Quá trình giảm tốc rất ngắn, Trần Mặc Bạch đánh tay lái một cách đầy nhịp nhàng, chiếc xe đột ngột chuyển hướng rồi tiếp tục chạy như bay trên đường đua. Đôi mắt anh liếc qua Thẩm Khê, cô vẫn ôm cánh tay, nét mặt không chút thay đổi, cô hơi nghiêng mặt như muốn nghe, lại như muốn hưởng thụ điều gì đó.
Triệu Dĩnh Nịnh đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh ấy lo lắng đến mức dựng hết cả tóc gáy, cô không khỏi nghĩ có phải giờ phút này tiến sĩ Thẩm nhỏ bé đang ôm đai an toàn mà khóc hay không? Lúc này cô ta mới hiểu được tính cách Trần Mặc Bạch đáng ghét bao nhiêu.
Lại là một cú trượt bánh sau, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra thanh âm chói tai, chiếc xe tiếp tục tăng tốc như một con thần long đang quẫy đuôi, ngay cả những kỹ xảo điện ảnh cũng không thể tái hiện được cảm giác khẩn trương đến mức các mạch máu dưới da như muốn nổ tung thế này.
(Trượt bánh sau: là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ. Nguồn: wiki)Sau vài vòng đua, chiếc xe vững vàng đỗ lại trước mặt Triệu Dĩnh Nịnh. Thẩm Khê tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống, vẻ mặt cô vẫn bình thản, không hề có chút hoảng hốt.
“Tiến sĩ Thẩm, cô có chóng mặt không?” Trần Mặc Bạch hỏi.
“Không.”
“Cô có buồn nôn không?”
“Không.”
Triệu Dĩnh Nịnh ngẩn ngơ, nét mặt của Thẩm Khê không giống như là đang giả bộ, tựa như đây chỉ là một bữa cơm hàng ngày.
“Cô có đề xuất gì không?”
“Tôi nghĩ muốn tự lái chiếc xe này để cảm nhận nó một chút.” Thẩm Khê nói
“Đương nhiên là được.” Trần Mặc Bạch gật đầu, anh rất muốn biết liệu một “chuyên gia” như Thẩm Khê có thể thực sự đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng cho Duệ Phong hay không.
“Trần Mặc Bạch, đi cùng nhau đi.” Lần này đến lượt Thẩm Khê mở cửa ghế phụ ra cho Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch ngẩn người, lập tức nở nụ cười: “Được.” Không biết mầm đậu nhỏ này sẽ chơi trò gì đây.
Khi Trần Mặc Bạch thắt dây an toàn, Thẩm Khê thả phanh, nghiêng mặt nhìn anh, cười đến xán lạn.
Bỗng nhiên Trần Mặc Bạch cảm thấy hơi chóng mặt.
“Trần Mặc Bạch, anh có muốn mua bảo hiểm không?”
“Ồ?”
“Khả năng của tôi trên thiết bị mô phỏng khá tốt nhưng trình độ thực tế lại low như tâm của trái đất vậy.” Nói xong, đột nhiên Thẩm Khê giẫm mạnh chân ga, lao nhanh trên đường đua.
Ban đầu Trần Mặc Bạch không có chút lo lắng nào, anh biết cô bé ngốc này chỉ muốn hù dọa mình thôi nhưng khi thấy Thẩm Khê không hề có ý định giảm tốc độ khi đến gần góc cua, thần kinh của anh bắt đầu căng lên, không khỏi chồm lên giảm tốc độ thay cô.
“Giảm tốc độ!” Trần Mặc Bạch thấp giọng cảnh cáo.
Cuối cùng vận tốc xe cũng được giảm xuống nhưng chiếc xe thì lại sắp văng ra khỏi khúc cua, Trần Mặc Bạch lập tức giữ lấy tay Thẩm Khê, đánh tay lái, thành công quay xe lại.
Những kỹ thuật viên và Triệu Dĩnh Nịnh sau khi chứng kiến cảnh ấy đều chảy một tầng mồ hôi lạnh.
“Không… không sao đâu, người lái xe là Trần tổng!”
Triệu Dĩnh Nịnh nóng nảy đứng dậy: “Người cầm lái không phải là Trần Mặc Bạch mà là cô gái kia kìa!”
“Hả? Mẹ nó… là tiến sĩ Thẩm sao!”
Xe tiếp tục chạy dọc theo đường đua, Trần Mặc Bạch cứ nghĩ Thẩm Khê sẽ dừng xe nhưng không ngờ cô lại sử dụng kỹ thuật trượt bánh sau như anh, kỹ thuật này căn bản không được sử dụng trên đường đua F1, tại sao cô bé này lại biết được chứ! Dường như là do không nắm bắt lấy thời cơ tốt, chiếc xe như quay gần 360 độ. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, có lẽ Thẩm Khê đã chóng mặt nên cô tiếp tục lao đến đường biên.
“Phanh xe! Giảm vận tốc xuống!” Trần Mặc Bạch không thể không ra tay lần thứ hai, anh tháo dây an toàn, xoay cả người sang, giữ lấy vô lăng, bả vai dính vào người Thẩm Khê, không cho cô nổi điên thêm nữa.
Cuối cùng xe cũng vững vàng dừng lại, mấy kỹ thuật viên bị những gì diễn ra dọa đến mức nhũn cả chân.
Trần Mặc Bạch ngồi về chỗ, nhìn Thẩm Khê, giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu nổi sự nghiêm khắc: “Chơi vui không? Hay là tôi phải cảm ơn cô vì đã quá tin tưởng tôi? Có phải cô thấy có tôi ở đây thì dù cô làm gì tôi cũng có thể ngăn cản không?”
Thẩm Khê nhìn vẻ mặt của đối phương, hai giây sau cô nhún vai nở nụ cười: “Lại thử thêm vòng nữa nào, lần này chắc chắn sẽ nghiêm túc, mời Trần tổng đeo dây an toàn vào.”
Một khắc ấy bỗng nhiên Trần Mặc Bạch hiểu được mình đã bị Thẩm Khê đùa giỡn, cô là một học giả đầy nghiêm cẩn, dù một số thập phân sau dấu phẩy cũng không tính sai. Đặc biệt, Hunt và anh trai của cô còn mất do tai nạn giao thông, cô sẽ không dùng chuyện này ra để đùa.
Trần Mặc Bạch im lặng đeo dây an toàn lần thứ hai.
Thẩm Khê tăng vận tốc, tái hiện lại một cách đầy hoàn hảo cuộc đua vừa nãy của Trần Mặc Bạch, phản ứng của cô rất nhanh, chẳng khác lúc liều mạng đua trên thiết bị giả lập là mấy, nếu như cô không làm tiến sĩ xe đua thì hoàn toàn có thể trở thành diễn viên đóng thế các phân cảnh đua xe.
Nụ cười trên khóe môi cô nói cho Trần Mặc Bạch biết giờ phút này Thẩm Khê rất đắc ý, nhiều hơn cả chính là sự vui vẻ.
Khi chiếc xe đã ổn định dừng lại, Thẩm Khê cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với các kỹ thuật viên đang đứng vây quanh mình: “Thiết kế và kỹ thuật lắp ráp của chiếc xe này hiện nay hoàn toàn có thể đứng đầu Trung Quốc nhưng bán kính quay xe hơi lớn, trọng tâm hơi lệch về bên trái và đằng sau. Hy vọng một ngày nào đó mọi người có thể đẩy thời gian tăng tốc từ 0km lên 100km trong vòng 5 giây. Hơn nữa… tôi kiến nghị mọi người nên dành nhiều thời gian hơn cho bộ lệch hướng ô tô.”
Kỹ sư trưởng thiết kế mẫu xe mới ngẩn người, anh ta không ngờ cô gái trẻ tuổi này mới chỉ lên xe đi thử một đoạn đã có thể phát hiện ra những vấn đề mà phải trải qua vô số lần thí nghiệm mới có câu trả lời.
Thẩm Khê cúi đầu tháo dây an toàn, nhìn Trần Mặc Bạch, nói: “Ngại quá, đã dọa đến Trần tổng rồi.”
Trần Mặc Bạch không nói gì, Thẩm Khê nghĩ cô đã làm anh tức giận rồi. Cô sẽ không nói lời xin lỗi đâu, nếu Trần Mặc Bạch tức giận thì Thẩm Khê lại càng vui.
“Cô đã dọa được tôi.” Trần Mặc Bạch nói.
Thẩm Khê nghiêng mặt nhìn Trần Mặc Bạch, biểu cảm của anh ẩn dưới bóng tối, tựa như thủy triều đang cuộn trào dưới màn đêm đen. Cô nuốt nước miếng, ngay cả khi Trần Mặc Bạch chỉ ngồi im như vậy, áp lực mà anh gây ra khiến Thẩm Khê quên luôn cả cách hô hấp.
“Nhưng cô có biết, cô không thể khiến một người vốn không quan tâm đến cô lại lo lắng vì cô không?”
Thẩm Khê nói không lên lời.
Trần Mặc Bạch chống tay vào ghế của Thẩm Khê, từ từ nhích lại gần, ngũ quan của anh dần trở nên rõ ràng, từ xương lông mày đến hình dáng của đôi mắt, từ sống mũi đẹp đẽ cho đến đôi môi mỏng đầy bạc tình đều gần ngay trước mắt Thẩm Khê, cô chỉ biết lùi mãi về sau cho đến khi lưng dính chặt vào ghế lái.
“Đã bao lâu cô không được bốc đồng như vậy rồi?” Trần Mặc Bạch nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói của anh khiến thần kinh của Thẩm Khê như rung lên. Đúng vậy, đã bao lâu cô không buông thả bản thân như vậy rồi? Sau cái chết của Thẩm Xuyên và Hunt, đã rất lâu rồi Thẩm Khê không đụng vào xe nữa. Cô chỉ dám lái xe một cách đầy càn quấy như vậy khi có Thẩm Xuyên và Hunt ở đó.
“Tôi rất vui vì mình có thể giúp cô có thể tùy ý mà buông thả nhưng vẫn cảm thấy thật yên tâm.” Ngón tay của Trần Mặc Bạch vén sợi tóc bị gió thổi loạn của Thẩm Khê ra sau tai, trong khoảnh khắc ấy, dòng thủy triều như ùa vào đôi mắt cô.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước.” Thẩm Khê mở cửa xe, bước nhanh ra ngoài. Cô biết, giờ phút này này mình chẳng khác nào đang chạy trối chết.
Trần Mặc Bạch đứng dậy, cách một cái xe nhìn bóng dáng nho nhỏ của Thẩm Khê.
Triệu Dĩnh Nịnh hít vào một hơi, đi đến bên cạnh Trần Mặc Bạch: “Đi thôi, vừa rồi anh dọa tôi, có thể mời tôi đi uống nước để bù đắp được không?”
Trần Mặc Bạch cười, cúi đầu nói: “Tôi nghĩ câu trả lời của mình đã rất rõ ràng, cô không nên tốn thời gian với một người như tôi.”
“Anh là người như thế nào?” Triệu Dĩnh Nịnh nhìn Thẩm Khê đang rời đi, nói: “Nếu anh muốn chứng minh cho tôi thấy mình là một người rất nguy hiểm nhưng lại có người khác chứng minh cho tôi thấy anh không hề nguy hiểm thì sao? Hơn nữa, bất kể là anh hay là tôi đều cần người để hợp tác, dù không thể chấm dứt được sự chờ mong của cha mẹ tôi và chị gái anh thì cũng có thể ổn định tình hình hiện tại.”
“Được, hợp tác vui vẻ. Tuy cô không phải cô gái tôi thích nhưng tôi rất tôn trọng cô.” Trần Mặc Bạch nói. Anh biết trở thành bạn của Triệu Dĩnh Nịnh có lợi hơn hẳn so với việc xé rách da mặt với cô. Nếu cả hai cùng một loại người, hoặc là trở thành kẻ thù của nhau, hoặc là tán thưởng lẫn nhau.
“Anh như vậy sẽ càng làm cho tôi muốn tìm hiểu anh nhiều hơn. Nếu không muốn đưa tôi đi uống gì đó thì hẳn là có thể đưa tôi về nhà chứ?”
“Đương nhiên là được.” Trần Mặc Bạch gật đầu.
Khi đưa Triệu Dĩnh Nịnh về đến trước cửa nhà, Trần Mặc Bạch hỏi: “Đã bao giờ cô thấy đau lòng khi nhìn thấy bóng lưng của một ai đó chưa?”
“Tạm thời thì chưa có.” Triệu Dĩnh Nịnh cười cười, túm cổ áo của Trần Mặc Bạch: “Bởi vì tôi chưa thích một ai nhiều đến vậy.”
“Ồ.” Trần Mặc Bạch cười cười.
“Mới đầu tôi đã hy vọng anh sẽ là người ấy, hơn nữa… tôi đã mong chờ anh sẽ không bao giờ làm tôi phải đau khổ.”
Triệu Dĩnh Nịnh xoay người rời đi, Trần Mặc Bạch đột nhiên lại cảm thấy có chút trống rỗng. Anh nhớ rõ thời điểm mình nói “Đã bao lâu cô không được bốc đồng như vậy rồi?” đôi mắt của Thẩm Khê khẽ run lên, anh nhịn không được mà nghĩ về những ngày cô chờ mình trong quán cà phê, lúc ấy vẻ mặt của Thẩm Khê thế nào? Trần Mặc Bạch đã rất nhiều lần tưởng tượng nếu mình ngồi ở quán cà phê đó chờ cô hơn một tháng chứ không chỉ một tuần, Thẩm Khê phát hiện ra anh vẫn đang chờ cô thì hiện tại họ sẽ ra sao? Nhưng cuộc sống không có “nếu như”.
Tối hôm đó, Thẩm Khê ôm gối ngủ, vừa nằm xuống giường thì tiếng gõ cửa vang lên. Ban đầu cô đã nghĩ đây chỉ là ảo giác của bản thân nhưng thực sự là có người đang gõ cửa nhà. Giờ đã hơn 9 giờ tối, sao lại có người gõ cửa tầm này? Thẩm Khê kéo chăn, không định dậy nhưng điện thoại trên tủ đầu giường lại reo lên, cô chộp lấy nó xem là ai gọi thì thấy cái tên “Sói xám”, thiếu chút nữa Thẩm Khê đã ném cái điện thoại ra ngoài rồi. Hiện tại Thẩm Khê không muốn nghe một chút nào vì giờ cô đang nhớ đến Thẩm Xuyên và Hunt, cô rất muốn được tiếp tục khoảng thời gian làm việc hàng ngày với họ. Di động của Thẩm Khê lại rung lên, Thẩm Khê lười biếng liếc nhìn màn hình rồi giật mình.
Màn hình hiện lên tin nhắn của Trần Mặc Bạch: Mở cửa, tôi biết cô đang ở nhà. 10 giây nữa cô mà không mở tôi liền đá hỏng cửa nhà cô.
“Trời ạ! Không dày vò nhau sẽ chết ư!”
Anh không thể để tôi bình tĩnh suy nghĩ một chút sao!
Thẩm Khê nhanh chóng xuống giường, chân trần chạy ra mở cửa. Đây là căn nhà mà anh trai để lại cho cô, không thể để Trần Mặc Bạch phá nó được!
Thẩm Khê mở cửa thì thấy Trần Mặc Bạch đang cầm hộp giữ nhiệt đứng ở trước cửa nhà.
“Ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Khê lắc đầu.
Trần Mặc Bạch trực tiếp đi vào, cởi giày da. Trong tủ giày chỉ có đôi dép nam của Thẩm Xuyên, Thẩm Khê mở miệng như muốn nói gì đó nhưng dường như Trần Mặc Bạch đã biết cô không muốn người khác đụng vào đồ của Thẩm Xuyên, vì vậy anh bước vào mà không đụng vào đôi dép ấy.
Tác giả có lời muốn nói:Trần Mặc Bạch: Tôi hy vọng lúc bên ngoài mầm đậu của tôi là một tiến sĩ lạnh lùng, khi bên tôi lại buông thả một chút.Hách Dương: Tại sao? Có người đàn ông nào thích một cô gái bốc đồng chứ?Trần Mặc Bạch: Khi một cô gái không hề che giấu nét buông thả của cô ấy trước mặt cậu thì cậu chính là người mà cô ấy tin tưởng và ỷ lại nhất.
Hách Dương: Thật đáng sợ!Trần Mặc Bạch: Sao lại đáng sợ?Hách Dương: Lẽ nào nữ ma đầu Triệu Dĩnh Nịnh cũng coi tôi là người đáng tin và có thể ỷ lại ư?Trần Mặc Bạch: Tôi thấy vui khi nghe thấy câu này của cậu đấy.