Chương 161: Đôi mắt
Đại não là một cơ quan rất kỳ diệu, vào thời điểm mất đi ý thức, cũng không biết sẽ nhìn thấy khung cảnh trong mộng gì, trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Tuyết Quân dường như mớ tới rất nhiều thứ, nhưng đôi mắt lại giống như bị một miếng vải đen che lại, khiến hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Cuối cùng hắn có cảm giác như đang đứng trước gương, có người từ sau lưng cởi bỏ miếng vải đen trước mặt hắn, hắn mở mắt ra, phát hiện mình trong gương có một đôi mắt đen, nhưng người giúp hắn cởi miếng vải đen lại xoay người rời đi, bước vào một mảnh ánh sao, tấm lưng nhìn như thế nào cũng giống như Trương Giác, nhưng thấp và gầy hơn Trương Giác trong trí nhớ của hắn một chút.
Khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy đôi mắt đen giống như trong gương, bên trong tràn đầy lo lắng.
"Peja, anh sao có thể đi làm mà không ăn sáng cơ chứ?"
Chủ nhân đôi mắt đen hỏi hắn cảm thấy thế nào rồi, sau đó đở hắn lên, bẻ một quả chuối lột ra đưa cho hắn.
"Nè, mau ăn chuối bồi bổ... Peja?"
Có người ôm chặt lấy cậu, không phải Trương Giác xa lạ với những cái ôm, đó là những cái ôm với đối thủ trong trận đấu, hay là những ôm với ban huấn luyện khi kết thúc trận đấu, hay thậm chí là những cái ôm đối với fan trượt băng nhí, cậu cũng đã rất nhuần nhuyễn.
Nhưng cậu và Tần Tuyết Quân, dường như chưa từng ôm nhau nhiều.
Bởi vì Tần Tuyết Quân quá cao to, Trương Giác rõ ràng có thể nhìn xuống rất nhiều người lại sinh ra một ảo giác rằng mình rất được cưng chiều trong vòng tay của hắn, cậu vỗ nhẹ mấy cái vào lưng người thanh niên to lớn này.
"Làm sao vậy? Em có mang cho anh ít cháo gà và bắp nè, ăn một chút nha."
Trương Giác tin rằng loại bắp mình mua chính là ngọt ngất ngây số 1, có mùi vị thơm và hàm lượng đường cao, rất thích hợp cho những người bị hạ đường huyết.
Tần Tuyết Quân nhàn nhạt trả lời: "Anh đã có một giấc mơ rất kỳ quái."
"Rõ ràng là đôi mắt của anh rất tốt, số độ chỉ có 200, hàng ngày không cần phải đeo kính, thế nhưng trong mơ, đôi mắt của anh rất đau, không thể nhìn thấy cái gì hết."
Trương Giác ngây ngẩn cả người, cậu do dự một hồi, rồi ôm lấy Tần Tuyết Quân.
"Nghe giống như là một cơn ác mộng, yên tâm, đôi mắt của anh rất tốt, nếu như anh lo lắng thì em sẽ đưa anh đến khoa mắt để kiểm tra, bảo đảm khoẻ mạnh, ngay cả một chút vấn đề cũng không có, anh vĩnh viễn sẽ không phải không nhìn thấy gì."
Tần Tuyết Quân lắc đầu.
"Sau đó anh nhìn thấy, nhìn thấy trong mơ có một tấm gương, mà đôi mắt của em lại nằm sâu trong hốc mắt của anh."
"Đôi mắt... của em?"
Trương Giác hoảng hốt nhớ tới tấm thẻ đăng ký hiến tạng mà cậu đã nhận được vào ngày sinh nhật trưởng thành của mình ở kiếp trước, nếu cậu đã ngã trên sân khấu, chắc chắn cũng đã có người đem những bộ phận có thể sử dụng được mà cậu đã hiến tặng ra mới đúng.
Thế nhưng Tần Tuyết Quân nói trong giấc mơ nhìn thấy đôi mắt của Trương Giác nằm sâu trong hốc mắt của hắn... Sẽ không trùng hợp như vậy chứ.
Bọn họ cứ như vậy dựa vào bả vai của đối phương, một lúc sau Trương Giác đứng thẳng người, nhìn Tần Tuyết Quân lộ ra một nụ cười toe toét.
"Tuyết Nhi, giấc mơ và hiện thực đều trái ngược với nhau, đừng nghĩ nhiều như thế, ăn cái gì đó trước đã, có thể anh bị hạ đường huyết mà té xỉu đó."
Cậu dán mu bàn tay vào chiếc bát nhựa, xác nhận không bị nguội lạnh, lại rót thêm một ly nước ấm đưa vào tay của Tần Tuyết Quân.
Lại nói tiếp, hạ đường huyết không phải là vấn đề gì lớn, cho nên Tần Tuyết Quân nằm một hồi, trước uống miếng nước đường, sau lại ăn đồ mà Trương Giác mang đến, sau đó chậm lại một phút, hắn tiếp tục công cuộc ăn uống của mình với thanh sô cô la do Trương Giác.
Mùa đông không chỉ là lúc khoa cấp cứu bận rộn nhất, hơn nữa bởi vì do trận tuyết hôm qua nên không ít người già và trẻ nhỏ bị trượt chân khi đi bộ, được rồi, phải đến khoa xương chỉnh hình một lần, giáo sư của Tần Tuyết Quân là chuyên gia về ung thư xương, mà bản thân hắn lại không giỏi như thầy của mình, vì vậy khi người cố vấn và đàn anh của hắn đến bệnh viện khác để cứu đài, còn hắn sẽ ở chỗ này để giúp xử lý một số ca bị gãy xương.
Ừm, cứu đài là khi một bác sĩ nhận thấy rằng không thể tự mình thực hiện một ca phẫu thuật nào đó, vậy nên lâm thời tìm viện trợ ở ngoài đến giúp đỡ.
Thực ra đừng thấy trước đây Tần Tuyết Quân đã bị đánh rất nhiều, nhưng y thuật của hắn thật sự không tệ, đặc biệt là mấy đứa trẻ bị thương đều sợ bác sĩ động thủ, tâm tình của phụ huynh cũng dễ dàng kích động, mà Tần Tuyết Quân không chỉ có dáng người cao lớn, hơn nữa còn có chút lực uy hiếp đối với một số phụ huynh có đức tính không tốt, hơn nữa còn rất thần kỳ khi có một sự tương tác rất hòa hợp trước mặt người con.
U xương là một khối u ác tính thường phát triển ở thanh thiếu niên, nhưng khi đối mặt với những bệnh nhân mắc giai đoạn từ giữa đến cuối, Tần Tuyết Quân 28 tuổi đã cắt cụt chân đứa trẻ để cứu sống đối phương, mà cha mẹ của đứa nhỏ kia lại cướp đi đôi mắt của hắn.
Việc này nói ra thật có chút trào phúng mà.
Haiz, xem ra sự nguy hiểm trong các ngành nghề không chỉ giới hạn ở trượt băng nghệ thuật.
Trương Giác vứt túi đựng đồ ăn, thừa dịp Tần Tuyết Quân hết bận một chút, cúi người ghé vào tai hắn nói nhỏ.
"Em đi trước."
Tần Tuyết Quân dừng một chút: "Đi đâu?"
"Đi Phượng Minh, Nhị Đức đang bân ở phòng thu âm bên kia."
"Sau khi tan việc anh đến đón các em?"
"Đón em là được rồi, em trai em thì trực tiếp ở trong ký túc xá của công ty, đúng rồi, trước khi lái xe nhớ ăn chút kẹo nha, em sợ anh lái xe được nửa đường thì ngất xỉu mất."
Tần Tuyết Quân không nhịn được cười: "Anh sẽ ăn, sẽ không bị chóng mắt nữa."
Phượng Minh cách chỗ họ không xa, khi Trương Giác đến đó, Nhị Đức cũng vừa lúc đang dùng cơm, ban nhạc của nhóc có tên là Địa Long, đang có khí thế rất tốt, ban đầu chỉ là một ban nhạc nghiệp dư, là nơi tụ tập của những người yêu nhạc rock anh roll, hiên tại thì độ nổi tiếng cũng đã tăng lên.
Mỹ thiếu niên Hứa Đức Lạp 14 tuổi vừa mới thu âm xong, ngồi xổm ở bên ngoài phòng ăn cơm hộp, nhìn thấy Trương Giác tới, cậu bạn nhỏ lập tức vui mừng nhảy lên.
"Anh!"
Trương Giác đáp lại một tiếng, tiếp được đứa nhỏ đứng tại chỗ xoay một vòng, Hứa Đức Lạp mới rơi xuống đất, liền nắm lấy tay cậu đi nói chuyện với những người bạn trong ban nhạc.
Ban nhạc Địa Long theo cái nhìn của Trương Giác cũng rất hầm hố, đội trưởng Giang Học Văn nghe nói là con trai của chủ võ quán, hắn cũng là người hát chính, để một quả đầu đỏ rất cá tính.
Tay bass Trịnh Ba có tốc độ tay thật nhanh, với mái tóc màu xanh lam, tay bass lả lướt còn lại là em gái họ của Giang Học Văn, một đầu tóc tím.
Đúng rồi, nếu như không có ái giá phơi quần áo của nữ sĩ Trương Thanh Yến, thì Nhị Đức vốn là một tay trống của ban nhạc sẽ đi nhuộm tóc màu vàng cho đồng điệu với đồng đội rồi, nhưng hiện tại nhóc chỉ có thể nói một cậu "Mọi người hãy chờ em thành niên đi", Trương nữ sĩ đã nói, chờ bọn hắn lên đến 18 tuổi, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp thì chúng có thể sống như chúng muốn, toàn bộ uốn tóc xăm mình cô sẽ không quản.
Còn đối với tình huống hiện tại, Trương Giác chỉ dám dùng thuốc nhuộm một lần cũng biết là gia quy không thể phá, cậu cũng không dám đâu.
Đối mặt với Trương Giác, các đồng đội của Hứa Đức Lạp đều tỏ ra khách khí, cô gái tóc tím đến xin chữ ký, đội trưởng tóc đỏ thì nói vài câu khách sáo với cậu, cái gì chúc mừng bạn lấy được huy chương vàng, cảm ơn bài hát của bạn nha, em trai nhà bạn rất là ưu tú, thái độ được kêu là rất thân thiết hữu hảo.
Trương Giác từ trong ba lô lấy ra một túi giấy kraft: "Tôi đã viết một bài hát mới cho Chu Tước, nhưng mà đó là một bài hát chậm."
Người đại diện chạy tới, vẻ mặt cảm kích: "Một bài hát chậm là chính xác rồi, bài hát nhanh thì chúng tôi đã có lời hẹn của lão sư đó, chúng tôi là đang thiếu một bài hát trữ tình."
Ban nhạc Chu Tước nhanh chóng chạy đến, ca sĩ chính cầm bản nhạc và hát thử một đoạn, thoạt nhìn rất hài lòng, tay bass Lan Nhuận là một soái ca cao 1 mét 98, hắn ngồi bên cạnh Trương Giác, hữu ý vô ý nói câu "Chúc mừng cậu lại một lần nữa phá kỷ lục đoạt giải quán quân".
Trương Giác rất khiêm tốn: "Cảm ơn, nhưng càng về sau thì kỷ lục càng khó phá, thực ra tôi không biết sau này phải làm như thế nào thì mới có thể nâng cao số điểm này lên."
Lan Nhuận kiên định nắm tay: "Cậu có thể mà."
Trương Giác một mặt coi đó là vẻ đương nhiên: "Tôi đương nhiên là có thể."
Chuyện phá kỷ lục này đối với cậu là khó, nhưng không phải là không thể, dù sao thì cũng đang trên đà phát triển mà, cảm thấy bản thân chính là vô địch thiên hạ, chỉ có mình mới có thể đánh bại chính mình là chuyện rất hiển nhiên.
Thật là phách lối...
Khóe miệng Lan Nhuận giật một cái, đây là lời nói kiêu ngạo cỡ nào chứ, người này dường như rất chắc chắn rằng cậu có thể nâng kỷ lục khủng khiếp đó lên một lần nữa, không hổ là em họ hắn*.
*Ở đây mình nghĩ bên TQ xếp anh em họ theo độ tuổi, chứ không phải vì ba Lan Nhuận nhỏ hơn ba Tiểu Ngọc.
Nếu các lão sư sáng tác đều ở đây, hơn nữa thoạt nhìn giống như mới vừa kết thúc một trận đấu lớn, bộ dạng giống như đang nghỉ ngơi, cho nên mọi người dứt khoát giữ cậu ở lại, chỉ đạo những người bạn nhỏ thu âm bài hát mới.
"Tôi? Chỉ đạo?"
Trương Giác chỉ mình, sau đó cười ha hả: "Tôi không thích hợp rồi, đừng thấy tôi viết được bài hát, cũng có bản lĩnh về thanh nhạc, nhưng cách hát của tôi vẫn mang hơi hướng cổ điển một chút, đó cũng là lý do vì sao tôi viết nhạc rồi đưa cho mọi người nhờ trau chuốt lại một chút thì mới có thể để cho ban nhạc hát, để tôi chỉ đạo thì có thể làm lệch đi con đường của mọi người, các bạn cứ ấn theo phong cách của riêng mình mà hát là được rồi."
Các tác phẩm được giao ra, chỉ cần kỹ năng ca hát của đối phương không tệ đến mức như nhúng trong shit, Trương Giác sẽ không can thiệp quá nhiều, cũng không phải là cậu không có trách nhiệm với thành phẩm của chính mình, chủ yếu là mọi người đã hợp tác với nhau vài lần, phong cách của Phượng Minh cũng là khá khắt khe với nghệ sĩ dưới trướng của mình, nếu như trình độ ca sĩ không đủ thì họ sẽ tìm lão sư đến để đào tạo chuyên sâu, cho nên cậu rất yên tâm về bọn họ .
Bận rộn suốt một buổi chiều, ông chủ của Phượng Minh là Vạn Trạch chạy đến giao bữa tối, xuất thân là từ một nhà hàng riêng cao cấp ở gần đó, hương vị này thiệt sự khiến Trương Giác chảy nước miếng thiếu điều là gục ngã ngay tại chỗ.
Ông chủ còn tới chào hỏi cậu: "Trương Giác lão sư, tới đây cùng nhau ăn đi."
Trương Giác nhìn bảo tháp thịt kia, rõ ràng là rất thèm đến không chịu nổi, nhưng nghĩ đến quy củ là vận động viên không được ăn ở ngoài, cậu chỉ có thể gian nan mà xua tay.
"Không được không được, tôi đã có hẹn với bạn ăn cơm tối rồi."
Người này kiên định bước đi, những người khác nhìn bóng lưng của cậu, không khỏi cảm thán, người này không chỉ nhìn chính diện đẹp trai, mà ngay cả bóng lưng kia cũng thật phong hoa tuyệt đại, dáng vẻ kia tư thái kia, cho dù là một công ty như Phượng Minh trong giới giải trí cũng không tìm được người nào bằng một nửa của người này.
Nhị Đức vô cùng tự hào: "Đương nhiên, hàm lượng mỡ của anh trai mình chỉ có một con số, còn có cựu thủ tịch của đoàn ba lê đã nhìn chằm chằm vào ảnh, đi đứng mà không tốt thì dùng một cây thước quất liền."
Dáng vẻ của anh trai hắn chính là ăn khổ mà ra, từ cây thước mới tạo ra thành phẩm, vì thế cho nên mỗi phút mỗi giây đều đẹp .
Phượng Minh chiếm ba tầng trong một office building, cậu ở sảnh tầng một nghe mấy bài hát cũ của Rolling Stone một lúc, Tần Tuyết Quân đã lái xe tới đón người.
Hắn lái một chiếc SUV màu vàng, phía đầu xe sơn hình Pikachu vô cùng ngầu, người qua đường nhìn thấy cũng không thể không quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Trương Giác, Tần Tuyết Quân bấm còi, Trương Giác liền tót tới, vô cùng thành thạo chui vào ghế cạnh tài xế.
Trương Giác thuận miệng hỏi: "Bây giờ về nhà sao?"
Tần Tuyết Quân liếc nhìn cậu một cái, không lên tiếng, chờ khi Trương Giác khó hiểu quay đầu lại, hắn đột nhiên cởi áo khoác ném vào băng ghế sau, chậm rãi xoay người.
"Đi đâu cho em chọn, nhưng mà không phải em nói đang thiếu linh cảm sao? Nếu như em không vội đi ăn tối, anh chở em đi đâu đó, coi thử có giúp em được chút nào không."
Tần Tuyết Quân nói xong câu đó, thì nhìn thấy cặp mắt đen láy kia trợn to.
Nhất định là có rất nhiều ánh sao cho vào đôi mắt này, nên đôi mắt của cậu mới có thể mỹ lệ như vậy đúng không
Trương Giác vui vẻ vỗ vai hắn.
"Em không vội, đi hóng gió thôi, Tuyết Quân, em đã muốn nói từ lâu rồi, anh cho dù có chuyển từ hình thức bác sĩ sang hình thức đua xe, thì giá trị đẹp trai và thời thượng của anh cũng sẽ tăng lên tận 300% luôn!"
Tần Tuyết Quân bị vỗ vai bộp bộp, nhưng trong lòng thầm nghĩ, a, hình như mình thua rồi.
Xe cộ chạy trong thành phố cổ kính được bao phủ bởi đèn lồng neon, Trương Giác nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, gió thổi tới, đem mái tóc cậu thổi ra sau tai.
"Trương Giác, có chuyện này, anh muốn nói với em."
Trương Giác đầu cũng không quay lại đáp một tiếng: "Anh nói đi!"
"Anh nghĩ cái dáng vẻ khi em ngâm nga bài hát của Rolling Stones, còn có dáng vẻ khi em trượt băng, giá trị đẹp trai và thời thượng của em cũng tăng 300% so với bình thường!"
Trương Giác cuối cùng cũng quay đầu lại, cậu phát hiện Tần Tuyết Quân đang chăm chú nhìn về phía trước, nhưng đôi mắt màu xám kia, lại sáng ngời mà trước nay chưa từng có.
Cậu nghĩ, à, sao trước giờ mình không thấy người này đẹp trai đến như thế chứ?
Buổi tối ngày hôm ấy, Trương Giác đã có một giấc mơ rất xa xưa, giấc mơ đó so với giấc mơ kiếp trước của cậu có độ tương tự lên đến 80%.
Trong giấc mơ đầu tiên, Trương Giác mới vừa xem xong bộ phim《 Kiêu hãnh và định kiến 》, sau đó cậu mơ thấy mình đang đứng trên một bãi cỏ, bầu trời xám xịt, còn có một phút chốc trước khi mặt trời mọc, phía trước là một mảnh sương sớm, có người bước ra từ trong đó.
Trương Giác vừa mới bắt đầu cho rằng người đi ra sẽ là một cô gái, nhưng cuối cùng đi tới trước mặt cậu lại là hai người, một người là anh em tốt hồi đó, nhưng hiện tại cậu đã không còn nhớ tên, còn cô gái kia là ủy viên học tập lúc cậu học cấp 2, họ Trần, nhưng mà hiện tại sau khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Giác cũng chưa từng gặp lại cô ấy nữa, nghe nói là thi vào trường quân đội đi làm quân y .
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, trong khi giặt đồ lót, Trương Giác liền biết mình hẳn là song tính luyến, cậu có tình cảm với cả nam và nữ, cho nên nếu như sau này muốn tìm một người bạn đời, thì phải đảm bảo giới tính là phụ, tính cách cho hợp nhau hay không, có hạnh phúc với nhau không mới là chính.
Không có gỉ phải cảm thấy xấu hổ hay cần phải trốn tránh, bởi vì điều này, sẽ có những nhu cầu về tình mặt tình cảm và thể chất, và sẽ thật tốt khi thừa nhận và đối mặt với nó một cách thẳng thắn.
Nhưng khi cậu một lần nữa đứng trên bãi cỏ nhìn về sương sớm phía trước, mặc dù không nhìn rõ bóng người trong màn sương, cậu biết rằng người này khác với người từng ở trong giấc mơ của cậu.
Anh là ai?
Cậu còn chưa kịp hỏi vấn đề này thì đã bị Đại Hồng Nhị Hồng gáy lên đánh thức, cậu yên lặng ra ngoài ban công, vươn tay sờ mó trong ổ gà, mò ra một quả trứng nóng hầm hập.
Trương Giác trầm mặc một hồi: "... Đại Hồng, rõ ràng chỉ có Nhị Hồng đẻ trứng, tại sao lúc nãy mày cũng gáy lên là sao, không biết như vậy là rất ồn ào à?"
Tần Tuyết Quân dậy làm bữa sáng thì nhìn thấy tình cảnh này, nhà vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới đứng trên ban công nhà mình, dùng những ngôn từ chính nghĩa khiển trách con gà đã vì cậu mà sinh hạ một quả trứng thuần thiên nhiên không ô nhiễm.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Lần đầu tiên Peja động tâm, là bởi vì Trương Tiểu Ngọc hôn vào màn hình điện thoại một chút.
Lần thứ hai Peja động tâm, là khi hắn mang Trương Tiểu Ngọc đến cạnh biển ngắm mặt trời mọc, thiếu niên đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, nhìn hắn nở nụ cười đặc biệt tốt đẹp.
Lần thứ ba Peja động tâm, là khi hắn phát hiện đôi mắt của Trương Tiểu Ngọc sáng ngời như sao.
Tiểu Ngọc có thích Peja không?
Đoán xem ~
Chương 162: Trạng thái
Đầu táng 1 năm 2015, Trương Giác thuận lợi giành ngôi vị quán quân giải vô địch quốc gia, đếm một chút, cậu đã 5 lần liên tiếp vô địch kể từ năm 13 tuổi.
Khi điểm số của Trương Giác xuất hiện, toàn bộ khán đài yên lặng không có một tiếng động trong vòng 3 giây, các đối thủ dồn dập ngước nhìn thiếu niên đẹp như thần tiên này, người hâm mộ trượt băng há to miệng, thậm chí còn không nghĩ đến việc hoan hô, ngay cả trọng tài cũng cảm giác được không biết đầu óc mình có phải phạm sai lầm rồi không.
Bởi vì khi họ dùng một loại thái độ công bằng công chính chấm điểm Trương Giác, họ đã bị sốc khi biết số điểm này cao hơn 7 điểm so với kỷ lục thế giới mới do Trương Giác tạo ra trong trận chung kết Grand Prix.
Có còn là người không?
Sau đó là một mảnh sôi trào gần như lật tung cả sân vận động, Trương Giác và ông cậu cụng nhau một quyền, ông cậu khen cậu: "Trạng thái tốt lắm."
Ban đầu Trương Tuấn Bảo còn lo lắng rằng sau khi thằng nhóc này kết thúc trận chung kết Grand Prix, trạng thái của cậu sẽ từ đỉnh cao giảm xuống một chút, sau đó phải thông qua việc chậm rãi tập luyện mới điều chỉnh lại trước khi lao lên đỉnh cao một lần nữa trong giải vô địch thế giới.
Dù sao thì vận động viên cũng là người, tất cả mọi người ai rồi cũng sẽ có những lúc chập trùng, ông cậu đã chuẩn bị tốt tâm lý cho chuyện này, ai ngờ Trương Giác an dưỡng mấy ngày, trạng thái về phương diện kỹ thuật vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu, trong giải vô địch quốc gia cũng chỉ sử dụng hai kiểu nhảy bốn vòng là 4S và 4T, mặc dù trạng thái thi đấu không được hăng hái như thời điểm diễn ra trận chung kết khi giáp lá cà với những đối thủ mạnh, nhưng lại tăng thêm vài phần linh động hơn mà chỉ có thể nhìn thấy ở tổ thiếu niên.
