Lam Tú không thể hiểu mấy ngày nữa rốt cuộc là có ý gì, nàng ấy nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc có nên nói chuyện này cho tiểu thư hoặc phu nhân hay không, nhưng cuối cùng vẫn tin Giang Dật một chút.
Nàng ấy cũng muốn xem thử xem, mấy ngày sau sẽ như thế nào.
Lam Tú ngồi bên cạnh Nhan Nhất Minh, kéo lại chăn cho nàng, nhìn dung mạo tiểu thư nhà mình như vậy, đột nhiên cảm thấy chẳng trách được tiểu thiếu gia cũng rung động.
Bây giờ Giang Dật được coi trọng trong phủ, ngày ngày mọi người đều gọi cậu là tiểu thiếu gia, suýt chút nữa Lam Tú quên mất rằng tiểu thiếu gia không phải con ruột của Giang gia.
Trước kia chưa bao giờ nghĩ về chuyện này, bây giờ biết được tâm tư của tiểu thiếu gia, khó tránh khỏi phải nhìn Giang Dật theo chiều hướng khác, vừa nhìn một cái liền cảm thấy, tính ra thì trừ gia cảnh không quá tốt ra thì những mặt khác không biết tốt hơn những công tử khác bao nhiêu.
Đối xử tốt với tiểu thư nhà bọn họ thì khỏi phải nói rồi, Lam Tú không tin trên đời này có nam nhân nào khác quan tâm tiểu thư hơn tiểu thiếu gia. Còn về tướng mạo, tuy Lam Tú không gặp nhiều nam nhân, nhưng trên dưới Giang phủ nhiều nam nhân như vậy, lại không có ai có thể sánh được với tiểu thiếu gia.
Lại nói về tài học, mười ba tuổi đã thi đỗ tú tài, đến cả lão gia cũng nói tiểu thiếu gia là hạt giống tốt thiên tư thông minh hiếm có, tự bản thân thiếu gia cũng biết tranh đua, so với những công tử khác trong phủ không biết là khắc khổ hơn bao nhiêu lần. Nghe tiểu thư nói năm sau là kì thi Hương ba năm một lần, thiếu gia định thi Hương, nếu như có thể thi đỗ vậy thì sẽ là cử nhân!
Bình thường Lam Tú nói chuyện với tiểu thư, tiểu thư nói rằng từ xưa tới nay những người xuất chúng từ nhỏ giống như thiếu gia, không có ai là kẻ tầm thường không có thành tựu cả, đa số đều là quan lớn chức trọng, bây giờ thiếu gia còn nhỏ tuổi, nhưng biết không chừng mấy năm nữa lại khác thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lam Tú lại cảm thấy tiểu thiếu gia so với Tam công tử nhà Quận thú kia, cũng chẳng kém cạnh gì.
Nói cho cùng cũng không biết Tam công tử kia rốt cuộc như thế nào, bây giờ nhìn thì có vẻ là thích tiểu thư, ai mà biết được sau này sẽ như thế nào, sức khỏe tiểu như nhà bọn họ lại không tốt, uống thuốc quanh năm không ngừng, lại đổ bệnh bất cứ lúc nào, nếu như lâu rồi người Tưởng gia ức hiếp tiểu như thì phải làm sao.
Trên đời này ngoài lão gia và phu nhân có thể đối xử tốt với tiểu thư như vậy ra, thì cũng chỉ có thiếu gia thôi.
Lam Tú mơ mơ hồ hồ mở cửa sổ ra, ngồi một lúc sau lại đi ra ngoài, Quả Táo nghẹn lâu như vậy cuối cùng cũng thấy không còn ai nữa, lập tức hưng phấn gọi Nhan Nhất Minh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.
Nhan Nhất Minh bị làm ồn tỉnh, bất đắc dĩ thở dài, che mắt trầm giọng hỏi nó: “Ngươi ra ngoài chơi một vòng nhìn thấy cái gì rồi à...”
