Đầu tiên là khiến Tưởng phu nhân biết được Tam công tử và Nhan Nhất Minh đều không xứng đôi, mà con gái Chu gia với Tưởng tam công tử mới là lương duyên trời định. Vậy là cuộc đính hôn vội vàng được hoãn lại, một thời gian sau lại khiến Tưởng tam công tử và con gái Chu gia có thời gian tiếp xúc, từ đó nắm đúng thời cơ giải quyết dứt khoát, buộc chặt hai người lại với nhau, không có cơ hội đổi ý.
Không chỉ có thể hủy hoại cuộc hôn sự này mà còn có thể công khai những chuyện mà từ trước tới nay Giang gia giấu diếm, một công đôi việc, trôi chảy trót lọt.
Cho dù là Giang gia hay Tưởng gia đều không nghi ngờ, mà dù có nghi ngờ đi nữa thì cũng sẽ không ngờ tới người được lợi lại chính là Chu gia.
Tuy nói con gái Chu gia có tổn thất thanh danh, nhưng lúc này dù sao cũng là Tưởng tam công tử sai trước, Chu gia nhiều tiền, chức quan lại không bằng Giang gia, nhưng bây giờ con gái Chu gia có thể thuận lợi gả cho Tưởng tam công tử, có được có mất, hiện giờ Chu phu nhân có thể lén cười tươi roi rói rồi.
Giang Dật thản nhiên ngồi thưởng trà ở đình hóng gió trong hoa viên, bọn nha hoàn đi tới đi lui ồn ào náo nhiệt, nhưng Giang Dật bình thường thích yên tĩnh lúc này lại không cảm thấy ồn ào.
Trong lời đàm tiếu của đám nha hoàn hoàn toàn là Tưởng gia thất đức, rõ ràng sắp định thân với tiểu thư rồi vậy mà lại phạm phải sai lầm này.
Tưởng gia có sai còn Giang gia thì oan uổng, sau này tiểu thư nhà họ không gả đi được thì phải làm sao.
Những người khác đều lắc đầu, rồi lại thở dài đi xa.
Giang Dật nở nụ cười nhàn nhạt, khẽ nhấp một ngụm trà, ngón tay thon dài vuốt ve cạnh chén trà, tới khi thưởng thức xong ly trà mới đứng dậy rời đi.
Lúc này Nhan Nhất Minh không ở chỗ của nàng mà ở chỗ của Giang phu nhân. Sau khi xảy ra chuyện, dù sao thì Tưởng gia cũng chịu đuối lý, Tưởng phu nhân nhân muốn đưa Tưởng tam công tử đích thân tới bồi tội.
Tưởng phu nhân cũng là hận sắt không thành thép mắng nhi tử hồi lâu khiến cả người Tưởng tam công tử có chút thất hồn lạc phách.
Ngày ấy hắn ta uống nhiều rượu, thật ra xảy ra chuyện gì cũng đều không nhớ rõ, nhưng sau khi tỉnh rượu thì mọi chuyện đã thành ra như vậy.
Khi Tưởng tam công tử chưa từng gặp qua Nhan Nhất Minh đã chuẩn bị cưới con gái Chu gia làm vợ, nhưng chuyện về sau lại có nguyên nhân cắt đứt duyên phận với Chu cô nương. Vốn dĩ đã có chút hổ thẹn với Chu cô nương rồi, bây giờ xảy ra chuyện này lại càng thêm áy náy khó xử, tuy nói hắn ta vẫn còn thích Nhan Nhất Minh, nhưng chuyện này đã tới nước này, hắn ta không thể không lấy Chu cô nương làm vợ, vừa nghĩ tới đây vành mắt Tưởng tam công tử đã có chút đỏ lên.
Đặc biệt là sau khi Nhan Nhan Nhất Minh tới nhà, ánh mắt Tưởng tam công tử nhìn chăm chú trên người Nhan Nhất Minh luyến tuyến tiếc không nỡ rời đi. Ngày hôm đó chỉ nhìn thoáng qua dáng vẻ duyên dáng của nàng từ phía xa thôi, lần này là lần đầu tiên nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện ra đẹp hơn nhiều so với trí nhớ của hắn ta.
