Mặc dù Tư Đồ Minh nhận ra được võ kỹ, cùng thể chất của Hạo Thiên Kỳ khác thường, tiểu tử này chỉ bằng vào tu vi Luyện Cốt cửu trọng đã có thể đánh bại được người có tu vi Luyện Tủy tam trọng. Nhưng nghĩ đến Phương Thế Kiệt đã là Luyện Tủy lục trọng, lại cách biệt nhiều như vậy. Nếu để cả hai so tài, tựa hồ có chút... không công bình.
Bất quá Tư Đồ Minh cũng không tự mình quyết định, y muốn thử dò xét xem ý của Hạo Thiên Kỳ thế nào, vì vậy liền quay qua hỏi hắn:
- Ngươi chấp nhận trận chiến này chứ?
Hạo Thiên Kỳ xưa nay vẫn không thích mình rơi vào tình thế bị người khác sắp đặt, hắn không mặn không nhạt lên tiếng:
- Muốn ta đấu tiếp cũng được. Nhưng mà... trận đấu này ta một chút cũng không có lợi.
Ý của Hạo Thiên Kỳ quá rõ ràng, muốn hắn đánh, cũng có thể, nhưng ngươi hãy mau mau đưa ra thành ý.
Tư Đồ Minh ngây người, trợn mắt nghĩ:
"Tiểu tử này muốn có lợi ích rồi mới đánh? Không phải nên nói tu vi của cả hai cách biệt, sau đó phải đổi một đấu sĩ khác đúng tầm hay sao?"
Ngay sau đó cảm nhận được ánh mắt của Cung Dạ Yến nhìn đến, Tư Đồ Minh càng chắc rằng, tiểu tử Long Thủ này được Cung Dạ Yến khá để tâm. Nếu không phải đệ tử y thì cũng là người thân cận của y. Nếu quả thực như vậy, hắn cũng không thể phớt lờ đi mặt mũi của Cung Dạ Yến a.
Lợi ích?
Vậy cứ đưa ra là được.
Coi như làm phần thưởng cho người thắng cuộc cuối cùng. Nếu như tiểu tử này có năng lực vậy thì cứ đánh thắng đối thủ rồi đoạt lấy phần thưởng. Hắn vừa có thể kéo theo quan hệ với Cung Dạ Yến, lại có thể nhìn xem năng lực của tiểu tử Long Thủ này. Quả thực là một công đôi chuyện.
Tư Đồ Minh hài lòng nghĩ vậy, sau đó từ trong trữ vật lấy ra hai món đồ, đó là một thanh trường kiếm và một bình dược.
Từ khi Tư Đồ Minh lấy ra hai vật phẩm này, ánh mắt nóng cháy của tất cả mọi người đều tập trung trên tay y. Tư Đồ Minh đưa ra thanh kiếm cùng bình dược nói với Hạo Thiên Kỳ:
- Đây là Thích Huyết Kiếm và ba viên đan dược Dưỡng Khí Đan. Nếu như tiểu tử ngươi thắng được ba trận, hai vật phẩm này đều thuộc về ngươi.
Tư Đồ Minh lại đưa mắt nhìn xuống võ đài mỉm cười nói tiếp:
- Đương nhiên nếu như những người ở bên dưới ai có thể đánh bại được đấu sĩ Long Thủ, thì phần thưởng sẽ thuộc về người đó. Trận đầu tiên đấu sĩ Long Thủ đã thắng, vậy sẽ còn hai trận đấu nữa, đối thủ là ai sẽ do chính đấu sĩ Long Thủ tự mình chọn lựa.
Tư Đồ Minh vừa dứt lời, những người ở bên dưới liền sôi nổi nghị luận, mà đứng ở bên cạnh Tư Đồ Minh, ánh mắt Phương Thế Kiệt càng trở nên rực sáng.
Phương Thế Kiệt đảo mắt suy nghĩ:
"Đây đúng là mỹ thực từ trên trời rớt xuống, ban đầu ta chỉ muốn có danh tiếng và để Tư Đồ Minh coi trọng. Hiện tại nếu tên Long Thủ kia chấp nhận đánh với ta, chiến thắng này không phải nằm chắc trong tay ta hay sao? Không những phần thưởng kia thuộc về ta, mà danh tiếng ta lại càng thêm nổi trội. Thật đúng là không uổng công ta tự mình lên đài."
Thích Huyết Kiếm, đây là vũ khí thất phẩm a!
Còn có cả Dưỡng Khí Đan, loại đan dược này sau khi ngươi lên được Luyện Khí chính là cần đến nó để ôn dưỡng nguyên khí. Đừng nói đến ở thị trường có giá cắt cổ, mà ngươi càng không thể mua được nó. Không phải là Dưỡng Khí Đan quý hiếm, là do người cần dùng Dưỡng Khí Đan quá nhiều, cung không đủ cầu, tự nhiên nó thành loại đan dược được truy cầu nhiều nhất.
Ngay sau đó liền có một người lớn tiếng nói:
- Chủ Phường, như vậy có hay không quá thiên vị cho đấu sĩ Long Thủ. Chúng ta ai ai cũng muốn lên ứng chiến, tên Long Thủ kia chỉ cần chọn lựa một trong những người yếu nhất trong chúng ta, vậy phần thưởng liền thuộc về hắn. Này quả thực có chút không công bằng.
- Đúng vậy. Ta cũng muốn ứng chiến, bằng vào cái gì tên tiểu tử kia lại được lợi như vậy?
- Đây không phải là cho không phần thưởng hay sao?
........................
Chỉ cần đưa ra lợi ích, con người ai nấy đều trở nên ích kỉ và vô sỉ. Nghe được bọn họ nói những lời khó nghe như vậy. Tư Đồ Minh ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói càng phát ra lạnh lùng:
- Các ngươi nói ta đặt ra quy định không công bằng, vậy ta hỏi các ngươi ai trong số các ngươi tu vi Luyện Cốt lại dám đối đầu cùng một người Luyện Tủy, cũng như ở tu vi Luyện Tủy đi so tài với người tu vi Luyện Khí, hơn nữa còn liên tục ứng chiến ba lần. Nếu trong số các ngươi có được người như vậy, ta đây cũng không keo kiệt mà đưa cho hắn những phần thưởng này.
Nhất thời một mảnh im lặng, bọn họ ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai phát ra được lời nào.
Đúng lúc này Phương Thế Kiệt bước đến trước mặt Hạo Thiên Kỳ chắp tay nói:
- Long Thủ huynh đài, tuy rằng ta tu vi ở Luyện Tủy lục trọng, nhưng để cho công bình. Ta sẽ áp chế tu vi của mình ở Luyện Tủy nhất trọng. Huynh có chấp nhận lời khiêu chiến của ta hay không?
Hạo Thiên Kỳ không nói gì chỉ nhìn Phương Thế Kiệt nhàn nhạt gật đầu, sau đó quay qua nói với Tư Đồ Minh:
- Trận đấu này, ta chấp nhận.
Thấy Hạo Thiên Kỳ đáp ứng giao chiến với Phương Thế Kiệt, những người ở bên dưới ai nấy cũng đều thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Nếu như bọn hắn nhanh chân hơn một chút, thì phần thưởng tất nhiên sẽ thuộc về bọn hắn.
Nhắm mắt cũng biết trận đấu này phần thắng sẽ thuộc về ai, tiền đặt cược cho Phương Thế Kiệt cũng vì vậy mà lần lượt chất thành đống lớn.
Sau khi Tư Đồ Minh rời đi, trên võ đài chỉ còn lại Hạo Thiên Kỳ và Phương Thế Kiệt.
Lúc này Phương Thế Kiệt từ trong trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm. Đấu võ đài cũng không có quy định cấm sử dụng vũ khí, đương nhiên nếu một phương sử dụng vũ khí, mà bên còn lại không xài, vậy... quả thực có chút bất lợi.
Hạo Thiên Kỳ đưa mắt quan sát thanh kiếm trên tay Phương Thế Kiệt... Là một thanh ngũ phẩm kiếm, tuy rằng Hạo Thiên Kỳ không để vào mắt, nhưng đại đa số những người ở đây đều cảm thán.
- Phương Thượng Thư quả thực có tiền, liền vũ khí ngũ phẩm đều cấp cho nhi tử sử dụng.
- Có một thanh ngũ phẩm kiếm trận này Phương Thế Kiệt không cần đánh cũng thắng a!
........
Nghe được những lời của người bên dưới, cùng với thấy ánh mắt của Hạo Thiên Kỳ nhìn thanh kiếm trên tay mình, Phương Thế Kiệt cho rằng người này giống như những người ở dưới võ đài ngưỡng mộ y. Vì thế liền nhếch miệng cười, không giấu được kiêu ngạo nói:
- Long Thủ huynh có vũ khí cứ việc sử dụng. Như vậy ta thắng mới không bị người khác dị nghị.
Chưa giao đấu, đã kết luận mình là người chiến thắng. Đủ thấy được Phương Thế Kiệt hoàn toàn tự tin y có thể đánh bại được đối thủ.
Hạo Thiên Kỳ trầm mặt lạnh lùng đáp:
- Không cần.
Rất nhiều người đều cho rằng Hạo Thiên Kỳ là kiêu căng tự mãn, ỷ vào thân thể có chút cường hãn liền tay không đối chiến.
Đây không phải là đưa thân cho người ta mặc sức chém sao?
Thân thể con người làm sao có thể so bì được với sắt thép, huống hồ thanh kiếm kia đã là ngũ phẩm.
Phương Thế Kiệt khịt mũi cười lạnh nói:
- Vậy ta đây sẽ không khách khí!
Ngay lập tức Phương Thế Kiệt cầm kiếm lao đến, thân pháp của hắn khá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Hạo Thiên Kỳ.
Đường kiếm sắc lạnh xoẹt ngang qua hư ảnh, thân pháp của Phương Thế Kiệt nhanh, nhưng lại không qua khỏi mắt Hạo Thiên Kỳ. Hắn sử dụng bộ pháp di chuyển một cách linh hoạt, né tránh từng kiếm chiêu rào rạt như vũ bão.
Quan sát Hạo Thiên Kỳ từ trận đấu trước Phương Thế Kiệt cũng biết đối thủ của y cũng có được võ kỹ thân pháp. Đương nhiên y cũng không quá kinh ngạc chỉ cho rằng thân pháp của bản thân nhanh hơn, hiện tại giao đấu y mới biết thân pháp của Hạo Thiên Kỳ lại nhanh hơn mình một bậc.
Mặc dù trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng Phương Thế Kiệt rất nhanh giữ được bình tĩnh. Y biết rằng để duy trì tốc độ như vậy, khá tốn thể lực, chỉ cần y chờ cho Hạo Thiên Kỳ có biểu hiện đuối sức là có thể kết thúc trận đấu.
Phương Thế Kiệt ra chiêu càng lúc càng hiểm độc, mỗi một chiêu thức đều nhằm vào yếu điểm, khiến cho Hạo Thiên Kỳ không thể không lùi lại né tránh, cũng không có cơ hội phản công.
Người bên ngoài nhìn thấy tình cảnh của Hạo Thiên Kỳ gần như rơi vào hạ phong, không ngăn được vui sướng cổ động cho Phương Thế Kiệt.
Nhưng Cung Dạ Yến và Tư Đồ Minh đều nhìn ra được tình thế lúc này, Hạo Thiên Kỳ là đang muốn cho Phương Thế Kiệt chỉ lo tấn công, lơ là phòng thủ.
Một kiếm đâm đến, mà phía sau đã vô pháp lùi lại, tưởng chừng như Hạo Thiên Kỳ chỉ có thể lựa chọn rơi khỏi võ đài, thì đúng lúc này thân thể hắn hơi hơi nghiêng né đi đường kiếm, nhưng dường như Phương Thế Kiệt cũng đoán trước được hắn sẽ né tránh, cho nên kiếm chiêu liền sau đó biến đổi.
Trước sự hô hào hò hét của mọi người cho rằng Hạo Thiên Kỳ nhất định sẽ thua, cánh tay phải của hắn đột nhiên đưa ra chặn lại thanh kiếm, cũng cùng lúc đó tay trái của Hạo Thiên Kỳ nắm chặt thành quyền đánh thẳng vào ngực Phương Thế Kiệt.
Cảm nhận được quyền phong lướt đến, Phương Thế Kiệt nhạy bén lập tức né tránh lộn người ra xa ba thước, nhưng quyền pháp kia lại hội tụ nguyên khí. Mặc dù không trực tiếp va chạm, nhưng y cũng bị kình khí tổn thương lục phủ ngũ tạng.
Phương Thế Kiệt trừng mắt kinh ngạc, y chưa từng thấy qua người nào lại dùng thân thể đón đỡ lưỡi kiếm ngũ phẩm, hơn hết cánh tay kia của đối phương lại không một chút thương tổn.
Loại phòng thủ biến thái cỡ này như thế nào mới có thể khiến hắn bị thương?
Khóe miệng Phương Thế Kiệt đột nhiên chảy máu, một tay ôm lấy ngực ánh mắt như không thể tin nổi nhìn Hạo Thiên Kỳ.
Chưa hết kinh ngạc vì cường độ thân thể Hạo Thiên Kỳ, thì lúc này Phương Thế Kiệt trở nên run rẩy, giọng nói đầy kinh hãi thốt lên:
- Ngươi... Ngươi.. ngươi ẩn tàng tu vi?
Phương Thế Kiệt biết mình đã né được một quyền kia của Hạo Thiên Kỳ, nhưng lại khiến cho y bị nội thương, vậy chỉ có thể là nguyên khí. Làm thế nào một người ở tu vi Luyện Cốt lại có được nguyên khí? Chỉ có một lý do... Người trước mặt y, không phải là tu vi Luyện Cốt, mà thực chất là Luyện Khí cấp bậc.
Không những Phương Thế Kiệt mà toàn bộ những người xung quanh đều một mảnh khiếp sợ. Lấy thân thể đón đỡ ngũ phẩm kiếm không nói, còn có thể ẩn tàng tu vi qua mắt được tất cả mọi người.
Ngay cả vị cường giả như Tư Đồ Minh cũng không nhìn ra được sao?
Nghe y nói thế, Hạo Thiên Kỳ chậm rãi lắc đầu, không mặn không nhạt nói:
- Tu vi ta đúng là Luyện Cốt cửu trọng.
Phương Thế Kiệt tức khắc gầm lên dữ tợn quát:
- Ngươi nói láo, chỉ với tu vi Luyện Cốt cửu trọng làm thế nào lại có được nguyên khí? Ngươi cho ta là con nít ba tuổi?
Thanh âm của Tư Đồ Minh bổng nhiên vang vọng lên, thanh âm này là do y dùng nguyên khí tạo ra, bởi thế liền khiến cho những người ở đây chịu một trận áp bách không nhỏ.
- Tu vi của đấu sĩ Long Thủ đích xác là Luyện Cốt cửu trọng. Chuyện này là thật, tuyệt không phải giả.
Tư Đồ Minh vừa dứt lời, lập tức khơi dậy một trận thanh âm sôi nổi nghị luận.
- Tu vi Luyện Cốt lại có nguyên khí? Ta kháo! Chuyện này quá mức hoang đường.
- Không phải trước kia Đường Lăng Nguyệt chỉ bằng vào tu vi Luyện Tủy bát trọng đã lĩnh ngộ ra nguyên khí, sau đó liền được chưởng môn của Linh Nguyệt Cung nhận làm đệ tử chân truyền hay sao?
- Đúng là có chuyện này. Nhưng tiểu tử Long Thủ kia chỉ mới có Luyện Cốt cửu trọng a. Không lẽ thiên phú của hắn hơn cả Đường Lăng Nguyệt?
- Cmn hắn có còn là người không? Biến thái đến trình độ này?
- Người so với người thật là tức chết người!
..........
Phương Thế Kiệt lắc đầu phủ nhận, y tình nguyện người trước mắt là ẩn tàng tu vi. Chỉ có như vậy y mới thua tâm phục khẩu phục, nhưng người này chỉ với tu vi Luyện Cốt cửu trọng lại lĩnh ngộ được nguyên khí.
Điều này nói lên điều gì?
Chính là thiên phú của hắn xuất chúng.
Y tuyệt không đối cam lòng, không muốn thua bởi một người tu vi thấp kém hơn mình. Đây là chuyện nhục nhã cỡ nào!
Lau đi vết máu ở khóe môi, cặp mắt của Phương Thế Kiệt đỏ ngầu nhìn Hạo Thiên Kỳ đầy vẻ dữ tợn, tay nắm chặt chuôi kiếm không quản thân thể đang bị nội thương một mực xông lên. Y đánh ra chiêu thức một cách điên cuồng, không hề theo một tiết tấu nào.
Người mất đi lý trí thường lộ ra rất nhiều sơ hở, bởi thế mà Hạo Thiên Kỳ rất nhanh liền có thể đánh bại được Phương Thế Kiệt.
Hạo Thiên Kỳ đưa mắt nhìn người đang chật vật ngồi dưới đất, hắn mở miệng lãnh đạm nói:
- Ngươi thua!
Phương Thế Kiệt phá lên cười, khóe miệng y bổng trào ra máu tươi lẩm bẩm:
- Ta như thế nào có thể thua.... như thế nào có thể thua? Ngươi rõ ràng chỉ là Luyện Cốt cửu trọng... rõ ràng chỉ là Luyện Cốt a...
Tựa hồ thần trí của Phương Thế Kiệt không quá tỉnh táo, Hạo Thiên Kỳ cũng lười nói chuyện. Hắn xoay người bước đi, trận đấu này hiển nhiên hắn đã thắng.
Ngay khi Hạo Thiên Kỳ quay lưng lại, ánh mắt Phương Thế Kiệt bổng dưng thay đổi, đôi mắt trở nên âm độc nhìn Hạo Thiên Kỳ, từ trong trữ vật y lấy ra vài cây ám khí lập tức phóng tới Hạo Thiên Kỳ.
Đây là ám khí lục phẩm, là ca ca của Phương Thế Kiệt đưa cho y để phòng thân. Nhưng không ngờ giờ phút này, y lại lấy ám khí này ra giết người.
Giống như cảm nhận được sự nguy hiểm gần kề, Hạo Thiên Kỳ nghiêng người tránh đi. Ám khí tổng cộng có năm cây, Hạo Thiên Kỳ mặc dù thân pháp nhanh nhưng Phương Thế Kiệt lại là xuất kì bất ý tấn công, hắn tránh đi được ba cây ám khí lại không thể tránh đi toàn bộ. Bởi thế mà trên vai Hạo Thiên Kỳ bị hai cây ám khí của Phương Thế Kiệt đâm xuyên qua.
Máu tươi bổng chốc nhiễm đỏ y phục tuyết trắng của Hạo Thiên Kỳ, nhìn thấy sự việc như vậy ai nấy cũng có chút bàng hoàng kinh ngạc.
Trước đó chứng kiến Hạo Thiên Kỳ dùng tay không đỡ đường kiếm của Phương Thế Kiệt, bọn họ đều cho rằng thân thể Hạo Thiên Kỳ cường hãn. Nhưng hiện tại nhìn thấy ám khí lại có thể khiến Hạo Thiên Kỳ bị thương, đây lại là chuyện gì a?
Hạo Thiên Kỳ cười lạnh, nhìn vết thương đang chảy máu trên vai, dùng hai ngón tay điểm vài huyệt đạo để cầm máu. Vốn dĩ hắn không muốn đánh người khác tàn phế, hay lấy đi tính mạng của họ, bởi vì đây chỉ là đấu võ quy định. Nhưng... tựa hồ có người không nghĩ vậy, nếu không phải lúc nãy hắn tránh đi chổ hiểm, thì hiện giờ hắn đã mất mạng.
'Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Ngươi nếu phạm ta, ta ắt sẽ trả lại ngươi gấp trăm ngàn lần'
Sau đó Hạo Thiên Kỳ lạnh lẽo nhìn Phương Thế Kiệt, giọng nói đầy lạnh lùng thốt lên:
- Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây thành toàn ngươi.