Lúc này, Quả Táo bắt đầu lo lắng, rầu rĩ nói với Nhan Nhất Minh: “Liệu Giản Ngọc Diễn có vì lời của Giản Ngọc Nhi mà sẽ không đến đây nữa hay không?”
Thân phận hiện giờ của Nhan Nhất Minh có thể tùy tâm sở dục* mà không cần phải để ý tới thanh danh nữa, nhưng cũng chỉ trong giới hạn cho phép. Ví như nếu Giản Ngọc Diễn thực sự không đến tìm Nhan Nhất Minh nữa thì bất luận thế nào nàng cũng sẽ không thể gặp được hắn ta.
(*: làm theo ý muốn, tâm nguyện của mình)
Không gặp được Giản Ngọc Diễn, vậy sẽ không có cách nào thực hiện nhiệm vụ.
Nhan Nhất Minh thở dài một hơi: “Có khi thế thật đấy. Nhưng hôm nay hắn nhất định sẽ tới, cho nên ta phải nghĩ cách giữ người lại.”
Quả Táo gật gật đầu, cách thì để cho ký chủ nó tự nghĩ, nó chỉ phụ trách nhắc nhở ký chủ của mình thôi: “Tối qua, sau khi Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi nói chuyện xong vào lúc hai giờ sáng, độ thiện cảm của Giản Ngọc Diễn đột nhiên tăng lên hai mươi phần trăm.”
Quả Táo không hiểu lắm, tại sao sau khi nói chuyện với Giản Ngọc Nhi xong, độ thiện cảm đối với Nhan Nhất Minh lại tăng lên?
“Bởi vì áy náy.” Nhan Nhất Minh thản nhiên đáp: “Bởi vì Giản Ngọc Diễn đã lấy thú vui của hắn ra trêu chọc người vô tội, giờ đây người vô tội ấy sắp sửa vì thú vui đó của hắn mà chịu tổn thương. Hắn đương nhiên sẽ cảm thấy áy náy, day dứt, huống chi hắn đã có chút động lòng với người này rồi.”
Vì đã nhận lời với Giản Ngọc Nhi, nên hôm nay Giản Ngọc Diễn nhất định sẽ tới Mai Viên để nàng ta hài lòng.
Nhưng bởi vì áy náy, Giản Ngọc Diễn chắc chắn sẽ nghĩ cách bù đắp cho Nhan Nhất Minh.
Quả đúng như vậy, chưa tới nửa canh giờ sau, nha đầu ngoài cửa đã cất tiếng chào quen thuộc: “Tham kiến công tử.”
Quả Táo lập tức hứng thú hẳn lên.
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp như ngọc của Giản Ngọc Diễn xuất hiện trước cửa phòng. Khuôn mặt hắn ta có phần tiều tụy, có lẽ là do hôm qua ngủ không được ngon giấc, nhưng biểu cảm lúc này lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, thậm chí còn chẳng khác ngày thường là bao. Giản Ngọc Diễn âu yếm kéo lấy eo Nhan Nhất Minh, hôn lên má nàng hỏi:
“Tối qua nàng ngủ có ngon không?”
Nhan Nhất Minh hơi sửng sốt nhưng vẫn giữ khuôn mặt bình thản, nũng nịu nói với hắn ta: “Công tử không ở đây, ta đương nhiên ngủ không ngon rồi. Hôm qua có chuyện quan trọng gì sao?”
Ánh mắt Giản Ngọc Diễn hơi tối đi, miệng cười có phần miễn cưỡng đáp: “Ừm, có chút chuyện quan trọng.”
Nhan Nhất Minh gật gật đầu, ngập ngừng nói nhỏ: “Vậy tối nay công tử cũng phải hồi phủ sao?”
“A Minh.” Giản Ngọc Diễn đột nhiên gọi tên nàng.
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu nhìn hắn ta. Giản Ngọc Diễn đối diện với đôi mắt trong veo tràn đầy kỳ vọng của nàng, bất chợt lại cảm thấy mềm lòng.
