Kiếp trước nàng từ phố xá đuổi tới Mạnh phủ, từ Mạnh phủ theo tới phố xá, lại từ nhà nàng theo tới trường tư, nàng truy hắn cả đời, mà hắn cuối cùng lại vì người khác mà chết. Điều khiến nàng khổ sở nhất chính là hắn đến chết cũng không biết có một người như nàng luôn không chớp mắt, dùng thời gian cả đời khuynh mộ hắn, nhìn theo hắn.

Nghĩ như thế, trong lòng nàng một trận chua xót, như nghẹn ở cổ họng.

Nàng rõ ràng có cơ hội theo đuổi Mạnh Vân Trạch! Một năm ở chỗ này chính là khoảng thời gian nàng gần hắn nhất, nhưng đời trước nàng sống như cái bóng đen sì phía sau hắn, thật giống cái đuôi nhỏ không người biết.

Lúc này mới dưới mắt trông mong mà bỏ lỡ Mạnh Vân Trạch, trơ mắt nhìn hắn cưới người khác, cùng người khác ân ái bên nhau.

Kỳ thật nàng cũng chẳng trách ai, chỉ có thể oán bản thân nàng vô dụng. Đối với việc khác, nàng còn tạm có thể can đảm, nhưng khi đối mặt với Mạnh Vân Trạch, nàng lại nhát như chuột nhắt.

Một đời trước nếu không phải nàng là sủng phi của hoàng đế, chỉ cần nàng can đảm ngay lúc đó, sẽ không sợ Mạnh Vân Trạch đến chết cũng không biết nàng tên họ là gì.

Nhưng nếu ông trời đã cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, nàng liền không thể ngu ngốc bỏ lỡ cơ hội lần này.

Lần này không giống nhau, nếu nàng sống lại phải sống thật tốt, tùy tâm sở dục mà sống, nàng tuyệt đối không thể sợ hãi rụt rè giống đời trước mà ngồi chờ chết nữa.

Cho dù nàng cùng Mạnh Vân Trạch mệnh trung chú định vô duyên thì như thế nào? Một đời này, nàng chính là muốn cưỡng cầu cũng phải cầu ra một đoạn nhân duyên.

Bằng không, chờ nàng lại là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.

Diệp Thư Vân nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch cùng Liễu Thục Nghi trong chốc lát, tâm nảy ra một kế.

Tuy đã nghĩ được một cái chủ ý, nhưng kêu nàng làm, nàng lại cảm thấy thẹn thùng, nên vẫn luôn do dự không thôi.

Nháy mắt, Diệp Thư Vân chợt thấy Mạnh Vân Trạch quay đầu lại, một cái liếc mắt đảo qua trong lúc lơ đãng của hắn như thế lại ngơ ngác mà xông vào trong lòng Diệp Thư Vân, làm tâm nàng đột nhiên run lên, tứ chi cũng từng trận tê dại.

Một cái liếc mắt này làm nàng triệt để hạ quyết tâm, nàng tuyệt không thể bỏ lỡ Mạnh Vân Trạch như vậy, vô luận kết quả tương lai như thế nào, nàng vẫn phải tranh giành một phen.

Tâm ý đã định, Diệp Thư Vân vẫy vẫy ống tay áo, thu thập tốt tâm tình bước chân đi qua. Mất mặt tính là cái gì? Thẹn thùng tính là cái gì? Nàng đã chết qua một đời người, thể diện tính là cái gì chứ!

"Qua mấy ngày hí viên có ra 《 phượng cầu hoàng 》, nghe nói rất có ý tứ......"

Khi Liễu Thục Nghi nói chuyện, hai mắt to nhấp nháy, linh khí mười phần.

Diệp Thư Vân chỉ lo xem cặp mắt linh động kia của Liễu Thục Nghi, không chú ý đường dưới chân, cho nên không cẩn thận bị vướng chân vào rễ cây phía dưới, một đường thẳng tắp nhào vào người Mạnh Vân Trạch.

Mạnh Vân Trạch vội duỗi tay nắm bàn tay Diệp Thư Vân, đỡ lấy nàng. Diệp Thư Vân lại hướng Mạnh Vân Trạch trên người cọ một chút, mặt hắn gần trong gang tấc, hai người hơi thở gần kề, Diệp Thư Vân mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, tim đập như sấm.

Liễu Thục Nghi nói: "Cô nương."

Diệp Thư Vân vừa xuất hiện đã náo loạn Liễu Thục Nghi như vậy, trong lòng nàng ấy khó tránh khỏi nghẹn một hơi, chỉ là không thể phát tác.

Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, lại nhìn Mạnh Vân Trạch, khách khí hướng hắn cười cười, bất động thanh sắc buông tay ra.

Mạnh Vân Trạch liếc mắt nhìn Diệp Thư Vân một cái như muốn đục một cái lỗ: "Ta nhận ra ngươi, lễ bái sư buổi sáng ta đã thấy ngươi."

Thư Vân vừa nghe Mạnh Vân Trạch nói nhớ rõ nàng, trong lòng vui mừng như suối ngầm "lộc cộc lộc cộc" phun ra bên ngoài, một khắc cũng chưa từng dừng.

Diệp Thư Vân cười cười, nhất thời quên nói chuyện.

Liễu Thục Nghi thấy Diệp Thư Vân không có ý tứ rời đi, không vui nói: "Cô nương, ngươi còn có chuyện gì sao?"

Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, nàng hỏi Mạnh Vân Trạch: "Sư huynh sư tỷ, xin hỏi làm sao đến được Tàng Thư Các?"

Đời trước, nàng cả ngày chạy theo phía sau Mạnh Vân Trạch đến Tàng Thư Các, đường đến Tàng Thư Các, nàng nhắm hai mắt cũng có thể đi. Lúc này nói dối chỉ bởi vì nàng không muốn nhìn thấy Mạnh Vân Trạch cùng Liễu Thục Nghi ở chung nửa khắc.

Mạnh Vân Trạch hướng Liễu Thục Nghi nói: "Xem diễn sự ngày sau lại nói tiếp, hiện tại ta dẫn nàng ấy đi Tàng Thư Các."

Mạnh Vân Trạch ngược lại hướng Diệp Thư Vân nói: "Đi theo ta, ta dẫn ngươi qua đó."

Diệp Thư Vân vội không ngừng đuổi theo Mạnh Vân Trạch.

Vóc dáng Mạnh Vân Trạch rất cao, hơn nàng một cái đầu, lại hướng lên là búi tóc chỉnh tề, xem ra thủ nghệ vấn tóc của hắn không tồi, một sợi tóc cũng không tùy tiện bung ra. Vai hắn thực rộng, eo thì tinh tế. Thân hình đẹp, ngay cả bóng rơi trên mặt đất nhìn qua cũng phá lệ nhỏ dài, phá lệ đẹp. Trên người hắn có mùi đàn hương nhàn nhạt, gió nhẹ bay qua là có thể đem mùi đàn hương trên người hắn thổi đến Diệp Thư Vân phía sau.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thư Vân quang minh chính đại đi theo phía sau Mạnh Vân Trạch, vừa không phải cái đuôi nhỏ không muốn người biết đến, cũng không phải bóng dáng phía sau không thấy được.

Nàng vui mừng không ngừng, từng khóe mắt đến đuôi lông mày tất cả đều tràn đầy ý cười.

Nhưng thẳng thừng nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Vân Trạch lâu như vậy, Diệp Thư Vân liền bỗng nhiên đỏ hốc mắt, tâm lý lại ngăn không được mà mừng thầm, đang lúc buồn vui lẫn lộn, Mạnh Vân Trạch đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Diệp Thư Vân không dự đoán được Mạnh Vân Trạch sẽ quay đầu lại, đột nhiên sửng sốt.

"Đi ở phía sau làm cái gì? Mau cùng đi lên." Bởi vì bước chân Diệp Thư Vân nhỏ, Mạnh Vân Trạch liền bước chậm lại chờ nàng.

Bộ dáng hắn cười rộ lên thật là đẹp mắt, giống như là ánh mặt trời vàng rực rỡ, vừa xán lạn lại ấm áp.

Diệp Thư Vân ngây ngốc gật gật đầu, ba bước thành hai bước vượt đến bên cạnh Mạnh Vân Trạch, cùng hắn sóng vai mà đi.

Nàng biết, Mạnh Vân Trạch mới vừa rồi cười, rõ ràng là đang xem nàng như đứa bé, một chút cũng không giống thần thái của một nam tử đối nữ tử như khi vừa mới nói chuyện cùng Liễu Thục Nghi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vẻ, trong lòng càng ngăn không được mà nhảy loạn.

Diệp Thư Vân trộm nghiêng mặt, liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái.

Mắt Mạnh Vân Trạch nhìn phía trước, không chú ý đến ánh mắt Diệp Thư Vân. Diệp Thư Vân thấy hắn không phát hiện nàng trộm xem hắn, lá gan càng thêm lớn, thẳng thừng nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch, ngay cả lén lút cũng lười biếng.

Vốn đã có công phu nhìn hắn, tựa hồ cảm thấy Mạnh Vân Trạch định quay đầu nhìn mình, Diệp Thư Vân cũng vội quay đầu, dường như không có việc gì mà nhìn về phía trước, không để Mạnh Vân Trạch phát hiện nàng trộm nhìn hắn.

Diệp Thư Vân sửa sang lại ống tay áo, nhân tiện sửa tóc nàng bị gió nhẹ thổi loạn, nhất cử nhất động đều cực lực giả vờ là cử chỉ ngẫu nhiên, không cho Mạnh Vân Trạch phát hiện tiểu tâm tư của nàng.

Diệp Thư Vân tự tin cho rằng, mỗi khi Mạnh Vân Trạch nhìn về phía nàng, tất cả nụ cười, ánh mắt của mình đều vô cùng đúng mực. Cũng bởi vì Diệp Thư Vân vẫn mãi đắm chìm trong ảo mộng thục nữ yểu điệu do chính mình bịa đặt ra, không cẩn thận liền đụng phải cây liễu.

Mạnh Vân Trạch muốn nhắc nhở nàng đã không còn kịp.

Diệp Thư Vân che lại trán đau đến nóng rát, nước mắt đầy tràn, thật xấu hổ liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái.

Nàng không cầu ở trước mặt Mạnh Vân Trạch có vẻ phong tình vạn chủng, nhưng ít nhất phải là cử chỉ thong dong, nhưng này là cái gì? Chân tay vụng về, đồ vật ở trước mắt nàng cũng nhìn không thấy, tránh không khỏi? Hiện tại hắn khẳng định cho rằng nàng là một cô nương ngốc nghếch!

Diệp Thư Vân vội giải thích nói: "Mới nãy có một con chim nhạn bay qua, ta đang nhìn, mới không chú ý đường trước mắt."

Mới vừa rồi trên trời một con chim nhạn bay qua đúng là không giả, nhưng một lòng một dạ của nàng tất cả đều đặt trên người Mạnh Vân Trạch, nào có tâm tư xem chim nhạn.

"Không có việc gì chứ?" Mạnh Vân Trạch nhìn trán Diệp Thư Vân nói: "Còn tốt, không trầy da."

Mạnh Vân Trạch tiến lên phía trước một bước kiểm trán Diệp Thư Vân.

Bộ dáng Mạnh Vân Trạch ôn nhu, không khỏi làm Diệp Thư Vân nhìn đến ngây người, Diệp Thư Vân gật đầu nói: "Không có việc gì."

Mạnh Vân Trạch săn sóc cẩn thận sớm đã làm nàng tâm thần trì trệ, càng đừng nói hắn còn tiến lên một bước kéo gần khoảng cách hai người.

Người trong lòng mặt đối mặt cùng nàng gần như vậy, nàng như thế nào chịu nổi!

Tâm hoảng ý loạn, Diệp Thư Vân lặng lẽ lui một bước nhỏ, không biết sao lại dẫm lên khối đá phía sau trượt chân, nhờ có tay Mạnh Vân Trạch giữ chặt, nàng mới lại đứng vững.

Diệp Thư Vân nhấp nháy miệng, bất động thanh sắc rũ đôi mắt xuống nhìn thoáng qua tay Mạnh Vân Trạch, chưa kịp mừng thầm, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, đã có thứ gì rơi ở đầu vai nàng.

Hướng theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy trên vai rớt bãi phân chim, vừa ngẩng đầu, đầu sỏ gây tội đã bay xa, lại nhấc mắt lên liền đối diện hai mắt sáng ngời có thần của Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân chỉ cảm thấy bên tai nóng đến lợi hại.

Nàng lớn như vậy, đây là lần đầu bị dính phân chim, còn là vừa lúc mới gặp Mạnh Vân Trạch bị dính phân chim, nàng trốn lại không có chỗ trốn, càng đừng nói biến mất!

Diệp Thư Vân bị cục diện trước mắt quẫn bách, tức giận đến muốn nói lời gì cũng quên. Hôm nay rốt cuộc nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ hoàng lịch hôm nay nói không nên ra cửa kết bạn, càng không nên gặp người thương? Như thế nào lại khiến cho nàng liên tiếp xấu hổ ở trước mặt Mạnh Vân Trạch vậy.

Mạnh Vân Trạch còn chưa nói cái gì, yên lặng từ túi áo lấy ra một chiếc khăn đưa cho Diệp Thư Vân, Diệp Thư Vân lại ngơ ngẩn, sau một lúc lâu cũng chưa thấy có động tĩnh. Mạnh Vân Trạch cho rằng nàng sợ dơ, cho nên không dám động, mới nói: "Nếu ngươi không ngại, ta giúp ngươi."

Diệp Thư Vân không nghe, nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu.

Mạnh Vân Trạch nhanh chóng dùng khăn giúp nàng lau trên vai, chỉnh tề xong mới thu hồi chuẩn bị bỏ khăn lại vào túi áo.

Diệp Thư Vân lúc này mới phản ứng lại ý tứ Mạnh Vân Trạch, trong lòng nàng như nở hoa nhưng trên mặt vẫn cường trang trấn định, không lộ một chút dấu vết nào. Thấy Mạnh Vân Trạch còn chưa đem khăn thu hồi túi áo, Diệp Thư Vân giành trước một bước bắt lấy khăn của Mạnh Vân Trạch, nắm trong tay nói: "Ta đem đi giặt, ta nhất định đem giặt sạch sẽ rồi đến trả lại cho sư huynh."

"Không sao, ta tự mình làm được."

Diệp Thư Vân không chịu, vẫn gắt gao nắm khăn, phất phất tay nói: "Không, không, không, đây là ta làm dơ, tất nhiên nên để ta giặt, bằng không ta càng giống người không biết ý tứ?"

Mạnh Vân Trạch kiên trì không cần Diệp Thư Vân hỗ trợ, vì thế Diệp Thư Vân càng thêm dùng sức phất phất tay, mà đôi tay nàng hôm nay sức lực thật lớn, càng dường như có vẻ nàng rất nhiều thành khẩn.

Nhưng người xưa nói "Vật cực tất phản", vạn sự đều phải có mức độ.

Diệp Thư Vân không cẩn thận đem phân chim dính trên mặt khăn rơi ra, lại bởi vì nàng dùng sức vung kinh hoàng như vậy, viên phân chim kia liền bay đến trước ngực Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân kinh sợ, sư huynh đệ lui tới thấy trạng thái quẫn bách của Mạnh Vân Trạch, đều che miệng cười trộm, mà nhóm sư tỷ sư muội thì khác, ánh mắt các nàng đau lòng nhìn Mạnh Vân Trạch, lại oán giận quay sang nhìn Diệp Thư Vân bên cạnh.

Diệp Thư Vân kinh hoảng không thôi, chính mình làm trò cười cho thiên hạ liền thôi, như thế nào còn đem Mạnh Vân Trạch cũng kéo xuống nước, biến hắn thành trò cười của mọi người? Nàng thấy kiện xiêm y thượng hạng sạch sẽ của hắn dính phân chim một màu xanh xanh chấm thêm trắng trắng, thật là chói mắt.

Diệp Thư Vân cảm thấy có lỗi với hắn, hoang mang rối loạn cầm khăn, một bên xin lỗi một bên tìm ra một nơi sạch sẽ, giúp Mạnh Vân Trạch lau phân chim, không nghĩ tới tay nàng vì kinh hãi, lại càng làm phân chim trây ra một đường thon dài chói mắt, muốn người khác không nhìn cũng khó.

Mạnh Vân Trạch không đành lòng thấy nàng quá mức tự trách, huống hồ đây lại không phải việc gì lớn, vì thế ngăn lại nàng nói: "Không có việc gì, không cần......"

Diệp Thư Vân nhìn xiêm y bị nàng càng lau càng không xong, khóc không ra nước mắt, lại nghe thấy Mạnh Vân Trạch nói như thế, trong lòng càng băn khoăn hơn, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nghe "Đông" mà một thanh âm vang lên, nàng đỉnh đầu không nghiêng không lệch đập lên trên cằm Mạnh Vân Trạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play