Mọi người xung quanh cười vang, Diệp Thư Vân đau lòng đến mắt đỏ lên, vội vàng nhìn xem Mạnh Vân Trạch ra sao.
Mạnh Vân Trạch che cằm lại, giữa mày nhăn ra một đạo chữ xuyên 川.
"Thực xin lỗi, sư huynh." mắt Diệp Thư Vân nhìn người chung quanh chế giễu, thực thẹn thùng.
"Không sao."
Mạnh Vân Trạch thấy mắt nàng phiếm hồng, nghĩ đến tiếng động vừa rồi, chắc nàng cũng bị đụng không nhẹ.
Mạnh Vân Trạch hỏi lại nàng: "Ngươi thế nào? Có khỏe không?"
Diệp Thư Vân ngốc lăng mà nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, trong mắt bất giác lăn xuống một giọt nước mắt. Nếu Mạnh Vân Trạch tính tình hư một chút, không săn sóc chiếu cố người khác một chút, nàng cũng không hãm đến sâu như vậy, thế cho nên nhớ hắn một lần liền nhớ cả đời, mặc dù sống thành bà lão mặt đầy nếp nhăn cũng không quên được người thiếu niên này.
Diệp Thư Vân dựa thế nói: "Không khoẻ, quá đau."
Diệp Thư Vân rơi lệ làm Mạnh Vân Trạch kinh ngạc, cho đến nghe nàng thật lòng nói ra như vậy, ngược lại làm hắn áy náy, kì dị làm hắn áy náy.
Diệp Thư Vân điều chỉnh lại thân mình, xoa xoa mặt, ngay sau đó quay lại lộ ra nụ cười nói: "Sư huynh, chuyện hôm nay là ta có lỗi với ngươi, hại ngươi hôi thối như vậy, ngày khác ta nhất định hảo hảo bồi tội. Khăn này của sư huynh, chờ ta giặt sạch sẽ rồi trả lại cho sư huynh."
Diệp Thư Vân không dám lưu lại, nhút nhát sợ sệt liếc nhìn Mạnh Vân Trạch một cái.
Mạnh Vân Trạch biết trong lòng nàng không an tâm cũng không kiên trì nữa, vì thế sửa miệng nói: "Vậy làm phiền ngươi."
Diệp Thư Vân không nói nữa, Mạnh Vân Trạch cũng đã quên mục đích chuyến đi này liền mặc kệ Diệp Thư Vân rời đi.
Diệp Thư Vân lòng dạ không vui, đi ngang qua những người chế giễu trước mặt, không quên bồi thêm một câu: "Nhìn cái gì? Bài tập phu tử giao đều làm xong?"
Diệp Thư Vân nói chuyện thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể làm Mạnh Vân Trạch nghe thấy, Mạnh Vân Trạch âm thầm cười cười.
Diệp Thư Vân một mặt đi một mặt hối hận không thôi, nàng hôm nay nháo thành như này, ngày nào đó nếu Mạnh Vân Trạch còn có thể thích nàng, thật đúng là gặp quỷ.
Ngày ấy, Diệp Thư Vân đến phòng học sớm, học đường trống rỗng, chỉ có một người.
Đương đi ngang qua cửa sổ, Diệp Thư Vân thấy vị cô nương kia khẩn trương bỏ đồ gì đó vào trong một bộ bàn ghế, một bên bỏ vào một bên còn không quên nhìn xung quanh, sợ bị người phát hiện. Nàng không dám tiến lên, lui lại một bước, vừa lúc tránh đi tầm mắt vị cô nương kia. Chờ cô nương trở lại chỗ ngồi của nàng ấy, Diệp Thư Vân mới ló đầu ra, chậm rì rì đi qua.
Không bao lâu, mọi người lục tục tới.
Diệp Thư Vân xem sách đến mê mẩn, bỗng nhiên nghe thấy có người ồn ào một tiếng: "Rốt cuộc là ai? Dám đem đồ ăn dư bỏ dưới ngăn bàn của ta! Ngày nào cũng làm, rốt cuộc muốn làm gì?"
Diệp Thư Vân sợ tới mức run lên, sách cũng rơi xuống.
Nàng nhìn kỹ, chỗ ngồi của người lớn tiếng ồn ào này đúng là vị trí vị cô nương kia vừa mới bỏ đồ vật vào. Diệp Thư Vân nhìn về phía vị cô nương kia, chỉ thấy thân mình nàng cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám động, lại nhìn bộ dáng nam tử kia nổi trận lôi đình, Diệp Thư Vân đại khái đoán được một ít.
Nam tử kia họ Lưu, tên một chữ Thiệu, lớn lên không tồi, rất được các cô nương thích.
Diệp Thư Vân lắc đầu thở dài, thầm nghĩ: "Thật là cái đồ ngốc!"
Diệp Thư Vân xuyên qua đám người xem náo nhiệt, ngừng ở bên cạnh nam tử, nhìn thoáng qua. Trên bàn chính là điểm tâm dùng giấy dầu bao lại sạch sẽ gọn gàng, làm sao lại là đồ ăn thừa người khác bỏ lại!
Người này không chỉ có tâm ngốc, mà mắt còn mù!
Lưỡng tình tương duyệt giống như ánh sáng mặt trời mới mọc, buồn vui giao thoa lẫn nhau, biến hóa lẫn nhau, mà ái mộ đơn phương giống như trong ánh sáng mỏng manh ấy năm ngón bị bóng đen vây quanh duỗi tay không thấy, trước nay chỉ có khổ, một chút tự cho là ngọt ngào chỉ là một cái không chớp mắt trong đại dương cuồn cuộn mênh mông, càng là biểu hiện giả dối từ trong đầu tự suy diễn.
Loại khổ này nàng hưởng qua, nàng biết có bao nhiêu khổ, cho nên vừa thấy hai vai vị cô nương kia run nhè nhẹ, nàng loáng thoáng nhớ tới bản thân ghé vào đầu tường chỉ vì muốn Mạnh Vân Trạch liếc mắt một cái, bồi hắn chịu cực khổ, bồi hắn thương tâm khổ sở chính mình.
Diệp Thư Vân nói: "Ồn ào cái gì, này làm sao lại là đồ ăn dư lại. Nhìn điểm tâm tinh xảo như vậy, liền biết ăn ngon, ngươi chỉ lo ăn là được, còn nói nhảm cái gì?"
Lưu Thiệu hỏi nàng: "Ngươi bỏ?"
Diệp Thư Vân không nói chuyện, âm thanh nổi lên bốn phía.
Lưu Thiệu làm bộ liền phải ném ra bên ngoài, Diệp Thư Vân vội đuổi theo, tiếp được kia túi điểm tâm, lại không cẩn thận nhào vào một lòng ngực xa lạ.
Mọi người nói giỡn nói nàng Diệp Thư Vân thích Lưu Thiệu, ở bên trong sôi nổi ồn ào, Diệp Thư Vân không kịp để ý tới những người này, giương mắt nhìn lên, lại ngẩn ra một lúc lâu.
Nguyên lai là Mạnh Vân Trạch.
Sau khi Diệp Thư Vân đứng vững, Mạnh Vân Trạch liền buông lỏng tay.
Diệp Thư Vân đang muốn nói lời cảm tạ, nhưng đám người không nhãn lực bên trong lại bắt đầu ồn ào nói nàng thích Lưu Thiệu, làm cho nàng thật xấu hổ, cứng nhắc mà cảm ơn, nàng chỉ sợ Mạnh Vân Trạch hiểu lầm cái gì, muốn giải thích, Mạnh Vân Trạch lại vội vàng đi nơi khác.
Nhìn bóng dáng Mạnh Vân Trạch đi xa, Diệp Thư Vân chỉ có thể âm thầm phát sầu.
Lại vừa quay đầu lại, Diệp Thư Vân nhìn ánh mắt vị cô nương kia chợt lóe, trong mắt nàng ấy thất vọng cùng quẫn bách, Diệp Thư Vân nhìn thấy không sót gì.
Diệp Thư Vân đi qua bên người Lưu Thiệu, nàng nói: "Không ăn ta ăn, điểm tâm thơm như vậy, ngươi không ăn là tổn thất của ngươi."
Diệp Thư Vân nhìn thấy trong mắt cô nương ánh sáng lập loè dần dần ảm đạm đi xuống, sớm ngày ngăn lại cũng tốt, dùng thời gian dài đi chờ một người không biết gì, nếu như may mắn có thể chờ được, tự nhiên sẽ tốt, nhưng nếu bất hạnh, không có thể chờ được, kết cục tâm ý kia cùng thanh xuân niên hoa của nàng ấy có lẽ sẽ là thở dài hơn nửa đời.
Lưu Thiệu khí thế nói: "Về sau đừng đưa ta đồ vật lung tung, ta không có ý nghĩ kia."
Tầm mắt Diệp Thư Vân theo bản năng đảo qua cô nương kia, không biết nàng nghe thấy lời này sẽ nghĩ như thế nào.
Diệp Thư Vân khinh thường nói: "Ai thèm đưa ngươi."
Hết giờ học, Diệp Thư Vân thu thập đồ vật liền đi đến Tàng Thư Các. Mạnh Vân Trạch cách ba ngày đều đến chỗ đó, nếu vận khí nàng tốt, không chừng còn có thể gặp phải hắn, cùng hắn một hai câu. Tuy rằng không thể làm hắn lập tức thích nàng, nhưng quay quanh nhiều ở trước mặt hắn, tóm lại không phải chuyện gì xấu.
Xuyên qua vạn phúc kiều, đi về phía trước hai bước chính là Nhạc Học Lâu, tòa lâu kia có năm tầng, nhân niên đại xa, lại là cổ vật tiền triều, phu tử sợ người đến người đi, nếu không chạm hư cũng dẫm hư, sẽ không giải quyết tốt hậu quả, cho nên kêu người đóng cửa Nhạc Học Lâu, không cho ra vào, chỉ để lại tầng thứ nhất cho học sinh cùng lão sư dùng.
Diệp Thư Vân mới từ cửa chính Nhạc Học Lâu đi qua, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng trầm vang, tiếng vang to lớn, không khỏi làm trong lòng người run sợ. Nghe thanh âm kia, như là tiếng vật nặng rơi trên mặt đất.
Mới đầu, Diệp Thư Vân không nghĩ nhiều, vừa nghe thấy tiếng vang liền xoay người nhìn qua.
Cùng lúc đó, bên cạnh có người thét to: "Có người tự sát! Mau tới!"
Tầm mắt Diệp Thư Vân nhìn đến đang có một nam một nữ che, cho nên nàng không nhìn thấy xác chết người nọ, chỉ nhìn thấy trên mặt đất đỏ rực, một bàn tay từ hai người bên chân lộ ra.
Riêng một màn này đủ để cho Diệp Thư Vân hãi hùng khiếp vía, huống chi là nam nữ gần xác chết kia nhất.
Nữ tử đứng ở phía trước, Diệp Thư Vân từng gặp qua, nàng ấy là lão sư khóa quốc hoạ, mà nam tử phía sau nàng ấy, nhìn như là học sinh.
Diệp Thư Vân nhìn ra được, kỳ thật bản thân vị lão sư quốc hoạ kia cũng sợ không ít, nhưng vì thân phận, không thể không che đằng trước học sinh để khống chế trường hợp. Nhoáng qua, Diệp Thư Vân thấy chân vị lão sư kia đã mềm nhũn, lảo đảo một cái, nam học sinh phía sau liền vội vàng đỡ, giúp nàng ấy đứng vững, nàng ấy vội vàng buông tay ra, kéo ra khoảng cách cùng học sinh kia, giống như trên người nam tử có sấm, sợ bị hắn đánh.
Sau Diệp Thư Vân lại từ học sinh khác biết được, người tự sát ngày này là sư huynh lớn hơn nàng hai tuổi.
Nghe nói phụ thân vị sư huynh này đương chức ở Hàn Lâm Viện, phía trên hắn vốn có một cái ca ca, nghe người ta nói ca ca kia thiên tư thông minh, năm đó khoa khảo nhất cử cao trung, Thánh Thượng khâm điểm Trạng Nguyên, chỉ tiếc đã bệnh chết.
Sau khi ca ca chết bệnh, phụ thân hắn liền đem lòng tràn đầy mong đợi đều đặt ở trên người hắn, ngày ngày giám sát hắn học tập, cũng may hắn tranh đua, nghiên cứu học vấn viết văn chương so với bạn cùng lứa tuổi đều thuộc dạng thượng thừa, cũng không biết làm sao, đi thi lại thất bại, miệt mài suốt ôn khảo hai năm, lúc này trong lòng tích tụ, mới tìm cái chết.
Đáng thương cho song thân nhà hắn, hai người tóc bạc phải liên tiếp tiễn hai kẻ đầu xanh, trong một đêm, tinh thần nhị lão phảng phất đều bị liên tục đả kích.
Tuy nói dù chuyện xảy ra cùng ngày, phu tử trường tư đã an bài thỏa đáng người giải quyết tốt hậu quả, nhưng rốt cuộc chuyện liên quan đến mạng người, lời đồn đãi nổi lên bốn phía không thể tránh được. Việc này tuy trường tư không sai, nhưng người cũng là chết ở trường tư, khiến trường khó tránh khỏi phải gánh một cái bêu danh không biết trông giữ học sinh.
Nói đi phải nói về, trường tư mới khai giảng đã gây ra chuyện chết chóc như vậy, đừng nói tin đồn nhảm nhí bên ngoài trường tư truyền càng nhanh nhẹn, trong lòng từ trên xuống dưới học sinh cùng lão sư trong trường cũng hoảng sợ, hơn nữa Nhạc Học Lâu từ khi thành lập đến nay, liên tiếp có hai ba học sinh tự sát ở gần đó, cho nên trong trường toàn truyền nhạc học lâu có tà môn, càng làm nhân tâm hoảng loạn, không chỉ các học sinh tinh thần không dậy nổi, cả ngày uể oải, các lão sư nhất thời cũng ngưng trọng, tâm thần khó định.
Ngày đầu tháng ba, toàn trường nghỉ.
Diệp Định An cùng Lâm gia cô nương hẹn nhau đi hí viên xem diễn, nhưng cha mẹ Lâm gia không thuận, cho nên vì giấu tai mắt người ngoài, Diệp Định An cố ý kéo theo Diệp Thư Vân làm ngụy trang.
Diệp Thư Vân vốn không muốn đi, thừa dịp hôm nay không cần đi học, nàng dự tính tự mình đi một chuyến đến Mạnh phủ trả khăn, lại không lay chuyển được ý định của Diệp Định An nên chỉ có thể đi theo.
Diệp Định An được tiện nghi còn không quên trêu ghẹo Diệp Thư Vân: "Dù sao ngươi ở trong phủ đợi cũng không có việc gì làm, hiện giờ thời tiết ấm áp, bên ngoài hoa nở đẹp như vậy, đương đến hí viên xem kịch mới, ta thuận đường mang ngươi ra giải sầu, ngươi nên cao hứng mới phải. Đã là huynh trưởng, đây đều là việc ta nên làm, ta không cần ngươi đáp tạ cái gì, ta trước tiên đến hí viên chờ, ngươi ở bên ngoài chờ Lâm Lan, mang Lâm Lan tiến vào."
Diệp Định An rõ ràng là lấy làm nàng yểm trợ, hắn lại nói ba hoa chích choè, ngược lại thật như là một mảnh thiệt tình vì nàng.
Diệp Thư Vân nói: "Huynh trưởng nơi nào là vì ta, bất quá là lấy ta thành cái cớ mà thôi."
Diệp Định An muốn nói cái gì, Diệp Thư Vân vội ngăn lại hắn nói: "Ngươi yên tâm, yểm trợ cho ngươi cùng Lâm gia tỷ tỷ cũng không phải một hai lần, ta biết nên làm như thế nào."
Lâm gia tỷ tỷ ôn nhu săn sóc, khiến nàng thích không ngừng, ngay cả mẫu thân nàng cũng cảm thấy Lâm gia tỷ tỷ tốt, huống hồ đây lại là lưỡng tình tương duyệt sự, nàng tự nhiên nguyện ý.
Diệp Định An xuống xe ngựa trước, thấy Diệp Thư Vân chậm rì rì chuẩn bị xuống xe, bỗng nhiên nghe thấy Diệp Định An lẩm bẩm nói: "Mạnh hầu gia, hắn cũng tới xem diễn?"