Có tình cảm với con người đó không biết là bắt đầu một sự ngọt ngào hay bắt đầu một nghiệt duyên.
---------------------------------------------------------------
Trưởng bối của Ân gia sau một đêm đồng loạt đều được báo tử. Điều này là một thông tin động trời, tất cả như bùng nổ.
Tìm kiếm tại hiện trường không thấy bất cứ điều gì, nhưng có một điểm lạ trên cổ tất cả các trưởng bối đều có một vết cắn, giống như vết răng, máu trong người của các vị này cũng bị rút cạn.
Tất cả như một cú đánh vào tầng lớp lãnh đạo. Thông tin tuyệt nhiên bị phong tỏa không ai biết sự thật đằng sau đó.
Khi thông tin đến công chúng, tin tức chỉ còn lại vẻn vẹn là các trưởng lão Ân gia tuổi cao nên đã quy tiên.
Sau khi nhận được tin tức, Thiên Ân phải lập tức trở về. Tất cả mọi việc diễn ra ngay trước mắt mà cậu không hề hay biết. Thiên Ân tuổi nhỏ đã lãnh đạo cả một gia tộc hùng mạnh, tất cả mọi người nghi ngờ năng lực của cậu, nhưng không ai dám nói ra.
Timmy không có bất kì động tĩnh gì, nhưng hắn đi theo cậu trở về Ân gia, Thiên Ân cũng không quan tâm nhiều, Erik thì khác anh cử người đi theo hỗ trợ cậu, không trực tiếp xuất hiện.
Timmy có vẻ rất hả hê với sự kiện lần này. Những người còn lại trong gia tộc quyết tâm muốn tìm hiểu việc này đến cùng. Vì vậy một cuộc họp gia tộc được mở ra.
Thiên Ân ngồi trên ghế lãnh đạo nhìn những người đang thảo luận bên dưới.
"Cậu chủ tôi thấy việc này ảnh hưởng vô cùng lớn đến thanh danh của gia tộc ta"
"Đây là một hành động thách thức rõ ràng"
"Đúng vậy, không coi ai ra gì"
Tất cả những lời bình luận lần lượt được nêu ra.
"Nói hết chưa"
Câu nói lạnh lùng của Thiên Ân cắt ngang những cảm xúc đi quá giới hạn của những người ở đây. Khí chất không sai đi đâu được của người lãnh đạo, ánh mắt sắc lạnh không nể nang ai.
"Cho tôi một ý kiến có ý nghĩa"
Một câu nói cất lên đủ đả kích. cả phòng không một tiếng động. không ai dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Ân.
Hiện tại không ai còn có ý nghĩ dám thao túng cậu. Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước.
"Thưa cậu chủ, có khi nào là thế lực không phải của con người"
Một người rụt rè nói ra suy nghĩ của mình, cậu ta rất trẻ tuổi chỉ cỡ tuổi của Thiên Ân, cậu vừa đưa ra suy nghĩ đã bị ba mình ngồi bên cạnh đập cho một cái vào đầu.
"Cậu chủ, con trai tôi nói bậy bạ rồi"
Thiên Ân cười cười nhìn anh ta.
"Cậu là Hoàng Anh đúng không"
Cậu nhóc hơi ngại ngùng khi Thiên Ân nhớ tên mình, hai má cậu ta hơi ửng đỏ. Cậu ta đã từng tham gia cuộc huấn luyện của gia tộc một thời gian cùng Thiên Ân, không ngờ cậu ấy lại nhớ được tên mình.
Thiên Ân biết suy nghĩ của cậu ta cũng là suy nghĩ của nhiều người ở đây. nhưng không ai dám nói ra. Không phải ai cũng biết sự tồn tại của hai gia tộc còn lại. các trưởng lão biết điều đó đã quy tiên hết rồi. Thiên Ân đảo mắt quanh một vòng rồi nói.
"Suy nghĩ của cậu cũng dễ hiểu thôi. Có thể có người đã dàn xếp tất cả mọi việc để ta nghi ngờ đây là một sự việc hão huyền, chưa ai biết được Vampire có thật không, mà họ có thật cũng không lộ liễu phô trương thanh thế mình như vậy đâu. Hiện nay con người muốn dàn dựng cái gì chả được chứ"
Sau một câu nói, Thiên Ân đã khiến cho mọi người ở đây đi hết mơ hồ này đến nơ hồ khác.
Nghi ngờ nhưng không có căn cứ....
