Từng tia nắng đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào căn phòng, rèm cửa theo làn gió bay phấp phới. Trên cành cây ngoài kia những chú chim đang hót líu lo nhảy từ cành cây này qua cành cây khác.
Bên trong phòng không khí ấp áp, Cậu bé đang nằm trên giường hai mắt nhắm lại, có vẻ cậu đang trải qua một giấc ngủ rất êm đẹp. Cảnh tượng hài hòa, yên bình khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Bỗng cửa phòng được mở ra, một người đàn ông mang vẻ đẹp đầy nam tính và cuốn hút bước vào phòng đi đến bên giường. Hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu bé, rồi dịu dàng cầm lấy tay cậu, ánh mắt chan chứa tình cảm của hắn chưa lúc nào rời khỏi cậu. Mấy chú chim bên ngoài cửa sổ thấy vậy cũng thi nhau hót líu lo, hiếu kỳ nhìn vào trong phòng.
Erik đưa tay gạt mấy sợi tóc rơi trên trán của Thiên Ân, tóc cậu vẫn mềm và óng mượt như vậy nhưng có lẽ giờ nó sẽ không tiếp tục dài ra nữa. Nhìn người con trai đang ngoan ngoãn nằm trên giường kia, từng đường nét khuôn mặt của cậu trở nên rõ nét hơn. Nếu trước đây vài ngày cậu còn mang nét đẹp hoàng tử ngọt ngào, sáng lạng thì giờ đây từng đường nét trưởng thành quyến rũ được thể hiện triệt để trổ mã hoàn toàn, tất cả đều hài hòa và cuốn hút.
Erik đặt một nụ hôn lên tay của cậu, rồi thành kính hôn lên từng ngón tay thon dài đó.
" Bảo bối đến lúc thức dậy rồi" Đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Thiên Ân, Erik khẽ thì thầm vào tai cậu.
Người con trai đang ngủ yên bỗng dật dật khóe mắt, đôi lông mi dài và dày của cậu chớp chớp để thích nghi với ánh sáng mặt trời.
Khi đã hoàn toàn thích nghi với ánh sáng ngoài kia, đôi đồng tử màu đỏ nhạt của Thiên Ân mở ra. Có lẽ ký ức của cậu vẫn chưa được trở lại hoàn toàn, Thiên Ân ngơ ngác ngồi trên giường rồi bỗng cậu hỗn loạn nhìn quanh, khi thấy được Erik đang ôm mình cậu mới thở phào một cái.
Thiên Ân được Erik ôm vào lòng, bàn tay của hai người đang đan vào nhau. Vampire khi mới sinh ra rất yếu ớt, và tâm lý sẽ bất ổn, Erik vẫn rất kiên nhẫn và dịu dàng đợi Thiên Ân dần thích ứng và nhận ra sự thay đổi của bản thân mình.
" Erik...'" Câu đầu tiên Thiên Ân cất nên là tên của hắn.
Erik siết chặt vòng tay của mình ôm Thiên Ân chặt hơn.
Sau khi cất giọng Thiên Ân hơi ngơ ngác, giọng của cậu, ... sao lại trầm bổng như vậy. Thiên Ân có thể cảm nhận tất cả tế bào trong cơ thể mình, cậu còn thấy được chúng đang giao tiếp với nhau như thế nào. Từng mạch máu trong cơ thể cũng được hình thành rõ nét trong tâm trí cậu...
Cơ thể cậu cũng nhẹ nhàng đến lạ, cảm giác nhẹ nhõm này.... Tốc độ suy nghĩ của cậu cũng nhanh hơn gấp nhiều lần, nhắm mắt lại Thiên Ân có thể nghe được tiếng đám tiểu Vampire đang bàn tán xem tốt nay có nên qua chỗ Long rồng không hay nên "lạt mềm buộc chặt". Cậu cũng có thể nghe được rõ ràng âm sắc bên trong tiếng chim hót ngoài kia, còn tốc độ gió tốc độ mây,
Mở mắt ra, Thiên Ân có thể cảm nhận được hương vị của không khí đang vây quanh mình, từng hạt bụi li ti bay nhảy trong không ký, tất cả những điều thú vị đó đang diễn ra trước mắt cậu ...
" Erik, em thành Vampire rồi à...'' Giọng nói như chuông ngân của Thiên Ân cất nên, cậu không ngờ có một lúc nào đó giọng cậu lại trầm ấm, thanh thoát như vậy.
" Đúng vậy bảo bối " chất giọng cuốn hút đặc trưng của Erik thì thầm cất lên bên tai cậu, chưa bao giờ Thiên Ân cảm nhận rõ nét âm sắc trầm bổng của anh như lúc này. Tất cả đều mới mẻ và đầy cuốn hút.
" Xin lỗi vì chưa có sự đồng ý của em mà tôi đã tự mình quyết định" giọng nói ấp áp đó vẫn tiếp tục vang lên bên tai cậu " Nhưng với em đó là quyết định tốt nhất lúc đó, em sẽ không giận tôi chứ"
Thiên Ân không nói gì quay lại ôm lấy cổ Erik, cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể cậu.
" Erik, Erik, Erik..." Từng lời cất lên gọi tên anh, nó cuốn hút và đầy mê hoặc " Thật tuyệt Erik, bây giờ chúng ta cùng thuộc một thế giới rồi, thật tốt quá"
Nghe cậu nói vậy khóe môi Erik kẽ nhếch lên, hai tay anh bao lấy khuôn mặt đẹp như tượng thần Hy lạp của cậu, rồi nhẹ đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Đôi môi anh vẫn mềm mại như vậy.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên nóng bỏng hơn, mạnh bạo và dồn dập hơn, trong đầu Thiên Ân lần lượt khắc họa từng đường nét bên trong khoang miệng của Erik. Cậu nhớ lại lần đầu hai người hôn nhau, cảm giác mới như ngày hôm qua, nhưng ý nghĩ dần hỗn loạn với nụ hôn mạnh mẽ này. Hai người không ngừng tranh đoạt chủ quyền trong miệng đối phương.
Thiên Ân nhận ra Erik chưa bao giờ hôn cậu như vậy cả, những lần trước đây có lẽ do sức lực của hai người khác nhau mà khi cậu thỏa mãn, Erik vẫn phải kiềm chế lại bản thân. Nhưng giờ đây khi hai người có cùng nhịp điệu, cùng nhau tấn công đòi hỏi đối phương. Lúc này Erik mới thể hiện khát vọng bên trong mình.
Nếu là trước đây khi hôn nhau được một lúc thì Thiên Ân sẽ thở dốc rồi ôm lấy Erik , nhưng bây giờ phổi của cậu đã không còn cần không khí nữa, sẽ không có vì ngạt khí mà dừng lại. Vậy có điều gì có thể làm cho nụ hôn của hai người kết thúc đây Thiên Ân vẫn tiếp tục mấy suy nghĩ rời rạc. ( rất nhanh thôi Thiên Ân đã có câu trả lời)
Nụ hôn cháy bỏng kéo dài hơn 15p thì Thiên Ân nghe được giọng Albert nói chuyện với quản gia ở dưới lầu.
" Tiểu Ân chắc biến đổi xong rồi, tôi lên xem một chút"
Cậu còn nghe được cả tiếng bước chân của anh ta đi lên lầu.
Thiên Ân hơi hoảng hốt buông Erik ra. Có lẽ vì chưa thỏa mãn mà Erik hơi cau mày. Ông anh phá đám này thật không thể yêu thương được.
" Trước đây anh vẫn không dùng hết sức hôn em" Thiên Ân bất mãn chất vấn Erik.
Erik kẽ cười đáp lại cậu " Tin anh đi, cả đời sau anh sẽ dùng nó để yêu thương em, bù lại quãng thời gian trước đây của chúng ta"
Nghe được lời nói đó của Erik, Thiên Ân ngỡ như hai má cậu sẽ đỏ lên, nhưng giờ đây có lẽ đỏ mặt sẽ không xuất hiện trên khuôn mặt cậu nữa rồi.
Bên ngoài cánh cửa Albert phân vẫn mãi không biết có nên gõ cửa không.
" Anh vào đi" Giọng của Thiên Ân cất nên.
Lúc đó Albert mới tươi cười mở cửa đi vào trong phòng. Em dâu đúng là dễ thương hơn em trai mình.
" Anh xem qua cho Thiên Ân đi" Erik mặt than đứng dậy đứng bên giường nhìn chăm chằm Albert.
Có biết là bị nhìn chằm chằm như vậy sẽ khiến người ta rất sốt ruột và bối rối không. Hắn cũng đâu có muốn gián đoạn lúc hai người ân ái đâu.
Thiên Ân cười hiền lành nhìn Albert, có lẽ lúc cậu ngất đi Albert đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
" Em dâu đẹp trai quá nha" Albert cười tươi quan sát cậu.
Erik bên cạnh hừ một cái, bớt nói nhảm đi.
Albert bỏ qua em trai mình, quan sát Thiên Ân một lúc rồi nói.
" Tình trạng của Tiểu Vampire mới sinh không thể hiện rõ lắm, cậu ấy rất tự chủ, độc cũng giải hết rồi" Thường khi Vampire mới sinh sẽ mất tự chủ một thời gian, sức mạnh mới khi được cơ thể tiếp nhận cũng cần được điều hòa.
Tất cả biểu hiện của Thiên Ân cho thấy cậu không bị ảnh hưởng gì nhiều, tất cả những thứ của Vampire mới sinh không áp dụng cho cậu. Khả năng thích nghi cùng tiếp nhận thần kỳ của Thiên Ân làm Albert kinh ngạc. Có biết là hắn đã chuẩn bị một bài văn rất là dài để có thể an ủi Vampire Tiểu Ân khi cậu thức dậy không. Đáng lẽ khi Vampire mới thức dậy tinh thần phải hoảng hốt, sợ hãi và mất phương hướng chứ, sao lại không đi theo kịch bản như vậy.
Cảm giác có mấy đứa em thiên tài thật khiến mình tức chết.
" Em cũng thấy cơ thể cậu ấy thích ứng quá tốt" Erik nói " cảm ơn anh, anh về được rồi"
Hiếm có ngày Erik lịch sự với mình như vậy nhưng cái kiểu qua cầu rút ván này thật không chấp nhận được có biết không.
Sau khi Albert rời khỏi, Thiên Ân bước xuống giường rồi lướt nhanh đến bên chiếc gương trong phòng, tốc độ của cậu so với trước kia thật đáng kinh ngạc.
Thiên Ân ngơ ngác nhìn mình trong gương, người trong gương cũng chăm chú nhìn cậu.
" Bị sắc đẹp của chính mình mê hoặc rồi" Erik đến bên cậu vòng tay ôm lấy Thiên Ân
Đứng trước gương bây giờ là hai người con trai đầy cuốn hút và mị hoặc. Ánh mắt của Thiên Ân dần chăm chú nhìn Erik trong gương.
Vẫn ánh mắt ngày ấy đầy si mê và tin tưởng, ánh mắt cậu từ lần đầu gặp anh đến bây giờ vẫn không thay đổi, ánh mắt luôn hướng về một mình anh.
" Xin chào Erik, chúng ta làm quan nhé, em là Vampire Thiên Ân" Thiên Ân nở một nụ cười thật tươi hướng Erik, rồi vươn tay ra.
Nhìn thấy nụ cười như ánh nắng mặt trời của cậu tim Erik khẽ nhảy lên. Hắn mỉm cười nhìn tay Thiên Ân rồi khẽ đưa tay lên nắm lấy tay cậu.
" Xin chào Vợ của anh"
Ánh nắng mặt trời khẽ chiếu vào căn phòng
... nơi có hai người con trai... mang một tình yêu cháy bỏng...
<3 <3<3
Lúc trước em thấy cuộc đời của mình quá đau khổ và nhạt nhẽo... giờ đây em biết tất cả đều xứng đáng, vì thượng đế đã cho anh đến bên em... mọi đau khổ trước đây không là gì so với hạnh phúc anh mang lại...
<3 <3 <3
Gặp được em anh mới thấy được quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng mấy trăm năm qua cũng vô cùng xứng đáng để anh có thể gặp được em My love...
Giờ đây và mãi về sau cùng bên nhau trải qua quãng thời gian còn lại. Bản tình ca của họ sẽ được viết tiếp có tên của hai người... Love Forever...
Chỉ cần gặp được đúng người, mọi chờ đợi đều trở nên đáng giá <3
------Toàn văn hoàn ------