Ngoài trời màn đêm buông xuống, trong phòng xuân ý dạt dào.
Thiên Ân hăng hái tựa trên người Erik kể những chuyện hôm nay cậu đi theo Albert làm những gì. Mặc dù câu chuyện cũng chẳng có chút hấp dẫn nào những Erik vẫn chăm chú nghe cậu kể, có lẽ với những người đang yêu nhau, dù là những chuyện bình thường nhất cũng trở nên lãng mạng. Chỉ cần ngồi cạnh nhau kể cho nhau nghe những điều đã trải qua trong một ngày, cuộc sống yên bình trôi qua, có nhiều người chỉ cần vậy là đủ...
Nhưng Thiên Ân thì không phải một trong số nhiều người đó, với cậu thời gian bên Erik không bao giờ là đủ cả. Nghịch nghịch bàn tay của Erik, ngón tay của anh vừa trắng vừa thon vừa dài, cậu để bàn tay của mình và lòng bàn tay của Erik, bàn tay của cậu cũng rất đẹp và thon nhưng nhỏ hơn tay Erik rất nhiều. Nhìn bàn tay của mình nằm trong lòng bàn tay của Erik khóe môi Thiên Ân không khỏi nhếch lên.
"Vui vậy sao"
Erik ghé vào tai cậu nói làm Thiên Ân cảm thấy hơi nhột nhột.
Nắm lấy tay Erik rồi tựa cả người vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm giác được anh bao bọc thật thích.
"Anh có thấy vô cùng vinh hạnh khi có một người yêu ưu tú như em không, anh xem nhé anh mặt than như thế chắc chắc gặp người dọa người, còn em một người vô cùng ưu tú, nhanh nhẹn hoạt bát người gặp người quý. Em đã đại hạ giá để ở bên anh, anh phải rất trân trọng yêu thương em đấy"
"..."
Trên đầu Erik hiện vài vạch đen, anh quên mất là Thiên Ân nhà anh luôn có những phát ngôn khiến người ta muốn ném cậu ra ngoài cửa sổ.
Khi người nào đó còn thao thao bất tuyệt Erik lật cậu lại nằm đè lên người cậu nhóc hư hỏng.
"Được tôi sẽ hảo hảo yêu thương em"
Erik cúi xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng đang câu lên của Thiên Ân, không biết lúc sáng nay cậu được anh trai hắn tẩy não như thế nào mà giờ dám hạ thấp giá trị của hắn như vậy, phải trừng phạt.
Trừng phạt, trừng phạt cậu như thế nào đây. Nếu phạt không quan tâm đến Thiên Ân vài ngày thì không biết đấy là phạt cậu hay là phạt hắn nữa, tuy lạnh lùng nhưng thực ra mỗi lần bơ cậu hắn cũng không vui vẻ gì. Mà hắn lại chẳng nỡ làm cậu đau, đúng là tiểu yêu tinh hại người này mà.
Nhìn nụ cười đắc thắng của tiểu yêu tinh nào đó, Erik khẽ nhếch môi, xem tôi trị em thế nào.
Erik luồn tay vào áo Thiên Ân, một cảm giác lạnh lẽo, tê dại chạy thẳng lên não Thiên Ân, cậu cố gắng tránh né bàn tay đang trêu đùa da thịt mình. Mắt Thiên Ân được phủ một tầng sương mỏng, ôm chặt lấy người Erik.
Cậu bé hư hỏng này, nhéo nhéo chiếc eo trắng mềm của cậu, bàn tay hắn trượt dài trên làn da nhẵn nhụi, Thiên Ân cuối cùng không chịu nổi đành đè lên chiếc tay đang làm loạn trong áo mình. Lần nào cũng thế Erik khi không biết phải trị cậu như thế nào đều dùng cách này để tra tấn cậu thật đáng ghét mà.
Cái môi nhỏ chu lên bất mãi, ánh mắt đong đầy hơi nước của Thiên Ân ngước nhìn lên Erik, ý muốn nói bắt nạt bảo bối nha, phải hôn nhẹ để an ủi.
Ý cười trong mắt Erik càng đậm hơn, hai tay ôm lấy eo cậu rồi nhẹ cúi xuống phủ kín đôi môi đang chu lên của kẻ nào kia, chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng lướt qua phác họa viền môi của Thiên Ân rồi từ từ cạy mở hàm cậu, xông thẳng vào bên trong trận địa công thành đoạt đất. Đôi tay của Erik cũng không nhàn rỗi nhẹ nhàng xoa nắn chiếc eo mảnh mai rắn chắc của cậu.
Thiên Ân khẽ "umk" một tiếng rồi thuận theo Erik để anh tàn sát khắp nơi bên trong miệng mình.
Đúng là tiểu yêu tinh mà, Erik cắn nhẹ đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của Thiên Ân rồi nhẹ liếm mút nó, nhìn biểu hiện mơ hồ vô cùng quyến rũ, có cần yêu nghiệt đến vậy không.
Khi hai phiến môi dần tách ra, vật dưới thân hai người cũng sống dậy, Thiên Ân đỏ mặt rúc đầu vào cổ Erik, giả bộ làm cô thôn nữ e thẹn.
Erik bật cười thành tiếng.
"Có chỗ nào của em tôi chưa từng thấy qua, còn giả bộ thẹn thùng nữa"
Thiên Ân bất mãn đưa tay bóp chỗ đang sưng to trong đũng quần của Erik, làm hắn phải hít khí lạnh, ôm chặt lấy Thiên Ân.
"Tiểu yêu tinh này em định sát hại chồng à, hạnh phúc đời sau của em là dựa vào nó đó"
Thiên Ân kẽ hừ một tiếng, cắn cắn cái cổ trắng muốt của Erik, có vẻ như cậu rất không hài lòng khi mấy lần thân thân với Erik vết tích để lại trên người cậu rất nhiều mà trên người Erik thì chẳng có tí nào cả, đúng là quá bất công mà.
"Anh là của em"
Thiên Ân hùng hồn tuyên bố, bàn tay bên dưới vẫn không buông tha cho tiểu Erik. Thấy câu nói khẳng định của người yêu, trong lòng Erik cũng mặc kệ vị huynh đệ của mình đang trong tay người ta, nhẹ nâng cằm Thiên Ân lên, ánh mắt màu hổ phách nghiêm túc nhìn vào mắt Thiên Ân.
"Tôi là của em, không ai có thể thay đổi điều đó. Em cũng là của tôi, không ai có thể mang em rời khỏi tôi"
Nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Erik, Thiên Ân đáy mắt đầy ý cười, ôm lấy cổ anh tham lam mút lấy đôi môi của Erik.
Bàn tay hai kẻ đói khát tự tìm đến an ủi nhau...
Erik đặt từng nụ hôn nóng bỏng của mình xuống chiếc cổ trắng nõn của Thiên Ân rồi dần đi xuống lưu lại dấu hôn khắp ngực Thiên Ân, ánh mắt Thiên Ân mơ hồ đôi tay luồn vào tóc Erik dõi theo từng động tác của anh...
Sau một hồi kích tình, Thiên Ân nằm trong vòng tay của Erik thỏa mãn như một con mèo nhỏ được ăn no, nằm cho chủ nhân trải lông cho nó.
"Được rồi, mấy hôm nay em đang lo lắng điều gì"
Mấy sự khác thường nhỏ của Thiên Ân Erik đều phát hiện ra, hắn biết cậu đang lo lắng, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng, bây giờ phải làm gì cho cậu mới tốt đây.
Thiên Ân vẽ vòng tròn trên người Erik, nhẹ cắn lấy môi mình thì bị Erik hôn cho một cái.
"Erik, ba mẹ anh sẽ không phản đối chúng ta đến với nhau chứ"
Mấy hôm nay Thiên Ân đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ nên khi biết sắp gặp ba, mẹ Erik cậu hơi bối rối, nếu người khác ngăn cản cậu và Erik đến với nhau thì cậu sẽ không thèm quan tâm và tự nhiên sâu tình cảm của mình với Erik ra cho họ tức chết. Nhưng nếu người phản đối lại là người nhà của Erik thì cậu thật sự cảm thấy vô cùng khó xử, thực sự cậu rất sợ mất anh, bây giờ với cậu anh là tất cả rồi.
Cậu cũng không muốn anh bất hòa với gia đình mình, Với một người từ nhỏ đã không có gia đình đầy đủ nên gia đình là một điều gì đó rất thiêng liêng với cậu, nếu gia đình Erik không chấp nhận cậu thì sao. Cậu với anh sẽ ra sao, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn mà.
Nhìn người yêu trong lòng suy tư nhăn mày, Erik lấy tay di di nếp nhăn của cậu, ánh mắt ôn nhu nhìn người yêu trong lòng, không ngờ cậu lại nghĩ nhiều về điều đó như vậy, hắn tự trách bản thân không mang lại đủ cảm giác an toàn cho cậu. Bàn tay bất giác ôm người trong lòng chặt hơn.
"Ngốc ạ, tôi biết em lo lắng rất nhiều, nghĩ cho tôi rất nhiều, nhưng em yêu tâm chuyện này tôi sẽ thu xếp ổn thỏa, em không tin tưởng người đàn ông của mình như vậy sao"
Nhận được ôn nhu vô hạn của Erik Thiên Ân ngó ngó đầu mình ra khỏi lồng ngực anh.
" Nhưng mà..."
"Không có gì phải nhưng cả, biết thế đã không cho họ đến gặp em rồi. Bọn họ sẽ không làm khó chúng ta"
Xoa xoa đầu tóc xù xù của người trong lòng thật muốn giấu cậu đi quá.
"Dù sao em cũng sẽ bám dính lấy anh, không cho phép rời em một bước"
Như muốn khẳng định lời nói của mình, chân tay Thiên Ân như bạch tuộc bám dính lên người Erik.
Erik chỉ biết cười nhìn cậu, đồ ngốc này, sao cậu có nhiều lúc đáng yêu như vậy chứ.
"Được, em vui là được"
Ôm người trong lòng, Erik thầm hạ quyết tâm phải bảo người nhà thu liễu lại trước khi gặp Thiên Ân, nếu ko ko cho gặp tiểu tâm can của hắn nữa.