Bởi vì Nhan Nhất Minh đi ngủ nên Quả Táo thực sự quá chán, bây giờ lại không thể tra ra được tình hình gần đây của Giang Dật từ hệ thống giống như trước kia, nhàn rỗi chẳng có gì làm liền bay ra ngoài xem Giang Dật đang làm gì, cuối cùng còn thật sự bị nó phát hiện ra điều thú vị.
“Vị Tưởng tam công tử bởi vì không gặp được ngài nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng, cho nên đi dạo ở hậu uyển rất lâu, cuối cùng đụng trúng Giang Dật.” Nói tới đây Quả Táo lại cảm thấy buồn cười: “Tưởng tam công tử còn cảm thấy Giang Dật là em vợ tương lai nên cố ý chạy tới nói chuyện với cậu ta, gần lúc đi còn bảo Giang Dật giúp hắn ta đưa trâm cài cho ngài, cuối cùng bị Giang Dật ném thẳng vào trong hồ rồi.”
Nhan Nhất Minh vùi trong gối đầu, không nhịn được khẽ cười một tiếng: “Tưởng công tử này đúng là bị hắn chơi cho một vố mà.”
“Còn không phải sao.” Quả Táo thở dài một tiếng, một lúc sau mới nhớ ra còn chưa kể xong, vậy là lại nói tiếp: “Ôi chao, sau đó ấy à, sau đó Giang Dật tới nhìn ngài, nhưng ngài đang ngủ he he...”
Nhan Nhất Minh nhướn mày lên, giọng điệu này của Quả Táo chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng suy nghĩ lại cũng đã đoán được đại khái: “Sao thế, sàm sỡ ta à?”
“Khụ khụ, cũng không phải là sàm sỡ, đứa trẻ này thuần khiết lắm, đến cả hôn cũng chỉ hôn khóe miệng thôi.” Quả Táo thấy rất đáng tiếc: “Ta còn tưởng sẽ...”
Nhan Nhất Minh xoay người lại, bất đắc dĩ liếc Quả Táo một cái: “Giang Dật cũng đâu phải Giản Ngọc Diễn, kinh nghiệm phong phú tới như vậy, hơn nữa vẫn còn là thiếu niên, tư tưởng thuần khiết hơn một chút.”
“Trong lòng thiếu niên thì chẳng thuần khiết chút nào đâu.” Quả Táo phản bác: “Nhưng trong bốn nam chính thì đơn thuần nhất đúng thật là Giang Dật. Đúng rồi, ban nãy Lam Tú đi vào đúng lúc nhìn thấy, bị Giang Dật đuổi đi rồi.”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Nàng xuống giường đi giày rồi chậm rãi tới bàn trang điểm, từ từ chải tóc: “Biết đâu lại là mấy ngày này đấy.”
Kí chủ nhà mình đúng là đoán cái nào chuẩn cái đấy, Giang Dật cũng nói như vậy, Quả Táo cảm thán một câu, đi theo Giang Dật mệt cả nửa ngày giờ đã có hơi buồn ngủ rồi, quay đầu đi tắt máy ngủ bù luôn.
Từ lúc Tưởng phu nhân tới Giang phủ cũng đã được gần một tháng, dù sao bà ta cũng không yên tâm lắm, nghe bên ngoài đồn thổi rằng tiểu thư Giang gia mắc bệnh tim, tìm một cái cớ để đại phu mà mình tin tưởng chẩn mạch cho Nhan Nhất Minh, đại phu nói không phải là bệnh tim, chỉ cần dưỡng bệnh cẩn thận thì cũng không có gì nguy hiểm cả.
Sau đó Tưởng phu nhân lại tự mình tới một chuyến, sau đó lại cho người lấy bát tự của Nhan Nhất Minh, khoảng hai ngày đã có thể quyết định chuyện đính hôn rồi.
Tất cả mọi người trên dưới Giang phủ đều vui mừng, vì sắp tổ chức hôn sự mà Tưởng phủ cũng có chút hân hoan, mấy ngày nay Tưởng phu nhân cũng dần dần trở nên thân thiết với Giang phu nhân hơn, hai người thường hay cùng đi xem kịch uống trà, vẫn luôn thân thiết, chỉ có một lần gặp một phu nhân khác trong rạp hát, mặt Tưởng phu nhân lập tức có hơi xấu hổ.
Tưởng phu nhân thực sự không ngờ rằng sẽ gặp người của Chu gia khi đi cùng Giang phu nhân, tiểu thư Chu gia là nàng dâu mà trước đây bà ta đã chọn cho con trai. Tuy không nói rõ, nhưng cũng đã hiểu rõ trong lòng.
Ai mà biết được con trai cứ thích Nhan Nhất Minh như bị ma nhập.
Cả một đường trái tim của Tưởng phu nhân vẫn luôn hoảng loạn, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, lúc cùng đám nha hoàn đi tới một sạp hàng, có một ông lão tóc bạc râu bạc đột nhiên gọi một tiếng “dừng bước”.
Bước chân Tưởng phu nhân dừng lại, sau khi đánh giá ông ta một lượt mới phát hiện đây là đạo sĩ.
Tưởng phu nhân rất mê tín, thấy dáng vẻ tiên phong đạo cốt của ông ta lại cảm thấy lồng ngực hoảng loạn tới khó chịu, suy nghĩ một lúc liền đi tới nói: “Không biết lão tiên sinh từ đâu tới?”
“Không tới đâu cũng không đi đâu, chỉ là thấy gần đây phủ nhà phu nhân có chuyện mừng, nên chúc mừng một tiếng.”
Tuy rằng hai nhà Tưởng Giang đã gần như quyết định chuyện hôn sự rồi, nhưng người ngoài vẫn còn chưa biết. Trái tim Tưởng phu nhân khẽ run lên, cũng tin thêm một chút, nhưng vẫn giả vờ như không hiểu thấp giọng hỏi: “Không biết là chuyện mừng từ đâu tới?”
“Đương nhiên là chuyện tân hôn rồi.”
Tưởng phu nhân và nha hoàn nhìn nhau, Tưởng phu nhân khom người, đột nhiên như nhớ tới gì đó, cầm lấy xấp tiền giấy* bên cạnh đạo sĩ rồi viết xuống mấy chữ rồi đưa cho ông ta: “Không giấu tiên sinh, đúng là con trai út trong nhà thành thân, phiền tiên sinh nhìn xem, hai bát tự này có phù hợp hay không.”
(*: tiền âm phủ)
Đạo sĩ kia nhận lấy hai tờ giấy, so sánh một lúc rồi cầm tờ giấy ghi bát tự của Nhan Nhất Minh lên, nhìn thật kĩ một lúc rồi cau mày lại.
Tưởng phu nhân đột nhiên có hơi thấp thỏm: “Bát tự này... có gì không ổn sao?”
“Đây là yêu mệnh.” Đạo sĩ chậm rãi nói: “Yêu mệnh tức là mệnh chết yểu, là mệnh đoản thọ. Bát tự này toàn nước lạnh mà đất lại ướt, cơ thể yếu ớt mà lại phá đường tài lộc, khí đục thần khô, định sẵn là đoản mệnh. Xin hỏi phu nhân, người này có bị bệnh gì không?”
Vẻ mặt Tưởng phu nhân lập tức biến sắc.
Đạo sĩ liếc Tưởng phu nhân một cái rồi nói tiếp: “Ngoài điều này ra, sinh thần này thiếu mộc có bệnh về máu, mệnh này xác định là đoạn thiên tử.”
“... Vậy là ý gì...”
“Định sẵn là không có con.”
Trên mặt Tưởng phu nhân không còn chút màu máu nào nữa.
Bà ta biết cơ thể Nhan Nhất Minh yếu ớt, nhưng không ngờ rằng chẳng sống được quá lâu, hơn nữa, quan trọng nhất là... định sẵn không có con...
Đạo sĩ thì lại tò mò: “Lão phu chưa bao giờ thấy mệnh cách yếu tới như này, không biết phu nhân có được từ đâu thế?”
Tưởng phu nhân vươn tay che ngực mình, một hồi lâu sau mới chua xót cất lời: “Đây chính là nhân duyên của con ta.”
“Chuyện này...” Đạo sĩ chậm rãi vuốt râu, ngập ngừng một lát rồi nói: “Lão phu bói được gần đây phu nhân chắc chắn có đại hỷ, cho nên nhân duyên của lệnh lang, có khi nào là phu nhân nhận nhầm rồi không?”
Nhầm sao?
“Nếu lão phu chưa đoán sai bao giờ, tờ này chắc chắn là tứ trụ của lệnh lang, bát tự này sao chính quan yếu, cơ thể khỏe mạnh, có tài lộc cũng có con cháu.” ( truyện trên app T𝕪T )
Có tài lộc cũng có con cháu, Tưởng phu nhân lẩm bẩm lời này trong miệng mấy lần rồi nói: “Nhưng ở đâu mới có tài lộc.”
“Phía đông có nữ, kim nhiều thủy vượng, còn những thứ khác, lão phu không thể nhiều lời được.”
Phía đông có nữ...
Phía đông.
Giang gia ở phía tây chứ không phải phía đông, phía đông lại có nữ tử tài lộc, đó không phải là Chu gia mà bà ta đã xác định cho con trai từ trước sao?
Tưởng phu nhân mất hồn mất vía rời đi, sau khi bà ta rời đi, tên đạo sĩ chưa từng biết âm dương là gì kia liền đi lên trà lâu, lúc xuất hiện lần nữa trên người đã không còn mặc trường bào, nói cười rời đi cùng một thiếu niên trông tuấn tú cao ráo.
Đợi khi quay về Tưởng phủ, Tưởng phu nhân đã không còn sự nhiệt tình như trước, nhìn thấy con trai út mừng vui, thực sự không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể đợi tới tối nói chuyện này với Tưởng lão gia.
Tưởng lão gia nửa tin nửa ngờ, nhưng thà tin còn hơn là không tin, cho người sang Chu gia lén nghe ngóng bát tự của con gái Chu gia để đem đi xem bói.
Còn người trong Giang gia không hề biết chuyện này.
Chớp mắt lại nhiều ngày nữa trôi qua, cuối cùng Giang phu nhân cũng nhận ra rằng gần đây Tưởng gia không còn thường xuyên qua đây như trước kia nữa, không khỏi có chút nghi hoặc, sai người đi hỏi xem rốt cuộc là như thế nào.
Chuyện chắc chắn phải có nguyên nhân, Giang phu nhân đã nhận ra điều không ổn, nhưng bởi thân phận của Tưởng gia nên không tiện hỏi thẳng, nghe lời Giang lão gia lại kiên nhẫn đợi thêm ba ngày.
Nhưng chưa tới ngày thứ hai, chuyện Tưởng tam công tử uống rượu say rồi vô tình lên giường với con gái Chu gia đã truyền khắp Lạc Dương, nghe nói ngày đó có rất nhiều người ở đấy, cho nên không thể nào giấu diếm được.
Tưởng phu nhân khiếp sợ không thôi, tuy bà đã chuẩn bị tâm lý không nối duyên với Giang gia, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dùng thanh danh của con trai mình để đổi, sao lại... sao lại có thể xảy ra chuyện này được!
Vốn dĩ là Giang gia che giấu trước, mà bây giờ, bỗng nhiên lại trở thành lỗi của Tưởng gia.
Tưởng phu nhân thất thần ngồi sụp xuống ghế, nhìn con trai bị đưa về, vốn đã tức giận tới mức muốn đánh một trận, nhưng nhìn dáng vẻ ngây dại như không hiểu chuyện gì xảy ra của hắn ta, cuối cùng vẫn thu lại cái tát của mình.
Thôi vậy, may là con gái của Chu gia chứ không phải ai khác, đã là ý trời rồi thì chính thức nói với Giang gia, từ đó giải quyết sạch sẽ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT