Trong một căn phòng tối khác Dylan đang bị xích sắt trói trên tường, đầu cậu gục về một bên, mái tóc rũ xuống, quần áo trên người đều bị rách nát đến thảm thương.
Bỗng căn phòng ẩm thấp được mở ra, Timmy bước vào phòng, kẻ bị trói trên tường vẫn không một chút phản ứng. Không biết có phải vì bị ngất đi nên không còn phản ứng nữa không cũng có thể là vì quá mệt mà cơ thể không thể động đậy nổi.
Timmy đi đến đưa tay bóp lấy cằm cậu
" Tỏ ra yếu đuối đáng thương, sao lúc trước phản bội tôi cậu không nghĩ đến kết cục như thế này của mình"
Dylan hơi thở mỏng manh khẽ nheo mắt, cơ thể như muốn nứt ra, nếu không phải có xích sắt giữ lại có lẽ cậu đã gục xuống dưới sàn nhà từ lâu.
" Sao không nói gì, có phải cậu thấy tôi bị cậu vờn trong lòng bàn tay thú vị lắm đúng không" Timmy bóp mạnh cằm của Dylan, ánh mắt vằn lên tia máu.
"...a...a.." Dylan cổ họng khô khốc không nói thành lời, khóe mắt hắn cay cay, mệt mỏi chỉ muốn ngất đi.
Ai cho cậu giả yếu đuối, ai cho cậu phản bộ tôi...
Timmy túm lấy tóc của Dylan rồi vùi đầu vào cổ cậu cắn mạnh một cái. Ai cũng có thể phản bội tôi, chỉ có cậu là không thể, cậu không thể có biết không.
Timmy xé rách đám quần áo trên người Dylan rồi cúi xuống gặm cắn khắp người cậu. Cậu chỉ là của một mình tôi, không được phản bội, không được phản bội.
Xoay người Dylan lại, Timmy cắn mạnh lên vai cậu, sau đó không một chút bôi trơn mà trực tiếp đi vào.
" A..a..." Dylan đau đớn mà hét lên.
Mấy hôm nay Timmy luôn dùng cơ thể cậu để phát tiết, không một chút dịu dàng, trực tiếp tra tấn cơ thể cậu, từ trong ra ngoài.
Từng đợt ra vào nơi tư mật như từng nhát dao xé rách da thịt cậu. Những nơi bên trong bị xé rách trước đây một lần nữa lại nứt ra, dòng máu đỏ tươi cùng với chất nhầy theo nơi kết hợp của hai người mà chảy ra. Hình ảnh dâm mỹ nhưng không chút khoái hoạt nào.
" Không phải cậu rất thích tôi sao, không phải nguyện chết vì tôi sao..." Timmy hơi thở hơi hỗn loạn túm tóc của Dylan xoay về phía mình " Không phải sẽ mãi mãi không phản bội tôi sao"
Từng câu được nói ra Timmy lại đâm mạnh vào cơ thể Dylan, như muốn xé rách cậu ra.
" Dối trá tất cả đều là dối trá..." Timmy cười lạnh rồi cắn mạnh vào môi Dylan đến khi nếm được vị máu từ đôi môi cậu hắn mới thả ra.
Dylan cố gắng mở to đôi đôi mắt của mình. Cậu muốn nói với hắn cậu vẫn rất yêu hắn, cậu muốn tốt cho hắn không muốn sau này hắn phải đau khổ, nên mới làm vậy. Những điều sai trái đó cậu biết hắn làm nhưng cũng không dễ chịu gì. Dù phản bội hắn nhưng cậu vẫn không muốn hắn đau khổ về sau, hãy để cậu giúp hắn kết thúc tất cả.
Timmy...Timmy...Timmy... Từng giọt nước mắt không kiềm chế được từ khóe mắt của Dylan lăn dài xuống....
Sau khi xong việc cơ thể của Dylan nhũn ra không còn một chút sức lực, cậu gục xuống cơ thể đầy dấu vết đỏ sậm vài nơi gần như vỡ vụn.
Timmy lau qua cơ thể mình rồi nhấc chân đi ra ngoài, không thèm nhìn cậu một cái.
Sau khi Timmy đi ra trên môi Dylan hiện lên một nụ cười chua sót. Kết cục như vậy cậu cũng từng nghĩ đến nhưng không ngờ Timmy lại tuyệt tình như vậy. Không sao, để cậu không đau khổ sau này, tôi nguyện sẽ chịu tất cả tổn thương thay cho cậu.
----------------------------------------
" Vẫn chưa có tin tức gì sao" Jason đi qua đi lại trong phòng, hai tay đam vào nhau sốt ruột nói.
Thấy cậu cứ đi đi, đi lại như vậy Arthur đành ôm cậu vào lòng không thể cho đi tiếp nữa, nhìn rất là chóng mặt.
" Erik đã huy động rất nhiều lực lượng đi tìm rồi, Timmy hiện tại thế lực tan rã chắc chắn chưa dám làm gì Thiên Ân đâu, hắn ta còn phải lấy Thiên Ân ra uy hiếp chúng ta, hắn biết nếu Thiên Ân xảy ra chuyện gì chỉ có tác dụng ngược lại, nên hiện tại Thiên Ân sẽ an toàn."
" Nhưng chắc chắn cũng không được đối xử tử tế gì, không thể ngồi yên một chỗ như vậy được, tôi phải đi tìm ..."
Jason vùng ra khỏi vòng tay của Arthur chạy ra ngoài. Arthur không khỏi đau đầu chạy theo cậu.
Bà xã nhà mình thật có tình có nghĩa, tình cảm bạn bè cảm động biết bao.
Đội tiểu Vampire sau khi biết Thiên Ân bị bắt cóc đã nguyền rủa Timmy không biết bao nhiêu lần. Sau đó chia nhau ra truy tìm tin tức mọi ngóc ngách trong thành phố, đồng thời theo lệnh của Erik phong tỏa người ra vào tại nơi đây, tuyệt đối không để tên U linh đáng ghét mang cậu chủ Ân gia ra khỏi thành phố này.
" Đám người U linh đã bị bắt toàn bộ rồi, nhưng bọn họ đều không biết Timmy đang ở đâu" Albert nói với Erik, đồng thời khẽ dịch chân về phía cửa, chỉ cần một chút động tĩnh là chuồn khỏi đây ngay lập tức.
Ly trà trong tay Erik bị bóp vỡ nát, Albert vội vã ôm lấy phần giữa hai chân mình rồi nấp sau ghế. Thật khóc không ra nước mắt mà.
Erik mặt vẫn không đổi sắc lấy chiếc khăn tay bên cạnh lau tay mình.
" Đã tìm hết mọi nơi rồi mà không thấy"
" Đúng vậy" Albert nói " tìm từng nhà một, xới 3 tấc đất lên rồi mà cũng không thấy dấu vết gì của bọn chúng"
Như kiểu Timmy mang Thiên Ân bốc hơi khỏi đây vậy. Albert vô cùng đau đầu, sao mình lại cún lún như mình làm sai việc vậy. Nhưng mà em trai bây giờ thật đáng sợ.
Bỗng con rắn hồng hồng bò từ cửa sổ vào, cọ cọ trên chân của Erik.
Ánh mắt của Erik sáng lên. Sao hắn không nghĩ đến Sakura chứ, khóe môi hơi cong lên một chút.
" Thiên Ân bây giờ đang ở chỗ nào"
" Anh cũng không biết mà" Albert vò đầu mình nói.
Con rắn màu hồng hồng bò lên nói nhỏ với Erik rồi lại bò ra ngoài.
Nhìn thấy một màn vừa rồi Albert mới biết vừa nãy Erik không phải nói chuyện với mình, hắn tò mò hỏi Erik.
" Sakura biết chỗ của Thiên Ân rồi"
Erik gật đầu " chúng ta chuẩn bị một màn dụ rắn ra khỏi hang thôi"
Hắn nói xong đôi mắt lóe lên sự gian xảo, dám bắt người của hắn Timmy lần này ngươi chết chắc rồi.
Ở một nơi khác.....
"Sao lại ăn mấy thứ này" Thiên Ân bất mãn kều kều đĩa thức ăn " Người bị bắt cũng phải có nhân quyền chứ, cái này mà cho người ăn được sao"
Nhìn đĩa thức ăn trước mặt bị Thiên Ân ghét bỏ, đôi mắt của Timmy không khỏi lạnh đi vài phần.
" Cậu nghĩ bây giờ cậu đang ở Ân gia chỉ tay năm ngón sao" Timmy tiến lại gần Thiên Ân.
Thiên Ân cảm thấy nguy hiểm lùi lại sau.
Nhưng cậu vẫn hất cằm nói " Người muốn lấy ta ra uy hiếp Erik cùng Ân gia nhưng nếu ta bị đối xử không tử tế, ngươi chắc chắn sẽ không nhận được một chút lợi ích gì"
" Cậu tự coi trọng bản thân mình quá nhỉ"
Timmy cười lạnh một cái rồi quay ra ngoài.
Cuối cùng Thiên Ân vẫn được ăn gà nướng như đã yêu cầu.
" Trường tộc sao phải nghe theo hắn như vậy, bây giờ chúng ta đang chạy trốn, thức ăn không phải dễ kiếm" Một tên U linh bất mãn với thái độ của Thiên Ân nói với Timmy.
"Bây giờ hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, cứ để hắn yên mồm như vậy sẽ có lợi cho chúng ta" Timmy nói " Cứ chiều theo ý hắn, một chút thức ăn không là gì"
Ngồi một mình trong căn phòng Timmy bóp bóp trán mình, thực sự hắn cũng không muốn xuống tay với Thiên Ân... Nhưng không làm khác được...