Trong mắt hầu hết mọi người, hào quang của mỗi cá nhân được tăng thêm hay mất đi theo thời gian là điều bình thường, trong mùa giải này thì biểu cảm của Trương Giác theo lời của nữ sĩ Mia mà nói chính là sử dụng nhiều kỹ xảo biểu diễn hơn, tập trung vào tình cảm cũng no đầy hơn, nhưng cái loại hào quang mơ hồ kia lại cảm giác yếu hơn một chút.
Ừm,《 Cây sinh mệnh 》thực ra còn hoàn hảo, dù sao thì tình yêu của Trương Giác dành cho cha mẹ là vô cùng dồi dào, thứ gặp phải vấn đề chủ yếu là《 Moulin rouge 》 .
Nhưng bây giờ Trương Giác lại giống như như một người được động thiên phúc địa đầu thai vào, mà hào quang của《 Moulin rouge 》cũng đã trở lại.
Thạch Mạc Sinh và Phàn Chiếu Anh nói chuyện với nhau: "Cậu có cảm thấy rằng Trương Giác chính là một tấm bài thần mà Thôn Thỏ thỉnh xuống được sau hàng chục năm khắc đơn nam không?"
Nếu như không phải linh khí của cả thôn tập trung vào một người, người này sao lại có thể mạnh đến như vật chứ?
Phàn Chiếu Anh trả lời: "Mê tín phong kiến là không được."
Vả lại, rõ ràng cấp trên không đầu tư nhiều vào trượt băng nghệ thuật mà, tập trung tài chính vào các môn thể thao bóng và điền kinh không phải nhiều hơn sao.
Nói chung, suất tham dự vào nửa sau mùa giải, Trương Giác nhất định là có một suất, Liễu Diệp Minh và Kim Tử Tuyên cũng lấy được suất tham dự, bọn họ sẽ cùng cậu xuất chính đến giải Bốn châu lục và giải vô địch thế giới.
Cùng với việc phát hành ca khúc《 Sing to my baby 》của nhóm nhạc Địa Long trên internet, đột nhiên có một ngày vang lên khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, thời gian trôi qua cho đến đầu tháng 2, Trương Giác nhấc theo vali lên đường đến Seou để thi đấu giải vô địch Bốn châu lục năm nay.
"Ngồi trên xe anh chạy 200 mét, ôm hôn anh trong giấc mơ vô tận..."
Lúc ở sân bay, tiếng chuông điện thoại của những người xuống máy bay đều có thể nghe thấy bài hát này.
Bời vì thiết kế của ca khúc vô cùng xảo diệu, nửa đầu là tiếng động cơ của ô tô và ai đó đang ngân nga giai điệu trên nền nhạc, ở đoạn giữa, giọng hát trở nên to hơn với câu "Vặn âm lượng đến mức cao nhất", sau đó mới tiến vào ca khúc chính thức, thể loại ca khúc cá tính mười phần này không biết vì sao đã đánh vào gu của giới trẻ, cố tình cách sắp xếp theo phong cách retro đã thu hút rất nhiều người trung niên thích hoài cổ, khiến độ nổi tiếng càng ngày càng lan rộng ra.
Trương Tuấn Bảo dùng cánh tay chọt Trương Giác: "Thằng nhóc con là lần đầu tiên viết một bản tình ca đúng không."
Trương Giác dụi dụi mắt: "Đúng vậy, linh cảm đột nhiên đến, con soạn nhạc và viết ca từ trong gần hai tiếng đồng hồ, thật hiếm khi viết trôi chảy như vậy."
Nhưng bởi vì linh cảm quá nhiều, cho nên cậu cũng đã đặt ra không ít yêu câu khi thực hiện bài hát này với Phượng Minh, mặc dù thiết kế của bài hát có chút khác người, nhưng vì mọi người nghe nó và cho rằng hiệu ứng rất tốt, cho nên bài hát mới được phát hành trên internet, ai ngờ rằng nó đã trở thành một bài hit thứ hai của ban nhạc Địa Long sau ca khúc《 Tối nay trời đầy sao 》.
Người chế tác ca khúc Lạp Đông cũng trở nên nổi tiếng vì điều này.
Ông cậu: "Nhị Đức gần đây cũng đang học sáng tác đúng không? Có vẻ như nó đang định tập trung cho con đường âm nhạc này."
Trương Giác che nửa khuôn mặt: "Đúng vậy, chung quy phải có người học được nguyên sang, ban nhạc của bọn họ trước mắt chỉ có Nhị Đức thể hiện ra thiên phú ở phương diện này, vậy thì để nó lên."
Ông câu đẩy cậu: "Biết con đáp máy bay sẽ không thoải mái, muốn ngủ thì chờ về đến khách sạn rồi ngủ."
Thực ra Trương Tuấn Bảo đoán không sai, trạng thái của Trương Giác hiện đang lên xuống thất thường, bắt đầu từ tổ thiếu niên, ban huấn luyện đã tận lực điều chỉnh hai trạng thái đỉnh cao trong mùa giải của cậu là trận chung kết Grand Prix và giải vô địch thế giới, nhưng ở giữa hai trận tranh tài này, trạng thái của Trương Giác thực sự không đạt đến giá trị đỉnh cao.
Mà trượt băng nghệ thuật vừa vặn là một trong những môn thể thao ăn trạng thái nhất, thực hiện các động tác nhảy, động tác chân, xoay tròn trên một mặt băng trơn trượt, mà trạng thái không tốt thì cho dù là những tuyển thủ hàng đầu cũng có thể ngã bốn chân chổng vó lên trời.
Không nên hiểu lầm, Trương Giác chưa từng mắc sai lầm lớn ở giải Bốn châu lục, nhiều nhất chính là trơn trượt một cái khi nhảy bốn vòng, những cú nhảy khác đều vô cùng vững vững vàng vàng, nhưng người phạm vào tật xấu này chính là quán quân giải Bốn châu lục hai lần trước đó – Hayato Terakami.
Hayato Terakami đã tung ra một cú 4F, đủ số vòng, đến lúc tiếp băng cũng ổn định, nhưng vì nửa đầu trượt tự do hắn đã hoàn thành ba cú nhảy bốn vòng, một cú nhảy 3A trong một lượt nhảy liên tục rồi, cho nên thể lực của hắn hoàn toàn không thể chống đỡ được trạng thái nửa phần sau, cú nhảy lên đã bị ngã, thể hiện ra sinh động như thể "Nửa đoạn đầu giống như vị thần, nửa đoạn sau liền tan tành vụn vỡ" .
Mặc dù cũng giống như bố trí của Trương Giác là bốn cú nhảy bốn vòng, nhưng Hayato Terakami đều ngã thành như vậy, Trương Giác cứ như vậy giành huy chương vàng giải Bốn châu lục với chênh lệch 10 điểm.
Lúc này cậu đã tập hợp đủ huy chương vàng của giải vô địch quốc gia, huy chương vàng trận chung kết Grand Prix, huy chương vàng giải Bốn châu lục, huy chương vàng giải vô địch thế giới, chỉ còn thiếu một tấm huy chương vàng Olympic nữa, người này muốn trở thành một đơn nam có đủ huy chương giải đấu lớn thứ hai trong lịch sử.
Giống như một tuyển thủ Grand Slam.
Điều tiếc nuối chính là Thế vận hội mùa đông vẫn còn cách bọn họ hai năm rưỡi nữa, trên chuyến bay trở về, Trương Giác nghiêm túc nói chuyện với các huấn luyện viên, cậu muốn phát triển một cú nhảy bốn vòng mới.
Mi tâm huấn luyện viên Lộc nảy lên một cái: "4lo+3T của con còn chưa có ổn định kia kìa, tỷ lệ thành công còn không tới 50%."
Trương Giác rất tự tin: "Việc tập luyện bước nhảy mới không cản trở con ổn định các bước nhảy đang tập đâu, hơn nữa nếu như là một cú nhảy điểm băng, nói không chừng khi bắt đầu luyện còn thoải mái hơn 4lo đó chứ."
4lo cũng không là cú nhảy bốn vòng có số điểm cao nhất trong gia tộc, hơn nữa khi tiến vào sâu những cú nhảy bốn vòng, độ cao của bước nhảy không ngừng tăng lên, với cảm giác của Trương Giác mà nói, trái lại so với bước nhảy điểm băng còn khó luyện hơn một chút, dưới tình huống như thế, luyện một bước nhảy mới là một lựa chọn tương đối có lời hơn cho cậu.
"Nếu như gia nhập cú nhảy bốn vòng vào nhảy liên tục mà nói, thì con đã luyện thành 4T+3T, 4S+3T, còn có 4T+1lo+3S, đây không phải là đủ rồi sao?"
Thẩm Lưu lộ vẻ mặt lo lắng: "Nhưng mà giải vô địch thế giới diễn ra vào cuối tháng 3, bây giờ em lại tập luyện cú nhảy bốn vòng mới, lỡ đâu bị thương thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến giải vô địch thế giới của em."
Trương Giác lúc này liền lộ ra biểu tình coi nhẹ sinh tử.
"Nếu như luyện cú nhảy bốn vòng nhất định sẽ gây ra chấn thương nghiêm trọng, như vậy thì cho dù mùa giải này không ảnh hưởng gì, thì tới mùa giải tiếp theo cũng sẽ chạy không thoát, mà em là nhất định phải luyện cú nhảy mới, cho nên còn không bằng bắt đầu sớm một chút, luyện bước nhảy này sớm bước nào hay bước đó, như vậy thì càng có nhiều thời gian dư dả để ổn định lại trước khi bắt đầu Thế vận hội Mùa đông Pyeongchang."
Thẩm Lưu và Trương Tuấn Bảo hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều ý thức được, Trương Giác quyết định luyện cú ngảy mới không chỉ là vì vượt qua nhóm đối thủ của cậu, mà càng là vì muốn đảm bảo thắng lợi của mình tại Pyeongchang.
Mặc dù bây giờ vẫn là mùa giải 2014 – 2015, nhưng Trương Giác cũng đã tính đến chuyện mấy năm sau, cũng đã bắt đầu là công tác chuẩn bị.
Quả nhiên, coi như bề ngoài non nớt, nhưng nếu bàn về sự đắn đo suy nghĩ và ánh mắt lâu giải, Trương Giác tuyệt đối không thua những lão tướng và những huấn luyện viên nổi tiếng.
Lần này Trương Giác không nghỉ ngơi được bao lâu, cậu chỉ dùng hai ngày để điều chỉnh lại trạng thái lệch múi giờ, sau đó hỏa tốc trở lại tập luyện.
Cậu không nghỉ, nhóm huấn luyện viên cũng phải bồi theo, ở trong những ngày đầu năm mới này, Trương Tuấn Bảo không thể không đem Dương Chí Viễn qua để treo người lên cho Trương Giác.
Luyện cú nhảy mới dùng cần trục là thao tác thông thường, nhưng điều đáng tiếc chính là, ông cậu cao 1 mét 7, Thẩm Lưu so với ông cậu chỉ cao hơn một chút, huấn luyện viên Lộc 73 tuổi thì không thể Trương treo Giác lên, cũng chính là bác sĩ Dương đã từng trượt băng đôi mới có thể đảm nhiệm được.
Khi Dương Chí Viễn đến phục vụ Trương Giác, ông cậu liền đi chăm sóc Mẫn San và Sát Hãn Bất Hoa.
Cô bé này cũng đã bước vào giai đoạn dậy thì, nhưng không giống như sự phát triển mãnh liệt của đại sư huynh, Mẫn San gầy gỏ nhỏ nhăn, hầu như không phát triển gì nhiều, dự tính sau khi trưởng thành thì cô bé sẽ không cao hơn 1 mét 55, cho nên những cú nhảy căn bản không bị ném đi, còn có thể nhảy được 3F+3lo, hiện tại nhóm huấn luyện viên đang suy nghĩ cho cô bé thử nghiệm 3A.
Sát Hãn Bất Hoa thì đang luyện nhảy liên tục 3A+3T, cũng bắt đầu tích lũy năng lượng cho cú nhảy bốn vòng, bắt đầu xây dựng cơ bắp và các bài tập trước khác.
Âm thanh té nhào không ngừng vang lên cách đó không xa, mặc dù trước đây Trương Giác lúc tập luyện cũng sẽ ngã, nhưng ngã nhiều lần như vậy, vẫn chỉ khi luyện tập những cú nhảy mới thì mới có.
Tôn Thiên đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Trong mắt ông lộ ra sự thưởng thức: "Rõ ràng đã có thể coi là công thành danh toại, nhưng lại có thể quyết tâm ăn khổ tàn nhẫn đến như thế, thằng nhóc thật không tệ."
Trương Giác từ trên mặt băng bò dậy, nắm cổ áo chui mồ hôi trên khóe mắt, Dương Chí Viễn hỏi cậu: "Em chắc chắn không sử dụng treo người lên nữa sao?"
"Dạ, không làm nữa."
Trương Giác đưa tay ra làm động tác cái kéo.
"Đối với em mà nói, dùng trục là để tìm cảm giác tốt, sau đó chỉ cần thử nghiệm đủ số vòng và tiếp băng là được rồi."
Huấn luyện viên Lộc trầm ngâm chốc lát, trên notebook viết xuống một hàng chữ.
【 trạng thái chập trùng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi cảm xúc, khi có tính chất công kích hung hăng, chất lượng nhảy sẽ cao hơn, nhưng chắc chắn sẽ không vững vàng. 】
Tôn Thiên nói chuyện với ông: "Lộc lão ca, giải vô địch thế giới năm nay tổ chức ở Magic City, là địa bàn nhà mình, trước đó tên của buổi biểu diễn thương mại dựa trên Trương Giác cũng đã được quyết định, gọi là Possibilities On Ice (tính khả thi trên băng), gọi tắt là POI."
"Tổng công ty của nhà đầu tư cho buổi biểu diễn thương mại này cũng ở Magic City, lão tổng của bọn họ đến lúc đó sẽ đến hiện trường xem thi đấu, với hy vọng sẽ thấy được sức hút phòng vé của Trương Giác."
Sứ hút phòng vé của các vận động viên phụ thuộc vào mức độ bán vé vào sân vận động của bọn họ.
Huấn luyện viên Lộc: "Vé vào cửa đã bán hết chưa?"
Tôn Thiên cười hì hì: "Bán hết từ sớm rồi."
Vé của giải vô địch thế giới lần này tối thiểu là 300, tối đa là 3000, nghe đâu vé mở rộng ở vị trí tốt có thể lên tới hơn 8000, với cái giá vé như vậy thì chẳng được coi là rẻ, thế nhưng trong ngày đầu tiên mở bán đã hết sách luôn rồi.
Tôn Thiên nghĩ, người lần này vui nhất hẳn là Liên đoàn trượt băng quốc tế đi, dù sao thì trước đây Liên đoàn trượt băng cũng nhờ vào các nhà tài trợ mà sống sót, thế nhưng nghe đâu bắt đầu từ năm nay, Liên đoàn trượt băng dường như đang tiến gần đến ngưỡng hòa vốn, sư tồn tại của Trương Giác đồng nghĩa với việc thị trường rộng lớn của Thôn Thỏ đã chú ý đến môn trượt băng nghệ thuật.
Xuất phát từ việc coi trọng tiền bạc, bọn họ thậm chí còn cho phép bên phía ban tổ chức của Magic City mời Lukin đến hiện trường chấm điểm, cũng coi như là điều trước nay chưa từng có.
-
Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù mọi người đều nói tuyến tình cảm của tôi không hay, nhưng Nấm ngày trước có nói rõ ràng về tuyến tình cảm, quyển sách này mới chuyển sang dòng cốt truyện (khóc nức nở), chỉ là thiên văn này chủ yếu thiên về nội dung câu chuyện, tuyến tình cảm chỉ là tô điểm, cho nên tôi chỉ dùng một nét bút mờ nhạt để nhấn nhá một chút, rất nhiều chi tiết nhỏ không đủ bắt mắt, dùng những chi tiết nhỏ không đáng chú ý đó để dẫn tuyến tình cảm, tuyến tình cảm cũng là nhẹ nhàng, mà đây là văn thi đấu, Nấm không có dự định dùng tuyến tình cảm lấn át quá đà.
Nếu như tuyến tình cảm nổi bật lên, Nấm lại đào hố mới, để chứng mình rằng mình thực sự có thể viết truyện tình cảm khụ khụ, nhưng bộ này chính là như vậy, sự nghiệp là chính, không chỉ có Tiểu Ngọc muốn trượt băng, Peja cũng phải tiến lên trong y thuật, bọn họ đều có công việc của riêng mình mà.
Chương 163: Ước ao
Trước khi giải vô địch thế giới ở Magic City bắt đầu, nhất ca nhất tỷ của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật dồn dập tiến lên tiếp nhận chỉ tiêu.
Đơn nam và trượt băng đôi, phấn đấu không rơi khỏi hai vị trí đầu trong giải vô địch thế giới năm nay, mà khiêu vũ trên băng và đơn nữ thì phấn đấu lọt vào top 10.
Bởi vì thi đấu ở sân nhà, biểu hiện đó là tuyệt đối không kéo khố, nếu không thì sẽ ném đi thể diện của chính mình.
Trương Giác không có chút áp lực nào gật đầu, không cần biết lãnh đạo giao cho cậu cái chỉ tiêu gì thì cậu cũng muốn đoạt lấy huy chương vàng. Nhóm huấn luyện viên thì lại làm công tác tư tưởng cho cậu trước khi xuất phát, đừng có mà khoe khoang những cú nhảy chưa được tập luyện ổn định, cũng không nên cảm thấy không phá kỷ lục thế giới chính là thất bại, dù sao thì đoàn trọng tài của giải vô địch thế giới rất là xa hoa.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, danh sách trọng tài cho giải vô địch thế giới ở Magic City đã được công bố, điều này trực tiếp gây ra một trận động đất lớn cho toàn bộ giới trượt băng nghệ thuật.
Không gì khác, đội hình này quá thần.
Giang Triều Thăng lần này phụ trách chấm điểm cho khiêu vũ trên băng, cho nên tạm thời không đề cập tới, bên phía đơn nam, người mà mọi người quen thuộc là Lukin thì đừng nói tới, phong cách chấm điểm nghiêm ngặt của ông cũng phải khiến các vận động viên Nga là người nhà của ông cũng phải rùng mình, mà những người có tỳ vết trong kỹ thuật khi nhìn thấy ông thì hận không thể đi đường vòng.
Ngoài trừ ông, còn có nữ sĩ Amano Yumemi đến từ Nhật Bản, nữ sĩ Amamo đã là trọng tài từ những năm 1990, mà trong Thế vận hội mùa đông Nagano, bà đã chấm điểm cho nhất tỷ nhà mình cô cùng tiêu chuẩn, vì vậy cuối cùng nhất tỷ Nhật Bản đã dùng số điểm vi diệu đứng hạng thứ 5.
Ừm, hệ thống tính điểm của trượt băng nghệ thuật hồi đó vẫn là 6.0, hệ thống tính điểm này dựa vào nhiều đánh giá chủ quan của trọng tài hơn là hệ thống tính điểm hiện tại, có thể ra tay cũng nhiều hơn, phàm là tiểu lão thái kia chấm điểm cho người nhà mình du di một chút thì Nhật Bản lẽ ra đã giành được huy chương đồng đơn nữ tại Nagano.
Sau khi xem danh sách trọng tài, các cổ động viên kỳ cựu theo dõi giải vô địch thế giới lần này đã dồn dập bật ngón cái bội phục dành cho ban tổ chức.
Quá ngon, người khác tìm trọng tài đều là những trọng tài rộng rãi đối với tuyển thủ nhà mình, chỉ có đám người này là tìm đến những lão cổ hủ chuyên bới lông tìm vết.
Có người hâm mộ trượt băng đánh giá: Năm nay Thôn Thỏ đã thành lập một đoàn trọng tài cấp thần, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào thì khi đứng trước mặt bọn họ cũng phải run lẩy bẩy.
Chẳng hạn như một sư đệ của Hayato Terakami, khi biết tin nữ sĩ Amano tham gia thì trưng ra vẻ mặt đau khổ.
"Thôn Thỏ có đang nghiêm túc không vậy? Họ thế nhưng gọi Amano qua sao, bọn họ cho là những ngày tháng của đơn nam rất dễ dàng sao?"
Cậu bạn nhỏ cũng có luyện bốn vòng, tập trung vào 4S, nhưng số vòng có chút không đủ, trong giải đấu toàn quốc thì đã bị lão thái thái Amano triệt đến nước mắt lưng tròng, cuối cùng 4S kia vẫn bị rơi xuống thành 3S, khiến điểm cơ bản giảm hơn tận 6 điểm.
Nhìn trọng tài hệ Bắc Mỹ của người ta, khi nhất tỷ Oliver thử nghiệm nhảy 3A trong một giải đấu trong nước, bởi vì năng lực xoay người không đủ, chỉ mới xoay được hai vòng rưỡi đã ngã trên băng, kết quả nhóm trọng tài Đại Nga vẫn cứ là phán định cô gái này là nhảy 3A, sau khi ngã sấp xuống thì trừ 3 điểm GOE, lại trừ thêm 1 điểm từ cú ngã, cũng còn được 4.5 điểm.
Điểm cơ bản của 2A chỉ có 3.3 điểm, nếu như ấn theo quy tắc mà trừ, nhất tỷ bọn họ nhất định sẽ không còn điểm nào hết.
Hayato Terakami nhàn nhạt nói: "Chỉ cần kỹ thuật tiêu chuẩn, đương nhiên sẽ không sợ các trọng tài công chính nghiêm ngặt kia, nếu Thôn Thỏ dám mời những người này, đương nhiên là cũng vì có lòng tin đối với vận động viên của mình."
Hoặc là nói, trên thế giới ngoại trừ Thôn Thỏ, nhà ai khi đăng cai giải vô địch thế giới mà có thể giữ được khí phách "Vận động viên nhà tôi trượt không tốt thì bị trừ điểm cũng xứng đán, chúng tôi sẽ không bơm nước cho anh ấy (cô ấy) đâu" chứ?
Sự tự tin này cũng là do các vận động viên ban cho, càng chính là xuất phát từ trong xương, trong lòng Hayato Terakami vẫn rất bội phục, thời điểm hắn và Ilya quyết đấu kịch liệt, hắn cũng đã phải chịu những thiệt thòi ngầm của trọng tài Nga, giờ nhìn thấy thiên đoàn trọng tài tại giải vô địch thế giới ở Magic City, hắn còn cảm thấy thoải mái trong lòng.
Xem ra thị trường Thôn Thỏ thực sự rất lớn, cho nên mới để cho Liên đoàn trượt băng quốc tế bóp mũi mình công nhận một nhóm người như vậy làm trọng tài, mà cái thị trường này được sinh ra từ sự tồn tại của sức mạnh và vẻ đẹp của Tama-chan, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, tầm quan trọng của khuôn mặt đẹp trai của cậu đối với môn trượt băng nghệ thuật đã nằm ngoài dự đoán của mọi người .
Ạch, dù sao thì hắn, Tama-chan và Ilya đều là những vận động viên có kỹ thuật vững vàng không sợ ánh mắt quyết liệt của trọng tài, các đàn em của bọn họ cũng nên sớm trải nghiệm một trận bị tách nước như vậy từ lâu, cứ luôn được trọng tài làm cho ăn quen, bầu không khí đều sẽ hỏng mất.
Hayato Terakami quay đầu lại hỏi: "Keiko, lần tranh tài này, em sẽ thực hiện 3A sao?"
Shiro Keiko nhún vai: "Đương nhiên không phải, vốn là độ hoàn thành của chiêu đó không cao, chỉ là bởi vì Oliver có 3A, nhưng nếu cô ta có thể tiếp băng, thì cho dù số vòng hụt mất 200 độ thì trọng tài cũng sẽ phán định cú 3A đó, cho nên em mới quyết định cứng cựa hơn, nhưng bây giờ nhóm trọng tài đều là những người rất quyền lực, cho nên em cũng không muốn làm khó cặp chân với tấm eo của mình đâu."
Cô gái nhỏ xoay xoay eo mình một chút, thoạt nhìn tâm tình còn rất tốt, ừm, đây cũng là một người không sợ trọng tài khắc nghiệt.
Trên xe buýt Thôn Thỏ, Trương Giác cũng quay đầu lại hỏi Từ Xước: "Những bước nhảy của em khôi phục đến mức nào rồi?"
Từ Xước nắm tay: "3F+3T đã khôi phục !"
Ở nội dung đơn nữ, việc khôi phục một cú nhảy liên tục 33 cao cấp, thậm chí tính ổn định cao hơn nữa, việc lọt vào top 10 thế giới không phải là vấn đề lớn.
Trương Tuấn Bảo vỗ vai huấn luyện viên hiện tại của đội tuyển tỉnh H, Minh Gia, Minh Gia cũng giơ ngón cái đáp trả, bọn họ đều biết sẽ phải khó khăn như thế nào khi một cô gái có mật độ xương không cao phải thực hiện cú nhảy liên tục 33, không chỉ có vận động viên phải trả giá rất nhiều về việc này, mà ngay cả huấn luyện viên cũng phải đổ rất nhiều tâm huyết.
Hai người hàn huyên vài câu.
Minh Gia: "Ôi trời, tóc tôi bị rụng thiệt nhiều, lúc thường anh thường dùng gì để dưỡng tóc thế? Tôi thấy trong ban huấn luyện của Trương Giác thì anh là người có tóc tai nhiều nhất, mà anh còn lớn hơn Thẩm Lưu đến mấy tuổi lận, cũng phải sắp bốn mươi rồi đó sao."
Trương Tuấn Bảo: "Hả? Tôi không có dưỡng tóc gì? Còn nữa, cái gì mà sắp bốn mươi chứ? Mới 35 tuổi mà đã cho là sắp 40 sao?"
Hai người tan rã trong không vui, một người ngồi tại vị trí cũ, một người khác cọ cọ bên người Thẩm Lưu.
Thẩm Lưu tổng kết lại cuộc nói chuyện của hai người.
"Rõ ràng là không nên nói chuyện tóc tai với sư huynh mà."
Đây không phải tự rước lấy nhục sao.
Bọn họ còn hàn huyên một chút về động tác chân, Trương Giác đã sớm phát hiện Từ Xước đã tiến bộ rất lớn trong mùa giải này, khi ở phân trạm Trung Quốc, cô là đơn nữ duy nhất được đánh giá là có động tác chân cấp 4, sau đó hỏi ra mới biết lúc bình thường khi cô không thể tập nhảy thì chính là cùng với tổ hợp khiêu vũ trên băng tập trượt.
Ừm, có thể hiểu rằng các khóa huấn luyện của cô ấy khác với những người khác, bên nội dung đơn nam, điển hình là Trương Giác thì tập trung vào nhảy, nhưng Từ Xước nhảy quá nhiều sẽ gây ra việc tăng gánh nặng về thể chất, cho nên có ít bài nhảy hơn, tương tự bài tập trượt sẽ tăng lên.
Trương Giác: "Cấp độ bốn của tôi còn chưa ổn định, có đôi lúc động tác chân bị trượt đến mức bó chân, vẫn là phải luyện thêm, thế nhưng một ngày chỉ có 24 giờ, thật không đủ dùng."
Từ Xước ước ao nói: "Em thà rằng chuyên tâm nhảy giống anh, nhảy bốn vòng thật là chói mắt mà."
Trước đây khi cô chưa dậy thì, cô cũng đã từng khiêu chiến cú nhảy bốn vòng, mặc dù cách số vòng đầy đủ còn 200 độ, nhưng nó cũng khiên cho cô có thể ảo tưởng rằng "Tôi có thể làm được", nhưng hiện tại thì ngay cả ba vòng rưỡi cô cũng không thể trông cậy vào.
Sau khi xuống xe buýt, Trương Giác mới vừa bước vào cửa khách sạn, thì thấy Hayato Terakami vẫy vẫy tay với cậu.
"Này, Tama-chan, hắc!"
Trương Giác chạy chậm qua đập tay với hắn một cái: "Ôi chao!"
Hai người đập tay một trận, phảng phất giống như là trẻ con còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, Keiko nhìn bọn họ mà phát nôn: "Có chừng có mực một chút đi, phóng viên Komura đang chụp hình kia kìa."
Trương Giác và Hayato Terakami trăm miệng một lời: "Cứ để cho anh ta chụp."
Từ Xước đi tới vươn tay: "Keiko-chan, chào!"
Keiko lập tức vươn tay: "Ôi chao!"
Sau đó bọn họ đến bữa tiệc, trên thực tế việc các vận động viên có mối quan hệ tốt tụ tập ăn uống trước khi trận đấu bắt đầu là điều bình thường, đi chơi cùng nhau cũng rất bình thường, Trương Giác trước đây không đi nhiều, là vì điều đầu tiên sau khi cậu ra nước ngoài chính là chỉnh lại việc lệch múi giờ, có lúc là vì trạng thái không tốt, cậu cần ít nhất từ hai đến ba ngày để thích ứng, giải trí đương nhiên cũng ít đi.
Nhưng tranh tài ở Magic City, vấn đề lệch múi giờ sẽ không tồn tại nữa, mọi người tổng hợp lại, lần này Nhật Bản là xa hoa nhất, trực tiếp bao một gian phòng lớn, rồi dứt khoát tập trung tại chỗ đó.
Các thành viên của bữa tiệc đều là tuyển thủ trượt băng đơn, bên phía đơn nam này có Trương Giác, Hayato Terakami, Ilya và David, đều là đại lão đời mới, đơn nữ có Keiko, Từ Xước, Serena và Katerina.
Thực ra Choi Jeong Su ban đầu cũng định tới, nhưng hắn bị Yoon Mi Jeong kéo ra ngoài cùng nhau chơi đùa, mà Alex (nhất ca Pháp) thì bị Juventus (nhất ca Cộng hòa Séc) kéo đi, nghe nói là Juventus sắp làm đám cười rồi, hắn hi vọng Alex làm phù rễ cho hắn.
Tất cả họ đều mang theo trái cây và sữa chua Hy Lạp, sữa đậu nành ít béo và những thứ tương tự như đồ uống và đồ ăn vặt, không có rượu hay thực phẩm tràn lan, các vận động viên phàm là có chút tự chủ thì sẽ không động vào những thứ đó, cho dù là một dân tộc chiến đấu như Ilya thì cũng sẽ kiềm chế bản thân mình.
Sau đó David đề nghị bọn họ có thể chơi gọi đồ uống, là một trò chơi trợ hứng uống sữa chua, Trương Giác cho là bọn họ muốn chơi theo kiểu Trung Quốc, vì vậy cũng gật đầu nói được đó được đó, nhưng trên thực tế nhóm vận động viên nước ngoài này nhìn nhận cái trò chơi trợ hứng này hoàn toàn khác với những gì cậu nghĩ.
Trò chơi của bọn họ là "Tôi chưa bao giờ", có nghĩa là nếu một người nói "Tôi chưa bao giờ uống rượu", nếu như những người khác đã làm qua những gì mà người đó đã nói, thì phải tự phạt một ly sữa chua.
Một đám người trẻ tuổi hoặc co quắp trên ghế sô pha, hoặc là trực tiếp ngồi xếp bằng trên đất, sau khi rút thăm, Trương Giác xếp hạng nhất, cậu ho khan một tiếng.
"Được rồi, vậy thì tớ mở màn."
Cậu cầm chai sữa chua lên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Tôi chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương."
Độc thân hai kiếp.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, tại hiện trường chỉ có David và Serena uống sữa chua, những người khác không hề có động tĩnh gì, chuyện này có nghĩa là trong vấn đề FA từ khi sinh ra, những người khác thế nhưng đều giống như cậu.
Tất cả mọi người mang theo vẻ mặt kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.
Ilya trừng Hayato Terakami: Được lắm, thằng nhóc như cậu trước đây còn nói người lạnh băng như tôi khẳng định sẽ không tìm được cô gái nào yêu thích, kết quả chẳng phải cậu cũng độc thân đó sao!
Hayato Terakami trừng lại: Bổn đại gia chính là độc thân đó, rồi sao!
Bọn họ mang theo vẻ mặt hằn học biểu thị: "Tôi không phải là không có ai yêu, chỉ là không muốn nói về nó mà thôi!"
Sau có thậm chí còn nhiều chuyện được xả ra, chẳng hạn như tôi chưa bao giờ hút thuốc, tôi chưa bao giờ xem phim x, tôi chưa bao giờ thi trượt...
Ác nhất vẫn là David, hắn thế như nói một câu "Tôi chưa bao giờ mặc quần áo phụ nữ", ngoại trừ hắn thì tất cả đơn nam đều uống một ly sữa chua.
Sau đó Keiko liền dùng một ánh mắt rực lửa nhìn Trương Giác và Hayato Terakami, cô duỗi tay ra, muốn bọn họ giao ra bức ảnh.
Hayato Terakami xấu hổ kêu lên: "Anh chỉ là lúc học tiểu học diễn Bạch Tuyết trong khuôn viên trường thôi mà, lúc đó không cẩn thận chọn phải vai công chúa, loại chuyện mất mặt này sao anh còn giữ lại ảnh chứ!"
Trương Giác vui vẻ nói: "Ôi chao thật là trùng hợp! Năm đó tớ mặc đồ con gái là vì diễn vai hoàng hậu ác độc trong Bạch Tuyết đó!"
Trương Giác diễn hoàng hậu?
Mọi người im lặng, người này khi còn bé dễ thương như thế nào thì mọi người đều biết, một manh vật như vậy khi mà đứng trước gương nói "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta", dưới đài còn không phải là một đám người cười như mẹ hiền sao?
Hơn nữa cái tên này còn có thể là bán manh rất nhiều trước đó, cho nên rất hào phóng móc điện thoại di động ra cho bọn họ nhìn thấy bức ảnh khi còn nhỏ của mình.
Cậu rất tự hào cho biết: "Khi còn nhỏ tớ rất là xinh đó nha, chỉ cần mặc váy vô là sẽ bị nhầm với bé gái đẹp, còn có con trai cho kẹo ăn đó."
Keiko cười ha ha: "Đừng nói đến con trai, ngay cả con gái cũng thích cậu, lần trước khi được huấn luyện viên dẫn đi chào cô Amano, đồ trang trí trên chùm chìa khóa của bà ấy chính là cá sấu nhỏ nha, hơn nữa tớ có thể khẳng định đó là hàng xịn."
Trương Giác khiếp sợ: "Thiệt hay giả? Trước đó khi tớ đến quầy hàng trong khách sạn mua nước, tớ có gặp nữ sĩ Amano, bà ấy thiệt gầy, mà lại nói tiếng Anh kiểu Nhật nên nhân viên nghe không hiểu, tớ liền tiến lên hỗ trợ làm phiên dịch, kết quả sau khi bà ấy thấy tớ thì hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi ."
Cậu còn cho rằng nhân duyên giữa mình và trọng tài rất tệ, ngoại trừ nữ sĩ Salana nổi tiếng với gu thẩm mỹ cao và thích ngoại hình của câu thì cũng chỉ có lão đại thúc Lukin là chịu nói chuyện với cậu, trong trận chung kết lần trước, vị đại thúc kia còn đến chụp ảnh chung với cậu, nói rất nhiều điều, tổng kết lại chính là kỹ thuật của cậu chính là ánh sáng chính đạo, phải tiếp tục duy trì.
Keiko nghĩ thầm, đây không phải là do sắp bắt đầu thi đấu, lão thái thái người ta muốn tránh hiềm nghi sao, bà đối với những vận động viên Nhật Bản khác còn trưng vẻ mặt thúi hơn, nhưng có thể không phải là bà không thích bọn họ.
Trương Giác sợ rằng không biết, trong mắt những vị trọng tài nổi tiếng công chính nghiêm minh kia, cậu chính là một vận động viên xuất sắc cấp sách giáo khoa với kỹ thuật lương tâm.
Magic City cố ý mời một nhóm người như vậy đến, trên thực tế cũng là đảm bảo một hoàn cảnh chấm điểm tốt nhất cho Trương Giác mà vẫn đảm bảo sự công bằng.