Tưởng tam công tử muốn nói gì đó nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nhan Nhất Minh lại áy náy dời tầm mắt đi.
Thật ra hắn ta cũng có lỗi với Nhan Nhất Minh, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Dù Giang phu nhân có tức giận đến đâu đi nữa nhưng Tưởng phu nhân có thái độ thành khẩn, Tưởng tam công tử nhìn con gái nhà mình vẫn tràn ngập yêu thích, Giang phu nhân nhất thời không nói ra được lời giận dữ nào, dù có tức đến đâu có buồn đến đâu thì cũng chỉ có thể một mình yên lặng nuốt vào.
Chờ tới khi Tưởng phu nhân đưa Tưởng tam công tử rời đi, lúc này Giang phu nhân mới không nhịn được mà rơi nước mắt, ôm lấy con gái khóc lóc thảm thiết.
“Con gái số khổ của ta, sao lại gặp phải chuyện này cơ chứ…”
Con gái lỡ dở hai năm, khó khăn lắm mới có hôn sự tốt, bây giờ nói mất là mất, Tưởng gia mang tới bao nhiêu quà bồi thường thì có thể làm gì được, hôn sự sắp thành của đứa con đáng thương của bà cũng mất rồi.
Sau này A Minh phải làm sao đây.
Không chừng lại bị Giang lão thái thái giáo huấn, bị Giang nhị thái thái cười nhạo, Giang phu nhân vừa nghĩ tới liền cảm thấy vừa đau lòng vừa khó chịu.
Bọn nha hoàn xung quanh nhất thời nhịn không được mà thút tha thút thít khóc nức nở lên, đều là người hầu hạ quen bên cạnh Giang phu nhân, sao có thể không hiểu được tâm tình của bà được.
Nhan Nhất Minh cũng biết được đại khái mọi chuyện rồi, cho nên không thể nào khóc nổi, nàng chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Giang phu nhân mấy câu, còn tâm tư thì lại chạy tới nơi khác.
Nàng biết Giang Dật nhất định sẽ làm gì đó, nhưng không thể ngờ được lúc này hắn mới chỉ mười mấy tuổi mà thủ đoạn đã tàn nhẫn tới mức độ này rồi.
Sao hắn có thể biết được Chu cô nương có ý với Tưởng tam công tử, sao có thể tìm được Tưởng tam công tử và Chu cô nương ở cùng nhau như vậy, còn có những nhân chứng khác nữa. Chuyện này rốt cuộc chỉ là một mình hắn ra tay, hay là hắn thông đồng với Chu gia cùng nhau động thủ?
Nhan Nhất Minh cũng không cách nào hiểu được.
Đã nhìn quen dáng vẻ tương cười đơn thuần của hắn rồi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thật sự thấy thủ đoạn của hắn.
Cũng khó trách tuổi chưa tới ba mươi đã có thể trèo lên vị trí dưới một người trên vạn người, người như vậy sao có thể đơn giản. Quan trường là nơi chỉ cần lơ là một cái là có thể bỏ mạng, so với quan trường, lúc này chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Chiêu này của Giang Dật, hoàn toàn cắt đứt duyên phận hai nhà Giang, Tưởng, cho dù Tưởng tam công tử có dư tình không dứt thì cũng không làm được gì.
Cuối cùng đợi tới khi cảm xúc của Giang phu nhân ổn định lại rồi ngủ thiếp đi, Nhan Nhất Minh mới nhẹ nhàng rời khỏi chỗ Giang phu nhân. Vừa ra ngoài lại gặp Giang lão gia đã đợi bên ngoài rất lâu, thấy nàng ra tới, ngay cả Giang lão gia cũng thở dài mấy hơi rồi nhắm mắt lại.
Thật lâu sau mới cố gắng an ủi Nhan Nhất Minh một câu: “Con với Tưởng công tử đó có lẽ là không có duyên phận, con… không cần buồn bã đâu.”
“Nữ nhi không buồn ạ.” Nhan Nhất Minh nói: “Hôm nay mới là lần đầu tiên con gặp Tưởng công tử, không nảy sinh tình cảm gì với hắn nên không hề buồn đâu. Nếu đã không có duyên, vậy thì cứ đợi duyên phận tới, nếu như thật sự không gả được…”
“Không được nói bậy!”
Bị Giang lão gia ngắt lời: “Cha nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt, con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi, cha đi thăm nương của con.”
Nhan Nhất Minh gật đầu đứng dậy rời đi, Giang lão gia nhìn bóng dáng con gái chậm rãi rời đi, lúc này mới giơ tay che mắt lại, ngồi ở một chỗ thật lâu không động đậy chút nào.
Hôn sự tốt mà Giang lão thái thái khoe khoang sắp một tháng mất rồi, hoàn toàn không phải vì Nhan Nhất Minh không biết cố gắng mà là do Tưởng tam công tử thất đức, nhưng vịt tới tay lại bay mất, Giang lão thái thái vẫn tức đến nỗi cả tối không ăn cơm.
Giang nhị thái thái không có mặt mũi nào gần một tháng, vừa nghe tới có chuyện đại hỷ như vậy, lập tức dẫn con gái đi theo tới Giang phủ chơi. Nghe nói Giang phu nhân đổ bệnh, không gặp người khác, nhất thời có chút thất vọng, chỉ có thể đi tới chỗ Giang lão thái thái, dáng vẻ đau lòng thương tâm: “Haiz, cháu gái của ta thật là đáng thương, hôn sự đã bàn xong vậy mà chớp mắt cái liền mất rồi.”
Giang nhị thái thái bị đuổi ra ngoài không chút tức giận, cười tủm tỉm dẫn con gái đi dạo một vòng quanh Giang phủ, lúc này mới hài lòng đắc ý rời đi.
Toàn bộ Giang phủ từ trên xuống dưới đều ủ rũ não nề, chỉ có hai người trong lòng nghĩ khác, không, có lẽ là ba người.
Ngoại trừ Nhan Nhất Minh và Giang Dật, Lam Tú trước đó vài ngày đụng trúng Giang Dật, từ sau hôm đó, Lam Tú đại khái đoán được thiếu gia sẽ làm gì đó, cho tới hôm nay, Lam Tú mới đột nhiên hiểu ra.
Nhưng cũng bị dọa tới ngây người.
Lam Tú có chút không dám tin chuyện này là do thiếu gia ra tay, dù sao thì hắn cũng chỉ có mười mấy tuổi, là một thiếu niên không tiền không thế không chỗ dựa, sao hắn lại có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Nhưng dù sao thì cũng đã thành ra như vậy rồi, Lam Tú do dự suốt dọc đường, cuối cùng thở phào một hơi, cho mấy nha hoàn khác bên cạnh lui đi rồi nói với Nhan Nhất Minh: “Tiểu thư, nô tỳ có một số chuyện… muốn nói với tiểu thư.”
Lời còn chưa dứt, phía trước có người chậm rãi đi tới, hai người đều ngẩng đầu nhìn, Giang Dật như giẫm lên những vì sao, đêm đã khuya, nhìn không rõ vẻ mặt hắn lúc này.
Lồng ngực Lam Tú cứng khựng lại, nhìn Giang Dật đi tới ngày càng gần, giọng nói có chút lắp bắp: “Thiếu… thiếu gia…”
“Ta có chuyện này muốn nói với tiểu thư các ngươi, ngươi lui xuống trước đi.” Ánh mắt Giang Dật nhìn chằm chằm trên mặt Nhan Nhất Minh rồi nói.
Lam Tú cắn môi, có chút bất an nhìn ánh mắt giao nhau của Nhan Nhất Minh và Giang Dật, cuối cùng hành lễ rồi lui đi.
Nhan Nhất Minh cũng đại khái đoán được Giang Dật sẽ nói gì, nhưng theo lý mà nói, nàng nên không biết gì cả, không biết Giang Dật thích nàng, cũng không biết Giang Dật đã làm gì.
Có điều, dù sao hôm nay cũng đã đánh mất “nhân duyên tốt” khó khăn lắm mới tới, Nhan Nhất Minh vẫn cố gắng khiến mình có chút buồn bã rõ ràng hoặc là chút cảm giác thất vọng. Nàng điều chỉnh vẻ mặt sau đó nhàn nhạt nhìn thoáng qua Giang Dật, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Bình thường đều đọc sách cơ mà, sao hôm nay lại có thời gian ra ngoài đi dạo thế, ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi.” Ánh mắt Giang Dật vẫn đang nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng, trời đã tối dần, nhưng vẫn có thể nhìn được vẻ mặt mỏi mệt của nàng, Giang Dật không biết trong lòng đột nhiên dâng lên sự phẫn nộ hay là căng thẳng, hắn tới gần một chút, nói: “Tưởng công tử chuẩn bị cưới tiểu thư Chu gia, ngươi có thất vọng không?”
“Thất vọng?” Nhan Nhất Minh đọc lại từ này một lần: “Đương nhiên là thất vọng rồi.”
Giang Dật hít sâu một hơi.
Nhan Nhất Minh làm như không thấy gì, tiếp tục nói: “Năm nay ta đã mười tám, tỷ muội tầm tuổi ta đều đã gả chồng, tổ mẫu ngày nào cũng trách móc ta, nương vì ta mà ăn chay niệm phật, cha cũng vì ta mà bạc đầu, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của họ, nhưng vẫn thành phí công vô ích, nếu đã có hy vọng, sao có thể không thất vọng được chứ.”
“Thế bản thân ngươi thì sao?” Giang Dật nhìn nàng: “Ngươi mất đi một mối hôn sự, bản thân ngươi có từng thất vọng không?”
Nhan Nhất Minh khẽ cười một tiếng, nhìn hắn hồi lâu mới thở dài một hơi: “Ai ai cũng cảm thấy ta mất đi một hôn phu tốt thật đáng thương, thật ra từ trước tới nay không có ai từng hỏi ta có cảm giác gì, ta ấy à, cũng đã sớm quen rồi.”
Trăng đêm sáng trong, chiếu rọi khuôn mặt vốn đã lạnh băng của Nhan Nhất Minh, khiến nàng càng thêm vô cảm.
“Từ khi hiểu chuyện, tổ mẫu đã nói ta trời sinh có mệnh đền tiền không ai muốn, lúc đó ta không hiểu, chỉ cảm thấy tức giận. Sau đó dần dần hiểu ra, sức khỏe ta không thể sống lâu, có nhà nào dám cưới nữ tử như vậy. Từ khi cập kê tới nay, mẫu thân đã bắt đầu nghe ngóng giúp ta, nhưng nghe ngóng suốt ba năm, vẫn không hề có kết quả gì. Thế nên cho dù lần này có thất bại, ta cũng không cảm thấy bất ngờ, ta sớm đã quen rồi, trên đời này, căn bản không có ai muốn cưới ta…”
“Có.” Giang Dật ngắt lời nàng.
Nhan Nhất Minh cười một tiếng: “Sao ngươi giống hệt cha của ta vậy, được rồi được rồi được rồi, có, chỉ là duyên phận chưa tới, sớm muộn cũng sẽ có người thôi…”
Giang Dật duỗi tay đè lại bả vai nàng, lúc này chàng thiếu niên đã cao hơn Nhan Nhất Minh rất nhiều, hắn từ trên cao nhìn xuống cách nàng rất gần, ánh trăng rọi vào đôi mắt sâu thẳm đầy thâm tình.
Có lẽ là do bóng đêm quá dịu dàng, ngay cả giọng điệu và vẻ mặt của Giang Dật lúc này cũng có chút nhẹ nhàng khác thường, hắn nói:
“Ta cưới nàng.”
...
TYT & Lavender team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT