Nhìn ra được Hạo Thiên Kỳ đã động sát tâm, Phương Thế Kiệt thân thể có chút run sợ biểu tình tỏ ra cường thế gào lên:
- Cha của ta là Phương Duệ - Thượng Thư nhất phẩm trong triều... Ca ca ta Phương Anh Kiệt là một trong mười người mạnh nhất ở Hoàng Gia học viện. Ngươi dám tổn thương ta, Phương gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, kết cục ngươi chỉ có chết.
Đây là hăm dọa?
Thật nực cười.
Thần sắc Hạo Thiên Kỳ lãnh đạm, hắn cất giọng hờ hững hỏi:
- Vậy thì sao? Ta muốn giết ngươi, quản ngươi là ai?
Nghe Hạo Thiên Kỳ xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, rõ ràng là không để tâm đến những gì hắn nói, nội tâm Phương Thế Kiệt trở nên run rẩy, vẻ mặt tái xanh nghĩ:
"Kẻ điên, người này điên rồi. Hắn thật sự muốn giết mình."
Ánh mắt Phương Thế Kiệt hoảng loạn nhìn lên đài cao, không quản đến hình tượng ham sống sợ chết của mình mà thất thanh la lớn:
- KHÔNG... CA CA CỨU ĐỆ....
Đúng lúc này Hạo Thiên Kỳ động thủ, trong giây lát hắn nhíu mày có chút khựng lại, nhưng nắm tay vẫn nắm chặt. Một quyền hội tụ nguyên khí đánh xuống không chút chần chừ.
Ngay sau đó liền có một giọng nói từ trên khán đài vang lên:
- DỪNG TAY CHO TA!
Một thiếu niên tầm mười tám mười chín tuổi từ trên khán đài phi thân xuống, y cấp tốc di chuyển lên võ đài, có vẻ như muốn lao đến ngăn chặn Hạo Thiên Kỳ. Nhưng...
Bành... Một tiếng!!
Trong nháy mắt sau đó Phương Thế Kiệt đã ôm người nằm quằn quại, thống khổ đau đớn hét lên:
- AAAAA..aaaaa....
Thiếu niên kia thoắt một cái đã tiến đến ôm lấy Phương Thế Kiệt, xem xét qua thương thế trên người hắn xong, liền đưa ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Hạo Thiên Kỳ căm giận hỏi:
- Ngươi... Ngươi lại dám phá hủy đan điền hắn?
Hạo Thiên Kỳ nhàn nhạt nhìn thiếu niên ngữ khí lạnh lẽo hỏi lại:
- Hắn muốn giết ta, lại không cho ta phản kích? Chỉ là phế một cái đan điền, mệnh của hắn vẫn còn đó.
Ý tứ rất đơn giản, hắn muốn giết ta, ta phá hủy hắn đan điền, còn tha cho hắn một cái mệnh. Như vậy ta đã quá nhân từ.
Hiểu được ý tứ trong lời nói đó của Hạo Thiên Kỳ, thiếu niên tức khắc nổi giận, nắm tay siết chặt lại tạo nên những tiếng 'răng rắc...'. Hắn là thiếu niên thiên tài trong đám thanh thiếu niên tinh anh ở học viện, không có ai dám dùng thái độ ngạo mạn đó nói chuyện với hắn, kể cả Thượng Quan Võ cũng phải e dè hắn vài phần.
Mà người này... lại cả gan dám đả thương đệ đệ hắn, còn phá hủy cả đan điền, thử hỏi hắn làm sao không phẫn nộ?
Đan điền chính là cội nguồn sức mạnh, nếu bị phá hủy khác gì một phế nhân?
Đây chẳng khác gì muốn cho đệ đệ sống không bằng chết?
Thật là thủ đoạn ác độc!
Lúc thiếu niên ngồi trên khán đài khách quý quan sát, hắn liền biết đối thủ của đệ đệ không đơn giản. Nhưng đệ đệ lại quá khinh xuất, dẫn đến thất bại thảm hại. Ngay sau khi đệ đệ dùng ám khí hắn tặng âm thầm kích sát đối phương, tuy rằng hành động có chút vô sỉ, nhưng kẻ này lại tránh được.