Trượt băng nghệ thuật Thôn Thỏ có ít giao thiệp và mối liên hệ với ISU, có thể làm đến bước này, chắc chắn những nhà lãnh đạo trong Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ cũng đã phải tốn rất nhiều tâm tình, Tama-chan quả nhiên là bảo bối được cả thôn phủng trong lòng bàn tay mà.
Thân là nhất tỷ chậu rửa chân, Keiko đã từng bị kìm kẹp và thường xuyên phải tham gia nhiều buổi biểu diễn thương mại trong mùa giải nghỉ ngơi, bị công ty đại diện cầm bó lớn nhét vô, trong lòng cô thở dài.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Hiệu ứng cánh bướm do Trương Giác —— Keiko bị chấn thương.
Trong thời không khi Trương Giác không dấn thân vào con đường trượt băng nghệ thuật, không có thiên đoàn trọng tài cấp thần trong giải vô địch thế giới ở Magic City, để đối đầu với Oliver, Keiko không thể không mang chấn thương ép buộc mình nhảy 3A còn chưa ổn định, dẫn đến việc chấn thương tăng thêm, cũng để lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc đời sự nghiệp.
Về phần hiện tại, thiên đoàn trọng tài sẽ không lưu tình với bất cứ người nào, những vận động viên giỏi sẽ thở phào nhẹ nhõm, dù sao bọn họ cũng đủ số vòng, kỹ thuật quy phạm, dưới tình huống chấm điểm công chính, bọn họ ai cũng không sợ.
Chương 164: Giả thuyền
Vào ngày diễn ra trận đấu, rất nhiều người hâm mộ trượt băng đã đến nhà thi đấu thể thao Đông Phương ở Magic City từ sớm, lúc này chính là cuối tháng 3, thời tiết so với thời điểm lạnh nhất thì ấm hơn một chút, một số cổ động viên đã đến chờ trong lối đi cho tuyển thủ.
Trương Giác đeo túi xách, mang theo chiếc hòm kéo xuống xe, Trương Tuấn Bảo phía sau cậu hỏi huấn luyện viên Lộc: "Cần dìu không ạ?"
Huấn luyện viên Lộc hào khí ném cây gậy vào lồng ngực Thẩm Lưu: "Không cần, ta tự mình xuống."
Sau đó ông tự mình lưu loát xuống xe, mọi người sau khi nhìn thấy cảnh này thì cũng hiểu, từ sau khi huấn luyện viên Lộc thành công giảm mỡ, không chỉ có sắc đẹp khôi phục đến trình độ thâm thúy của một soái gia gia, mà ngay cả sức khỏe cũng tăng lên đến trình độ có thể đi bô 3km, trước đây ông cụ dùng gậy như một nhu cầu hàng ngày, nhưng giờ đây ông chỉ dùng gậy khi đánh mông cá sấu.
Dù sao thì người ta cũng từng là một vận động viên chuyên nghiệp khi còn trẻ, nên nền tảng thân thể cũng rất tốt.
Tôn Thiên đi bên cạnh bọn họ nói: "Chờ đến tháng 7 năm nay, chúng ta sẽ bỏ phiếu ở Kuala Lumpur, Malaysia để xác định địa điểm tổ chức Thế vận hội mùa đông năm 2022, Bắc Kinh và Trương gia khẩu sẽ cùng nộp đơn."
Trương Tuấn Bảo bấm ngón tay tính toán: "Năm 2022, Trương Giác của chúng ta đã 24 tuổi, à, còn 4 tháng nữa là 25 rồi."
Nhưng mà nếu trạng thái được duy trì tốt thì cũng không phải là không kiên trì được đến mức độ này, nhưng mà chuyện này cũng quá xa vời, ai có thể nói trước được rằng 7 năm sau đó, trượt băng nghệ thuật sẽ phát triển thành dạng như thế nào chứ.
Dù sao thì tại chu kỳ Vancouver có thể giành được huy chương vàng Olympic ngay cả khi không có cú nhảy bốn vòng, còn hầu hết nội dung đơn nam tại chu kỳ Sochi thì có một lần nhảy bốn vòng, nhưng giờ đây ba chàng kiếm khách mới đang tranh nhau chinh phục cú nhảy bốn vòng mới, đại chiến bốn vòng nhảy đang ở trước mắt.
Tôn Thiên thở dài: "Bảy năm sau đó, tiểu tử cậu đã 43 tuổi, thật tò mò không biết khi đó cậu có dáng vẻ gì, cũng không thể vẫn còn có thể giả mạo sinh viên đại học nữa, tóc tai hẳn là cũng sẽ rụng bớt so với bây giờ."
Trương Tuấn Bảo nghe ra vị huấn luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia này đang ghen tị với mình.
Hắn ở trong lòng lắc đầu, aizz, thói ghen tị của đàn ông thật xấu xa
Trương Giác chậm rì rì bước đi theo đội, qua một chập, phía sau truyền đến âm thanh dồn dập của bước chân, như là giày boot giẫm trên đất, nhất tỷ Oliver nước Mỹ mang một đôi giày da mũi nhọn nhanh chóng lướt qua cậu, sắc mặt không quá tốt.
Thẩm Lưu nhỏ giọng nói thầm với Trương Giác: "Trước khi giải vô địch thế giới bắt đầu, bên Liên đoàn trượt băng nước Mỹ có liên lạc với chúng ta, nói là vào mùa giải nghỉ ngơi muốn để Oliver tới đây giao lưu học tập."
Cô gái 15 tuổi bắt đầu trổ mã, Liên đoàn trượt băng Mỹ muốn đưa người tới để vượt qua rào cản phát triển, việc này nhắc tới cũng không phải là ngẫu nhiên, một người mới bắt đầu luyện 3A, kết quả lập tức dậy thì, quả thực là khiến cho người ta hoài nghi có phải là mang huyết thống châu Phi không.
Trương Giác à một tiếng: "Nhưng mà cơ hội vượt qua rào cản phát triển cũng đâu cao, bọn họ làm như vậy giống như là chúng ta là một vị thần giúp mọi người vượt qua rào cản phát triển vậy á."
Lỡ đâu không thành công, chẳng lẽ là nói ông cậu không gánh nổi nồi ne?
Thẩm Lưu híp mắt: "Cho nên giám đốc Tôn còn đang đàm luận, nếu quả thực đối phương muốn đẩy nồi cho chúng ta, người này không thể nhận."
Thực lòng mà nói, năng lực bò ra khỏi hồ của Trương Giác và Từ Xước cũng có chút gì đó liên quan đến tư chất của chính họ, bởi vì bọn họ có nền tảng tốt, khi nhảy lên chưa bao giờ ăn cắp số vòng hay lưu vòng, thậm chí còn có thể trì hoãn xoay người, làm cái gì cũng đều vững chắc, nên lúc khôi phục lại cũng tương đối dễ dàng.
Oliver có quá nhiều tỳ vết kỹ thuật, coi như là nhảy ba vòng, cô đều có thể xoay nửa vòng trên mặt băng rồi mới nhảy lấy đà, ăn cắp số vòng cực kỳ nghiêm trọng, sau khi dậy thì thì trong cú nhảy liên tục cô cũng có thể ngã trong hai vòng rưỡi, cho nên Tôn Thiên mới giữ lại tâm nhãn, bây giờ còn đang cùng bên kia đánh thái cực quyền.
Nghĩ như vậy, Keiko cũng đã vượt qua giai đoạn dậy thì, nhưng kỹ thuật của cô không chỉ không bị ném đi, nghe đâu còn không lui mà tiến tới bắt đầu luyện 3A, Trương Giác nhớ tới bông hồng của Trương môn nhà mình —— Mẫn San.
Bàn về thiên phú và phân bổ thuộc tính, hai cô gái này thực sự khá giống nhau, chính là Từ Xước trước khi dậy thì cũng gần giống như Kanoko, mà San muội nhà cậu vẫn còn đang hỗn tạp trong tổ thiếu niên, nhưng mà bởi vì luyện được 3lz+3lo, cho nên năm nay cô đã càn quét khắp nơi ở tổ thiếu niên.
Tại giải Grand Prix, Mẫn San bởi vì bước nhảy chưa ổn định nên chỉ giành được huy chương bạc, nhưng chờ khi bước nhảy ổn định lại, ban huấn luyện dự định để cô giành huy chương vàng tại giải vô địch thiếu niên thế giới, thậm chí ngay cả biểu diễn trượt băng cũng mời cựu huyền thoại đơn nữ Thôn Thỏ nhất tỷ Trần Trúc biên đạo.
Sát Hãn Bất Hoa cũng chuẩn bị tiếp tục đi tranh vàng, phấn đấu bước lên đài tổ thiếu niên giống như sư huynh mình, nhưng mà có Chiba Takeshi cùng với hai ngôi sao người Nga ngăn cản, cho nên độ khó khi cạnh tranh của hắn cũng không hề nhỏ.
Sau khi đến nơi, Trương Tuấn Bảo trải thảm yoga, Trương Giác đứng một bên, trước tiên khởi động vai cổ một chút, tiếp theo là chân, đầu gối, mắt cá chân và các khớp khác, cuối cùng là động tác duỗi người trên thảm tập yoga.
Trương Tuấn Bảo ném một sợi dây thun lên người cậu: "Kích hoạt nhóm cơ bắp một chút."
Trương Giác quàng dây thun quanh mắt cá chân, nằm nghiêng nhấc chân, Hoàng Oanh thì đứng một bên thổi bong bóng, Trương Giác nhìn cô, không hiểu hỏi Quan Lâm.
"Tiểu Oanh đang làm gì thế?"
Quan Lâm cười khổ: "Không phải trước đó em ấy bị ngã hai lần khi tập quăng người bốn vòng sao? Lúc đó tớ không có tiếp em ấy kịp, khiến em ấy bị thương nặng, có lúc trong khoang bụng rất đau, luyện thổi bong bóng có thể giúp em ấy giải tỏa một chút."
Hắn vừa nói vừa cho thêm bột giảm đau và bột vitamin vào trong đồ uống thể thao, sau khi pha xong thì gọi Hoàng Oanh đi uống, rất giống như một vị cha già lo lắng cho con nhỏ.
Độ nguy hiểm của bạn nữ trong trượt băng đôi rất cao, bởi vì vào thời điểm luyện quăng nhảy, các cô sẽ bi tốc độ cao hất tung lên, sau khi xoay người trên không trung thì tiếp băng, một khi trục tâm của bạn nam khi quăng không đúng, các cô có thể bị chấn thương.
Trương Giác lúc trước nghe Ilya nhiều chuyện thì biết rằng có một cặp đôi trượt băng Nga có mối quan hệ không tốt, bạn nam cố tình ném bạn nữ xuống đất, cuối cùng bạn nữ bỏ ban nam kia, quay sang tìm một người trẻ tuổi tốt tình, đồng thời tự mình bỏ tiền trả phí huấn luyện cho bạn nam, để đảm bảo đối phương hoàn toàn phù hợp với mình trong thi đấu.
Ừm, bởi vì sự khan hiếm của các bạn nam giỏi, cho nên trong giới trượt băng đôi quốc tế không thiếu tình huống bạn nữ bỏ tiền bao bạn nam.
Ngoại trừ việc huấn luyện, những đứa trẻ ngoan như Quan Lâm, Khương Tú Lăng cũng sẽ chủ động nhìn chăm chú bạn gái mình tập luyện, cũng sẽ dạy thêm cho đối phương, bọn họ là những bạn nam đỉnh cấp trong toàn bộ giới trượt băng đôi.
Giang hồ nghe đồn, Hoàng Oanh có thể tự mình nhận được giấy báo nhập học của Đại học tỉnh J thay vì sự tuyển sinh đặc biệt, thì công lao của Quan Lâm là không thể thiểu, cho nên sau này khi Hoàng Oanh kết hôn với Quan Lâm, trước khi Trương Giác trọng sinh thì đứa con thứ hai của hai người đã có thể bước đi rồi.
Trong cái giới trượt băng nghệ thuật mà cứ gặm cp nào là chìm thuyền, hai người này là cp hiếm hoi chạy đến điểm chung sau khi hoạt động, người khác là xào cp, hai người này là trai gái có đủ.
Trương Giác vò đầu: "Ôi chao, thổi bong bóng cơ thể giúp cho vết thương ở bụng sao?"
Quan Lâm: "Không biết, cậu thử thử xem."
Nói xong, hắn ném một quả bóng bay nhỏ về phía Trương Giác, 10 giây sau, một tiếng bùm vang lên trong phòng làm kinh động đến tất cả mọi người, Trương Giác thật xấu hổ chắp hai tay trước ngực lộ ra biểu tình áy náy.
"Thật xin lỗi, hồi nãy thổi bóng bay mạnh quá."
Trương Tuấn Bảo: "Con tính toán dung tích phổi của mình chút đi, lúc thổi bong bóng thì nên kiềm chế một chút, đừng có làm một hơi thổi to đùng lên."
Nói thì nói như thế, cho dù coi như Trương Giác không bực bội thổi bể bong bóng, thì những người lén lút chú ý đến cậu cũng không ít.
Phải biết rằng phòng khởi động của cuộc thi quốc tế kiểu này cũng được quay bằng camera, như video khởi động của Trương Giác thậm chí còn được người hâm mộ trượt băng tổng hợp lại rồi đăng lên internet, lượng chia sẻ vẫn còn rất nhiều.
Mà trước khi đến hội trường thi đấu, Trương Giác đã nhuộm tóc.
Thiếu niên có mái tóc màu đỏ, nhưng lại không hề có chút hương vị smart* nào, trái lại thoạt nhìn cực kỳ tự nhiên, giống như mỹ thiếu niên từ nhị thứ nguyên bước vào thế giới hiện tại, nơi khóe mắt có phấn mắt màu xanh biếc, thậm chí còn có chút highlighter, khiến đôi mắt đã đẹp đẽ lại càng thêm hút hồn, đôi môi cũng hồng hào.
*Nguyên văn:杀马特:giống HKT vậy á.
Chờ cảm giác cơ thể nóng lên, Trương Giác đeo tai nghe, một bên nghe nhạc thi đấu, một bên thực hiện mấy động tác vũ đạo tango.
Lúc này phần lớn khán giả cũng đã ngồi vào chỗ của mình.
Trần Tư Giai ngồi xuống với một người bạn cùng lớp, các cô đều là người hâm mộ trượt băng, bởi vì có tiếng nói chung trong môn trượt băng nghệ thuật nên họ trở thành bạn tốt, trước khi bắt đầu trận tranh tài này, các cô đã cùng nhau bắt tay cướp vé trên trang web chính thức, sau đó sử dụng số tiền kiếm được lúc nghỉ đông mua vé, nhưng mà xuất phát từ một loại tâm tư vi diệu, Trần Tư Giai cũng không nói với bạn mình chuyện cô và Trương Giác từng là bạn cùng lớp.
Nghĩ đến Trương Giác, Trần Tư Giai lại lâm vào trầm tư, nói đến, đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy Trương Giác, hình tượng của cậu càng ngày càng xa rời hình ảnh dễ thương chính trực trong ký ức của cô, đặc biệt là bài thi ngắn《 Moulin rouge 》năm nay, Trương Giác rất dứt khoát thể hiện hình ảnh một vưu vật tóc đỏ.
Vị bạn học từ trong ba lô lấy ra một chiếc mũ siêu điệp viên heo, lại lấy quạt tròn ra, cuối cùng lấy ra một tấm giấy cáctông vẽ Trương Giác của Moulin rouge đặt trên đùi.
"Giai Giai, nội dung mở màn ngày hôm nay là gì vậy?"
Trần Tư Giai phục hồi lại tinh thần: "Đầu tiên là bài thi ngắn của nội dung trượt băng đôi, sau đó mới tới đơn nam."
Vị bạn học ồ lên một tiếng, lật tấm giấy cáctông lại, mà mặt trái của tấm giấy cáctông là bản vẽ Q Quan Lâm nâng đầu nhỏ của Hoàng Oanh.
Vị bạn học này chính là một bậc thầy vẽ hoạt hình trong truyền thuyết, mà cô là một fan cuồng nhiệt của trượt băng, cô ấy vẽ hình vận động viên trượt băng mà cô yêu thích, sau đó dưới tình huống có tiền cô sẽ theo đuổi các buổi thi đấu or biểu diễn thương mại trực tiếp của họ.
Trần Tư Giai cũng từ trong ba lô của mình lấy ra hai con thú bông Hoàng Oanh.
Một lúc sau, nhóm trượt băng đôi đầu tiên bắt đầu, trong đó thành tích tốt nhất thuộc về đôi tân binh người Kazakhstan, bạn nam 18 tuổi, bạn gái 15 tuổi, cả hai đều rất trẻ, 《 Romeo và Juliet 》vừa đẹp vừa ngọt ngào, dù độ khó kỹ thuật không cao nhưng đã chiếm được tình cảm của đông đảo người hâm mộ trượt băng.
Trần Tư Giai chống hai tay ôm má, lộ ra nụ cười mẹ hiền: "Thật là một cặp đôi đáng yêu nha, quả nhiên loại đề tài Romeo và Juliet là phù hợp nhất cho cả nam và nữ."
Trương Giác nhìn TV trong hậu trường, quay đầu hỏi Yoon Mi Jeong: "Cái biên đạo đó hình như mô phỏng theo cảm giác của các cậu."
Mi Jeong: "Bởi vì bọn họ trong lúc biên đạo đã có hỏi qua tụi tớ đó."
Cô nhắc nhở bạn tốt: "Đừng có ship cặp đôi này nha, bạn nữ là đồng tính, em ấy không thích con trai."
Trương Giác bừng tỉnh: "Há, thuyền giả à, cảm ơn đã nhắc nhở."
Thực ra nếu Yoon Mi Jeong không nhắc việc này thì cũng chẳng sao, bởi vì cho tới nay Trương Giác chỉ ship qua hai cặp cp, một là Yoon Mi Jeong và anh Mong Seong của cô ấy, cặp đôi khác chính là hai đồng đội tốt của Trương Giác, tổ hợp Hoàng Oanh Quan Lâm.
Sau đó lạch cạch một tiếng, mọi người quay đầu, nhìn thấy bình nước của Hoàng Oanh rơi trên mặt đất, cô gái nhỏ rung rung nước mắt, run rẩy hỏi: "Cặp đôi này... Là giả sao?"
Quan Lâm lúng túng ho khan một tiếng: "Oanh Oanh từ khi bọn họ còn ở tổ thiếu niên thì đã bắt đầu ship cp rồi."
Trương Giác: "..."
Hoàng Oanh, không phải tớ nói cậu rồi sao, cậu ship nhiều như vậy mà thuyền nào cũng chìm, có thể thấy được cậu chính là người đục thuyền đó, sao mà còn chưa tiếp nhận bài học chứ!
Chương 165: Phất tay
"Đài truyền hình trung ương, đài truyền hình trung ương, đây là giải vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới năm 2015 tại Màic City, những gì đang diễn ra là nhóm thi đấu cuối cùng của nội dung trượt băng đôi, chúng ta có thể nhìn thấy Hoàng Oanh và Quan Lâm của nước ta đang có trạng thái rất tốt."
Nhiều người hâm mộ trượt băng chú ý đến tổ hợp tuyển thủ này trong nửa đầu mùa giải đã tỏ ra rất phấn khích.
Không khoa trương khi nói rằng, năm nay không chỉ có Trương Giác tạo ra náo động lớn tại trận chung kết, trượt đến vị trí phong thần, mà tổ hợp Hoàng Quan cũng không kém cạnh bao nhiêu, đặc biệt là sự lựa chọn ca khúc năm nay của họ, so với sự nhất quán trong việc "Lựa chọn ca khúc và không bao giờ bị lật xe" của Trương Giác còn thần kỳ hơn.
Bài thi ngắn của họ là ca khúc《 Boyfriend 》của Justin Bieber.
Nói chung, đừng thấy Hoàng Oanh chèo cp nào là cp bị lật xe, nhưng thực tế người nào gặp cp của bọn họ cũng bay lên, hai thiếu nam thiếu nữ khoác trên mình bộ trang phục biểu diễn mang phong cách thời thượng thanh xuân đứng trên băng, hiện ra một câu chuyện tràn ngập vị thức ăn cho chó.
Theo như lời của Trương Giác chính là: "Bài thi ngắn của hai người năm nay, chó nhìn cũng phải chảy nước miếng."
Ship cp là thao tác phổ biến trong trượt băng nghệ thuật, năm đó tổ hợp GG giành cú đúp Olympic của Erros cũng được rất người fan hâm mộ ship cp, mà trước mắt tổ hợp Hoàng Oanh Quang Lâm cũng tiêu thụ một lượng lớn thức ăn cho chó trong làng trượt băng nghệ thuật.
Huấn luyện viên Mã nhìn bóng lưng của họ mà đầy mặt vui mừng: "Thật khó cho Hoàng Oanh khi phải ở hậu trường lâu như thế, sau khi vào trận nhì trạng thái của con bé thật tốt."
Trương Tuấn Bảo: Đây chính là một trái tim lớn khác sao?
Trước đây, việc lựa chọn ca khúc của các tuyển thủ Thôn Thỏ có thể được chia thành hai loại, hoặc là tỏ lòng thành kính với các vị tiền bối, hoặc là trượt《 Madama Butterfly 》,《 Turandot 》 hoặc các bản nhạc phương Đông khác mà người phương Tây có thể chấp nhận.
Nhưng mấy năm gần đây, mọi người đã nới lỏng việc chọn ca khúc, một số vận động viên trẻ sẽ trực tiếp lựa chọn nhạc phim mà họ yêu thích, bởi vì có câu chuyện của bộ phim làm nền tảng, cho nên trong phương diện tìm cảm xúc sẽ dễ dàng hơn, còn có thể dứt khoát đem âm nhạc trong anime mà mình yêu thích lên đấu trường.
Mà việc những bản tình ca nổi tiếng gia nhập vào đại gia đình trượt băng nghệ thuật là chuyện rất đương nhiên.
Mặc dù Trương Giác là kiểu người dũng cảm sáng tạo, nhưng trong mùa giải mở màn cho việc lựa chọn ca khúc có lời này, cậu là một trong những vận động viên hàng đầu hiếm hoi hoàn toàn không lựa chọn dòng nhạc có giọng hát.
Cậu chống cằm, lẩm bẩm: "Thoạt nhìn cũng hay ho đó chớ, hay là vào mùa giải tiếp theo mình cũng lựa chọn nhạc có giọng hát đi ta?"
Nếu không thì viết một ca khúc tiếng Anh cho ban nhạc Chu Tước hay Địa Long thử xem?
Cách đó không xa truyền đến một tiếng nhạc, Trương Giác quay đầu, nhìn thấy Hayato Terakami và Keiko đang chơi game bằng điện thoại di động.
Cậu đi đến hỏi: "Nhạc nền của trò chơi này nghe quen quen, Hayato, đây là nhạc nền cho tiết mục của cậu đúng không?"
Hayato Terakami nhấc tay: "Ừm, năm nay bản nhạc thi đấu của tớ chính là xuất phát từ trò chơi này, đoạn này là phối nhạc hàng ngày của Honmaru, chính là phần tương đối êm diệu trong ca khúc thi đấu của tớ, cho nên trước khi trận đấu bắt đầu tớ chơi game một chút để tìm lại cảm giác."
Bởi vì hắn yêu thích trượt trên nền nhạc truyền thống của nước mình, cho nên loại âm nhạc trong game mang phong cách cổ điển Nhật Bản đã trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn.
Trương Giác quay đầu hỏi Keiko: "Keiko cũng chơi trò chơi này sao?"
Keiko liên tục xua tay: "Tớ không rảnh để chơi game nha, Hayato mới là mọt game đó, chỉ là tớ là người có số may, cho nên giúp Hayato rút thẻ mà thôi."
Hayato Terakami lộ ra biểu tình bi thương: "Tất cả những con dao cấp bậc năm hoa trong lều dao của tớ đều được rút ra nhờ sự trợ giúp của em ấy."
