“Cậu lặp lại lần nữa?” Hai chân Hoắc Duyên Niên bước lên bậc thang khác nhau, đột nhiên dừng lại, trong mắt anh ấp ủ cảm xúc gì đó khiến Tạ Nghiên không hiểu.
Tạ Nghiên hối hận rồi, cậu không nên gọi nhũ danh của Hoắc Duyên Niên cho dù anh có tức giận thế nào đi nữa.
“Làm sao vậy, tôi chỉ gọi tên anh một chút thôi.” Tạ Nghiên biết đạo lý ăn mềm không ăn cứng, lập tức chịu thua, “Chân tôi đau quá, tôi còn sợ độ cao nữa, anh...”
Tạ Nghiên nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, muốn nhìn quả dưa thì bị người ta nói là quyến rũ, còn bị Hoắc Duyên Niên đá. Một mình ngủ cũng không làm được, mùi vị ăn nhờ ở đậu thật sự quá thảm rồi, cứ để mình bị oan ức, trong nháy mắt đỏ mắt cúi đầu.
“Anh thả tôi xuống đi, tôi sai rồi rồi, tôi xin lỗi anh mà.” Tạ Nghiên hít mũi, giọng nói ủy khuất như nhũn ra, lập tức khóc nức nở khiến Hoắc Duyên Niên mềm lòng.
Nói cho cùng cũng do mình cố ý lợi dụng Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên thở dài, bóng mờ trong mắt tản ra.
“Cậu sợ thì nhắm mắt lại, lát nữa sẽ vào phòng.” Hoắc Duyên Niên bước chân nhanh hơn vững vàng ôm Tạ Nghiên, nháy mắt đã đi lên cầu thang xong.
Xem ra Hoắc Duyên Niên ăn mềm không ăn cứng, Tạ Nghiên nhớ kỹ điều này, đành phải tiếp tục ngủ chung giường với Hoắc Duyên Niên.
Trước lạ sau quen, lần này Tạ Nghiên không mất ngủ, chủ yếu là lúc cậu ngủ Hoắc Duyên Niên còn chưa lên giường.
Sáng sớm, chân trời nổi lên màu trắng bạc, tiếng động thức dậy sớm của Hoắc Duyên Niên đánh thức Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên mở mắt nhìn anh một cái, lui vào chăn tiếp tục ngủ. Tỉnh lại lần nữa đã không thấy bóng dáng Hoắc Duyên Niên đâu. Đèn điện thoại ở đầu giường nhấp nháy theo quy luật có năm cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn của Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt muốn học đàn piano hy vọng Tạ Nghiên sẽ đi đăng ký học với cô.
Đoạn này Tạ Nghiên nhớ rõ, nguyên chủ trong sách đã đồng ý với Hàn Mạt Mạt rồi.
Kết quả bị Hoắc Duyên Niên biết được rồi làm loạn lên, cuối cùng Hàn Mạt Mạt mang một nam phụ khác đi cùng cô ta, chính là vì việc này nên Hàn Mạt Mạt với nam chính cãi nhau.
Trân trọng mạng sống, tránh xa nữ chính, Tạ Nghiên soạn xong tin nhắn chuẩn bị từ chối cô ta.
“Bà chủ, tiên sinh gọi điện thoại tìm ngài.” Cửa phòng ngủ mở ra, người giúp việc đang quét dọn tầng này gõ cửa nói.
Sao Hoắc Duyên Niên luôn thích gọi điện thoại cố định vậy? Trên bàn trà nhỏ trong phòng ngủ, lắp đặt máy riêng kết nối trực tiếp tới Tạ Nghiên.
“Dậy rồi à?” Theo tiếng nói chuyện của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên có thể nghe được tiếng lật trang giấy nho nhỏ.
“Vừa dậy thôi.” Tay kia của Tạ Nghiên trống rỗng tiện tay cầm đồ trang trí nhỏ ở đầu giường chơi đùa.
“Cậu đưa Mạt Mạt đi đăng ký học piano đi.”
“Không đi.” Tạ Nghiên quả quyết từ chối.
“Cậu không đi sao? Tôi biết Mạt Mạt gửi tin nhắn cho cậu, đừng tưởng cậu có thể giấu tôi lén lút đi với Mạt Mạt.” Hoắc Duyên Niên không cảm thấy Tạ Nghiên sẽ từ bỏ cơ hội tiếp cận Mạt Mạt.
“Đi đâu để tài xế đưa cậu đi, không được phép tự đi một mình.” Không cho Tạ Nghiên thời gian phản bác, Hoắc Duyên Niên cúp điện thoại.
Nói xong làm loạn cậu và Hàn Mạt Mạt à? Sao còn chủ động đưa cậu tới cửa? Trong điện thoại của Tạ Nghiên thu hồi lời nói với Hàn Mạt Mạt mình không có thời gian. Tin nhắn đó yên tĩnh nằm trong cột gửi, cẩn thận suy nghĩ một lúc, cậu vẫn ấn gửi đi.
Tạ Nghiên thích hoa viên phía sau nhà, cậu phát hiện bên trong có một nhà kính trồng không ít hoa.
Là chủ của tiệm hoa nên đương nhiên thích hoa cỏ, Tạ Nghiên ở nhà kính ngẩn ngơ cả buổi sáng.
Dùng cơm trưa xong, Tạ Nghiên định tiếp tục đến nhà kính, quản gia lại nói cho cậu biết tài xế của Hoắc Duyên Niên ở cửa chờ cậu.
Tạ Nghiên tưởng rằng tài xế muốn đón cậu đến Hoắc thị nên đành phải lên xe. Cậu chỉ đi Hoắc thị một lần, trên đường cảm thấy thời gian giống như dài hơn trước một chút, đến khi đến đích nhìn thấy Hàn Mạt Mạt ở ven đường vẫy tay, Tạ Nghiên mới ý thức được có gì đó không ổn.
Không có chút do dự nào, giây tiếp theo.
“Tài xế quay đầu trở lại.”
“Bà chủ? Hoắc tổng nói ngài...”
“Chân tôi đau! Đầu cũng đau! Anh mau tôi đến bệnh viện đi.” Tạ Nghiên thật sự không muốn dính vào nữ chính chung một chỗ, xuống chiếc xe này cậu sẽ bị nam chính “nhớ thương”.
Thân thể vợ của tổng tài không khỏe, tài xế không dám trì hoãn. Hàn Mạt Mạt cũng tiến lên đón, một câu anh Tạ Nghiên vừa mới gọi, trơ mắt nhìn Bentley trước mặt cô ta quay đầu xe đi xa.
Bên này, điện thoại của Tạ Nghiên lập tức vang lên.
“Anh Tạ Nghiên, sao anh lại đi rồi!” Giọng nói kích động của Hàn Mạt Mạt truyền vào tràn đầy sức lực, lỗ tai Tạ Nghiên tê rần, lập tức lấy điện thoại ra.
“Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái lắm, nên đến bệnh viện.” Tạ Nghiên thở hổn hển giả vờ suy yếu.
“Hả? Có chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không? Hoắc tổng còn nói anh không bận có thể cùng em đăng ký lớp học piano, nếu không em và anh đến bệnh viện đi!” Hàn Mạt Mạt vừa nghe thấy giọng nói không thoải mái của Tạ Nghiên, lập tức khôi phục giọng nói trong trẻo dễ nghe ban đầu, không còn bén nhọn chói tai nữa.
“Không có việc gì, khả năng chỉ là bị cảm thôi.” Tạ Nghiên đuổi Hàn Mạt Mạt đi. Cậu cảm thấy nên cùng Hoắc Duyên Niên nói rõ ràng, không thì bị Hoắc Duyên Niên nói là đề phòng anh, kết quả mỗi ngày đều như một bà mai tác hợp cho cậu và Hàn Mạt Mạt gặp mặt.
Bệnh viện gần nhất cũng phải ba cây số, Tạ Nghiên ở giữa cố gắng để tài xế đưa cậu về biệt thự, cũng không thành công, đành phải chuẩn bị đến bệnh viện lấy máu.
Cửa bệnh viện người đến người đi, xe chuyển động chậm chạp. Tạ Nghiên lắc lắc cửa sổ xe thông khí, nhìn về phía cửa, liếc mắt một cái liền thấy Hoắc Duyên Niên đứng ở cổng lớn như hạc trong bầy gà.
Chỉ thấy Hoắc Duyên Niên nhìn thấy cậu, sau đó sải bước nhanh về, nhìn bước chân rất vững vàng nhưng lộ ra một chút lo lắng.
Chờ Hoắc Duyên Niên đi tới trước mặt Tạ Nghiên, không đợi Tạ Nghiên mở miệng nói chuyện, chủ động mở cửa xe, khom lưng đưa tay, một tay thuần thục ôm bả vai Tạ Nghiên, một tay khác lướt qua eo cậu, từ trong xe ôm ngang Tạ Nghiên ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT