Chương 221: Mệnh trời
Sau khi đến Bắc Kinh, Trương Thanh Yến đã biết cô và Lan Cẩn lại ở chung một thành phố, chỉ là với tính khí của cô, một người đàn ông đã trở thành quá khứ không đủ tư cách để ảnh hưởng đến trái tim cô, bây giờ người có thể khiến cô móc hết tim gan chỉ có Hứa Nham.
Cho nên cô cũng giống như rất nhiều người, coi người cũ như người chết, vui vẻ sống cuộc sống của chính mình.
Ai ngờ đâu có một ngày, tên khốn kiếp kia thế nhưng chủ động tìm tới đây.
Tiếng chuông cửa ting ting vang lên, Trương Thanh Yến đi mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt như điêu khắc lập thể đẹp trai quen thuộc, khác với những người không phân biệt ai là Lan Côn ai là Lan Cẩn, Trương Thanh Yến thì chỉ cần liếc mắt qua là nhận ra đây là tên khốn đã chơi cô hồi đó!
Trương nữ sĩ 1 mét 58 theo bản năng đạp một cước vào đầu gối đối phương, Lan Cẩn liền ôm đầu gối ngồi xổm xuống, sau đó Trương Thanh Yến lấy cùi chỏ đập vào mặt hắn một phát.
Chưa tới 3 giây, Lan Cẩn ngã xuống.
Hứa Nham nghe tiếng mà không thấy người nghi ngờ nói: "Yến tỷ, ai tới vậy?"
Hứa Nham liếc mắt một cái cũng nhận ra tình địch của mình rơi vào trầm mặc, giờ phút nào đầu óc của hắn nhanh chóng vận chuyển, nghĩ thầm hay là mình cùng với Yến tỷ chung một mối thù đánh tên này một trận, hay là bày ra khí tràng anh đây mới là chính cung, phong độ nhẹ nhàng thân thiện với đối phương, sau đó hung hăng hất trà xanh vào đối phương một phen.
Trương Thanh Yến hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn ông chồng cũ giả chết nằm trên đất: "Ông mà còn không đứng lên, tôi đây lấy bàn trà đập lên đầu ông."
Lan Cẩn mặt mày ủ rũ bò dậy.
"Cái kia, tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi thân thể của con trai có ổn không..."
Những người trong nhà họ vì tính chất gia đình mà mắc chứng nhịp nhanh thất vô căn, biểu hiện của căn bệnh này là choáng váng đầu, tức ngực, hồi hộp, tim đập nhanh.
Loại tật xấu này đối với người lớn thì không thành vấn đề, nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng đối với những vận động viên tập luyện ở cường độ cao, bởi biến chứng của căn bệnh này bao gồm phù tim, suy tim, sốc tim... Chỉ cần có một cái là đủ để giết chết một vận động viên.
Lan Côn vốn dĩ cho rằng Trương Giác có thể năng hơn người giống như mẹ mình, lúc thi đấu trượt tự do có thể đặt nhiều cú nhảy vào nửa sau tiết mục, còn tưởng rằng gen của Trương Thanh Yến mạnh đến nổi có thể lọc đi tất cả các vấn đề di truyền từ gia đình hắn.
Ai ngờ khi Lan Nhuận tám chuyện với Hứa Đức Lạp, trong lúc vô tình biết được gần đây thể lực của Trương Giác có hơi giảm sút, nguyên nhân có thể là do thay đổi phương pháp tập aerobic, đang trong quá trình điều chỉnh nên việc tập luyện rất vất vả.
Khi những người khác nghe điều này thì chỉ cảm thấy đội trưởng Trương thật không dễ dàng gì, nhưng Lan Nhuận đã phát hiện trái tim có vấn đề, đồng thời cũng biết rằng Trương Giác có quan hệ huyết thống với gia đình họ.
Trong đầu hắn lộp bộp một tiếng, lập tức gọi điện thoại cho Lan Côn, Lan Côn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy việc này cần phải nói với cha mẹ Trương Giác, nhưng bản thân hắn can đảm có hạn, hắn không dám đối mặt nói chuyện với Trương Thanh Yến, cho nên dứt khoát đem việc này ném xuống đầu cha ruột Trương Giác.
Chuyện cha con anh, anh tự mình xử lý đi.
Lan Cẩn sững sờ luôn, trong lòng không phải là không có sự hổ thẹn đối với Trương Giác, sau khi chuẩn bị tâm lý bị đánh một trận tơi bời, hắn căng da đầu đi ra ngoài.
Sau khi nói chuyện, vẻ mặt Trương Thanh Yến tối sầm đi ra ban công gọi điện cho Trương Tuấn Bảo, Hứa Nham ngồi trên sô pha trầm mặc, một lúc sau, hắn mới có vẻ phản ứng, rót một tách trà cho Lan Cẩn.
Hắn chậm rãi nói: "Tiểu Ngọc yêu thích trượt băng nghệ thuật vô cùng, hồi trước lúc đụng phải cửa ải dậy thì, ai cũng cho rằng nó sẽ không trụ nổi nữa, kết quả nó đã tiêm phong bế để đi thi đấu, tưởng rằng sau trận này nó phải giải nghệ, sau khi tranh tài xong thì khóc nấc lên."
"Đứa nhỏ đó đang ở đấu trường Olympic, đây là nơi lúc còn đang hoạt động chưa chắc là có thể đi, không cần biết lần này nó có thể giành được huy chương vàng không, nhưng một khi nó biết tin tức mà anh mang đến, không biết nó sẽ khổ sở như thế nào đây."
Lan Cẩn rầu rĩ trả lời: "Vậy cậu hãy an ủi nó đi."
Hứa Nham hừ một tiếng: "Không phải tôi thì chẳng lẽ là anh sao?"
Trương Thanh Yến đang ở trên ban công, Hứa Nham trắng trợn không kiêng dè nhìn Lan Cẩn lộ ra sắc mặt "Tôi chính là không vừa mắt anh", vì vậy khi Trương Thanh Yến nói chuyện điện thoại xong quay lại, cô nhìn thấy hai ông đàn ông này đang đánh lộn với nhau, hai người này một người giải nghệ nhiều năm nghiện rượu sống qua ngày, sức chiến đấu tụt dốc nghiêm trọng, còn một người xuất thân võ đán, hàng ngày vẫn kiên trì luyện công, mặc dù chênh lệch về thể hình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sức chiến đấu của hai bên ngang nhau.
Ngày hôm nay tại Trương gia, đã được định sẵn là hỗn loạn.
Trương Giác bé ngoan đi kiểm tra thân thể, còn tưởng rằng là lại có tên ngốc nào uống thuốc kích thích, báo hại cậu phải đi kiểm tra, Trương Tuấn Bảo cũng không nói gì nữa nên Trương Giác tiếp tục hiểu lầm, chờ khi kiểm tra xong, hắn đã không chút khách khi đuổi cậu về.
Bác sĩ kiểm tra cũng là người đi cùng đoàn đại biểu Trung Quốc, hắn nhìn điện tâm đồ, lộ ra biểu tình khó coi.