Hôm nay, Giản Ngọc Diễn vốn định nói cho nàng biết về sau hắn ta sẽ không tới đây nữa, nhưng lời đến cửa miệng, lại nhận ra việc tổn thương nàng còn khó hơn trong tưởng tượng nhiều. Giản Ngọc Diễn không nỡ nói ra lời khiến nàng đau lòng.
Là hắn ta trêu đùa nàng.
Bây giờ còn khiến nàng phải buồn rầu.
Làm sao cũng không nào nói ra được, Giản Ngọc Diễn ngập ngừng rồi mới nói tiếp: “A Minh, ta chuộc thân cho nàng, có được không?”
Nói xong mấy lời này, Giản Ngọc Diễn bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trong quãng thời gian gặp gỡ và ở bên Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn đã chìm đắm trong say mê, nhưng khi không cũng lại cảm thấy sợ hãi. Hắn ta luôn lo lắng một ngày nào đó sẽ có người quen biết Ngọc Nhi nhìn thấy Nhan Nhất Minh, từ đó nhìn thấu tâm tư của hắn ta, càng sợ Ngọc Nhi sẽ phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Hôm qua, Ngọc Nhi nói với Giản Ngọc Diễn rằng mình đã từng nhìn thấy hắn ta và Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn nghe xong liền kinh hãi tới nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng rồi chợt nhớ ra hôm ấy Nhan Nhất Minh đeo khăn che mặt mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta không muốn để người khác nhìn thấy Nhan Nhất Minh, mà bây giờ chính là thời cơ cực tốt, cho nên hắn ta mới ngỏ ý chuộc thân cho nàng.
Nha đầu đi theo Nhan Nhất Minh kinh ngạc che miệng, ánh mắt nhìn nàng không biết có bao nhiêu phần ngưỡng mộ. Nhan Nhất Minh thảng thốt, cuối cùng nàng cũng hiểu ra được hành động và dụng ý ngày hôm nay của Giản Ngọc Diễn.
Nàng không khỏi cảm thán, Giản Ngọc Diễn không hổ là một trong bốn nam chính có EQ cao nhất, đẳng cấp quả thực quá cao siêu.
Chuộc thân, đương nhiên là vì muốn bù đắp cho nàng. Cách thức bù đắp này đối với nữ tử phong trần mà nói, là thứ có tính cám dỗ lớn nhất.
Chiêu này của Giản Ngọc Diễn quá khôn khéo. Hắn ta tuyệt đối sẽ không nói rằng mình muốn đoạn tuyệt mối quan hệ này với nàng, ngược lại vẫn ra vẻ tình ý đong đưa như trước, khiến người ta cho rằng hắn ta thực sự yêu thích nàng, không nỡ để nàng phải chịu ấm ức thiệt thòi nên mới đưa ra lời đề nghị này.
Chuộc thân cho đào kép với Giản Ngọc Diễn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay, cho Nhan Nhất Minh một nửa đời yên ổn về sau thì càng là chuyện nhỏ. Sau này dù là hắn ta có rời xa nàng, đưa nàng đi khỏi đây cũng đều là vì muốn tốt cho nàng. Bởi vì nếu Nhan Nhất Minh còn dây dưa không dứt với hắn ta thì sẽ chỉ làm lỡ dở những ngày tháng tốt đẹp của nàng mà thôi.
Giản Ngọc Diễn vốn là người có lỗi với nàng nhất, bây giờ lại trở thành ân nhân mà nàng mang ơn suốt đời.
Quả là một mũi tên trúng hai đích. Nếu như đã nhận lời với Giản Ngọc Nhi thì từ nay về sau bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Nhan Nhất Minh mà phát hiện ra bí mật của hắn ta nữa.
Nhan Nhất Minh đột nhiên cảm thấy tức giận, trêu ghẹo xong liền muốn bỏ chạy à, làm gì có chuyện tốt như thế. Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Giản Ngọc Diễn, đôi môi đỏ mọng hơi hé, thốt ra hai từ:
“Không được.”
Nét cười trên mặt Giản Ngọc Diễn sượng cứng, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại giọng nói ấm áp thường ngày, hỏi nàng: “Tại sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Bởi vì…” Nhan Nhất Minh đi đến trước mặt Giản Ngọc Diễn, nàng ngồi lên đùi hắn ta, hai tay vòng lên cổ hắn ta, thì thầm bên tai: “Bởi vì ta biết một khi đã chuộc thân thì sau này sẽ không thể gặp lại công tử được nữa.”
Mặt Giản Ngọc Diễn đột nhiên biến sắc, giống như bị nhìn thấu tâm tư, bàn tay ôm eo nàng bỗng dưng siết chặt hơn, hắn ta cười gằn: “Không đâu.”
Nhan Nhất Minh cười: “Diễn ca ca, chàng căng thẳng gì chứ, ban nãy ta gọi chàng là công tử chàng cũng không phát hiện ra.”
Giản Ngọc Diễn im lặng.
“Có phải Diễn ca ca muốn hỏi ta tại sao lại biết được đúng không? Kỳ thực, ta vẫn luôn suy nghĩ về việc lần đầu tiên công tử nhìn thấy ta đã sửng sốt cả kinh, sau đó thì luôn đối xử tốt với ta giống như bây giờ. Công tử từng gặp qua vô số mỹ nhân, ta tự biết mình chẳng phải dung mạo nghiêng nước nghiêng thành gì cho cam, cho nên có thể khiến công tử để tâm như vậy, hẳn là khuôn mặt này của ta trông rất giống một người nào đó...”
Giản Ngọc Diễn bắt đầu cảm thấy hoang mang.
“Diễn ca ca đối xử tốt với ta là bởi vì người đó, bây giờ chàng muốn ra đi, cũng bởi vì người đó. Một người khiến Diễn ca ca yêu đến khắc cốt ghi tâm, lại cầu mà không được.”
Yêu đến khắc cốt ghi tâm, lại cầu mà không được.
Chuyện gì Nhan Nhất Minh cũng biết rõ!
Trong lòng Giản Ngọc Diễn như có thứ gì đó đang ầm ầm sụp đổ.
Đã từng có một nữ tử, trong đêm khuya khoắt không một bóng người, mỉm cười nói nói với hắn ta, ‘rõ ràng là huynh muội ruột thịt, nhưng Giản công tử trước giờ chưa từng coi Giản Ngọc Nhi là muội muội ruột của mình’.
Giản Ngọc Diễn không bao giờ quên được câu nói đó đã khiến hắn ta kinh hãi như thế nào, nhưng vào giờ khắc này, những lời này của Nhan Nhất Minh lại khiến hô hấp của hắn ta ngưng trệ trong nháy mắt.
Giản Ngọc Diễn ôm chặt Nhan Nhất Minh vào lòng, hắn ta không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của nàng. Hắn ta không dám nghĩ Nhan Nhất Minh biết được chuyện này từ lúc nào, cũng không dám nghĩ tại sao nàng đã biết rõ như vậy nhưng trước giờ lại chưa từng nói ra.
Giản Ngọc Diễn cũng không còn cách nào để mở miệng nói lời ra đi nữa. Một lúc lâu sau hắn ta mới khó khăn cất tiếng gọi: “A Minh...”
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên, đôi môi nàng áp lên môi Giản Ngọc Diễn, chặn lại những lời nói tiếp theo của hắn ta. Mãi sau nàng mới cất tiếng khe khẽ: “Diễn ca ca, nhiều năm như vậy chàng yêu mà không có được, cực khổ lắm phải không.”
Cực khổ lắm sao, trong lòng Giản Ngọc Diễn cảm thấy chua xót, sao lại không cực cho được. Thương nhớ nhiều năm như vậy, đã quên mất thế nào là khổ rồi.
“Vậy nên... đã cực khổ như thế tại sao lại không để A Minh được tiếp tục ở bên chàng. Thực ra trong lòng chàng cũng muốn như vậy, có phải không...”
Ngày hôm đó, Giản Ngọc Diễn hoảng loạn mà chạy mất, Quả Táo vui vẻ lớn tiếng báo cáo: “Mức độ thiện cảm của Giản Ngọc Diễn lại tăng thêm 10%, mong ký chủ tiếp tục phát huy.”
Nhan Nhất Minh mỉm cười, nàng đã giữ được chân Giản Ngọc Diễn rồi, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều.
...
Về sau, Giản Ngọc Diễn không nhắc tới chuyện này nữa, về phía Giản Ngọc Nhi, hắn ta cũng chưa từng nói qua điều gì.
Đã nhiều ngày rồi Giản Ngọc Diễn không ghé qua Mai Viên, không phải vì không muốn mà là vì không dám.
Tối đến mỗi khi nhắm mắt lại, thi thoảng hắn ta sẽ nhớ tới Giản Ngọc Nhi, nhưng dần dà lại biến thành đôi mắt khi thì giảo hoạt lúc thì chuyên chú của Nhan Nhất Minh. Nốt ruồi nơi đuôi mắt giống như in vào trong tâm trí hắn ta. Dáng vẻ lúc nàng cười, khi nàng khóc, cuộn mình trong lòng hắn ta, bình yên say giấc nồng.
Giản Ngọc Diễn đột nhiên cảm thấy trong lòng trống trải.
Tỉnh lại từ trong mộng, bên tai hắn ta vẫn còn văng vẳng giọng nói quen thuộc của Nhan Nhất Minh: “Diễn ca ca, yêu mà không có được, cực khổ lắm đúng không”, câu nói này không ngừng quanh quẩn trong tâm trí: “Nếu đã cực khổ như vậy, tại sao không để ta được ở lại bên chàng.”
Giản Ngọc Diễn nhìn vị trí trống trải bên cạnh mình, cười khổ một tiếng.
Phải, thực ra hắn ta cũng muốn như vậy.
Nửa đêm, Giản Ngọc Diễn không tài nào ngủ được nữa, hắn ta ngồi dậy, tìm ra bức tranh ngày đó chưa vẽ xong. Trong tranh là một nữ nhân có nụ cười tươi như hoa, chỉ là đuôi mắt nàng thiếu đi một nốt ruồi son xinh đẹp.
Giản Ngọc Diễn cầm bút lên, cẩn thận chỉnh sửa lại nét vẽ trong tranh, cuối cùng chấm lên một nốt ruồi son cho nàng.
Khi đã chắc chắn không còn sai sót nào nữa, khóe môi Giản Ngọc Diễn mới cong lên một nụ cười. Lúc này hắn ta mới buông bút thổi đèn, rời khỏi thư phòng.
Ngày hôm sau Giản Ngọc Nhi đến chỗ Giản Ngọc Diễn chơi. Mấy ngày nay ca ca quả nhiên không ra ngoài tìm mấy người kia nữa. Tâm tình nàng ta tốt lên không ít, nhưng đi tìm một vòng cũng không thấy người đâu cả.
Giản Ngọc Diễn chẳng phải là tiên nhân nhàn tản gì. Ban ngày có lẽ hắn ta sẽ đi Đông Cung hoặc giải quyết việc quan trọng, Giản Ngọc Nhi cũng không để trong lòng. Nếu đã tới đây rồi vậy thì vào trong thư phòng của Giản Ngọc Diễn tìm ít sách đọc cũng tốt. Nào ngờ nàng ta lại phát hiện trên án thư* có một bức vẽ mỹ nhân đã hoàn thành.
(*: Kiểu bàn hẹp và dài, thời xưa dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên)
Giản Ngọc Nhi liếc mắt nhìn một cái, khóe môi hiện lên nụ cười.
Bởi vì nữ tử trong tranh này, rõ ràng là nàng ta.
Giản Ngọc Nhi ra chiều hờn dỗi, không biết Giản Ngọc Diễn vẽ nó từ khi nào mà lại không nói cho nàng ta biết. Nàng ta giơ bức tranh lên ngắm nghía hồi lâu, thầm nghĩ tranh mỹ nhân của ca ca quả nhiên là càng vẽ càng lên tay. Có điều, nàng ta từng mặc xiêm y màu vàng tơ như vậy từ khi nào chứ?
Giản Ngọc Nhi không tài nào nhớ ra được, nhưng nàng ta cũng không quá để tâm, ngược lại còn cẩn thận quan sát vị trí đuôi mắt phải của nữ tử trong tranh, có một chấm nhỏ màu đỏ.
Nếu không để ý kỹ thì quả thực là không thể nhìn ra.
“Lỡ tay chấm nhầm sao?” Giản Ngọc Nhi lẩm bẩm nói, đưa tay lên vuốt vuốt chấm đỏ kia, chấm đỏ vẫn còn đó.
Nàng ta cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, bức tranh này vẫn được vẽ vô cùng tỉ mỉ và xinh đẹp.
Giản Ngọc Diễn trở về từ chỗ Giản thừa tướng, trông thấy Giản Ngọc Nhi đang nhìn đăm đăm vào bức vẽ của mình, hắn ta có phần gấp gáp, sải bước đi tới cẩn thận lấy lại bức tranh từ trong tay Giản Ngọc Nhi, sau đấy mới lên tiếng: “Ngọc Nhi đến đây từ khi nào vậy, có phải đợi ta lâu rồi nên đâm ra nhàm chán hay không?”
“Không nhàm chán, vừa hay được thưởng thức tranh vẽ của ca ca. Muội đã nhìn thấy cả rồi còn không cho muội xem hả?” Giản Ngọc Nhi cười hỏi hắn ta: “Ca ca vẽ nó khi nào vậy, cũng không nói cho muội biết.”
Khi nãy Giản Ngọc Diễn không muốn để Ngọc Nhi nhìn thấy tranh vẽ A Minh của hắn ta, cho nên mới vội vội vàng vàng thu lại, nhưng nghe ngữ khí của Giản Ngọc Nhi, rõ ràng là nàng ta đã nhận lầm người trong tranh là mình.
Giản Ngọc Diễn đột nhiên sững sờ, tại sao vừa rồi hắn ta không nghĩ tới điểm này nhỉ?
Bởi vì ở bên Nhan Nhất Minh quá lâu, bởi vì đối với hắn ta mà nói, Nhan Nhất Minh đã không còn là thế thân đơn giản nữa hay sao? Hóa ra dù dung mạo hai người có giống nhau đến mấy đi chăng nữa, nhìn lâu ngày sẽ hoàn toàn phân biệt được rõ ràng.
Ngọc Nhi là Ngọc Nhi, A Minh là A Minh.
Giản Ngọc Diễn cuộn bức tranh trong tay lại: “Còn chưa hoàn thiện, đợi ta vẽ xong bồi tranh* sẽ đưa muội xem sau.”
(*: Gốc là ”装裱”, chỉ một phương pháp đóng khung chuyên dụng của Trung Quốc cho các bức tranh và thư pháp trên giấy gạo. Vật liệu bao gồm giấy màu, vải, chỉ, thanh gỗ và keo dán cùng những vật liệu khác)
Giản Ngọc Nhi mừng rỡ gật gật đầu, tất nhiên là nàng ta không nghi ngờ gì.
Hôm ấy, Nhan Nhất Minh ở trong Mai Viên nhận được bức tranh mỹ nhân được bồi cẩn thận đẹp đẽ, chính là bức tranh do Giản Ngọc Diễn vẽ vào tháng trước trong lúc cùng nàng ngao du ngoạn hồ.
Nhan Nhất Minh hài lòng nhìn bộ dáng nữ tử trong tranh, nhất là nơi đuôi mắt kia, nàng sai người đem bức tranh treo ở trong phòng, đáy mắt vụt qua một tia suy tư, nhẹ giọng nói:
“Lửa sắp tàn rồi, cho thêm củi vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT