Việc phát hiện ra động tĩnh của những người trong chính phủ cùng với việc có Dylan giúp đỡ từ bên trong, nên Thiên Ân dễ dàng phá vỡ âm mưu thao túng quyền hành chính phủ của Timmy.

Việc bị cắt viện trợ từ chính phủ cùng với việc lòng người không ổn định khiến nội bộ U linh dần dần chia thành nhiều phe phái.

Đã bắt gà không được lại mất thêm một nắm thóc này khiến Timmy vô cùng tức giận và điều động tấn công cục bộ vào Long rồng cùng Vampire. Vì đã có chuẩn bị từ trước nên phía Vampire cùng Long rồng không thiệt hại gì nhiều, ngược lại phía U linh lòng người tan rã, kế hoạch đổ bể.

" Sao lại có thể xảy ra việc này được" Timmy tức giận xô đổ bàn trà, không khí trong phòng gần như đóng băng.

Mấy kẻ bên dưới đồng loại quỳ hết xuống không dám ngẩng đầu lên. Dạo gần đây mọi việc liên tục không được thuận lợi khiến tính khí Timmy trở lại lên thất thường, không một ai dám đối mặt với hắn.

Dylan thấy vậy ra hiện cho mọi người ra ngoài, còn mình hắn với Timmy.

" Timmy, cậu thấy việc mình đang làm có ý nghĩa gì không" Dylan quỳ một chân trước mặt Timmy, đặt tay lên đùi hắn.

Ánh mắt lạnh lùng của Timmy mở ra nhìn thẳng vào Dylan.

" Cậu nói vậy có ý gì, cậu đang hối hận sao, cậu muốn rời bỏ tôi sao"

Đối diện với Timmy như vậy khiến Dylan không dám nhìn thẳng, hắn khẽ cắn môi rồi cười nói.

" Tất nhiên mình sẽ bên cạnh cậu, mãi ở bên cậu, dù có xuống địa ngục mình cũng đi với cậu"

Lời tuyên thề được nói ra, nghe hắn nói vậy Timmy hơi thả lỏng một chút.

" Đúng vậy dù mọi người có bỏ đi hết, cậu cũng phải ở bên cạnh tôi, cùng nhau xuống địa ngục"

Dylan nhìn Timmy, rồi nhẹ vòng tay ôm lấy hắn... Tận sâu bên trong cậu vẫn chưa từng thay đổi đúng không, cậu vẫn như vậy tự tạo ra vỏ bọc cho riêng mình, tôi vẫn ở đây, vòng tay của tôi vẫn dành cho cậu...

Không khí trong phòng lắng đọng, màn đêm dần buông xuống, u ám khó tả...

Yêu một người có lẽ chỉ cần vậy,

Có thể cậu không biết,

Cũng không cần cậu phải biết,

Có một người luôn đứng sau chờ cậu quay đầu nhìn lại...

Một người nguyện ý cùng cậu xuống địa ngục...

...............

Tại doanh trại chỗ Vampire không khí vô cùng sôi nổi, việc ăn mừng chiến thắng được bọn họ tổ chức không biết chán, còn có ca múa, thi tài năng cùng nhau nữa.

Không khí chiến tranh chẳng thấy đâu, mà nhìn cứ như tổ chức hội làng mỗi năm một lần vậy. Đám tiểu Vampire còn hận không thể kéo mấy tiểu Long rồng qua giao lưu, mấy khi mới chiến tranh chứ, nhưng bị mấy tiểu Long rồng đánh cho một trận đuổi về. Đúng là không có một chút nào nể mặt mà.

" Anh thấy như vậy là biểu hiện bình thường hả" Thiên Ân ngồi trong sân gặm chân gà hỏi Erik.

Như vậy rất không bình thường có biết không, khi có chiến tranh phải nghiêm túc, kỉ luật, phải tỏ ra nghiêm trọng có biết không. Như bây giờ tuy là đánh thắng nhiều trận, nhưng cũng không nên chạy đi mời quân định ăn gà như vậy, còn tặng quà lưu niệm an ủi cho đội bạn khi kết thúc trận chiến nữa. Cái này một chút cũng không bình thường có được không.

Nhìn ánh mắt hoang mang của Thiên Ân đưa tới, vẻ mặt thì ngơ ngác nhưng mồm vẫn không ngừng nhai nhai chân gà, hình tượng cậu bé ngây thơ bị phá vỡ hoàn toàn, thay vào đó là một con heo nhỏ tham ăn.

Erik cười cười xoa má cậu.

" Như vậy mới là biểu hiện bình thường của bọn chúng, đến lúc bọn chúng nghiêm túc, thì đến khi đó chúng ta mới nên lo lắng"

Nghe hắn nói vậy Thiên Ân gật gù tỏ vẻ đã hiểu, hỏi chơi vậy thôi chứ cậu cũng chẳng có ý muốn đám Vampire biểu hiện bình thường chút nào, như bây giờ mới vui nha.

