Trong căn phòng quen thuộc, Thiên Ân dựa sát vào lồng ngực của Erik, trên tay cầm máy chơi game, miệng vẫn không ngừng nói.
"Anh không biết đấy thôi, tình huống lúc đó rất là gay cấn, em một mình thu phục một đám Vampire, nhìn biểu hiện sau cùng của bọn họ lúc bị em đánh bại buồn cười cực..."
Thiên Ân vẫn thao thao bất tuyệt không nhận thấy đằng sau đã nồng nặc mùi dấm chua.
Erik véo véo chiếc eo mảnh mai của cậu, đáng lẽ phải tăng huấn luyện nhiều hơn nữa cho mấy tên Vampire kia, để bọn họ không có thời gian rảnh rỗi như vậy. Nhất định phải tăng thêm rèn luyện cho bọn họ rồi.
"Erik, nhột... em chết bây giờ"
Gạt tay của tên Vampire nào đó đang làm loạn trên người mình, Thiên Ân cố tránh để không quá phân tâm khi chơi game. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể tập trung được, vứt máy chơi game qua một bên. Thiên Ân xoay người lại nằm đè lên Erik, hai tay đè lại tay của anh, một bộ dáng lưu manh không thể lưu manh hơn nữa.
"Anh làm em chơi game bị thua rồi kìa, anh đền đi"
Ánh mắt Thiên Ân lấp lánh đầy gian tà, nhìn thấy cậu như vậy, Erik càng cảm thấy tâm trạng phi thường thoải mái.
"Em muốn gì"
Thiên Ân cười cười, nhẹ liếm môi mình một cái. Bộ dạng hồ ly rất chi là thiếu đánh.
"Hôm nay đại gia sẽ bao anh, đi theo đại gia tuyệt đối không chịu thiệt"
Nhóc con hôm nay có phải quá to gan rồi không. Cậu thấy đánh thắng được mấy tiểu lâu la kia mà có thể ngồi lên đầu anh rồi sao, cũng quá tự tin rồi.
Thấy Erik vẫn yên lặng mặc cậu bài bố, Thiên Ân càng to gan hơn liếm một cái lên môi anh.
Hôm nay cậu được lời rồi.
Tối nay Erik mặc một chiếc áo màu trắng, kết hợp với vóc dáng rắn chắc càng làm cho cậu nhóc nào đó hít khí, có cần đẹp quá mức như vậy không.
Cởi một cái cúc áo ra, không thấy phản ứng
Cởi tiếp một cái cúc nữa ra, haha, vẫn không phản ứng.
Thiên Ân tham lam nhìn khuôn ngực rắn chắc màu mật ong trước mặt, rồi không cưỡng lại được hấp dẫn sờ sờ mấy cái. Sau khi ăn no đậu hũ, tên nhóc nào đó hài lòng định rút lui thì bất ngờ trời đất đảo lộn.
Cậu bị vị hoàng nhà người ta đè dưới thân.
"Ăn no rồi à"
Cảm thấy hơi nguy hiểm nhưng vẫn bị vẻ mặt của Erik quyến rũ, Thiên Ân bị mê hoặc gật gật đầu.
"Muốn được ăn nữa không"
Erik cười nhẹ một cái, đẹp trai chết người.
Thiên Ân muốn đưa tay ra lau khóe miệng xem mình có bị chảy nước miếng ra không. Lại gật đầu cái nữa.
Ý cười trong mắt Erik càng đậm hơn.
"Muốn sờ nữa không."
Nhìn khuôn ngực quyến rũ trước mắt, Thiên Ân theo thói quen muốn gật đầu cái nữa, nhưng bỗng nhiên cậu thấy không đúng lắm, từ bao giờ Erik lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, chắc chắn không an toàn. Theo bản năng tự bảo vệ mình Thiên Ân rời ánh mắt qua nơi khác, hơi nhích nhích người ra khỏi Erik.
"Đủ rồi, đủ rồi"
"Thật sự đủ rồi"
"..."
Đúng là có vấn đề mà, Thiên Ân khóc không ra nước mắt. Không biết mình đã đắc tội với anh ở chỗ nào. Mới chỉ đánh cho mấy tên Vampire khi một trận, ý khoan đã... hình như cậu biết vấn đề ở đâu rồi.
Vòng tay ôm lấy cổ Erik, Thiên Ân cười cười, ánh mắt lóe lên đầy thích thú.
"Anh ghen"
Erik quay đi không thèm để ý đến cậu.
Thiên Ân thấy anh bơ mình, nụ cười càng tươi hơn, bám dính lấy anh.
"Anh ghen đúng không, không muốn em đánh với mấy tên kia"
Nhìn bộ dạng đắc ý của Thiên Ân như con chuột mới ăn trộm được miếng Pho mát, Erik đè cậu xuống nhéo nhéo mông cậu.
"Thích lắm sao"
"Tất nhiên rồi, mấy khi mới được thấy hoàng tử vampire ghen vì em chứ, tất nhiên là vui rồi"
Thiên Ân thích thú cười cười rất chi là thiếu đánh.
Erik lấy tay đánh vào mông cậu một cái.
"Đau cái mông rồi"
Thiên Ân nhanh chóng che mông mình lại, thu lại bộ dáng ngả ngớn ban nãy của mình, ánh mắt ủy khuất nhìn Erik, thay đổi sắc mặt thật là nhanh.
Erik lại nhéo nhéo chiếc eo nhỏ của cậu rồi kéo cậu ôm vào lòng mình.
"Mai tôi sẽ huấn luyện cho em"
Như vậy nên không được đi đến chỗ mấy tên kia tập tành thách đấu nữa, thật muốn để cậu ở trong nhà và không để ai nhìn thấy, chỉ một mình anh có thể chiếm giữ cậu.
"Được a"
Nghe thấy được tập luyện cùng Erik, hai mắt Thiên Ân lại sáng lên, ý chí chiến đấu dâng trào. Cậu biết mặc dù có thể đánh được với mấy Vampire ở trong đội quân kia nhưng với Erik thì đúng là rất khó để có thể đánh ngang bằng với anh. Cậu luôn nắm bắt cơ hội được tập luyện cùng anh để nâng cao năng lực của mình.
"Được rồi, bây giờ tính toán một chút chuyện vừa nãy"
Nghe thấy câu nói của Erik, Thiên Ân chỉ muốn chạy trốn thôi, cái đồ cuồng thù dai, cuồng ghen này.
"Tha cho em... tha cho em đi...nhột quá...ahaha"
Từ mấy lần thân cận trước Erik đã phát hiện ra Thiên Ân có máu nhột, vì vậy vài lần phạt cậu anh cũng rất hưởng thụ mà sử dụng hình thức này.
Bàn tay tà ác của Erik vẫn không khách khí nhéo nhéo vào eo của Thiên Ân, kìm hãm cậu trong lồng ngực mình, đến khi cậu cười nước mắt tèm nhem anh mới buông tha, ôm cậu vào trong lòng, yêu thương mà xoa xoa má cậu.
Thiên Ân lấy tay lau khóe mắt đọng nước của mình.
"Erik, càng ngày anh càng học xấu nha"
"Vậy sao"
Bàn tay của ai đó lại một lần nữa luồn vào trong áo của Thiên Ân, nhéo nhéo da thịt cậu. Thiên Ân trốn đông, trốn tây rồi lại phải buông móng vuốt đầu hàng, nằm bẹp dí trong lòng anh.
"Lần sau đừng tiếp xúc nhiều với bọn Vampire kia, tôi không thích"
Cuối cùng cũng nghe được câu nói ngọt hơn mật của Erik, Thiên Ân cảm thấy một dòng nước ấm chảy ngược vào lòng cậu, đúng là đã mà.
"Thật là nghe hay quá đi, đợi chút"
Thiên Ân cầm chiếc điện thoại lên hý hoáy, rồi quay qua đặt nó trước miệng Erik.
"Nghe thật đã, anh mau nói lại đi, em nghi âm lại, khi nào lấy làm nhạc chuông"
"..."
Trên đầu vị Vampire nào đó hiện vài vạch đen, thật là đầu óc của cậu chủ Ân gia không thể dùng từ ngữ bình thường để hình dung được. Đúng là một câu nói phá vỡ hết cả phong cảnh mà.
Erik, nhìn bộ dạng đắc ý muốn bay bay của Thiên Ân rất muốn ném cậu ra ngoài cửa sổ.
Một lần nữa lại đè cậu ta xuống, ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ mọng của Thiên Ân.
Ngoài cửa trăng sáng chiếu rọi, trong phòng cảnh xuân dạt dào.