Keiko thì lại nói: "Bởi vì hồi trước tớ đã bị người ta chụp một bức ảnh hỗ trợ rút thẻ, người khac còn cho rằng tớ là một fan hâm mộ của trò chơi này, kết quả hiện tại công ty game còn tìm tới cửa, bảo là muốn là một bộ anime dựa trên trò chơi này, kêu tớ đi làm đại sứ quảng bá đại ngôn, mà, cũng coi như là chuyện tốt đi."
Bởi vì bề ngoài xuất sắc cùng với thành tích chân thực, Keiko thành công lọt vào bảng xếp hạng nữ nghệ sĩ nổi tiếng Nhật Bản của năm nay, thậm chí còn xếp vị trí thứ tư, có thể thấy được độ nổi tiếng cao như thế nào.
Hayato Terakami nghe vậy lộ ra biểu tình quỷ dị: "Nhưng mà bọn họ muốn em mặc quần áo cos phù thủy vũ trụ, còn hát những bán manh trước một đám otaku."
Keiko bật ngón cái: "Chỉ là bán manh mà thôi nha, đối với em thì không thành vấn đề! Hơn nữa em đã bắt đầu học thanh nhạc rồi! Chỉ cần có thời gian thì sẽ đi karaoke tập hát nha!"
Hayato Terakami: "Em không cảm thấy cái để đám otaku kia hét vào mặt em cổ vũ là rất ngu sao?"
Keiko liếc mắt với hắn một cái: "Anh đang nói cái gì thế, cổ vũ chính là phong cách giải trí của bọn họ, cos bán manh chính là phong cách kiếm tiền của em, em nghèo như vậy, có thể kiếm tiền là chuyện tốt rồi!"
Mặc dù cô không nghèo chút nào, nhưng đối với Keiko-chan, người đang phải chịu áp lực cuộc sống và nghĩ rằng cô ấy có trách nhiệm hỗ trợ gia đình, cô cho rằng để kiếm tiền, cô có thể lịch sự và thân thiện với các quan chức trượt băng nghệ thuật Nhật Bản cố tình gây sự, cũng có thể xoay trái xoay phải trong tầm tay của nhà tài trơ, cho nên cô đối với việc bán manh với otaku là không thành vấn đề.
Cũng là vì cuộc sống thôi.
Cô thực tế đến mức khiến Trương Giác cũng phải sản sinh cảm giác cộng hưởng mạnh mẽ với cô ấy: "Đúng vậy, cuộc sống là quan trọng nhất ."
Hayato Terakami: "... Hai người rõ ràng là những vận động viên đỉnh cao ở những nội dung đơn nam và đơn nữ, vị trí của bản thân trong xã hội cũng rất trâu bò, Keiko thì thôi đi, chẳng lẽ Tama-chan không phải là máu trên đầu quả tim của Liên đoàn trượt băng nước cậu sao?"
Trương Giác thở dài: "Coi như là máu trên đầu quả tim, thì cũng phải còng lưng trả góp tiền mua nhà nhà."
Đời trước cậu sợ nghèo mà.
Đáng tiếc số mệnh của cậu đã chú định là không được chơi bất kỳ game rút bài nào, dù sao kể từ khi trọng sinh, cậu luôn thấy vận may của mình đang trong trạng thái quỷ dị, ngay cả Tần Tuyết Quân ở phương diện này cũng không sánh bằng cậu, nếu không thì Trương Giác rất muốn hỏi xem cái trò chơi đao kiếm này có cần một soái ca cos một thanh kiếm suất khí không.
Cậu thực sự tình nguyện cos, nếu như trò chơi mà cậu thích ra mắt đúng thời hạn vào ba năm sau, Trương Giác cũng sẽ nhờ Bạch Tiểu Trân đi hỏi một chút có cần người phát ngôn hay không.
Trong khi bọn họ tán gẫu, bài thi ngắn trượt băng đôi kết thúc, Hoàng Oanh, Quan Lâm tạm thời xếp vị trí đầu tiên.
Sau khi cuộc tranh tài của các vận động viên kết thúc là có thể lấy một bảng điểm nhò, trên đó ghi chi tiết về điểm số mà bọn họ giành được, Trương Giác đến gần nhìn một chút, phát hiện bọn họ mặc dù có thể dùng lợi thế 4 điểm giành được ngôi đầu bảng, chủ yếu là tại phương diện GOE chiếm cứ cực lớn.
Hoàng Oanh lắc lắc bảng điểm nhỏ của mình: "Dù sao thì chất lượng giơ cao cao của tụi tớ là tốt nhất trên thế giới, hơn nữa lực cánh tay của Lâm ca rất lớn, lần này cú quăng nhảy của tụi tớ cũng là cao nhất."
Quan Lâm xoa đầu cô: "Thực ra thì lúc quăng 3F thì trục tâm có không được thẳng, cũng may lúc tiếp băng em cứu về được, không hổ là bạn nữ đồng hành số một thế giới."
Hoàng Oanh nghe vậy ngẩng cao đầu, hai tay chống nạnh ưỡn ngực.
Trương Giác nắm lấy một lọn tóc nhỏ trên trái, cảm thán: "Chấm điểm công bằng là tốt rồi."
"Đúng vậy đó."
Các đồng đội tốt của cậu cũng dồn dập gật đầu, phái thực lực thích nhất kiểu chấm điểm này nhất, vừa vặn, đội tuyển quốc gia Thôn Thỏ cũng là một nhóm phái thực lực.
Đến phiên bắt đầu thi đấu nội dung đơn nam, trên sân có không ít fan thu lại biểu ngữ cổ động phiên bản Q của Quan Lâm nâng tiểu Hoàng Oanh, sau đó lấy ra biểu ngữ rạp chiếu phim của Trương Giác.
Trần Tư Giai cùng với bạn học của mình mở tấm biểu ngữ ra, cô mới phát hiện trên tấm biểu ngữ không chỉ có Trương Giác mặc trang phục biểu diễn Moulin rouge được vẽ bằng tay, bên cạnh còn có năm ký tự lớn —— Trương Giác đại mỹ nhân.
Mà cô gái ở bên cạnh bọn họ giơ một tấm biểu ngữ là một chú cá sấu anime khoác trên mình trang phục biểu diễn là cây sinh mệnh, bên cạnh là bốn chữ lớn —— mặt đẹp dáng chuẩn.
Trần Tư Giai lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi cô bạn của mình: "Các cậu có thương lượng trước đó à?"
Cô bạn mờ mịt lắc đầu: "Không có đâu, tớ vẫn luôn ngụp lặn trong tổ chức, thời gian login cũng không nhiều, trước đó cũng không nói với bất kỳ ai tớ làm biểu ngữ kiểu gì."
Sau đó bọn họ nhìn thấy Trương Giác vén mành lên, bước ra từ lối đi tuyển thủ, trên người cậu khoác một chiếc áo khoác thể thao màu đỏ và trắng, trước ngực là một lá cờ đỏ, một tay đút túi, một cái tay khác cầm quả chuối, những khán giả mắt sắc nhìn thấy người này cắn xuống một phát, để lại một vòng tròn màu đỏ trên thịt chuối.
Cô ban học thở dài: "Ai nha, son môi của cậu ấy phai màu rồi."
Trương Giác cũng bị huấn luyện viên nhắc nhở về vấn đề này, cậu bối rối một chút, sau đó người này trực tiếp dùng ngón trỏ cắt đứt quả chuối, sau đó lấy ra một tờ giấy dùng sức chà xát lên miệng mấy cái, được rồi, màu đỏ còn lại trên miệng cũng mất luôn, rồi có một cô gái mang khẩu trang nằm úp sấp lên lan can hét lên mấy câu, đem một thỏi son tint ném qua.
Kanoko: "Tama-chan, dùng son tint này của tớ nè, màu sắc và độ bóng cho miệng giống với cậu đó, hơn nữa không phai màu!"
Trương Giác cảm kích phất tay với cô: "Arigatou, Kanoko-chan."
Loại gậy chống của huấn luyện viên Lộc là loại có thể gấp lại, lúc mở ra là một chiếc ghế đấu hình tam giác, ông mở chiếc ghế đẩu ra rồi để Trương Giác ngồi lên, ông cậu thì cẩn thận son môi cho cậu.
Thẩm Lưu nhắc nhở: "Không được ăn cái gì nữa, muốn ăn thì thi đấu xong rồi ăn."
Trương Giác: "Ồ."
Sau khi cuộc tranh tài của nhóm áp chót kết thúc, người xếp hạng thứ nhất chính là nhất ca người Pháp Alex, hắn đã hoàn thành được cú nhảy 4T và 4lz trong thi đấu, mặc dù bị ngã 4lz một cách đáng tiếc, nhưng bởi vì đã đủ số vòng, cho nên sau khi trừ điểm GOE và điểm bị ngã, hắn vẫn còn 8.6 điểm.
Trương Giác trước khi lên đấu trường xòe lòng bàn tay ra với hắn: "Cú nhảy mới của cậu rất tuyệt."
Alex cùng cậu high five: "Bởi vì tớ không cam lòng thua cậu mà."
Trình tự xuất hiện nhóm đơn nam cuối cùng tại giải vô địch thế giới là: Trương Giác (Trung Quốc), Rojas (Tây Ban Nha), David (Bỉ), Ilya Nnga), Kelsen (Canada), Hayato Terakami (Nhật Bản).
Trong đó Rojas là người đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng điểm Grand Prix trước đó, tiếc rằng hắn đã bỏ lỡ trận chung kết do chênh lệch 2 điểm, đồng thời hắn cũng là nhất ca của Barcelona, Tây Ban Nha, nơi tổ chức trận chung kết là người cuối cùng được mời tham gia chương trình biểu diễn trượt băng nghệ thuật.
Hắn là một thiếu niên 19 tuổi, nghe đâu cũng là một công tử con nhà giàu mới lên cấp trong giới, sự nhiệt tình khi tán gái không thua gì McQueen, nhưng bởi vì thành tích và ngoại hình không bằng McQueen, cũng không có EQ cao, phong độ thân sĩ hỗ trợ, cho nên độ nổi tiếng cũng không cao.
Cô bạn của Trần Tư Giai nhiều chuyện với cô: "Nghe đâu cậu ta là một người song tính luyến, cậu ta còn tán tỉnh thần cá sấu của chúng ta khi tham gia banquet trận chung kết, nhưng vì lúc đó thần cá sấu bị một người phụ nữ của một nhãn hiệu thời trang quấn lấy nói chuyện, cho nên mới không có để ý tới cậu ấy, sau đó còn là Katerina chạy tới giải cứu cậu ấy đó."
Trần Tư Giai bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cho nên cái người phụ nữ của nhãn hiệu thời trang đó chính là người ở trên Twitter công khai khinh bỉ trang phục biểu diễn của Katerina quê mùa đúng không?"
Cô bạn học đau xót gật đầu: "Đúng vậy, nguyên nhân của việc này được nhắc đến trong tài khoản của Serena, thần cá sấu của chúng ta thực sự là họa thủy mà."
Trần Tư Giai che miệng cười, trong lòng cô nghĩ, đứa nhỏ kia không phải là họa thủy đâu, có lẽ bởi vì hồi cấp 2 Trương Giác quá dễ thương đến động lòng người, trong lòng cô, Trương Giác vĩnh viễn là một chú cá sấu nhỏ khả ái đáng yêu.
Đơn nam nhóm cuối cùng dồn dập tháo đồ bảo vệ lưỡi dao, bắt đầu ra sân, giọng nữ giới thiệu tiết mục lần lượt đọc tên và quốc gia của họ, mỗi một cái tên được nói ra được rất nhiều người hâm mộ trượt băng hoan hô.
Mãi cho đến khi Trương Giác ra trận, Trần Tư Giai cũng không nhịn được đứng lên, cùng với cô bạn mình nhảy cà tưng cà tưng, tấm biểu ngữ trong tay rung động.
Trương Giác nhìn sang, sau đó cậu cười phất phất tay.
---------------------------------------------
Editor: Mới tiêm ngừa covid xong, nó hành mình hai ngày nay.