"Cái chết của các Vị trưởng lão tất nhiên phải điều tra kỹ lưỡng, tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thích đáng. Chắc chắn tôi sẽ tìm hiểu vụ việc này. Nhưng nếu tôi phát hiện ra có người sau lưng phản bội gia tộc, chắc chắn tôi sẽ không cho người đó chết yên ổn"
Câu nói sắc lạnh của Thiên Ân được cất lên. Mọi người trong phòng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
---------------------------------
"Thế nào chứng cứ rành rành vậy rồi vẫn muốn bao che cho anh ta"
Không biết Timmy xuất hiện phía sau cậu từ bao giờ, nói khẽ vào tai cậu.
Thiên Ân lùi ra xa hắn ta, nhìn về phía xa xôi.
"Việc này bản thân tôi tự có suy đoán, không phải người có lợi nhất bây giờ là anh hay sao. Tôi cũng nên nghi ngờ anh chứ"
Timmy bật cười nhìn cậu.
"Cũng có thể lắm nhỉ, nhưng những người nắm giữ luật họ có nghĩ nhiều như cậu không. Cậu cũng biết Vampire không được động vào quý tộc, giờ thì mọi việc thú vị rồi"
Thiên Ân cau mày nhìn anh ta.
"Thì sao chứ, đúng sai thì có là gì. Nếu là điều tôi muốn tin chắc chắn tôi sẽ bảo vệ nó biến nó thành sự thật."
Nói xong Thiên Ân quay bước đi, để mặc Timmy đứng đó.
Timmy trầm mặc nhìn theo bóng dáng của Thiên Ân. Cậu cứ như vậy làm sao hắn có thể từ bỏ cậu được.
------------------------------------------
Thiên Ân đi mãi, đi mãi khi cậu dừng lại thì cậu đã đến bên biệt thự của Erik.
Thiên Ân tự diễu mình, nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được mà bước vào trong đó.
Cậu đến căn phòng quen thuộc. Erik đang đứng quay lưng về phía cậu, Thiên Ân cứ như vậy nhìn bóng lưng anh.
"Anh không có gì muốn nói với tôi sao"
Cuối cùng vẫn là cậu cất tiếng trước.
Erik vẫn nhìn mặt trăng trước mặt, cất giọng.
"Em nghĩ sao"
Thiên Ân cảm thấy hơi bức xúc rồi, rõ ràng người cần đưa ra lời giải thích là anh mà, sao cậu lại thấy như là mình mới là người mắc lỗi vậy.
Thiên Ân bước nhanh đến bên cạnh Erik, kéo tay anh.
"Anh bảo tôi phải làm sao, tất cả bày ra trước mắt như vậy, anh bảo tôi phải làm sao"
Erik quay qua nhìn cậu, khóe môi anh hơi câu lên tạo thành một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.
"Không phải em đã có câu trả lời rồi sao"
Thiên Ân cảm thấy nụ cười của anh vô cùng chói mắt. Anh có phải tự tin thái quá vào bản thân của mình rồi không.
Cuối cùng cậu cũng không giữ được vẻ nghiêm túc, Thiên Ân bật cười ôm lấy cổ Erik, kéo cổ anh xuống rồi đặt môi mình lên đó. Thiên Ân không như mọi lần mà rời đi ngay, cậu tách môi của Erik ra rồi đưa đầu lưỡi vào thăm dò bên trong khoang miệng anh .
Erik cũng ôm lấy eo của Thiên Ân, kéo cậu gần hơn về phía mình để cậu thuận lợi tàn sát, khám phá.
Như oán giận điều gì đó Thiên Ân cắn mạnh vào môi Erik, hai tay buộc chặt cổ anh, môi Erik khẽ câu lên. Rồi một tay anh nâng cổ cậu, một tay ôm eo Thiên Ân để giữ thăng bằng, đảo khách thành chủ Erik đưa đầu lưỡi dẫn dắt từng động tác của Thiên Ân... Một nụ hôn sâu rực cháy như lửa. Erik khẽ mút đầu lưỡi của Thiên Ân dẫn dắt cậu theo từng động tác của mình.
Thiên Ân bị chìm đắm trong nụ hôn của Erik, cậu chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhỏ, từng tiếng rên đó như một chiếc móng mèo đang cào vào lòng Erik, khiến anh cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Khi Thiên Ân không thể thở được nữa Erik mới buông cậu ra một chút rồi lại tiếp tục áp tới, nụ hơn mãnh liệt hơn nụ hôn trước, tất cả như lửa cháy bừng bừng thiêu đốt tất cả mọi thứ, Thiên Ân nhắm mắt lại để cảm xúc dẫn dắt bọn họ. Đến khi nụ hôn kết thúc hai người vẫn không tách nhau ra.