"Sóng điện tâm đồ không bình thường..."
Nhưng để chẩn đoán chính xác một trăm phần trăm thì cần phải kiểm tra thêm nhiều hạng mục nữa, nhưng ngày mai Trương Giác sẽ phải trượt tự do, nếu bây giờ nói cho cậu biết "Tim của con có vấn đề" thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái tâm lý của vận động viên.
Trương Giác là muốn đoạt vàng, vào lúc này không được phép mắc sai lầm.
Trương Tuấn Bảo im lặng một lúc, rồi nói với bác sĩ của đội: "Để tôi thương lượng với mẹ của nó một chút."
Kết quả thương lượng chính là nói thật với Trương Giác.
Trương Giác đoan chính ngồi trên ghế, nghe ông cậu kể rõ đầu đuôi câu chuyện một cách rành mạch cho cậu nghe, gật đầu.
Thoạt nhìn dáng vẻ của cậu cũng không ngạc nhiên lắm.
Trương Tuấn Bảo chăm chú quan sát khuôn mặt của đứa nhỏ này, vẫn cứ không nhìn ra chút hoang mang, không dám tin tưởng hay là khổ sở nào, hắn không nhịn được hỏi: "Con không cảm thấy ngạc nhiên sao?"
Trương Giác chớp đôi mắt: "Con rất ngạc nhiên, người cha kia của con hơn 20 năm không có độ tồn tại, vừa xuất hiện một cái thì không có chuyện gì tốt, cho nên khi nghe cậu nhắc đến ông ấy, con đã chuẩn bị một chút tâm lý."
Cậu là người đã một lần đột tử, cũng chính là bởi vì từng trải qua chuyện này nên sau khi sống lại thì Trương Giác đã muốn luyện tập thể dục thể thao, cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, bây giờ nghe ngọn nguồn từ ông cậu, cậu mới biết được mầm tai họa là từ huyết thống dòng họ cha ruột mình.
Hóa ra chuyện cậu đột tử không phải là bất ngờ, mà là một khiếm khuyết về gen.
Trương Giác cũng không hoảng loạn, thậm chí có chút thoải mái vì câu hỏi mê man hai đời cuối cùng cũng được giải đáp, sau khi biết nguyên nhân, cậu trái lại lại cảm thấy tảng đá lớn trong lòng mình cuối cùng đã rơi xuống.
Quá tốt rồi, cậu còn tưởng rằng cái chết của mình là một tai nạn không thể đoán trước được, những thực thể không nhìn thấy chính là những con quái vật đáng sợ nhất, một khi thấy được thực thể, ngược lại là sẽ có dũng khí đối đầu với nó, mà nếu như là một căn bệnh, trị là được thôi? Dù sao thì cũng không phải là bệnh nan y.
Trương Giác nói: "Mời bác sĩ của đội tới, nói là lúc con tranh tài thì ở một bên chú ý tình huống của con một chút, chờ thi đấu xong rồi sẽ về nước kiểm tra."
Đây là quyết định của cậu, Trương Giác có những lúc rất tỉ mỉ, nhưng có lúc cậu có tính cách vô cùng to gan, đối với cậu mà nói, thói quen ăn uống ngủ nghỉ của cậu ở kiếp trước đều không tốt, có những lúc cậu đã từng làm những việc như không ngủ suốt 50 tiếng, tất xấu hút thuốc hay uống rượu đều có, cuối cùng bất ngờ chết không nhắm mắt ở năm 2022, hiện tại mới năm 2018, kiếp này cậu ăn ngon ngủ ngon kiên trì tập luyện, thể chất chắc hẳn sẽ không thể nào tệ hơn.
Cậu không cảm thấy căn bệnh này lại có thể kéo mình vào quỷ môn quan một lần nữa, như vậy thay vì lo lắng những chuyện còn chưa xảy ra, không bằng trước mắt giành lấy tấm huy chương vàng Olympic mà cậu đã ao ước bấy lâu nay.
Trương Giác nhíu mày: "Huấn luyện viên, nếu như bác sĩ đã đến đây, sẵn tiện tiêm cho con mũi phong bế luôn đi."
"Ở đây, ở đây, đều phải tiêm hết."
Cậu chỉ vào phần cơ bắp chân trái và hông của mình.
Trương Tuấn Bảo nhìn cậu, thở dài một hơi.
"Con đó, tổ thiếu niên thì cứ lén lút chạy ra ngoài đá bóng, khiến ngày nào cậu cũng đau đầu, lúc đó cảm thấy con không quan tâm gì tới trượt băng hết, hiện tại con quan tâm đến trượt băng rồi, cậu vẫn cứ đau đầu."
Trương Giác đè vai hắn, cà lơ phất phơ trả lời: "Nuôi con đến năm chín mươi chín, đồng chí Trương Tuấn Bảo, nghĩ thoáng chút nào, năm nay đồng chí mới 38 tuổi, còn 61 năm bận tâm lo lắng đang chờ đợi đồng chí đó."
Cậu ấn ấn lên trán ông cậu mình, cố gắng làm giãn khuôn mặt cau có của đối phương, đột nhiên nhận ra kiếp này cậu đã nhìn thấy ông cậu ở độ tuổi 38, nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm cậu sẽ nhìn thấy ông cậu ở tuổi 39, năm sau nữa lại nhìn thấy ông cậu ở tuổi 40...
Những gì Trương Giác đã từng cực kỳ quý trọng chung quy lại mất đi trong chính tay cậu, điều này khiến cậu tin chắc rằng vận mệnh của cậu cũng nằm trong chính tay cậu.
Cậu đi qua đêm đen, lội qua dòng sông Vong Xuyên, sinh ra từ cõi chết, giờ phút này, mệnh trời trong tay cậu, cậu đã không còn cửa ải gì mà không dám xông vào, cũng chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước trước bất kỳ khó khăn nào.
Trương Giác, 20 tuổi, đội trưởng đội trượt băng nghệ thuật quốc gia Trung Quốc, số 1 trượt băng đơn nam, một GOAT dự bị, đứng trên địa điểm tổ chức Thế vận hội mùa đông lần thứu 23, nội tâm tràn đầy dâng trào ý chí chiến đấu.
Tấm huy chương vàng nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật tại Thế vận hội mùa đông năm nay là tấm huy chương vàng thứ 1000 trong Thế vận hội mùa đông, Trương Giác muốn có được nó, đã suy nghĩ suốt bốn năm .
Vì thế, cậu sẽ đánh đâu thắng đó.
Nhìn thần sắc của đứa nhỏ này, Trương Tuấn Bảo ngây ngẩn cả người.
Thật quái lạ, thời khắc này rõ ràng bọn họ đang đứng trên sàn bê tông, nhưng bên tai hắn phảng phất nghe thấy vô số tiếng reo hò, còn có âm thanh lưỡi dao lướt qua mặt băng, cùng với tiếng gió xẹt qua tai khi trượt với tốc độ cao.
