“Ăn cơm tối đi.”

“Ừm…” Thẩm Khê đặt hộp giữ nhiệt lên bàn ăn, mở ra xem thì thấy cháo cá: “Nhiều quá, anh mua ở đâu thế?”

“Là tôi nấu.”

“Ồ…” Thẩm Khê buồn bực cúi đầu ăn cháo.

“Thật xin lỗi.” Bỗng nhiên Trần Mặc Bạch mở miệng nói.

Thẩm Khê vừa mới đưa một thìa cháo vào trong miệng, suýt chút nữa đã bị sặc.

“Tại sao anh lại xin lỗi?”

“Thật xin lỗi vì đã khiến cô nhớ tới anh trai. Hơn nữa, tôi biết không ai có thể so sánh với anh trai của cô, dù người đó có hiểu cô, nuông chiều cô đến thế nào thì cô cũng sẽ không tự do như trước mặt Thẩm Xuyên, bởi vì cô đã trưởng thành rồi.”

Thanh âm của Trần Mặc Bạch khiến cho người khác thấy thật an yên, nó dường như đã xuyên qua kẽ hở của thời gian rồi thẩm thấu vào hiện tại, đôi mắt của Thẩm Khê đỏ lên.

“Anh… tại sao bỗng dưng anh lại nói với tôi những điều đó chứ!” Thẩm Khê nâng kính, cô như muốn che dấu những giọt nước mắt đang chực rơi xuống của mình.

“Bởi vì nếu tôi không xin lỗi, nhất định tiến sĩ Thẩm sẽ nghĩ thầm trong lòng Trần Mặc Bạch thật đáng ghét, tôi nhớ anh trai, tôi nhớ Hunt, tôi nhớ cuộc sống được làm việc hằng ngày với họ, tôi nhớ nhà của mình.”

Thẩm Khê ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trần Mặc Bạch, anh giống như đã đi sâu vào trong đầu Thẩm Khê, biết được tất cả suy nghĩ của cô, bắt chước được y hệt những giọng nói trong đầu mình.

“Nhưng nơi cô gọi là nhà không có ai hiểu cô nên cô không còn chỗ nào để về nữa rồi.”

Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê, ánh mắt anh đầy xa xăm, tựa như sóng biển nhấp nhô trong màn đêm đen. Nước mắt Thẩm Khê rơi xuống, cô gấp gáp muốn tìm ngôi nhà thực sự của mình. Trần Mặc Bạch vươn tay, giữ lấy gáy của Thẩm Khê, ấn cô vào trong lồng ngực mình.

“Cho nên thực xin lỗi vì đã khiến cô nhớ đến những chuyện không vui.”

Vòng ôm của Trần Mặc Bạch thật ấm áp, trên người anh không có mùi khói, cũng không có mùi rượu, chỉ có mùi sữa tắm đầy sạch sẽ, không hiểu sao lại khiến cho Thẩm Khê cảm thấy thật an toàn. Cô luôn thấy mình thật mạnh mẽ, dù cho tương lai chỉ còn một mình nhưng cô vẫn có thể ngẩng cao đầu mà bước về phía trước. Nhưng đó không phải sự thật, thực ra Thẩm Khê vẫn đang chờ mong.

Chờ một người thực sự hiểu được thế giới của mình, sóng vai bên cạnh mình, sẽ bảo vệ mình, sẽ dẫn lối cho mình, cùng nhau gánh vác, cùng nhau san sẻ. Thẩm Khê thật sự rất mệt. Cho dù là trợ lý kỹ sư Amanda, giám đốc đội đua Marcus hay là Winston- người mà cô kính trọng và ngưỡng mộ cũng không thể biết được rằng, Thẩm Khê thực sự rất mệt.

Nước mắt của Thẩm Khê chậm rãi rơi xuống, Trần Mặc Bạch vươn một bàn tay khác, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

“Cô là một cô gái, cô có biết đặc quyền của một cô gái là gì không?”

“…Không biết.”

“Dù chỉ có một chút không vui hay là một chút tủi thân, cô đều có thể khóc. Cho dù có người khác nói cô nhất định phải mạnh mẽ thì cô có thể không cần mạnh mẽ. Cho dù có người nói cô phải hùa theo họ, cô cũng có thể nói cút đi. Cho dù có người coi thường cô là một cô gái nhưng lại ở trong một lĩnh vực quá cao siêu, cô cũng có thể nói đó là bởi vì anh còn không bằng một cô gái.”

Thẩm Khê cảm thấy Trần Mặc Bạch như đã hủy đi thứ gì đó trong não cô, cô bật khóc, rất vất vả nhưng cũng rất hạnh phúc.

Dường như những giọt nước mắt chưa kịp rơi của Thẩm Khê khi nhìn thấy di thể của Thẩm Xuyên trong bệnh viện đều đã được chảy ra trong giây phút này.

Trần Mặc Bạch cực kỳ kiên nhẫn ôm lấy Thẩm Khê, mãi cho đến khi cô không còn sức để mà khóc nữa. Đôi mắt Thẩm Khê sưng lên như quả hạch đào, sau đó tâm tình vui vẻ mà húp cháo.

Trần Mặc Bạch chống cằm, trước ngực áo của anh ướt một mảng lớn. Ngón tay anh móc cổ áo lên nhìn, con gái đúng là làm từ nước, Thẩm Khê cũng không phải là ngoại lệ.

“Trần Mặc Bạch… sau này nếu như anh vẫn muốn PK cùng cô Triệu có thể đừng kéo tôi vào không?” Thẩm Khê nghiêm túc nói.

“Vì sao?” Trần Mặc Bạch nghiêng mặt nhìn Thẩm Khê.

“Bởi vì tôi không liên quan đến chuyện của hai người!”

“Sao lại không liên quan, đương nhiên là có rồi.”

“Liên quan gì đâu!” Thẩm Khê nóng nảy.

“Ngay cả cô cũng biết tôi và Triệu Dĩnh Nịnh đang PK cho nên tôi với cô ấy không phải người yêu của nhau mà là đối thủ, nhưng cô thì khác.” Trần Mặc Bạch vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Khê.

“Ừm… chúng ta là chiến hữu.” Mặt Thẩm Khê đầy vẻ “EQ của tôi đã online”.

Trần Mặc Bạch híp mắt cười, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Em là chân ái của tôi.”

“Hả?”

“Mầm đậu chân ái.”

“Cái quái gì vậy…” Đùa thế này chẳng vui chút nào, hơn nữa còn rất đáng sợ!

“Được rồi, giờ đến lượt tôi hỏi cô. Kỹ thuật trượt bánh sau là ai dạy cô? Hunt à?”

Thẩm Khê lắc lắc đầu: “Đúng là Hunt đã dạy tôi lái xe. Ban đầu là anh trai dạy tôi nhưng anh ấy quá cẩn thận, Hunt nói cứ như thế sẽ không thể học được cho nên sau này là Hunt dạy tôi lái xe, sau đó tôi thi lấy bằng lái.”

“Nhưng tôi không thấy cô tự đi xe mấy.”

“Khi lái xe tôi có thói quen phải có anh trai hoặc Hunt ngồi bên cạnh, nếu không có ai ngồi cạnh tôi sẽ rất lo lắng và sợ hãi. Nhưng kỹ thuật trượt bánh sau… là Winston dạy.”

“Winston của đội Ferrari? F1 sẽ không dùng đến kỹ thuật này, sao Winston lại biết?”

“Biết chứ, anh ấy nói sau khi giải nghệ sẽ đi làm diễn viên đóng thế các phân cảnh lái xe.”

“Nhìn không ra, phong cách lái xe của Winston rất ổn định, không ngờ anh ta có thể dạy cô kỹ thuật trượt bánh sau. Khả năng lái xe của cô tốt như vậy hóa ra là được học từ hai bậc thầy của giới F1.”

