Gió đêm phơ phất, trăng lặn quạ kêu, Kỷ Tinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phùng Siêu trong chốc lát, trong nháy mắt, Diệp Thư Vân phảng phất thấy được trong mắt Kỷ Tinh một chút tình cảm không nên xuất hiện, nhưng chút cảm xúc này lại nhanh chóng bị ẩn đi, như chìm vào bóng đêm chá cô, lặng yên vô tức.

Kỷ Tinh nói: "Ngươi không nên thẳng thừng kêu tên họ của ta, nên gọi lão sư."

Phùng Siêu không biết bị đau dây thần kinh nào, đột nhiên tiến lên một bước, Kỷ Tinh không thể không vội vàng lui theo một bước.

Kỷ Tinh tránh hắn giống như trốn ôn thần, tựa như xem hắn như hạt cát trong mắt, phản ứng mạnh mẽ như vậy, Phùng Siêu nói: "Được, ta đây muốn hỏi lão sư một câu, đã nửa đêm, lão sư từ trong thành chạy đến chỗ ở học sinh vì chuyện gì?"

Phùng Siêu như đang giận dỗi, hùng hổ doạ người.

Xem giờ phút này bộ dáng cùng tình trạng của hai người, lại nghe hai người nói chuyện, trong lòng Diệp Thư Vân đã hiểu được một chút, nàng không phải người chưa trải qua tình yêu, không thể nhìn không hiểu vì sao bọn họ giận dỗi.

Nàng không có thói quen nghe góc tường của người ta, huống chi lại là chuyện bí ẩn như vậy.

Diệp Thư Vân lui một bước chuẩn bị xoay người, thình lình lại dẫm vào mu bàn chân người khác, Diệp Thư Vân lắp bắp kinh hãi, khó khăn đứng vững, quay đầu nhìn lại.

Mạnh Vân Trạch nhẹ đặt ngón trỏ trên môi, rũ mắt nhìn nàng một cái, Diệp Thư Vân ngẩn ra, hắn đại khái không biết bộ dáng mắt hắn nhiễm một tầng ánh đèn màu cam mỏng ấm là đẹp cỡ nào.

Mạnh Vân Trạch mãn tâm mãn nhãn chỉ nhìn thẳng Phùng Siêu, không chú ý tới Diệp Thư Vân giờ phút này nhìn chằm chằm hắn, xem đến ngốc.

Trong giây lát, một trận gió lạnh ập vào mặt, Diệp Thư Vân lấy lại tinh thần, xoay người tiếp tục nhìn về phía người ngoài cửa.

Theo lý thuyết, Mạnh Vân Trạch không phải người thích nghe góc tường, vì sao tối nay lại khác thường như thế? Chẳng lẽ Mạnh Vân Trạch hoài nghi cái gì? Nhưng Phùng Siêu cùng Kỷ Tinh có chỗ nào đáng để hoài nghi đâu?

Lúc Diệp Thư Vân vẫn còn đang ngờ vực Mạnh Vân Trạch, Kỷ Tinh như mềm lòng lại như nhận mệnh, ngữ khí mềm mại nói: "Nghe nói ngươi bị bệnh, vừa vặn buổi chiều ta ở Hương Sơn vẽ tranh, cho nên qua đây xem ngươi dưỡng bệnh như thế nào."

Phùng Siêu vẫn lòng dạ không thuận: "Lão sư hậu ái, thật là làm học sinh thụ sủng nhược kinh."

Kỷ Tinh không còn lời gì để nói, nhẹ nhàng dự bị rời đi.

Chỉ là ánh mắt Kỷ Tinh cười như không cười, như là ủy khuất lại như tự giễu, làm cho người nhìn thấy thật đau lòng.

Thấy nàng dễ dàng bỏ xuống hắn như thế, Phùng Siêu tức muốn hộc máu nói: "Lão sư đã tới xem học sinh bệnh như thế nào, sao không nhìn kỹ học sinh đã muốn đi?"

Kỷ Tinh đưa lưng về phía hắn, bình tĩnh nói: "Đã thấy......" Kỷ Tinh trầm mặc một lát lại nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chuyện đó cùng ngươi không quan hệ."

Kỷ Tinh không nóng không lạnh, Phùng Siêu bực tức, lại không đành lòng trơ mắt nhìn nàng đi xa.

Phùng Siêu nói: "Đêm đã khuya, những ngày gần đây không yên ổn, lưu lại nghỉ một đêm, ngày mai lại đi."

Kỷ Tinh buột miệng thốt ra: "Ngươi có khách nhân, không tiện. Ta trú ở nhà nông phụ phía trước, người nhà kia thiện tâm, sẽ không xảy ra sự cố gì."

Buổi chiều nàng ở Hương Sơn vẽ xong liền tới chỗ Phùng Siêu tìm hắn, đáng tiếc lúc ấy hắn vừa vặn không ở nhà, nàng đợi ngoài cửa trong chốc lát mới thấy hắn mang theo hai khách nhân trở về. Vốn dĩ chỉ muốn đứng xa xem một cái, biết hắn hết thảy đều tốt liền trở về, nhưng nàng trở về dùng cơm chiều xong, bất tri bất giác lại dạo đến nơi này. Lại không cẩn thận làm hắn phát hiện nàng, một đường đuổi theo nàng.

Phùng Siêu không chịu, bướng bỉnh nói: "Ngươi ở tại đây nghỉ ngơi, hai cái sương phòng trong nhà cùng cách một cái sân, ngươi đi vào phòng ta nghỉ ngơi, không ảnh hưởng đến bọn họ."

Kỷ Tinh kinh ngạc nói: "Ngươi......"

Phùng Siêu bình tĩnh: "Ta đi nơi khác chắp vá ngủ một đêm."

"Bọn họ tới đây là vì án giết người hai ngày trước sao?"

Hai người kia nàng biết, một người là Mạnh Hầu bị hiềm nghi giết người, một người còn lại là học sinh trường tư, nàng gặp qua vài lần, hình như họ Diệp.

Phùng Siêu mặt mày hiện lên một tầng tối tăm: "Đúng vậy."

Chuyện ngày ấy phát sinh quá nhanh, phát triển về sau càng ngoài dự đoán, đến khi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy hết thảy đều giống như cảnh hư ảo trong mơ, vừa thật vừa giả.

Diệp Thư Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, rốt cuộc hiểu rõ Mạnh Vân Trạch hoài nghi cái gì.

Hai người kia phải một câu chuyện ngày ấy, trái một câu án giết người, xem ra sự thật ngày đó cùng hai người không thoát được can hệ.

Kỷ Tinh nói: "Nếu biết, vì sao còn cho bọn họ tới nơi này? Ngươi không sợ sự tình càng ngày càng phức tạp? Nếu bị liên lụy, cho dù như thế nào, ngươi và ta đều không thể toàn thân mà lui."

Trong mắt Phùng Siêu hiện lên mất mát rõ ràng, hắn bĩu môi, cười tái nhợt: "Thì ra lão sư là lo lắng cho an nguy chính mình?"

Kỷ Tinh vội giải thích nói: "Ta......"

Phùng Siêu không muốn nghe nàng giải thích, đánh gãy lời nàng nói: "Lão sư yên tâm, cho dù chết, ta cũng tuyệt không liên luỵ lão sư, lão sư cứ yên tâm đi."

Lời nói của Phùng Siêu làm Kỷ Tinh cảm thấy khó chịu, nàng vốn định giải thích, nhưng lời nói đến bên miệng lại vội vàng nuốt trở về, dù sao để hắn hiểu lầm cũng tốt, nhân lúc còn sớm nên chặt đứt niệm tưởng đi, mà tâm tư của nàng hắn càng không cần biết.

Phùng Siêu thấy nàng một chút phản ứng đều không có, tâm tro tàn hơn một nửa, hắn cười nhạo nói: "Ta thật khờ, còn tưởng rằng hôm nay lão sư thật sự lo lắng ta mới đến xem ta, thì ra chỉ sợ chính mình bị cuốn vào thị phi, liên luỵ bản thân."

Kỷ Tinh muốn nhìn hắn một cái, lại không dám nhìn, biểu tình phức tạp nói: "Không còn sớm, ta phải trở về, ngươi nghỉ ngơi sớm chút, đừng làm việc ngốc nghếch."

Phùng Siêu thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trăng lạnh, tâm chết nói: "Đúng rồi, vì thanh danh cùng an toàn của lão sư, lão sư nhân lúc còn sớm cách xa ta một chút, học sinh không giữ lại người."

Lời này của Phùng Siêu, hai người ngoài cuộc như Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch vừa nghe đã có thể thấy là lời nói chính trực, chỉ là không biết Kỷ Tinh nghe thành ý tứ gì.

Kỷ Tinh nhàn nhạt liếc mắt quét Phùng Siêu một cái, xoay người rời đi.

Phùng Siêu gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Kỷ Tinh, thẳng đến khi bóng dáng nàng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm mênh mang mới ủ rũ gục đầu xuống, ảo não mà đá văng đá bên chân để trút giận.

Chợt, Phùng Siêu xoay người trở về.

Mạnh Vân Trạch nhanh chóng giữ chặt Diệp Thư Vân vọt đến đằng sau cây chuối tây, vì trùng hợp xiêm y hắn đen huyền, cho nên xen lẫn trong trong bóng đêm khó mà phân biệt, hắn bất động thanh sắc đem Diệp Thư Vân đẩy ra phía sau mình.

Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch chỉ cách nhau trong gang tấc, nàng có thể cảm giác được hơi thở của hắn, ngửi được hương tùng nhàn nhạt trên người hắn, hương thơm bay tới, câu đi ý niệm trong đầu nàng.

Bóng đêm vô biên, hắn cùng bóng đêm hoà thành một khối, nếu không phải hắn sinh ra trắng trẻo, Diệp Thư Vân có lẽ thật không nhận ra hắn.

Phùng Siêu thở phì phì đóng cửa lại, đi ngang qua cây chuối tây.

Đợi Phùng Siêu đi xa, Diệp Thư Vân mới dám nhỏ giọng hỏi Mạnh Vân Trạch: "Sư huynh hoài nghi Phùng Siêu cùng người chết có quan hệ?"

Mạnh Vân Trạch lười nhác giương mắt nhìn về phía Diệp Thư Vân, không hề đề phòng liền thấy ánh sáng trong mắt nàng , ngẩn ra một lát, nhất thời quên nói chuyện.

Diệp Thư Vân giơ tay ở trước mắt Mạnh Vân Trạch quơ quơ hỏi: "Sư huynh?"

Mạnh Vân Trạch mơ màng hồ đồ nói: "Đúng vậy."

Diệp Thư Vân lại hỏi: "Vì sao sư huynh hoài nghi hắn?"

Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên cười cười, rõ ràng Diệp Thư Vân so với hắn tới sớm hơn, có thể thấy được nàng cũng hoài nghi Phùng Siêu, nhưng nàng lại không nói, ngược lại hỏi hắn trước vì sao hoài nghi Phùng Siêu.

Mạnh Vân Trạch hỏi lại Diệp Thư Vân: "Vậy ngươi vì sao hoài nghi Phùng Siêu?"

Diệp Thư Vân ngồi xổm một góc, đôi tay nhịp nhịp trên đầu gối nói: "Sư huynh, chúng ta làm việc có phải nên đặt thứ tự trước sau không? Nếu ta hỏi trước, sư huynh nên trả lời trước ta mới đúng."

Mạnh Vân Trạch không định cùng nàng cãi cọ, hắn nói: "Mới vừa rồi trên đường chúng ta trở về ngươi có chú ý tới cái gì hay không?"

Diệp Thư Vân tỉ mỉ hồi tưởng một chút con đường nàng vừa mới trở về, nói đến trên đường thật không có chỗ nào kỳ lạ, con đường cách chỗ ở Phùng Siêu cũng không xa, là đường quan phủ tu chỉnh, chỉ là trước đường còn có một ngã rẽ, cũng là một đường nhỏ thông hướng đến chỗ ở Phùng Siêu, tuy rằng đường nhỏ này là lối tắt, nhưng chưa qua tu sửa, hôm qua có một đợt mưa phùn, đường xá lầy lội, cho nên bọn họ mới không đi con đường kia.

Trong chớp mắt bừng tỉnh một cái, Diệp Thư Vân suy nghĩ cẩn thận, trong mắt tỏa ánh sáng nói: "Lúc Phùng Siêu tới, đế giày dính nước bùn, mặt giày cũng dính."

Nếu vì tản bộ, Phùng Siêu sao lại không đi đại lộ, lại đi đường nhỏ lầy lội, rất không tiện, tựa hồ có chút không thể nói nổi. Nhưng nếu là vì muốn giấu tai mắt người khác, không để người khác phát hiện tung tích, vậy phải nói cách khác.

Trách không được lúc chạng vạng, khi bọn họ gặp được Phùng Siêu, biểu tình hắn như gặp quỷ. Khi đó Diệp Thư Vân không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn kinh ngạc, giữa rừng núi hoang vắng bỗng có người xuất hiện.

Mạnh Vân Trạch nói: "Lúc ấy chúng ta đang ở sâu trong rừng rậm, nếu nói là tản bộ, nhiều ít có chút khó làm người tin phục."

Diệp Thư Vân trộm cười, nàng cùng hắn nghĩ thật giống nhau, nhưng nếu như thế liền kết luận Phùng Siêu vì hung án mà đến, nghe cũng gượng ép, nàng nói: "Nhưng lỡ như Phùng Siêu trời sinh tính cách khác biệt, thực sự tản bộ đến trong rừng thì thế nào?"

Mạnh Vân Trạch lắc đầu nói: "Hắn không phải tản bộ mà đến." Nói xong, Mạnh Vân Trạch từ ống tay áo lấy ra một miếng ngọc bội trắng: "Trước khi gặp được ngươi, ở trong rừng ta phát hiện cái này."

Diệp Thư Vân nhìn chăm chú, ngọc này cực kỳ tốt, không giống đồ vật của người bình thường, nàng hỏi hắn: "Đây là đồ của Phùng Siêu?"

"Trước mắt còn không biết, ngày mai hỏi hắn một chút." Mạnh Vân Trạch dừng một chút, hỏi nàng: "Xong rồi, vậy ngươi vì sao hoài nghi Phùng Siêu?"

Diệp Thư Vân ánh mắt sáng ngời: "Trước khi sư huynh tới, ta tựa hồ thấy một bóng đen từ bụi cỏ phía sau chợt lóe qua, nhưng khi đó ta thấy không rõ, không dám chắc chắn, sau sư huynh tới không bao lâu, Phùng Siêu xuất hiện, nên ta không thể không hoài nghi bóng đen kia có khả năng chính là hắn."

"Vì sao không nói sớm?"

Diệp Thư Vân nửa vui đùa, nửa nghiêm túc nói: "Đây chỉ là suy đoán của ta, từ đầu tới cuối ta không dám chắc chắn, lỡ như ta nói, lại làm hại sư huynh suy nghĩ lệch khỏi chân tướng vụ án, ta không chịu trách nhiệm nổi."

Lời hay Diệp Thư Vân đều nói hết, Mạnh Vân Trạch không còn ý kiến, chỉ nói: "Nếu có lần sau, cho dù thật giả đều phải nói cho ta biết." Cuối cùng, Mạnh Vân Trạch lại vân đạm phong khinh bồi thêm một câu: "Ngươi yên tâm, ngươi không ảnh hưởng đến ta xử án."

Nghe vậy, hai má Diệp Thư Vân hơi đỏ lên. Nàng vốn chỉ là một mảnh hảo tâm, lúc này nghe hắn vừa nói như vậy, ngược lại có chút xem trọng nghi hoặc của nàng, làm cho nàng thật ngượng ngùng.

Miệng người này thật có chút ngọt, sao nàng chưa bao giờ phát hiện ra?

Mạnh Vân Trạch không thấy Diệp Thư Vân đang trộm cười, hắn nói: "Không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi."

Diệp Thư Vân hỏi hắn: "Kế tiếp, sư huynh tính làm thế nào?"

Mạnh Vân Trạch đứng lên, vỗ vỗ trên người nói: "Chờ hắn lộ ra dấu vết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play