Đi chơi, đi chơi, đi chơi cùng với Erik.
Từ sáng Thiên Ân đã dậy thật sớm để chuẩn bị cho chuyến đi mang tính lịch sử này. Thiên Ân không biết Erik sẽ đưa cậu đi chơi ở đâu, nhưng chỉ cần đi chơi với anh là cậu đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi.
Ngồi trên xe nhìn quang cảnh hai bên đường, Thiên Ân vốn là người mù đường, xe đang đi đâu dù nói với cậu, cậu cũng không biết. Ngoan ngoãn ngồi dựa vào người Erik, anh đang đọc sách, cái việc mà Thiên Ân luôn cho là vô cùng nhàm chán.
"Erik, không đọc sách nữa được không"
Thiên Ân bĩu môi thấy mình còn không bằng quyển sách trong tay anh. Erik nghe cậu nói vậy bỏ sách xuống nhìn Thiên Ân.
"Không đọc sách thì làm gì"
Thấy anh chịu bỏ sách xuống, Thiên Ân vui vẻ hẳn.
" Chúng ta cùng tán gẫu"
Nghe Thiên Ân nói như vậy, Erik cầm sách lên tiếp tục đọc. Có cần phũ phàng như vậy không, Thiên Ân bĩu môi, tiếp tục làm phiền Erik.
"Chúng ta đang đi đâu đây Erik"
Erik muốn ném con người ngu ngốc này ra khỏi xe ngay lập tức, không phải trước khi đi quản gia đã nói lịch trình hôm nay cho cậu rồi sao. Lúc đó Thiên Ân đang mải chọn xem mang đồ như thế nào cho hợp với Erik, cậu đâu có tâm trạng nghe quản gia nói cái gì.
Lần thứ hai bỏ cuốn sách đang đọc xuống, Erik không biết mình có thể vứt cậu ta ở đây không, với trí thông minh của Thiên Ân chắc chắn không tìm được đường về nhà. Anh thắc mắc tại sao con người ngu ngốc này lại có kết quả học vô cùng tốt ở trường cơ chứ.
" Hôm nay, chúng ta đi xem vài tòa nhà cổ tôi mới mua, rồi tối chúng ta sẽ đến dự tiệc tại biệt thự của công nương Victoria, vị hôn thê của tôi"
Thiên Ân chăm chú nghe anh nói, khi Erik nhắc đến vị hôn thê của mình Thiên Ân cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt lại. Cậu không biết tư vị trong lòng mình hiện tại là như thế nào, nhưng chắc chắn không dễ chịu gì.
Từ lúc đầu bám lấy Erik là cậu, cố ý tiếp cận anh cũng là cậu, tuy mối quan hệ của hai người đã được cải thiện nhưng cũng không thể vượt qua được mức bạn bè bình thường, mà có lẽ đến bạn bè cũng không bằng.
Thiên Ân thở dài, tâm trạng vui vẻ bỗng nhiên chùn xuống, không muốn thở nữa.
Thấy được biến hóa trong cảm xúc của Thiên Ân, Erik có thể đoán ra tình cảm của cậu đối với mình, nụ cười trên môi đậm thêm.
"Tối nay tôi muốn hủy hôn"
Tiếng Erik cất lên kéo tâm trạng của Thiên Ân từ địa ngục về thiên đường. Hai mắt cậu sáng lên nhìn anh.
" Thật sao"
Nhận được cái gật đầu của Erik, Thiên Ân vui vẻ, bỏ một viên kẹo vào miệng.
" Tại sao anh lại muốn hủy hôn"
Thiên Ân trông chờ nhìn Erik, cậu không biết rõ cảm xúc của mình dành cho anh là gì, như thế nào nhưng cậu có thể cảm nhận được nó không giống với các loại tình cảm bình thường khác. Cậu biết anh có tầm ảnh hưởng không hề nhỏ đến cảm xúc tâm trạng của mình.
Cậu không muốn ai đến gần anh hơn nữa chỉ cần nghĩ đến có người sẽ trở thành vợ của Erik, cậu đã có cảm xúc muốn giết chết kẻ đó rồi.
" Tôi không muốn kết hôn với một người tôi không có tình cảm"
Thật sự Erik không muốn tiếp tục cái đề tài ấu trĩ này.
" Vậy anh có tình cảm với ai" Thiên Ân vẫn cố truy hỏi. Phải biết nắm bắt thời cơ, Erik hiếm khi nói nhiều với cậu như vậy.
" Chưa xác định được" Đúng như thế, anh chưa biết được cảm xúc của anh đối với Thiên Ân là gì, tất cả mơ hồ anh chỉ biết rằng có cậu bên cạnh cuộc sống của anh sẽ không buồn tẻ như trước nữa.
Thiên Ân bĩu môi dựa vào người Erik, tựa đầu lên vai anh, hai tay không yên phận ăn đậu hũ của anh. Bắt lấy cái tay đang sờ loạn trên ngực mình, thật sự anh cũng là một Vampire có sinh lý bình thường nha, cứ để cậu sờ loạn như vậy, anh không chắc chắn sẽ không "ăn" cậu đâu.
Thấy hành vi của mình bị phát hiện, Thiên Ân lè lưỡi nhìn anh rồi tiếp tục ôm lấy cánh tay của Erik, tựa toàn bộ sức nặng của mình lên người anh.
Xe đã đi đến ngôi biệt thự cổ mà Erik đã mua từ trước. Hai người chậm rãi bước xuống xe, cảnh vật cũng gọi là có không khí cổ kính, Thiên Ân cảm giác như mình trở về mấy thập kỷ trước vậy.
"Đây là ngôi biệt thự tồn tại từ thời kỳ nữ hoàng Anh đệ nhất, được xây dựng mấy trăm năm trước, được ban cho bá tước Edward. Cuối cùng vì điều kiện kinh tế khó khăn, mặc dù không muốn bán đi nhưng cuối cùng hậu duệ của bá tước Edward cũng bán lại ngôi biệt thự này cho chúng ta"
Nghe quản gia giới thiệu về ngôi biệt thự, Thiên Ân có chút hứng thú với nó. Ngó nghiên tính đi vào trong xem xét kỹ hơn. Khi Thiên Ân bước lên bậc thang gỗ, cậu trượt chân xuống, tưởng như mình sẽ ngã thì may mắn Erik đi đằng sau đã đỡ được cậu.
Nhận thấy ánh mắt rét buốt của Erik, Thiên Ân cố gắng nặn ra một nụ cười, ôm lấy cổ Erik, ánh mắt đầy nịnh nọt nhìn anh.
Erik không biết phải mắng cậu như thế nào, đành nuốt xuống tức giận, bế bổng Thiên Ân lên, trực tiếp mang cậu vào bên trong. Hai tay Thiên Ân vòng qua cổ Erik, cũng không mấy bất mãn với kiểu bế công chúa này. Chỉ cần người đó là Erik, cậu sẽ không quan tâm mấy tiểu tiết đó. Ngôi nhà cổ này có nhiều nơi làm từ gỗ, trải qua trăm năm rồi, không khỏi có mục rữa, với một người vụng về như Thiên Ân để Erik bế cậu lên như vậy là an toàn nhất.
Ôm chặt lấy Erik, Thiên Ân cảm thấy ngày hôm nay đi chơi vô cùng thú vị
------------------------------------------