Ngoài ra còn có âm thanh từ chiếc loa.
"Representing china..."
Đúng vậy, chính là âm thanh mà hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, từ lúc còn hoạt động đến lúc giải nghệ, cùng với ước mơ mang về tấm huy chương vàng đơn nam trượt băng nghệ thuật cho quê hương thân yêu của hắn cũng đã làm không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại giấc mơ này đang ở ngưỡng có thể chạm tới, hiện ra rõ ràng trên người thanh niên đứng trước mặt hắn.
Có lẽ hắn cũng điên rồi, vào lúc này thế mà không kéo Trương Giác lại lải nhải nói mấy câu như kiểu "Con phải chú ý đến thân thể", bởi vì biết rằng dù có nói thì Trương Giác cũng sẽ không nghe, còn không bằng trực tiếp mang theo một hộp sơ cứu đứng bên sân chờ trong trận đấu ngày mai.
Hắn thực sự đã dẫn dắt một thiên tài phiền phức nhất thế giới mà, thằng nhóc này trẻ tuổi tùy hứng, tài hoa hơn người, muốn cái gì thì nhất định phải giành được, theo một ý nghĩa nào đó cũng có thể nói là tràn đầy tham vọng, hơn nữa vĩnh viễn tràn đầy tự tin.
Cũng may hai người bọn họ cũng đà bên nhau lâu như vậy, Trương Tuấn Bảo cũng đã chứng kiến Trương Giác sáng lập nên nhiều kỳ tích, hắn đã quen với việc lo lắng cho Trương Giác, xử lý đủ loại rắc rối cho cậu, cùng với việc đứng sau hậu thuẫn cho cậu khi Trương Giác quyết tâm đánh cược vào thân thể của mình.
Dù sao thì hắn cũng là ông cậu của Trương Giác mà, hắn không ủng hộ thì ai ủng hộ Trương Giác chứ?
"Trương Giác, đội trưởng, đáp ứng thầy, con hãy mang thân thể khỏe mạnh cùng với tấm huy chương vàng từ đấu trường về đây"
Trương Giác nắm chặt tay Trương Tuấn Bảo, tự tin trả lời: "Con đáp ứng thầy, huấn luyện viên."
Ngày 17 tháng 2 năm 2018, 10 giờ sáng
Triệu Ninh ngồi ở chỗ dành cho bình luận viên ở sân vận động trên băng Gangneung, thành thạo nói: "Xin chào quý vị và các bạn, đây là nơi diễn ra trận đấu trượt băng tự do của nội dung đơn nam trong Thế vận hội mùa đông Pyeongchang, tôi là bình luận viên Triệu Ninh."
Bên cạnh cô, Trần Trúc bình tĩnh nói: "Tôi là bình luận viên Trần Trúc."
Bọn họ sẽ cùng nhau giải thích các trận đấu đỉnh cao của môn trượt băng nghệ thuật đơn nam.
"Theo kết quả thi đấu của bài thi ngắn ngày hôm qua, vận động viên Trương Giác của nước ta hiện xếp ở vị thứ hai, Sát Hãn Bất Hoa xếp thứ mười, Kim Tử Tuyên xếp thứ mười một, trận chung kết ngày hôm nay sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng của họ trong Thế vận hội này."
Chương 222: Tri kỷ
Trương Giác là mẫu người có khả năng hành động mạnh mẽ sau khi đưa ra quyết định, vừa lúc ông cậu của cậu cũng là như thế, không bằng nói phương diện này của Trương Giác thật là giống ông cậu nhà mình, nói tóm lại là họ lưu loát hoàn thành bài kiểm tra sức khỏe, sang sáng ngay hôm sau sẽ tiêm phong bế, chờ Trương Giác nghỉ ngơi tốt, cậu sẽ trực tiếp đánh thẳng vào đấu trường như một tia sét.
Nếu như nói khi tổ hợp Hoàng Quan ra trận, khí tràng bạo ngược khiến những tuyển thủ khác đều bị ép đến ảm đạm tối tăm, thì khí tràng của Trương Giác chính là sáng rực rỡ đến mức chói lọi hơn cả mặt trời giữa các vì sao sáng.
Là tiêu điểm của vô số ống kính và ánh mắt mọi người, trạng thái của cậu thoạt nhìn tốt đến khó mà tin nổi, mặc dù không biết người này khi bước lên sàn đấu có thể phát huy đến mức độ nào, mà tạm thời có thể khẳng định một điều, đó chính là bản thân Trương Giác hoàn toàn tự tin.
Nói giống như có lúc cậu đã thiếu tự tin vậy.
Trương Tuấn Bảo trải qua một đêm xem như triệt để nghĩ thông suốt, hiện tại hắn vẫn duy trì một tâm lý người bình thường không thể nói nên lời, đó chính là không ai có thể đánh bại đứa cháu trai của hắn, người có thể lên trời bất cứ lúc nào.
Huấn luyện viên trưởng đã bị thằng cháu dụ dỗ đến mất trí, nhưng lý trí của những người khác thì vẫn còn đó, mặc dù là những huấn luyện viên có kinh nghiệm dẫn đội thi đấu, huấn luyện viên Lộc và Thẩm Lưu cũng có thể thông qua trạng thái khởi động của Trương Giác mà vững tin rằng Trương Giác ngày hôm nay có thể sẽ trượt ra được một trình độ phi thường, thế nhưng trên băng có vô số các khả năng, hơn nữa còn là gồm nhiều mặt tốt và xấu.
Nhóm đối thủ của Trương Giác cũng rất mạnh, một vài người trong số đó là vận động viên cấp vương giả, chỉ cần đưa tay ra là đủ quét ngang dọc một chiến trường, nhóm người này cùng nhau bước lên một thời đại không biết là may mắn hay bất hạnh, nhưng hôm nay khán giả đã được định sẵn là để thưởng thức một bữa tiệc trượt băng nghệ thuật.
Trong suốt các đời Thế vận hội, cái cảnh một nhóm vận động viên với sức mạnh cực khủng, kỹ thuật và biểu diễn đều vô cùng tuyệt vời tụ họp lại thành một Tu La tràng này cũng không nhiều.
Trương Giác là vị vua không ngai, Ilya là Thái tử Nga, Hayato là Thái tử chậu rửa chân, Chiba Takeshi có biệt danh Thái tôn*, Kelsen và Arthur bởi vì sau một trận đấu có tình cảnh khóc nhè, cho nên được đặt biệt danh là công chúa Bắc Mỹ cùng Nhị công chúa.
*Cháu nội hoàng đế.
Cuộc tranh tài này giống như việc một nhóm người giành lấy vương tọa, chỉ nhìn xem người cuối cùng thành công trong việc bắt lấy tấm huy chương vàng Olympic là ai.
Trương Giác: Chắc chắc là cá sấu nhỏ tui nè! Ưỡn bụng. jpg
Sát Hãn Bất Hoa và Kim Tử Tuyên đều đã kết thúc trận đấu của họ, trước mắt tổng điểm cũng không thấp, trước mắt chờ đến lúc nhóm cuối cùng thi đấu, Kim Tử Tuyên có thể sẽ lấy được vị thứ chín, mà tiểu tướng Sát Hãn Bất Hoa lần đầu tiên tham gia Thế vận hội mùa đông sẽ đứng thứ mười lăm.
Tất nhiên hắn không cam tâm đối với thành tích này, Tiểu Bạch Ngưu âm thầm hạ quyết tâm, lúc về hắn sẽ liều mạng luyện tập 4S, cũng phải nhanh chóng đưa bài tập cú nhảy bốn vòng thứ ba vào lịch huấn luyện càng sớm càng tốt!
Hầu hết những người lọt vào top 6 thế giới đều có một chút ham muốn, Arthur, Chiba Takeshi và Kelsen đều là như vậy, tam kiếm khách đương nhiên rất mạnh, nhưng bọn họ cũng rất muốn thắng trận đấu khi ba người này còn đang trong phong độ.
Nếu không phải họ thực sự quỳ gối trước ba con người ở độ tuổi đôi mươi này, chờ tam kiếm khách giải nghệ vì chấn thương và thời gian thì bọn họ mới lấy được huy chương vàng, như vậy thì việc chiếm được vương tọa theo cách đó cũng giống như có chút danh không chính ngôn không thuận.
Là một người đàn ông thì sẽ muốn giống như con cá sấu nào đó, mười lăm, mười sáu tuổi đã đi khiêu chiến những cựu vương như Vasily và McQueen! Tiền bối quá trâu, nhưng bọn họ cũng không có thể kinh sợ nha!
Ôm ý nghĩ như thế, những người trẻ tuổi đều quyết định liều mạng với ba ngọn núi lớn kia!
Arthur Cohen thực hiện sáu lần nhảy bốn vòng trong trượt tự do, bị ngã hết năm cái, lao ra đờng, khi rời sân thì cả người hoảng hoảng hốt hốt, huấn luyện viên của hắn đến bên cạnh hỏi.
"Arthur, con có khỏe không?"
Arthur trả lời: "Arthur là ai, ha ha ha ha ha..."
Chiba Takeshi ngay lập tức học được bài học, chỉ thực hiện bố trí năm lần nhảy bốn vòng, trong đó ba cái đều là những cú nhảy bốn vòng cơ sở là 4T và 4S, hai cú nhảy bốn vòng cấp cao thì bị ngã một cái, lúc tiếp băng bị trượt một cái, nhảy liên tục thì nổ tung, tốt xấu cũng coi như hoàn thành đại thể, đặt ở hai, ba năm trước, thì biểu hiện như vậy cũng đủ để lên bục lĩnh thưởng giải đấu hạng A.
Những người mới trong các giải đấu quan trọng luôn dễ bị gặp sự cố.
Rõ ràng không kém cạnh gì Arthur Cohen, nhưng Kelsen luôn căng thẳng đến mức đau bụng trong các trận đấu quan trọng, cùng thờng xuyên nổ bom 3A, thế nhưng lần này hắn không mắc sai lầm, hắn chỉ thực hiện bốn lần nhảy bốn vòng, thành công không nói, bố trí tiết mục cũng hợp lý, kết nối tiết mục cũng đầy đủ, biểu cảm cũng không kéo chân sau, trong lúc nhất thời thế nhưng đã leo lên được vị thứ nhất trong bảng tổng điểm.
Là người lớn tuổi nhất trong ba bá chủ đơn nam đời mới, lần này hắn thế mà đã ổn định!
Chỉ là anh chàng này thi đấu xong thì tư thế đi lại có chút khập khiễng, Dương Chí Viễn lén lút nói thầm với Trương Giác: "Cậu ta chắc đã tiêm phong bế."
Trương Giác: "Em có thể nhìn ra."
Trong nhóm đơn nam cuối cùng của Thế vận hội mùa đông, ngoại trừ hai thiếu niên Chiba Takeshi và Arthur thì bốn người khác đều tiêm phong bế mà ra trận, ai biểu trên lý thuyết Kelsen lại cùng thế hệ với Arthur, thế nhưng thực ra chỉ nhỏ hơn Trương Giác một tháng chứ?
Hơn nữa trong trí nhớ của Trương Giác, cú nhảy bốn vòng có độ khó cao nhất mà người này có được trước khi giải nghệ là 4S, cái này thôi đã tạo thành một thân chấn thương, kiếp này thì buộc phải ra sân với 4F, không bị chấn thương mới là lạ.
Người tiếp theo lên sân khấu là Hayato Terakami, tiết mục trượt tự do của hắn là《 Piano Sonata in G major》của Schubert, đây là một ca khúc có giai điệu vô cùng nhẹ nhàng, phối hợp với trang phục biểu diễn kiểu tiên nam của Hayato năm nay, chỉ cần đứng trên sân băng là sẽ có một cảm giác mượt mà như nước.
Ngày từ lần đầu tiên nhìn thấy Hayato trượt trên sân khấu, Trương Giác đã biết, hắn và âm nhạc cả Schubert rất hợp nhau.
Schubert sinh ra ở Vienna, Áo vào năm 1797, qua đời ở tuổi 31, cuộc đời không dài nhưng không đã để lại rất nhiều tác phẩm kinh điển, xét thấy người này từ năm 17 tuổi đã có thể tạo ra những tác phẩm thuần thục này, nên nói ông là thiên tài cũng không ngoa chút nào, cho nên trong các tác phẩm của Schubert luôn tràn ngập cảm hứng thiên tài, tự nhiên, mượt mà và chân thực.
Điều quan trọng nhất là, vị nhạc sĩ này cả cuộc đời đều nghèo khó đan xen, đồng thời cũng chưa lập gia đình, cuộc sống như thế trong mắt nhiều người không được xem là thành công như ý, nhưng những tác phẩm của ông, từ đầu đến cuối đều tràn ngập cảm xúc nhẹ nhàng.
Trương Giác nghiêng đầu: "Hayato và Schubert, thực ra có chút giống nhau."
"Giống nhau? Em gặp qua Schubert rồi à?" Thẩm Lưu đầy kinh ngạc, không biết những lời này của Trương Giác đến từ đâu nữa.
Trương Giác gãi đầu: "Em cũng không biết, chỉ là có cảm giác trong âm nhạc của Schubert, có chút giống với Hayato."
Lời này nghe ra, có vẻ như Trương Giác đang nói Hayato Terakami là một người đàn ông giống như âm nhạc của Schubert, tuy rằng rất trừu tượng, nhưng tuyệt đối là ca ngợi đối phương.
Hayato Terakami lớn hơn Trương Giác hai tuổi, sinh ra ở Kanagawa, Nhật Bản vào thế kỷ của thập niên 90, cha hắn là chủ doanh nghiệp và mẹ là một bà nội trợ, tình cảm của cha mẹ trung bình, cha hắn ở ngoài đào hoa vô số, nhưng chỉ cần có thể cầm lấy tiền sinh hoạt phí, mẹ của hắn sẽ coi như không biết, tiếp tục sống một cuộc sống vợ tốt mẹ hiền.
Bởi vì cô không có việc làm, cho nên dù chồng có không chung thủy thì cô cũng không có năng lực cự tuyệt cuộc hôn nhân này.
Sự bất hòa của cha mẹ cuối cùng khiến Hayato quyết định, trong tương lai hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình giống như vẻ mặt lạnh lùng của cha, cũng sẽ không vì công việc mà bỏ bê con cái.
Hắn muốn trở thành một người hiền lành tốt tính, và vẫn luôn nỗ lực vì nó, cho nên hắn vẫn luôn tham gia rất nhiều buổi biểu diễn thương mại từ thiện, cũng sẵn sàng làm việc chăm chỉ để hướng tới đỉnh cao nhất cho sự kỳ vọng của huấn luyện viên khai sáng, cuối cùng là dành tình yêu trượt băng nghệ thuật trong quá trình theo đuổi ước mơ.
Đúng vậy, nguyên nhân bước trên con đường trực băng nghệ thuật của hắn và Trương Giác thực sự rất giống nhau, ban đầu bọn họ không có kế hoạch trượt băng vĩnh viễn, Trương Giác vốn muốn trở thành một idol, mà Hayato thì hy vọng sau này mình trở thành một giáo viên âm nhạc, nhưng trong khoảng thời gian họ trượt, họ đã không từ bỏ được môn trượt băng nghệ thuật này.
Hắn biết chấn thương của mình rất nghiêm trọng, trong số tam kiếm khách thì hắn là người bị thương nặng nhất, những năm mới mới tiến vào tổ thành niên, bởi vì chấn thương mà hắn không thể đứng vào hàng ngũ những tuyển thủ hàng đầu, sau đó hiếm khi hắn đánh bại được Trương Giác một hai lần, nhưng chấn thương cũng càng ngày càng nặng hơn.
Hắn không biết mình còn có thể trượt băng trong bao lâu, cho nên hắn muốn quý trọng từng cơ hội ra trận của mình, dùng trái tim của mình để diễn giải âm nhạc cổ điển mà hắn yêu tha thiết.
Mà Schubert là vị nhạc sĩ mà hắn yêu thích nhất, người đàn ông nước Áo này sống sớm hơn hắn 190 năm, không quan tâm trải quan bất cứ chuyện gì thì ông ấy luôn giữ cho mình một trái tim dịu dàng, khi nghe nhiều tác phẩm của Schubert, hắn cứ như là được giao tiếp với đối phương trong một thời kỳ xa cách.
Đó nhất định là một người thiện lương và tài hoa hơn người, vào thời niên thiếu, Hayato Terakami đã có ý nghĩ như thế, vậy nên lần này, hắn sẽ dùng môn trượt băng để chạm vào tâm hồn của Schubert một lần nữa.
Bởi vì bị chấn thương liên lụy, nên cực hạn của Hayato Terakami là năm lần nhảy bốn vòng, nhiều hơn nữa hắn không thể làm được, trong khoảnh khắc khi tiết mục kết thúc, hắn đã quỳ gối trên băng há miệng thở dốc, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống sân băng, hắn cúi đầu, phát hiện dưới tay mình chính là vòng tròn Olympic.
Hayato chạm vào chiếc vòng màu đỏ, dụi mắt một cái, đứng dậy cúi chào trước hàng ghế khán giả.
Hắn đã hoàn thành tác phẩm lý tưởng của mình, dù cho kết quả của cuộc tranh tài này như thế nào, hắn cũng sẽ không hối tiếc.
Kỷ lục thế giới trượt tự do hiện tại là 224.13 điểm do Ilya của Nga duy trì, nhưng sau khi số điểm được công bố, toàn bộ khán giả đã náo loạn, bởi vì Hayato đã phá kỷ lục của Ilya.
Hắn ghi được 224.66 điểm! Cộng với 113.9 điểm bài thi ngắn, tổng điểm của hắn là 338.56 điểm, chỉ còn cách 1.02 điểm so với kỷ lục tổng điểm 339.68 mà Trương Giác nắm giữ.
Với số điểm cao như thế, Hayato Terakami ngay lập tức đã đứng ở vị trí đủ để tranh đoạt ngôi vị quán quân, hắn không ngừng cúi đầu trước huấn luyện viên Mori Shumi, cúi đầu trước ống kính, miệng nói lời cảm ơn.
Có thể đi tới ngày hôm nay, hắn thực sự vô cùng cảm ơn sự dẫn dắt của huấn luyện viên, cùng với sự ủng hộ của các fan hâm mộ, Hayato là người rất biết ơn, hắn biết ơn tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, Trương Giác cũng bước lên mặt băng, cả bắp chân trái và xương hông bên phải của cậ đều bị tê do tiêm phong bế, nhưng không có cảm giác đau đớn do chấn thương mang đến, cộng với thuốc giảm đau mà cậu đã uống trước khi trận đấu bắt đầu, cậu cảm thấy rằng bây giờ mình đã bước vào trạng thái đầy máu giả.
Cậu mặc một bộ trang phục liền thể màu đen, hoa hồng thêu chỉ vàng bao lấy con người hắn, khiến cậu thoạt nhìn xa hoa mà xinh đẹp, mái tóc đen như thác nước buộc thành đuôi ngựa cao, sự đẹp đẽ như có tính chất công kích, mê hoặc mà độc đoán.
Thanh niên xoay người một cách thành thục, đưa lưng về phía ông cậu, Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu liếc mắt nhìn nhau, mỗi người duỗi tay ra đẩy vào lưng cậu một cái.
Đi thôi, đứa nhỏ, hãy giành lấy vương tọa mà con muốn.
Lúc này loa phát thanh cũng báo ra tên và quốc tịch của Trương Giác.
"Representing China, Jue Zhang."
Ngay sau đó, các bình luận viên trượt băng nghệ thuật từ khắp nơi trên thế giới bắt đầu làm việc.
"Xin chào các vị khán giả, hiện tại người lên sân khấu là vận động viên giành huy chương bạc Sochi, Trương, trước mắt cậu ấy là người nắm giữ kỷ lục thế giới về tổng điểm."
"Terakami đã hoàn thành một màn trình diễn không thể chê vào đâu được, nhưng Trương là một người trẻ tuổi rất mạnh, cậu ấy chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã sáng lập nên rất nhiều điều kỳ diệu trong các giải đấu."
"Tôi nghĩ rằng đây sẽ là một trong những màn trình diễn đáng xem nhất ở Thế vận hội mùa đông lần này, chúng ta hãy cùng chờ xem."
"Các vị, vị vũ công trên băng xuất sắc nhất thế kỷ 21, sắp bắt đầu màn trình diễn của mình!"
Chương 223: Tấm huy chương vàng thứ 1000
"Tiết mục trượt tự do của Trương Giác là 《 Caligula 》, âm nhạc được chọn từ《 Spartacus and Phrygia 》của nhạc sĩ Liên Xô cũ Khachaturian."
"Chúng ta có thể nhìn thấy, người biên đạo của tiết mục này là bà Mia Rosibayeva cũng đang ngồi ở hàng ghế đấu, chăm chú theo dõi Trương Giác."
Trong máy quay, nữ sĩ Mia giơ điện thoại di động lên, gửi hình ảnh phát sóng trực tiếp màn trượt tự do của Trương Tiểu Ngọc cho Tần Tuyết Quân ở Trung Quốc xa xôi.
Đây là trận chiến quan trọng nhất!
Trương Giác trượt tới giữa sân băng, xung quanh là những tiếng người ồn ào, cậu đứng thẳng chỗ đó, nhìn mọi thứ xung quanh, nhắm mắt lại hít sâu, lần thứ hai mở mắt, trong thần thái của cậu nhiều thêm một phần tố chất thần kinh yếu ớt.
Tay trái cậu nhẹ nhàng bóp lấy cổ mình, ở ngón tay giữa có một món trang sức là chiếc nhẫn vàng óng, mặt trên được khảm những viên hồng ngọc tinh xảo, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt mang theo sắc khí và vui sướng, giống như đứng trước mặt cậu là một người đã truyền tất cả cảm hứng tình yêu và dục vọng.
Khúc nhạc mở đầu nhẹ nhàng, thậm chí còn trong trẻo như núi rừng sáng sớm, Trương Giác lướt trên sân băng, lưỡi dao dưới chân nhẹ nhàng xẹt qua mặt băng.
Bình luận viên nói: "Một cú nhảy móc liên tục bốn vòng và ba vòng."
Lượt nhảy đầu tiên, 4lz+3T.
Trương Giác lưu loát điểm băng bằng chân phải, hai tay giơ cao lên hoàn thành bước nhảy đầu tiên, sau khi tiếp băng vẫn chưa dừng lại, tiếp tục cho bước nhảy thứ hai.
Không giống như một số người có sự phát lực khác nhau rõ ràng khi thực hiện bước nhảy thứ hai của cú nhảy liên tục, nhịp điệu khi nhảy liên tục của Trương Giác vô cùng trôi chảy, cho dù là bước nhảy liên tục có độ khó cao nhất, cậu vẫn có thể làm liền một mạch.
4lz+3T
BV (điểm cơ bản): 16.9 GOE (điểm thực hiện) +2.45
CURRENT (điểm kỹ thuật hiện tại của tuyển thủ): 19.35 【 Trung 】
LEADER (điểm kỹ thuật hiện đang dẫn đầu): 131.66 【 Nhật 】
Này vẫn chưa kết thúc, lần nhảy thứ hai của cậu là 4lo, lần này, trước khi nhảy lấy đà cậu thực hiện một tư thế đang bắn cung, dáng vẻ như đang tỏ tình, sau đó cậu nhảy lấy đà trong tư thế hai chân bắt chéo, lưỡi dao màu đen tuyền lướt qua không trung để lại một đạo tàn ảnh, một lần nữa tiếp băng hoàn mỹ.
Bình luận viên: "Cú nhảy bốn vòng cạnh ngoài (4lo), từ trước đến nay vẫn chưa gặp khó khăn."
Mà các trọng tài dường như cũng há hốc mồm trước cú nhảy này, cuối cùng cho ra tương GOE giống nhu.
+3, loại 4lo cấp bậc này không cho +3 cũng không được, bọn họ thực sự tìm không ra bất cứ chỗ nào để trừ.
Mặc dù 4F tiếp theo không kinh diễm như hai lần nhảy đầu tiên, nhưng động tác của vận động viên vẫn thong dong và chính xác, cho nên cũng lấy được 1.86 GOE.
Sau đó là tổ hợp nhảy 4S+1lo+3F, đây gần như là sự kết hợp của cú nhảy có nhân khó nhất trên thế giới, Trương Giác cũng hoàn thành một cách xuất sắc, khiến cho khán giả ở tại hiện trường phải rơi vào trạng thái sửng sờ.
Trương Giác tại nửa đầu của tiết mục đã hoàn thành bốn cú nhảy bốn vòng một cách gọn gang đẹp mắt, nhưng hiện tại cậu đang cạnh tranh cho vị trí nhà vô địch Olympic, nên trong nửa sau cậu chắc chắn sẽ thực hiện thêm cú nhảy bốn vòng nữa.
Mới bắt đầu tiết mục, người này đã bắt đầu khiêu chiến cực hạn của môn trượt băng nghệ thuật.
Đến đây, bầu không khí của tiết mục được cho là miễn cưỡng vui vẻ, giống như cuộc sống của Caligula, ông nội của hắn là bạo quân, xung quanh hắn là những người vì quyền lợi mà không từ thủ đoạn, bởi vậy nên hắn khuyết thiếu cảm giác an toàn, chỉ khi ở trước mặt người em gái yêu quý của mình là Drusilla, hắn mới biết an toàn là cảm giác như thế nào.
Đương nhiên, đây là hình tượng của Caligula trong điện ảnh, mà Caligula do Trương Giác diễn dịch là được kết hợp từ hiện thực, theo truyền thuyết, Caligula là một người rất khôn ngoan, hắn dùng bề ngoài dịu ngoan mà lạnh lùng để ngụy trang trước sự thống trị tàn bạo của ông nội, hắn câu dẫn vợ của Cảnh vệ trưởng tên Macro, dưới sự trợ giúp của người phụ nữ này, hắn được Macro nâng đỡ, cuối cùng đăng cơ.
Hắn là một tồn tại đầy mưu mô, đồng thời cũng là một tồn tại chuyên mê hoặc người khác.
Vận động viên trượt băng nghệ thuật chỉ có thể sử dụng tay chân để thể hiện một vai diễn, bọn họ không thể kể lại lời kịch, cũng không có lời thoại của diễn viên nói với khán giả, có nhưng Trương Giác có thể dưới tình huống thực hiện bốn lần nhảy bốn vòng, bày ra hình tượng lập thể của Caligula lúc còn trẻ, đây chính là bản lĩnh của cậu.
Cho đến lúc này, âm nhạc đã chuyển sang một bước ngoặt, cô em gái là hoàng hậu Drusilla mà hắn yêu tha thiết đã chết*, trên khuôn mặt của Trương Giác trên lộ ra vẻ bi thương mất mát, nhưng cũng có một tia điên cuồng, Caligula, trong tim của vị vua này không có nhân dân, trong lòng chỉ có dục vọng, dường như đã mất đi xiềng xích cho bản thân, hắn bắt đầu bộc lộ bản chất của mình.
*Caligula loạn luân với chính em gái mình.
Sau khi hoàn thành một lượt xoay tròn kiểu chim yến cấp 4, Trương Giác tiến vào bước tiếp theo, lúc này bối cảnh âm nhạc thêm vào những tạp âm, đó là bản nhạc cổ La Mã do đoàng đội nước ngoài phục chế mà Trương Giác sưu tầm được, tràn ngập âm thanh dâm dê tục tĩu.
Cậu bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc này, cũng thực hiện tư thế đánh trống prôvăng, như thể cậu đang tham gia một buổi lễ hóa trang do người La Mã cổ đại tổ chức cho mẫu thần Matar Kubileya vĩ đại của họ.
Những bộ các bước nối tiếp này đã được nữ sĩ Mia suy nghĩ hai tháng, tìm tòi vô số tư liệu mới biên ra cho Trương Giác, trong đó thậm chí còn gia nhập các điệu múa tưởng tượng cả bà mà chỉ có ở người La Mã cổ đại.
Mà động tác chân này cũng là một trong những điểm sáng lớn nhất trong toàn bộ tiết mục, nhận được nhiều sự chú ý nhất kể từ khi ra mắt.
Mọi người đánh giá rằng động tác chân này là sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, tuy là tà âm, nhưng lại đề cập đầy đủ đến lịch sử La Mã cổ đại, vô cùng phù hợp với phong cách khoái lạc của La Mã cổ đại này.
Mẹ đỡ đầu của trượt băng người Nga Salana từng nói: "Trương và biên đạo Mia của cậu ấy đã phá vỡ trí tưởng tượng của mọi người về các môn thể thao cạnh tranh thông qua tiết mục này, cũng như đưa nó lên tầm nghệ thuật."
Mặc dù chủ đề âm nhạc và biểu diễn được lựa chọn có thể coi là to gan phản nghịch, nhưng tiết mục này chắc chắn là một chương trình kinh điển, không kém bất kỳ buổi biểu diễn nào trong lịch sử trượt băng nghệ thuật.
Trương Giác đã diễn phân đoạn này một cách sống động và vui tươi nhưng không làm mất đi sự bạo ngược, nhưng cậu càng nhảy, người ta càng cảm nhận được sự điên cuồng từ cậu, có lẽ Caligula đã sớm phát điên trong sự đấu đá quyền lực rồi.
Tiết mục lúc này bước sang nửa phần sau, Trương Giác còn bốn lượt nhảy nữa chưa hoàn thành, mà tất cả chúng nó sẽ được nhân với 1.1 lần điểm cơ bản.
Sau khi động tác chân kết thúc, Trương Giác hỗ trợ trượt vài giây, sau đó xoay ba lần, giơ chân lên chuẩn bị nhảy A, rất nhiều người đều ngưng thần nhìn cậu, đây là 3A à... Không! Đây là 4A!
Thanh niên kiên quyết nhảy lấy đà, dùng tốc độ khiến người ta không thể tin nổi xoay người bốn vòng rưỡi, cạch một tiếng rơi xuống mặt băng, lưỡi dao vẽ một hình bán nguyệt trên sân băng.
Có người hét lên thành tiếng: "Trời ơi!"
Cũng chính là từ lúc này, Trương Giác hoàn toàn trượt đến điên rồi, sau khi hoàn thành cú nhảy khó nhất, cậu đã triệt để buông lỏng bản thân, tay chân vung vẩy càng ngày càng tùy ý, đôi mắt của cậu sáng ngời đến khó mà tin nổi, tựa như những vì sao treo trên bầu trời đêm.
Từ trong mắt cậu, người ta có thể nhìn thấy được sự quyết tâm muốn giành chiến thắng, cũng có thể nhìn thấy một vị quân vương hoàn toàn mất đi lý trí, xa hoa lãng phí mà bạo ngược.
Cậu vốn là một bạo quân trên băng, lần này lựa chọn diễn dịch một nhân vật bạo quân thì có gì mà không được?
Vào lúc này, các bình luận viên thở nhẹ một tiếng, sau khi hoàn thành 4A, Trương Giác lại thực hiện thêm một cú nhảy đơn 4S, nhưng cái tiếp băng của cú nhảy này không được hoàn hảo.
Trên thực tế ở chỗ này Trương Giác phải thực hiện một lượt nhảy liên tục 4S+3T, nhưng phạm sai lầm cũng không thể khiến cậu mất đi lý tính, sự lý tính và năng lực ứng biến của Trương Giác vẫn còn online như cũ, bản năng của cậu biết cách điều khiển cơ thể để thực hiện những động tác hoàn mỹ hơn.
Đúng vậy, một lần nữa cậu lại tiến vào trạng thái tất thắng, vào giờ phút này, cậu cảm thấy bản thân mình ở trên sân băng không gì làm không được, linh hồn của cậu dường như hòa thành một thể với sân băng, động tác chân phức tạp rõ ràng và kinh hãi đến cực điểm, nhưng cậu lại có thể hoàn thành một cách thoải mái.
Sau đó cậu bước vào động tác xoay tròn kiểu chim yến, tiếp theo là nhảy nghiêng người rồi ngồi xổm xoay tròn, sau đó là cúi người xoay, rồi một tay nắm lưỡi dao thực hiện xoay người kiểu Biellmann.
Rất nhanh, cậu nhấc chân hoàn thành một cú 3A, sau cú 3A đó lại làm thêm cái 3T, hoàn thành tất cả các lượt nhảy liên tục của mình trong tiết mục này.
Chẳng biết từ lúc nào, tất cả mọi người đều nhìn cậu bằng một ánh mắt kính nể, Hayato Terakami hít vào một ngụm khí lạnh, lờ mờ cảm thấy tấm huy chương vàng đang càng ngày càng xa tay mình, mà Ilya sau khi chứng kiến cảnh này, đã không thốt nên lời.
Bọn họ đã thực hiện chiến đấu với một con quái vật như vậy trong suốt nhiều năm.
Trương Giác 20 tuổi, thanh máu vẫn chưa sụt giảm quá mạnh, kỹ thuật đã đạt đến đỉnh cao, cùng với quyết tâm giành chiến thắng không quan tâm đến tất cả, màn trình diễn của cậu đã bắt được trái tim của tất cả mọi người trên sân.
Cậu một thân một mình, thực hiện một màn trình diễn tuyệt vời trên sân băng trắng noãn, dùng sự điên cuồng để diễn dịch một giai đoạn lịch sử bi kịch.
Kết thúc màn trình diễn, bạo quân Caligula quỳ hai đầu gối trên băng, giơ cao nắm đấm tay trái, chiếc nhẫn vàng tượng trưng cho sự quyền lực ở ngón giữa vẫn sáng rực rỡ, mà bản thân bạo quân, cũng đã đi vào chỗ chết.
【 tôi đã thắng. 】
Trương Giác quỳ gối trên mặt băng, nhìn về phía trên sân vận động, thở mạnh, tim đập nhưng trống bỏi, một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi áp vào bên má.
Sau khi hoàn thành cú nhảy cuối cùng, cậu biết cậu đã thắng.
Cậu đã thắng rồi.
Trương Giác cúi đầu hôn lên mặt băng, đứng lên lộ ra nụ cười hạnh phúc, cậu chào xung quanh, sau đó mang theo thần sắc giống như đứa nhỏ mà nhanh chóng trượt về phía lối ra.
Ở nơi đó, Trương Tuấn Bảo đã mở rộng vòng tay với, đón lấy Trương Giác đang nhào tới.
Tiếng vỗ tay như thủy triều truyền vào tai, hai mắt Thẩm Lưu đã đỏ hoe, hắn và huấn luyện viên Lộc cùng nhau ôm lấy Trương Giác, đứa nhỏ này cả người mồ hôi, sắc mặt tái nhợt đến mức ngay cả son môi cũng không che dấu được vẻ mệt mỏi.
Máy quay nhanh chóng đuổi theo bọn họ, Trương Tuấn Bảo đỡ cánh tay Trương Giác, mượn một chút sức lực, dẫn cậu ngồi vào khu kiss & cry.
Lần này tốc độ chấm điểm của các trọng tài rất nhanh, ngay sau đó, số điểm cuối cùng của Trương Giác xuất hiện trên màn hình lớn.
Điểm kỹ thuật: 137.71
Điểm biểu diễn: 99.15
Tổng điểm trượt tự do: 236.86 (WR)
Cộng với 114.25 điểm trong bài thi ngắn, tổng điểm của Trương Giác là 351.11, cậu thành công thực hiện sáu lần nhảy bốn vòng trong trượt tự do, hơn nữa biểu cảm cũng đã đạt đến mức độ hoàn mỹ.
Đừng nói đến giới chuyên môn như bọn họ, ngay cả nhưng người hâm mộ trượt băng cũng đều hiểu, người ra sân cuối cùng là Ilya không thể giành chiến thắng ở trận này.
Trương Giác nhìn số điểm này, khóe miệng nhếch lên, lúc này mới thở hổn hển quay đầu nhìn về phía Trương Tuấn Bảo.
Cậu khẽ kêu lên: "Cậu ơi."
Trương Tuấn Bảo quay đầu lại, trên mặt mang theo niềm vui sướng: "Hả? Làm sao vậy?"
Trương Giác hất cằm lên, rõ ràng là dáng dấp của một người lớn, mà bất cứ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy thần thái này của cậu, tất cả mọi người đều sẽ bất giác nhớ đến con cá sấu nhỏ thiên tài ban đầu không biết gì mà xông vào sân trượt băng nghệ thuật.
"Con nói rồi, con sẽ đưa cậu đến đấu trường Olympic, con sẽ đưa cho cậu thật nhiều thật nhiều huy chương vàng, cậu xem, con làm được rồi, có phải bây giờ cậu rất kiêu ngạo vì con không?"
Trương Tuấn Bảo chớp mắt mấy cái, cũng lộ ra một cái nụ cười xán lạn, khuôn mặt hắn là mặt con nít, nở nụ cười như thế thật giống như mặt trời nhỏ.
Hắn khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, con làm được rồi."
"Còn nữa, con đã sớm là niềm kiêu ngạo của cậu."
Trương Giác thực sự có rất nhiều điều muốn nói với ông cậu của mình, cậu còn muốn nói cho ông cậu biết, giấc mơ này là cậu cho con, cảm ơn cậu đã mang con về sân băng, để con có thể bước đi trên con đường này như hiện tại, sau này con vẫn muốn con và cậu cùng nhau bước đi trên con đường này.
Thế nhưng màn trình diễn của Ilya đã bắt đầu, mặc dù số điểm mà Trương Giác đạt được cao đến mức quá đáng, nhưng Ilya vẫn không hề từ bỏ, hắn cũng thực hiện sáu lần nhảy bốn vòng, nhưng bị ngã hai cái, nhưng màn trình diễn của hắn vẫn vô cùng tuyệt vời, khiến Trương Giác không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.
Vinh quang của chức vô địch đã sớm khiến họ choáng ngợp, các cuộc phỏng vấn của phóng viên, máy quay theo họ sắp bắt đầu lễ trao giải, đều biểu thị rằng sắp tới họ sẽ rất bận rộn.
Tấm huy chương vàng thứ 1000 của Thế vận hội mùa đông cuối cùng đã được treo trên cổ Trương Giác, lá cờ đỏ tươi đã được kéo lên ở Pyeongchang dưới sự nỗ lực của cậu.
Tâm nguyện nhiều năm đạt thành trong phút chốc, cho dù là Trương Giác, cũng có loại cảm giác không thật, giờ phút này sự thống khổ của kiếp trước đã biến mất, điều có thể báo trước chính là, sau này cuộc đời của cậu sẽ gắn liền với trượt băng, trở thành một câu chuyện rất hay và mới.
Sau lễ trao giải kéo dài 10 phút, Trương Giác cấm tấm huy chương vàng mang vào cho huấn luyện viên Lộc, quay đầu lại tìm túi của mình, muốn lấy một thanh sô cô la lấp đầy dạ dày, ai ngờ đâu lại nghe thấy có người gọi tên cậu.
"Trương Giác, chúc mừng em trở thành nhà vô địch Olympic."
Trương Giác quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt xám.
Anh ấy đến.
Tiểu quán quân kêu lên một tiếng vui vẻ, lon ton chạy vài bước, rồi đâm vào vòng tay ấm áp của đối phương.
Ông cậu nói Tiểu Ngọc là niềm kiêu ngạo của hắn, Tiểu Ngọc nói, ông cậu cũng là niềm kiêu ngạo của cậu, mà A Tuyết, chính là một kỳ tích đáng ngạc nhiên nhất mà cậu gặp phải khi tìm lại cuộc sống mới.
Trương Giác ngẩng đầu hôn một cái lên cằm của Tuyết nhi, đang chuẩn bị nói gì đó để bày tỏ sự phấn khích của mình thì nghe thấy một tiếng bịch, hai người Tuyết Ngọc cùng nhau quay lại, nhìn thấy Ilya đang nhặt chai nước hình con gấu của mình từ dưới đất lên, huy chương đồng treo trên cổ hắn lay lay.
Hayato lẩm bẩm: "Hóa ra chỉ có Ilya là độc thân thôi sao?"
Ilya mặt không hề cảm xúc ôm ngực, cảm thấy như có một thanh kiếm đâm vào tim mình.
Keiko hét lên một tiếng, vọt tới.
"Tama-chan, thành thật khai báo, rốt cuộc là cậu đã thoát ế từ khi nào?"
Trương Tuấn Bảo đúng lúc đi tới lộ ra biểu tình ngạc nhiên "Heo trong nhà đã tìm được bắp cải": "Cái gì? Tiểu Ngọc nhà tôi thoát ế sao?"
Bắp cải là đứa nào?
Trương Giác và Tần Tuyết Quân liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau chớp chớp mắt, sau đó cùng nhau nở nụ cười, cậu nắm chặt tay Tần Tuyết Quân.
Ầy, đây chính là bắp cải mà Trương Tiểu Ngọc, một sinh viên xuất sắc của trường Đại học Nông nghiệp sẽ nâng niu cả đời.
---------- Chính văn hoàn -----------
28/9/2021