" Em dâu nhanh nhanh một cái chân gà nữa chín rồi" Albert đang đứng nướng chân gà gần đó giơ một chiếc chân gà đã được nướng vàng ươm, thơm phức lên, vẫy vẫy tay với Thiên Ân.

Ngửi được mùi đồ ăn Thiên Ân hai mắt sáng rực cắp mông chạy đến, một chút rụt rè cũng không có, đúng là hoạt bát nhanh nhẹn, trẻ con hiếu động, người gặp người quý.

Đưa chiếc chân gà cho Thiên Ân, Albert tiếp tục quết nước sốt nên mấy chiếc chân gà còn lại. Tuy không ăn mấy đồ ăn này nhưng giống với mấy tiểu Vampire, Albert cũng rất thích nấu ăn.

Tiểu gà con đang chạy tung tăng chơi với Sakura bên cạnh hồ vô cùng vui vẻ, sau khi nhìn về phía Albert thấy hắn vẫn đứng chỗ đó thì mới yên tâm chơi tiếp. Có một người chủ hay chạy lung tung cũng rất là mệt, sắp đến giờ ăn trưa rồi, tuyệt đối phải cho ăn đúng giờ đấy. Một con gà con đang trong thời kỳ phát triển rất cần được cho ăn uống đầy đủ. Có một chủ nhân cà lơ phất phơ rất là đáng lo ngại... Một chút cũng không thể thả lỏng, cuộc đời làm gà thật bi đát.

Khi Jason cùng Arthur đến là cảnh mọi người cùng quây quần ăn chân gà nướng, không khí vui vẻ hoài hóa đến không thể hài hòa được hơn.

Arthur nhanh chóng kéo Jason lại, mấy hôm nay Jason đều ăn uống không đầy đủ, hắn rất muốn vỗ béo lại cho cậu mà không có cơ hội, thấy có tiệc đồ nướng cũng phải tranh thủ cho cậu ăn vài thứ đã.

Thiên Ân nhìn cánh gà của mình bị cướp đi, ánh mắt sốt ruột nhìn Erik.

Mau nướng thêm đi, đồ ăn sắp bị cướp hết rồi kìa.

Thấy ánh mắt của Thiên Ân chiếu tới, Erik vừa buồn cười vừa bất lực, sao cậu lại có những lúc đáng yêu như vậy chứ.

Sau khi ăn xong mọi người cùng nhau quây quần bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

" Albert đâu rồi" Thiên Ân nhìn quanh hỏi Erik.

Đã bảo ăn xong rồi cùng nhau bàn bạc chiến lược rồi cơ mà, người anh này một chút cũng không đáng tin nha.

" Chắc lại đưa tiểu vàng đi ăn rồi" Erik nói " không cần đợi anh ấy, mọi người cứ bắt đầu bàn bạc đi"

" Được " Jason nói " Tôi thấy chúng ta không nên bị động như vậy, chúng ta cần chủ động tấn công lại bọn chúng. Cứ kéo dài mãi như vậy không phải là cách hay."

Nghe ý kiến của Jason đưa ra, Erik quay qua hỏi Thiên Ân " Ý em thì sao"

" Em cũng đồng ý với Jason, hiện tại nếu cứ thủ như vậy cũng không phải cách hay, chúng ta cũng cần tấn công nắm lấy lợi thế đang có, nhanh chóng kết thúc bọn U linh này đi càng sớm càng tốt".

Erik xem qua báo cáo tình hình chiến trận một lượt rồi nói.

" Mọi người cảm thấy chúng ta có thể tin Dylan được bao nhiêu phần"

Nghe Erik nói vậy mọi người đều trầm ngâm.

" Em tin cậu ta" Thiên Ân nói " Với những giúp đỡ của cậu ta gần đây, em tin cậu ta cũng muốn kết thúc chiến tranh"

không phải nghiễm nhiên Thiên Ân tin một người, cảm giác cậu cảm nhận được từ một người rất quan trọng. Khi nghe Dylan nói chuyện, cậu có thể thấy được tình yêu của hắn ta vs Timmy, cùng với việc đau khổ khi phải ngăn chặn người mình yêu tiếp tục sai lầm. Cậu muốn đặt cược một lần.

" Tôi cũng tin tưởng cậu ta, nhưng cần phương án dự phòng" Jason nói. Việc đặt mạng sống của con dân mình vào kế hoạch này, tuyệt đối Jason không muốn để xảy ra một chút sai lầm nào.

" Được" Erik nói " Chúng ta sẽ thực hiện lần tấn công kết thúc trận chiến này"

.....................

P/s : sắp kết thúc chiến tranh rồi, sắp rồi, sắp rồi....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play