Sau đó hắn liền cảm nhận được sẽ có chuyện không hay xảy ra, chỉ là hắn không ngờ tới tên kia không màng đến thế lực của Phương gia vẫn quyết tâm động thủ. Lúc này hắn không quản mặt mũi liền gấp rút phi thân tới võ đài, gần như đã có thể ngăn cản được người nọ, nhưng cố tình đối phương phớt lờ lời nói của bản thân.
Đây là một sự khiêu khích, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ này.
Thiếu niên đặt Phương Thế Kiệt nằm xuống, lập tức phía sau hắn có bốn người đi lên dùng cán cẩn thận nâng đỡ thân thể Phương Thế Kiệt nằm lên.
- Mang Thế Kiệt về Phương gia!
Bốn người kia liền phục mệnh cung kính nói:
- Vâng, đại thiếu gia!
...........
Lúc này những người ở bên dưới đài liền đưa mắt nhìn nhau bàn tán sôi nổi.
- Hắn là Phương Anh Kiệt! Ca ca của Phương Thế Kiệt.
- Chậc... chậc... tên tiểu tử Long Thủ này xác định xong rồi, đắc tội với ai không đắc tội, lại đắc tội với Phương gia.
- Ta nghe nói Phương Anh Kiệt là một trong năm người tham gia tỉ thí Tứ Quốc, tu vi của hắn đã là Luyện Khí tam trọng a. Thật đúng là thiên tài!
........
- Ngươi chuẩn bị chịu chết rồi chứ?
Toàn thân Phương Anh Kiệt bùng nổ nguyên khí, y nhìn Hạo Thiên Kỳ tràn ngập sát khí hỏi.
Hạo Thiên Kỳ trong lòng có chút ngưng trọng, hắn hiện tại đang bị thương, tu vi của hắn và Phương Anh Kiệt cũng cách nhau quá xa. Đối chiến lúc này quả thực đối với hắn quá bất lợi. Nhìn ra được đối phương hẳn là quyết tâm muốn lấy tính mạng của mình. Hạo Thiên Kỳ đương nhiên sẽ không đứng im chịu chết, ý niệm vừa động trong tay hắn liền xuất hiện một bình dược.
Nhớ lại trước đây mấy ngày, Hạo Thiên Kỳ luyện chế được một loại linh dịch có tên là Cuồng Huyết Chi Linh. Công dụng của loại linh dịch này là giúp cho người dùng tăng lên hai giai vị, nhưng hiệu lực chỉ có thể duy trì được một tuần trà (Cỡ 10p - 15p). Bất quá tác dụng phụ của loại linh dịch này lúc sau lại khá phiền phức, nhưng nếu như thật sự động thủ vậy hắn chỉ có thể sử dụng hạ sách này.
Nhìn thấy Phương Anh Kiệt cực nhanh lao đến, Hạo Thiên Kỳ muốn sử dụng linh dịch cũng không kịp, hắn liền chịu đựng vết thương trên vai đau nhức động thân chật vật tránh đi.
Phương Anh Kiệt bất giác cười lạnh nói:
- Thân pháp của ngươi lợi hại thì như thế nào? Luyện Cốt ở trước mặt ta chỉ là sâu kiến.
Dứt lời tay của Phương Anh Kiệt tụ hội nguyên khí, một chưởng mang theo lực lượng phong quyển đánh về phía Hạo Thiên Kỳ.
Bành....
Đúng lúc này bổng dưng có một kình khí đánh văng Phương Thế Kiệt ra xa. Một chưởng kia của hắn cũng bị sức mạnh khác đánh tan.
Trước mặt Hạo Thiên Kỳ đột ngột xuất hiện hai người, một người là Tư Đồ Minh Chủ Phường của Đấu Võ Phường, mà người kia lại là Thiếu Chủ của Vân Liên dược quán Cung Dạ Yến.
