Giờ phút này Mạnh Vân Trạch nghĩ đến Diệp Thư Vân cũng có chút thất thần, nên vẫn chưa phát hiện cảm xúc Thẩm Hàng Khải biến hóa rất nhỏ, chỉ nói: "Không có gì. Nếu là huynh muội, án tử này ngươi phải quan tâm nhiều một chút."
Nghe vậy, tâm thần Thẩm Hàng Khải buông lỏng. Mạnh Vân Trạch nào có nghi ngờ chuyện tình huynh muội bọn họ, bất quá chỉ mượn cớ dặn dò hắn phải tận tâm thêm mà thôi, hắn nói: "Nói gì vậy, đây là việc thuộc bổn phận của ta, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực."
Thẩm Hàng Khải cùng Mạnh Vân Trạch đi chuyến này vẫn chưa tìm được hung khí.
Diệp Thư Vân nhớ đến chuyện tìm kiếm hung khí, vừa vặn hôm đó lão sư dạy vẽ Kỷ Tinh xin nghỉ, Diệp Thư Vân không để mình có thời gian nhàn hạ, một mình chạy ra chỗ rừng cây từng phát hiện người chết ngoài thành kia.
Trong rừng thanh tịnh, vừa không có tiếng người, cũng nghe được rất ít tiếng chim thú.
Lúc đầu, Diệp Thư Vân còn cảm thấy núi rừng thanh tĩnh, không người quấy rầy, tiện cho nàng chuyên tâm tìm hung khí. Dần dần, thời gian trôi qua, mây đã ráng màu, núi rừng yên tĩnh ngược lại thành chuyện xấu, chiều hôm mênh mang trong rừng vắng, trời đất cao rộng, như tựa hồ chỉ còn nàng còn sống, bất tri bất giác hoảng hốt lên.
Chiều hôm buông xuống, chim chóc không tiếng động, Diệp Thư Vân ngồi xổm khảy bụi cỏ, nàng nghĩ tìm xong thì sẽ nhanh chóng trở về. Trong lúc hoảng hốt, nàng tựa hồ nghe thấy phía sau có thứ gì nhanh chóng chợt lóe qua từ phía sau bụi cỏ, phát ra tiếng nhỏ vụn cọ xát.
Diệp Thư Vân cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại, phía sau không có cái gì, ngay cả cỏ dại cao nửa người cũng lẳng lặng, không thấy đong đưa. Diệp Thư Vân hồ nghi, chỉ cho rằng động tĩnh mới vừa rồi là do nàng ảo giác, không dám nghĩ nhiều, liền giống như không có việc gì, xoay người tiếp tục ngồi trong bụi cỏ.
Chẳng được bao lâu, nàng tựa hồ lại nghe thấy phía sau bụi cỏ phát ra động tĩnh lưa thưa lác đác, nàng nhanh chóng quay đầu lại, loáng thoáng thấy có thứ gì chợt lóe lướt qua.
Diệp Thư Vân kinh hãi, vội vàng nhìn nhìn bốn phía, không dám thiếu cảnh giác.
Hoàn cảnh nguy hiểm, mọi nơi càng an tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi, một chút tiếng gió nhẹ nhàng đều cũng làm toàn thân nàng dựng thẳng lên, hoảng hốt không thôi.
Diệp Thư Vân định lại tâm thần, lặng lẽ bước chân dựa đến thân cây.
Trong nháy mắt, một con mèo đen từ sau thân cây nhảy nhanh qua. Thì ra là một con mèo! Diệp Thư Vân thở phào một hơi, lòng rốt cuộc vững vàng hạ xuống.
Diệp Thư Vân mới buông đề phòng, xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy có người nói với nàng.
Người kia hỏi nàng: "Diệp tiểu thư? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Diệp Thư Vân bị hù nhảy dựng, hoang mang rối loạn giương mắt nhìn lại, Mạnh Vân Trạch cầm bội kiếm đứng cách nàng vài bước. Trong lòng nàng vui mừng, nhưng không muốn để hắn nhìn ra tâm tư, bình tĩnh nói: "Lý do sư huynh đến đây cũng chính là lý do của ta."
Mạnh Vân Trạch có chút buồn bực nói: "Ngươi đi một mình?"
Diệp Thư Vân gật gật đầu.
"Hồ nháo."
Rừng núi hoang vắng, một người tay trói gà không chặt như nàng dám đến đây, thật sự là không đem an nguy chính mình để ở trong lòng.
Diệp Thư Vân nhận thấy Mạnh Vân Trạch lo lắng an nguy của nàng, mừng thầm không ngừng, nàng nói: "Ta muốn sớm ngày tìm được hung khí để chứng minh sư huynh trong sạch......" Cuối cùng, nàng sợ tâm tư bản thân bại lộ quá rõ ràng, vì thế lại bồi thêm một câu: "Cũng để chính mình trong sạch."
Nghe Diệp Thư Vân nói như vậy, Mạnh Vân Trạch mới có chút hòa hoãn, hỏi: "Tới đây đã bao lâu rồi?"
Diệp Thư Vân đáp nói: "Từ buổi trưa."
"Ngươi một mình từ buổi trưa đợi cho giờ này? Diệp tiểu thư, nơi này là núi hoang, chung quanh một người đều không có, nếu ngươi ở chỗ này phát sinh chuyện gì, chẳng phải kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay? Ngươi tại sao một chút cũng không sợ?"
Nàng nghĩ nơi này hẻo lánh, đừng nói là người, ngay cả chim thú cũng chưa chắc có, cho nên không thật sự sợ.
Cho dù Mạnh Vân Trạch là xuất phát từ thân phận quan gia hay tình nghĩa đồng môn mà lo lắng cho nàng, tất cả đều đủ để tâm nàng sinh ra vui mừng. Cẩn thận ngẫm lại, nàng cảm thấy chính mình không khỏi quá không tiền đồ, gương mặt hắn vừa tươi cười, quan tâm một chút là có thể khiến nàng như thế.
Nhưng ai bảo hắn làm nàng động tâm trước?
"Là ta thiếu suy xét."
Thẳng thắn nói, hồi tưởng lại động tĩnh không thể hiểu được vừa phát từ bụi cỏ, nàng nghĩ mà sợ.
Diệp Thư Vân chịu thua, Mạnh Vân Trạch mới nhận thấy hắn thất thố, tràn ngập xin lỗi nói: "Mặc dù ngươi thật sự nóng vội, cũng không nên mạo hiểm một mình đến đây."
Nói đến cùng, việc này do hắn mà ra, nếu Diệp Thư Vân vì thế mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lương tâm đời này của hắn sẽ khó mà an ổn.
Mạnh Vân Trạch ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: "Trời đã tối, nên trở về thồi."
Diệp Thư Vân cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn xung quanh một cái, trăng non đã bò lên đỉnh núi, sao Hôm tinh cũng đã sáng lên, cùng vành trăng sáng cách một đoạn không gần không xa, như vẫn mãi đứng đợi ở đó.
Trong chớp mắt hai người xoay người một cái, một bóng đen từ sau thân cây vòng qua đi.
Mạnh Vân Trạch nói: "Ngươi ở đây chờ."
Diệp Thư Vân gật đầu, Mạnh Vân Trạch vội không ngừng đuổi theo hắc ảnh. Đợi Mạnh Vân Trạch đã ngăn người nọ lại, Diệp Thư Vân mới dám đến gần. Nàng nhìn kỹ, người nọ là đồng học cùng trường của nàng.
Diệp Thư Vân nói: "Là ngươi."
Mạnh Vân Trạch cùng người nọ đều nhìn về phía Diệp Thư Vân.
Mạnh Vân Trạch nhìn người nọ, lại hỏi Diệp Thư Vân: "Ngươi biết hắn?"
Người nọ chỉ nhận ra Mạnh Vân Trạch, không biết Diệp Thư Vân, đầy mặt khó hiểu mà nhìn về phía Diệp Thư Vân.
Diệp Thư Vân không xem người nọ, chỉ nhìn chằm chằm Mạnh Vân Trạch đáp nói: "Hắn cũng là học sinh trường chúng ta."
Mạnh Vân Trạch buông bội kiếm, người nọ chắp tay thi lễ nói: "Gặp qua thị lang, tiểu nhân Phùng Siêu."
Mạnh Vân Trạch cảnh giác nói: "Thời gian này, ngươi ở nơi đây làm cái gì?"
Phùng Siêu thành thật đáp nói: "Vừa mới Phùng mỗ ở đình viện thấy ánh tà dương như máu thật đẹp, cho nên một đường đi theo, bất tri bất giác đi đến nơi này."
Mạnh Vân Trạch bán tín bán nghi liếc mắt đánh giá Phùng Siêu một cái, không nói nữa.
Phùng Siêu lúc này mới hỏi Diệp Thư Vân: "Tiểu thư là?"
"Diệp Thư Vân."
Do Phùng Siêu trì hoãn, hoàn toàn làm trễ thời gian Mạnh Vân Trạch cùng Diệp Thư Vân trở về thành. Trùng hợp đã nhiều ngày Phùng Siêu do thân thể không khoẻ ở nông thôn dưỡng bệnh, Phùng Siêu thấy hai người bọn họ không chỗ để đi, mời hai người đến nhà hắn ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai lại phái người đưa bọn họ trở về thành.
Ban đêm, Diệp Thư Vân tắt đèn, chuẩn bị nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa rất nhỏ. Diệp Thư Vân ở căn sương phòng này cách cửa sau gần, lỗ tai lại thính, bên ngoài một chút gió thổi cỏ lay, nàng đều có thể nghe thấy.
Diệp Thư Vân sờ soạng đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy Phùng Siêu lén lút giấu diếm từ cửa sau đi ra ngoài. Nửa đêm, Phùng Siêu lại ra cửa, bộ dạng còn khả nghi như vậy, trong lòng Diệp Thư Vân nghi hoặc không thôi, trộm theo sau.
Diệp Thư Vân đi đến phía sau cửa, ẩn ẩn nghe thấy bên ngoài trừ bỏ Phùng Siêu, còn có một nữ tử khác đang nói chuyện.
Lúc chạng vạng, nàng đã thấy một cái bóng đen ở trong bụi cỏ ẩn hiện, lúc sau Phùng Siêu xuất hiện, thời gian trước sau quá mức trùng hợp, trong lòng Diệp Thư Vân sớm có một cái nghi ảnh, trước mắt lại nhìn thấy Phùng Siêu lén lút như thế, nàng không thể không hoài nghi lời nói cùng hành vi của Phùng Siêu.
Phùng Siêu hướng nàng kia nói: "Đừng trốn, ta thấy ngươi rồi."
Trầm mặc qua đi, Phùng Siêu lại hỏi nàng: "Ngươi tới làm cái gì?"
Nàng kia vẫn là không rên một tiếng, nàng không biết Phùng Siêu nghĩ như thế nào, nàng chỉ biết nàng kia lại không phát ra tiếng, chỉ có thể nghẹn khuất chết nàng.
Phùng Siêu bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Kỷ Tinh!"
Diệp Thư Vân kinh ngạc không thôi, từ kẹt cửa hướng ra phía ngoài nhìn, quả nhiên thấy Kỷ Tinh đứng bên ngoài. Đêm khuya tĩnh lặng, Kỷ Tinh vì sao xuất hiện ở chỗ ở Phùng Siêu? Chẳng lẽ hôm nay nàng xin nghỉ cùng Phùng Siêu có quan hệ?
Việc này Diệp Thư Vân nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái, không rõ hai người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?