“Ha ha.” Thẩm Khê sờ sờ mũi “ Winston cũng nói rằng không mong có thể dạy được cho tôi kỹ thuật trượt bánh sau. Đây là bí mật giữa tôi và anh ấy, anh ấy nói không thể để anh trai tôi và Hunt biết. Nếu hai người họ mà biết chắc chắc sẽ tuyệt giao với Winston.”

“Nếu quan hệ giữa cô và Winston đã tốt như vậy thì tại sao cô không đến đội đua Ferrari? Nếu cô đến đó sẽ rất được hoan nghênh, hơn nữa xe đua do cô thiết kế sẽ được Winston lái.”

“Nếu vậy thì ai sẽ là đối thủ của tôi? Động cơ F1 do anh trai tôi thiết kế và hệ thống treo của tôi đều cần Winston- một đối thủ đến để chứng minh, mà ngay cả Winston cũng cần một đối thủ.”

“Hiện tại cô đang thuyết phục tôi đúng không?” Trần Mặc Bạch cười hỏi.

Thẩm Khê thật thà gật gật cái đầu.

Trần Mặc Bạch khẽ búng trán Thẩm Khê: “Cô đúng là một mầm đậu dễ thương.”

Cũng đã muộn rồi, lúc Trần Mặc Bạch đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Thẩm Khê mới che đầu, nói khẽ: “A!”.

“Còn phản ứng chậm nữa.” Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần rời đi.

Hôm sau, Hách Dương vẻ mặt đầy hưng phấn đi vào văn phòng của Trần Mặc Bạch, ngồi lên bàn làm việc của Trần Mặc Bạch như thường lệ.

“Ha ha ha! Trần Mặc Bạch, được lắm! Nghe nói hôm qua cậu không chỉ khiến cho cô Triệu phải nôn ra mà còn dọa cô ấy chỉ có thể ngồi trên mặt đất mà không thể đứng dậy. Thật quá sung sướng! Không hổ là bạn tốt của tôi, báo thù cho tôi một cách dứt khoát như vậy!”

Trần Mặc Bạch liếc mắt nhìn Hách Dương một cái, anh chàng này mới nghỉ ở nhà một ngày thôi mà mặt mày đã hồng hào mềm mịn chẳng khác nào lòng trắng trứng là bao, bỗng nhiên khiến cho người khác cảm thấy thật khó chịu.

“Nếu như Triệu Dĩnh Nịnh vẫn không chịu từ bỏ mà càng cản càng hăng thì sao?”

Hách Dương ngẩn người rồi mở to hai mắt: “Không thể nào! Vậy mà cô ấy vẫn chưa chịu từ bỏ sao! Chẳng lẽ cậu phải lái xe đâm vào tường mới được ư? Rốt cuộc tại sao cô ấy không chịu buông tha chuyện này vậy?”

“Tôi mời tiến sĩ Thẩm đến và cô ấy xử sự khác hoàn toàn. Tiến sĩ Thẩm ngồi trên xe của tôi vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn khiến cho Triệu Dĩnh Nịnh nghĩ không phải tôi đang ức hiếp cô ấy mà là do cô ấy không theo kịp tôi mà thôi. Cậu xem, đều là con gái mà tiến sĩ Thẩm rất thoải mái, xuống xe không chóng mặt, không nôn, còn thể hiện được một màn trượt bánh sau.”

“Ôi… mẹ ơi! Tự dưng cậu mời tiến sĩ Thẩm đến làm gì! Thế này chẳng phải đã kích thích lòng tự trọng của Triệu Dĩnh Nịnh sao! Cô gái khác có thể làm được thì cô ấy nghĩ chắc chắn bản thân cũng có thể làm được. Biết đâu lúc này cô ấy còn đang học kỹ thuật trượt bánh sau đấy!” Hách Dương che mặt, sống không còn gì luyến tiếc.

“Ồ, không ngờ cậu có thể hiểu Triệu Dĩnh Nịnh đến thế. Cùng là phụ nữ với nhau nên cô ấy thấy mình hoàn toàn có thể so tài cùng một cô gái khác nên sẽ không dễ dàng mà từ bỏ. Thì ra cách giải quyết vấn đề của tôi từ đầu đã sai rồi, hẳn nên để cô ấy so tài với một chàng trai, cô ấy sẽ không thể chuyển giới đúng không.”

Bả vai của Hách Dương cứng đờ, trượt xuống khỏi bàn làm việc của Trần Mặc Bạch, lùi về sau hai bước.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” 

“Đừng gấp, bây giờ chúng ta sẽ đến khách sạn đối diện để thuê phòng, ngủ một giấc rồi chụp với nhau một tấm ảnh, nhớ phải mặc ít một chút, cúc áo sơ mi cũng cởi ra luôn.”

“Đủ rồi! Cậu tự chơi một mình đi!” Hách Dương lồm cồm bò dậy, xông ra ngoài.

“Đừng chạy chứ! Chẳng phải hồi cấp hai chúng ta đều ngủ chung giường sao?”

Lâm Na đột nhiên bị Hách Dương đụng phải: “Quản lý Hách, anh sao vậy?”

“Sếp Trần của cô thật biến thái!”

Lâm Na tập mãi đã thành thói quen, chỉ “ồ” một tiếng rồi đi vào văn phòng.

“Sếp, đại hội thể thao hàng năm của công ty sắp bắt đầu rồi. Vừa rồi chủ tịch Trần đã gọi điện đến và đề nghị anh thay mặt cho các quản lý cấp cao tham gia cuộc thi chạy marathon, cô ấy còn nói…”

“Còn nói tôi nhất định phải cố gắng hết sức đúng không? Bởi vì tôi đại diện cho hình ảnh của các ban lãnh đạo cấp cao của công ty nên phải tạo động lực cho các nhân viên cấp dưới và nhân viên trẻ đúng không?” Trần Mặc Bạch cười lạnh, các thành viên trong hội đồng quản trị mỗi người mỗi vẻ nhưng ai cũng có cái bụng tròn vo như quả bóng bay.

“Đúng vậy.”

“Chị ấy đúng là một nhà tư bản chân chính, ngay cả em trai mình cũng phải ép sạch giá trị thặng dư.”

“Tôi sẽ báo danh giúp sếp.”

“Ừ.”

“À, suýt chút nữa thì quên không nói cho anh, đại hội thể thao lần này cũng sẽ mời nhân viên của Triệu thị tham gia, tiểu thư Triệu Dĩnh Nịnh cũng sẽ tham gia chạy marathon.”

“Cô ấy ư? Dù có tham gia thì cũng phải tham gia phần thi dành cho nữ chứ?”

“Chạy marathon không phân biệt giới tính.”

“…Vậy nên?”

“Cho nên chủ tịch Trần nói anh phải quan tâm đến cô Triệu trong suốt cuộc thi.”

“Tôi đã biết.” Trần Mặc Bạch bóp thái dương, “Chờ một chút…”

“Sếp?” Lâm Na dừng chân.

“Báo danh cho Hách Dương nữa.”

“Báo danh hạng mục nào?”

“Chạy marathon.”

“Vâng.”

Hách Dương hắt hơi một cái thật lớn, thiếu chút nữa đã thổi bay luôn chiếc máy tính trên bàn làm việc.

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Mặc Bạch: Hách Dương, giữa tôi và Triệu Dĩnh Nịnh thì cậu chọn ai?

Hách Dương: Tôi có thể không chọn không?

Trần Mặc Bạch: Tại sao? Chúng tôi có gì không tốt ư? Một người cao phú soái, một người bạch phú mỹ.

Hách Dương: Dù có chọn ai thì cũng giống như việc con ruồi đập vào cửa kính vậy, tiền đồ thì sáng ngời đấy, nhưng tương lai thì không!

Đôi lời muốn nói: Con gái đúng là làm từ nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play