Sự xuất hiện của hai người làm cho những người xung quanh một trận kinh ngạc. Vốn dĩ Tư Đồ Minh lúc trước làm ra động tĩnh đấu võ ban thưởng đã khiến không ít người lấy làm kì quái. Hiện tại Cung Dạ Yến lại xuất hiện bảo vệ cho Hạo Thiên Kỳ, bọn họ có ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
- Ta kháo! Tiểu tử Long Thủ kia thân phận rốt cuộc là gì lại có thể khiến cho Phường Chủ và Cung Thiếu Chủ ra mặt bảo vệ?
- Cũng may lúc nãy ta không lên đài đánh với hắn.
- Chậc, chậc, xem ra lần này Phương Anh Kiệt đá phải thiết bản rồi.
- Bảo sao hôm nay Phường Chủ lại đích thân ra mặt tổ chức đấu võ, còn đưa ra phần thưởng. Hóa ra là muốn cho Cung Thiếu Chủ mặt mũi đây mà.
...............
Đủ loại nghị luận ở bên dưới đài truyền đến, Phương Anh Kiệt té trên mặt đất vốn sắc mặt đang có chút tái nhợt, nghe được những lời bàn tán này của bọn họ liền đương trường hộc máu. Phương gia hắn thật không dám đắc tội với cả hai thế lực của Tư Đồ Minh và Cung Dạ Yến.
Nhưng nỗi hận này khiến hắn nuốt không trôi a!!
Bằng vào cái gì tên đeo mặt nạ kia lại có được cả hai vị này bảo vệ?
Mà hắn lại không thể trả thù cho đệ đệ?
Tư Đồ Minh đi tới trước mặt Phương Anh Kiệt, từ trong trữ vật quăng ra một bình dược cho hắn, rồi cất giọng nói:
- Tiểu tử, vốn dĩ đệ đệ ngươi làm sai, bị như vậy là do hắn chuốc lấy. Đằng này ngươi lại dám phá vỡ quy tắc của đấu võ quy định, nối theo gót đệ đệ ngươi tự ý ra tay giết người. Ngươi nghĩ ngươi là người Phương gia liền thật không ai dám đụng tới ngươi?
Thấy vẻ mặt Phương Anh Kiệt quật cường nhìn sang nơi khác tỏ ý không muốn tiếp nhận, Tư Đồ Minh tức khắc hừ lạnh:
- Ngươi phải may mắn là khi nãy người ra tay cản ngươi là ta, mà không phải Cung Dạ Yến. Nếu là hắn ra tay, thì ngươi tuyệt đối không phải bị một chút nội thương như thế này.
Nghe vậy Phương Anh Kiệt mặt mũi tái xanh, nhớ lại lời phụ thân hắn từng nói: 'Ở Lam Vân đế quốc, người không nên đắc tội nhất chính là Thiếu Chủ của Vân Liên dược quán, Cung Dạ Yến.'
Khi xưa Hoàng đế vì không mượn sức được thế lực của Cung Dạ Yến, từng bí mật triệu tập rất nhiều sát thủ đến ám sát y, thế lực không vì hắn sử dụng thì hắn sẽ không cho phép nó tồn tại. Nhưng hôm sau những sát thủ đó đều một đi không trở lại. Ba lần bốn lượt như vậy, rốt cuộc chọc giận đến Cung Dạ Yến, đêm hôm đó vị Thiếu Chủ này một mình diệt sát tới hoàng cung.
Hoàng đế lâm vào sợ hãi liền khẩn cầu vị thủ hộ hoàng cung ra mặt giải quyết. Trận chiến hôm đó không biết diễn ra như thế nào, nhưng ngay hôm sau vị thủ hộ hoàng cung liền tuyên bố một câu: 'Từ nay về sau không được đụng đến Cung Dạ Yến, càng không được đánh chủ ý gì đến Vân Liên dược quán.'
Vốn dĩ chuyện này là tuyệt mật, ngay cả phủ Thừa Tướng lẫn Trấn Bắc Hầu phủ còn không biết. Nhưng vì phụ thân của Phương Anh Kiệt là cơ sở ngầm dưới quyền Hoàng đế, giúp Hoàng đế đào tạo ra những sát thủ tinh anh. Phương Anh Kiệt là đích trưởng tử của Phương Duệ, chuyện của gia tộc sau này sẽ do hắn kế thừa cho nên những việc nội bộ hắn đều có mặt.
Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt hàn băng của Cung Dạ Yến, Phương Anh Kiệt khuôn mặt tái xanh, thân thể không khống chế được trở nên run rẩy sợ hãi.
Lúc này liền có một nam nhân tầm bốn mươi tuổi, phi thân lên võ đài chạy đến chỗ Phương Anh Kiệt xem xét thương thế trên người hắn, rồi mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Lâm giáo thụ!
Phương Anh Kiệt nhìn thấy người tới, bất giác liền hô lên.
Lâm giáo thụ gật đầu, ý bảo hắn không cần làm loạn, chuyện này để y giải quyết.
Trấn an Phương Anh Kiệt xong, Lâm giáo thụ liền đi tới chổ của Tư Đồ Minh và Cung Dạ Yến thái độ tỏ ra cung kính:
- Phường Chủ, Cung Thiếu Chủ! Phương Anh Kiệt thiếu niên háo thắng, phá vỡ quy tắc của Đấu Võ Phường đắc tội hai vị. Về chuyện này không biết hai vị có thể bỏ qua cho hắn hay không? Dù sao hắn cũng là trưởng tử của Phương Gia, thứ tử đã bị phế đi, không nói đến Phương Anh Kiệt là một trong bốn người ở danh sách Tranh tài Tứ quốc. Nếu hắn cũng xảy ra chuyện thì....
Thanh âm của Lâm giáo thụ nhỏ dần, không nói hết câu liền im lặng quan sát sắc mặt của hai người.
Y nói ra vài câu liền chỉ ra hai điểm quan trọng, đầu tiên liền là Phương Gia, sau đó lại là Hoàng Đế. Đại hội Tranh tài Tứ quốc đối với Hoàng Đế rất quan trọng. Nếu như tổn thất đi Phương Anh Kiệt thì trận tranh tài này đế quốc Lam Vân sẽ rơi vào hiểm cảnh.
Dù rằng phe phái của Phương Gia và Hoàng Đế so với Đấu Võ Phường và Vân Liên dược quán kém khá nhiều, nhưng nếu vì chuyện nào mà hai phe xảy ra mâu thuẫn vậy thì thật không đáng. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đây mới chính là ý đồ của Lâm giáo thụ khi nhắc đến Phương Gia và Tranh tài Tứ quốc.
Tư Đồ Minh nhìn thoáng qua sắc mặt của Cung Dạ Yến không mấy thay đổi, vẫn là một mặt hàn băng không biến, liền biết chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy, xem ra hắn phải ra mặt trước để kéo giãn tình thế. Tư Đồ Minh vẻ mặt nghiêm nghị hắng giọng nói:
- Phương Gia từ đệ đệ đến huynh trưởng đều kiêu căng tự mãn, không coi quy định của Đấu Võ Phường ra gì. Ta lấy tư cách Phường Chủ ra cấm lệnh, từ nay trở đi cấm tuyệt người Phương Gia bước chân vào Đấu Võ Phường.
Nghe xong những lời Tư Đồ Minh vừa nói, Phương Anh Kiệt sắc mặt liền khó coi. Đấu Võ Phường là nơi có thể khiến cho hắn phát triển chiến đấu, cũng là nơi thu được rất nhiều tiền tài. Nếu như mất đi quyền lợi này hắn sẽ tổn thất rất nhiều lợi ích.
Lâm giáo thụ thấy sự tình bên Đấu Võ Phường đã ổn thỏa, liền nhìn qua Cung Dạ Yến lấp lửng nói:
- Không biết ý của Cung Thiếu chủ....
Đến lúc này Cung Dạ Yến mới chậm rãi không mặn không nhạt lên tiếng:
- Về chuyện này hẳn là để đệ đệ Long Thủ của ta giải quyết đi. Làm huynh trưởng như ta chỉ đứng bên cạnh xem là được rồi.
Đệ đệ?
Huynh trưởng?
Hạo Thiên Kỳ nghe vậy liền liếc mắt về phía Cung Dạ Yến, trong lòng không khỏi hừ lạnh mắng:
"Hừ... Ta với ngươi khi nào là huynh đệ? Dám thừa cơ hội chiếm tiện nghi."
Bất mãn là bất mãn, nhưng Hạo Thiên Kỳ vẫn biết hiện tại tu vi hắn quá yếu. Nếu như không mượn sức Cung Dạ Yến, dù cho hắn là trọng sinh trở lại thông hiểu được nhiều thứ, cũng không thể chống lại hết được những thế lực ở nơi đây. Sống dưới mái hiên phải biết co mình lại, ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ phản kích.
Nghe thấy Cung Dạ Yến kêu Long Thủ là 'đệ đệ', sắc mặt ai nấy đều biến hóa đặc sắc.
Bọn họ không biết từ lúc nào Cung Thiếu Chủ lại có một đệ đệ?
Đây là tin tức khiến cho cả Đấu Võ Phường oanh động.
Hạo Thiên Kỳ tiến lên vài bước, không kiêu cũng không siểm nịnh, thái độ bình tĩnh thong dong nói:
- Tiểu bối xin phép được nói vài lời. Đầu tiên đa tạ Phường Chủ ra tay giúp đỡ, nếu không có Phường Chủ ắt hẳn tiểu bối không tránh khỏi bị người độc thủ hạ sát.
Tư Đồ Minh nghe vậy cười ha hả phất tay từ chối nói:
- Không việc gì, không việc gì... Có người phá vỡ quy tắc, hẳn là do ta giải quyết mới ổn thỏa.
Bất quá trong lòng y lại nghĩ:
"Dù không có ta, huynh trưởng của ngươi không lẽ không động thủ? Nếu để hắn ra tay không phải là chết người sao? Ta làm vậy chính là không muốn có phiền phức xảy ra ở chổ ta thôi."
Hạo Thiên Kỳ thấy được Tư Đồ Minh nói một đằng lại nghĩ một nẽo hiện ra hết trên mặt, cảm thấy có chút buồn cười nhưng vẫn trấn tĩnh nói tiếp:
- Vấn đề thứ hai chính là một tháng sau tiểu bối muốn hướng Phương Anh Kiệt khiêu chiến ở võ đài tự do, sinh tử quyết chiến. Không biết ý tứ của Phương huynh như thế nào?
Nghe Hạo Thiên Kỳ nói thế thần sắc của mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Một tháng sau sinh tử quyết đấu?
Này không phải là tự tìm chết sao?
Ngươi bất quá chỉ là một Luyện Cốt cửu trọng lại muốn quyết chiến với người Luyện Khí tam trọng?
Cho dù là một tháng sau đi nữa không lẽ tu vi của ngươi có thể tăng lên được Luyện Khí hay sao?
Đây là kẻ ngu hả?
..........
- Ta đồng ý.
Phương Anh Kiệt đứng lên đáp lời, sắc mặt tuy có phần trắng bệch nhưng vẫn thấy được vẻ mặt phẫn hận của hắn.
Ánh mắt Tư Đồ Minh tỏ ra hứng thú nhìn về phía Hạo Thiên Kỳ nghĩ.
"Thật là một tiểu tử thú vị."
Hắn vỗ tay cười nói:
- Tốt, nếu vậy sau một tháng ta sẽ làm chủ cho trận đấu giữa ngươi và Phương Anh Kiệt.
Nói xong liền quay qua hỏi ý Cung Dạ Yến:
- Ngươi thấy thế nào?
Cung Dạ Yến lườm hắn, rồi hừ lạnh nói:
- Ngươi tự ý làm chủ còn hỏi ta? Bất quá chuyện này ta cũng không có ý kiến, chỉ cần đệ đệ ta muốn, thân làm huynh trưởng đương nhiên sẽ chiều theo ý hắn.