Ngã như thế, Tạ Nghiên bị trật eo, ngày hôm sau lại được Hoắc Duyên Niên bế lên xe. Cậu vô cùng nghi ngờ Hoắc Duyên Niên có coi cậu là tạ sắt nâng lên không.
“Hai buổi sáng này bác sĩ Nghiêm sẽ tới mát xa cho cậu.” Hoắc Duyên Niên ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn Tạ Nghiên đang ngồi úp sấp phía sau, khoé miệng không nhịn được cong cong.
Tạ Nghiên uể oải lên tiếng, tối hôm qua cậu được Hoắc Duyên Niên ôm lên giường, lập tức có chút đau, sau đó Hoắc Duyên Niên nhờ quản gia tìm thuốc mỡ dán lên.
Thuốc mỡ kia rất khó ngửi, Tạ Nghiên bất chấp tất cả cho Hoắc Duyên Niên ôm mình ngủ một giấc. Sáng nay thức dậy toàn thân hai người có mùi thuốc mỡ, buổi sáng lúc bác sĩ Nghiêm mát xa cho cậu, người giúp việc liền đem chăn ga trải giường giặt sạch.
Không hề hay biết dáng vẻ này của cậu không thể ngồi bình thường được, cậu càng không nghĩ tới cha mẹ nguyên chủ sẽ nghĩ thế nào về cậu và Hoắc Duyên Niên.
Cả người Tạ Nghiên nằm sấp ở ghế sau, trong lúc xe chạy vững vàng, chợp mắt lại một lúc. Giấc ngủ này rất ngon, xe dừng lại Tạ Nghiên vẫn còn chưa tỉnh.
Nữa người Hoắc Duyên Niên thò vào trong xe, nhìn lướt qua cái mông đang vểnh lên của Tạ Nghiên, dùng ngón tay chọc một cái vào eo cậu.
“Đau!!” Tạ Nghiên giương mắt lên lập tức nhìn thấy thủ phạm.
Bị Tạ Nghiên tức giận trừng mắt, Hoắc Duyên Niên nhìn bộ dạng này của cậu cảm thấy thú vị, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Anh cười như vậy làm Tạ Nghiên ngây ngốc đờ người ra.
Mặt mày và hốc mắt Hoắc Duyên Niên thâm thúy, trong mắt lúc này không giống lạnh lùng ngày xưa, ngược lại như một dòng nước nhu hòa lóe lên ánh sáng vụn nhỏ.
Giọng nói rất thấp thậm chí mang theo chút tiếng cười khàn khàn cọ qua lỗ tai Tạ Nghiên, phảng phất như lá cây rơi xuống mặt nước, vệt lên một chút gợn sóng.
“Ba mẹ cậu ở nhà đang chờ đấy, cậu có chắc chắn muốn ngủ tiếp tục à?” Hoắc Duyên Niên tưởng đây là phản ứng sau khi rời giường của Tạ Nghiên, vừa nói vừa ôm ngang Tạ Nghiên từ trong xe ra.
Tạ Nghiên theo thói quen ôm cổ Hoắc Duyên Niên, đầu tiện thể tựa vào vai anh.
Cha của nguyên chủ mở công ty nhỏ, tuy chổ ở không phải biệt thự xa hoa nhưng cũng là tiểu khu cao cấp, cơ sở xung quanh rất tốt.
Buổi chiều không ít cụ ông và cụ bà mang cháu trai ra ngoài chơi, đều đang hóng hớt đánh giá hai người bọn họ.
Tạ Nghiên mơ hồ nghe được có bà lão nhận ra cậu là con của Tạ gia, vội vàng lấy cánh tay chọt vào ngực Hoắc Duyên Niên.
“Đi nhanh lên.”
“Bà chủ, như vậy cũng được.” Tài xế dừng xe nghe Tạ Nghiên thúc giục xong, di chuyển nhanh hơn xách hộp quà đi theo phía sau bọn họ.
Tầng một có bốn thang máy, không có ai đang đợi, Tạ Nghiên thở phào nhẹ nhõm sợ bị vây xem, chờ mấy giây một trong những thang máy đó đã tới rồi.
“Chẳng phải là Nghiên Nghiên à? Đây là làm sao vậy?” Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người phụ nữ trung niên, trong đó có một người phụ nữ trung niên tóc xoăn, bộ dáng vẫn còn thướt tha ngạc nhiên hỏi.
Tạ Nghiên không biết đối phương, nhưng trước tiên mở miệng gọi dì cũng không sai.
“Nghiên Nghiên trật eo, không thể đi đường được. Dì à, dì đây là muốn đi đâu vậy? Cháu bảo tài xế đưa dì một đoạn?” Tạ Nghiên khẩn trương, cậu phát hiện Hoắc Duyên Niên còn khẩn trương hơn cậu, không chỉ như vậy đâu mà ánh mắt kia giống như sói đói thấy thịt vậy.
Nịnh bợ như vậy không cần phải nói chắc chắn đây là mẹ của nữ chính Hàn Mạt Mạt – hàng xóm nhà cậu.
“Trật eo? Vậy phải nghỉ ngơi thật tốt, một lúc nữa chị Dung nhìn thấy lại đau lòng nửa ngày trời.” Chị Dung trong miệng mẹ Hàn chính là mẹ Tạ, “Dì cùng chị em đi siêu thị dạo một chút, ngay trước cửa tiểu khu, các cháu nhanh lên đi. Chờ eo tốt rồi, hôm khác đến nhà dì ăn cơm.”
“Vâng dì, lần sau con nhất định sẽ nếm thử tay nghề của dì ạ. “
Tạ Nghiên liếc mắt nhìn bộ dáng hăng hái của Hoắc Duyên Niên, ghét cay ghét đắng, nếu không phải vì tên này cậu có thể bị trật eo sao.
Tiễn mẹ Hàn đi, hai người tiến vào thang máy đến nhà Tạ Nghiên.
Sáng sớm, cha mẹ Tạ đã chuẩn bị xong đồ ăn vặt, trái cây mà Tạ Nghiên thích ăn. Vừa thấy Tạ Nghiên được Hoắc Duyên Niên ôm, hai vợ chồng ngẩn người.
“ Eo Nghiên Nghiên bị trật……” Hoắc Duyên Niên đem lời vừa nói với mẹ Hàn lặp lại lần nữa.
Cha Tạ ho khan hai tiếng, miệng mẹ Tạ mở to, lại dừng một chút, cuối cùng ý hữu sở chỉ [1] khuyên bảo.
“Hai con mới kết hôn, nhưng cũng không thể, trời ạ phải chú ý một chút chứ, đừng ỷ vào tuổi trẻ cái gì cũng thử hết.”
“...” Tạ Nghiên, người đến 30 vẫn chưa khai trai, vừa tức vừa xấu hổ nói không nên lời, thử cái gì? Bạo lực gia đình à?
“Mẹ nói rất đúng, lần sau chúng con sẽ chú ý ạ.” Hoắc Duyên Niên cố nén ý cười, lần sau anh sẽ kiên quyết né tránh không để Tạ Nghiên bị thương ngược lại.
[1]意有所指: ý hữu sở chỉ => có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT