồ là Hạo Thiên Kỳ cố nén trong lòng tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi chậm rãi gằn ra từng chữ một:

“Nếu như ngươi tự do xuất nhập thăm dò thức hải ta khác gì những bí mật của ta ngươi đều sẽ biết?”

Nguyệt Ly phá lên cười, tiếng cười trong trẻo lại đầy mê hoặc:

“Ta có nói sẽ ở thức hải ngươi sao? Yên tâm chúng ta hiện tại đã liên kết linh hồn với nhau, ta có thể ở bất kỳ nơi nào trên thân thể của ngươi.”

Nghe vậy Hạo Thiên Kỳ trong lòng nhẹ nhỏm đôi chút, chỉ cần không ở trong thức hải của hắn thì nàng muốn ở đâu cũng được.

Giải quyết xong chuyện của Nguyệt Ly, Hạo Thiên Kỳ lập tức rời đi thức hải, vừa mở mắt ra hắn liền thấy cảnh vật xung quanh trở nên trơ trọi dường như đã trải qua một trận hỏa hoạn lớn, mà ngay cả y phục trên người cũng bị đốt cháy không còn một mảnh.

Hạo Thiên Kỳ vội vội vàng vàng lấy ra y phục từ trong trữ vật mặc vào, vừa mặc vừa suy nghĩ kế tiếp hắn nên giải thích chuyện này như thế nào với mọi người. Đặc biệt là vị cô cô vừa mới trở về kia.

Đương khi Hạo Thiên Kỳ mặc xong y phục, hắn vừa đi được vài bước liền thấy Đường Lăng Nguyệt nhắm mắt đang ngồi thiền ở cách đó không xa.

Lúc này Hạo Thiên Kỳ thần sắc trấn kinh, có chút lo nghĩ:

“Nàng ta ở đó từ khi nào? Những chuyện xảy ra ở đây nàng ta đã biết hết rồi sao?”

“Đây là... kết giới?”

Nhìn Linh Lung Viện được bao phủ một tầng kết giới, Hạo Thiên Kỳ cũng đoán được người nào bày ra. Tâm tình càng là nặng nề, trái lo phải nghĩ hắn thật không biết nên mở miệng giải thích chuyện này như thế nào, nhất là đối mặt với Đường Lăng Nguyệt, người mà hắn không muốn tiếp xúc nhất.

Tầm mắt Hạo Thiên Kỳ dừng ở trên gương mặt Đường Lăng Nguyệt đang bị lớp khăn lụa che khuất, hắn không thấy được dung mạo, cũng như sắc mặt đang trắng bệch yếu ớt của nàng. Theo như suy đoán của hắn, Đường Lăng Nguyệt hẳn là ở đây từ rất lâu. Bất quá Hạo Thiên Kỳ không rõ vị cô cô này tại sao lại giúp hắn che đậy kết giới?

Nếu như không có kết giới của Đường Lăng Nguyệt ngăn trở, hỏa thế của Cửu Ly Diễm ắt hẳn sẽ lan tràn khắp nơi, không chỉ là biệt việt của Hạo Thiên Kỳ mà nguyên cả Hầu phủ cũng sẽ không tránh khỏi.

Hạo Thiên Kỳ đang lâm vào trầm tư tự hỏi.

Đúng lúc này lông mi Đường Lăng Nguyệt khẽ run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh nhìn của Hạo Thiên Kỳ nàng thản nhiên mà đứng dậy, động tác lưu loát mạch lạc. Tiếp theo đó liền lãnh đạm mở miệng nói:

- Là ta muốn mượn biệt viện của ngươi tu luyện, không cẩn thận làm hư.

- Ân???

Hạo Thiên Kỳ đầu đầy chấm hỏi nhìn Đường Lăng Nguyệt, sau lại nghe nàng nói tiếp:

- Chuyện ở đây ta sẽ thay ngươi giải thích cho mẫu thân cùng các vị đại tẩu. Ngươi cứ y theo lời ta nói mà trả lời.

Hắn nghe nhầm đi?

Vì cái gì?

Nàng tại sao lại không hỏi hắn căn nguyên sự việc, mà chủ động nhận trách nhiệm hết về bản thân?

Đường Lăng Nguyệt ý tứ là muốn giúp hắn che giấu?

Là Đường Lăng Nguyệt có mục đích hay chỉ đơn thuần giúp hắn?

Hạo Thiên Kỳ nghi hoặc không thôi, hắn đang định mở miệng hỏi thì thấy người đã đi mất. Hắn đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của nàng có chút xuất thần.

Ở gần Đường Lăng Nguyệt, Hạo Thiên Kỳ có một loại cảm giác kỳ quái không thoải mái, dường như rất muốn bài xích cùng xa cách.

Đây là chuyện gì đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play