Giản Ngọc Diễn chưa từng qua đêm ở chỗ Nhan Nhất Minh, cũng không nói cho Nhan Nhất Minh biết mình sẽ đến, nhưng Nhan Nhất Minh lại thắp một ngọn đèn đợi hắn ta.
Giản Ngọc Diễn không khỏi buông nhẹ bước chân, vào trong viện rồi mới phát hiện thấy phòng của Nhan Nhất Minh cũng vẫn sáng ánh đèn mờ, còn thấp thoáng thấy rõ vóc dáng gầy gò của nữ tử.
Đã qua canh ba từ lâu mà Nhan Nhất Minh còn chưa ngủ, một mình khoác tấm áo mỏng ngồi trước bàn, ngây người nhìn ngọn nến.
Ánh nến lay lắt, bóng hình mỏng manh. Giản Ngọc Diễn sực nhớ đến không lâu trước đây, Nhan Nhất Minh kể nàng bị người nhà đem bán cũng vào một đêm yên tĩnh thế này. Mỗi khi đêm đến, nhắm mắt lại, thời gian luôn chật vật trôi đi.
Thì ra, mỗi đêm không ngủ, A Minh lại khổ sở vượt qua như vậy.
Bỗng chốc, trái tim Giản Ngọc Diễn đau nhói.
Hắn ta nhẹ nhàng đi tới. Có lẽ đang mải nghĩ ngợi điều gì nên Nhan Nhất Minh không nhận ra, cho đến khi Giản Ngọc Diễn vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau mới giật mình cứng đờ người. Sau đó, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng mới từ từ thả lỏng cơ thể, giọng nói không giấu nổi nỗi vui mừng.
“Sao công tử lại đến đây?”
Giản Ngọc Diễn không đáp lời, ôm trọn thân mình lạnh như băng của nàng, đặt làn môi lên chiếc cổ trắng ngần lộ ra ngoài, hỏi ngược lại nàng: “Sao không ngủ đi?”
“… Ban ngày ngủ nhiều rồi, lúc này thành ra không muốn ngủ.”
Giản Ngọc Diễn thở dài, sao miệng lưỡi bướng bỉnh thế, gì mà không muốn ngủ, rõ ràng không ngủ được. Ấy thế mà hắn ta mãi chẳng phát hiện ra.
“Lạnh đến thế này cũng không biết khoác thêm áo vào.” Giản Ngọc Diễn nắm đôi bàn tay lạnh băng của Nhan Nhất Minh, nhưng chẳng ngờ lúc này mà nàng vẫn mạnh miệng: “Có lạnh đâu… A!”
Đột nhiên bị Giản Ngọc Diễn bế xốc lên, Nhan Nhất Minh hốt hoảng hô thất thanh, hai tay ôm lấy cổ Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn bế nàng đi về phía buồng sưởi, tiến thẳng tới bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, rồi kéo tấm chăn gấm đắp kín người nàng. Cả người bỗng chốc ấm sực khiến Nhan Nhất Minh không khỏi rùng mình. Giản Ngọc Diễn tức cười, nhéo má nàng.
“Từ lâu đã quen rồi. Đâu có yếu đuối như vậy.” Hai tay Nhan Nhất Minh túm chặt tấm chăn, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to nhìn Giản Ngọc Diễn ngồi cạnh giường và hỏi: “Vậy đêm nay, công tử có đi không?”
Giản Ngọc Diễn không lên tiếng.
Nhan Nhất Minh vén chăn ngồi dậy, vùi mặt lên lưng Giản Ngọc Diễn, đôi bàn tay ôm eo hắn ta không chịu yên phận, chầm chầm dịch chuyển xuống bụng dưới.
“Đêm nay đừng đi, ở lại đây được không?”
Giản Ngọc Diễn túm chặt bàn tay nghịch ngợm của Nhan Nhất Minh bằng một tay, quay phắt lại đè nàng xuống giường, lấy chăn bọc kín lại, “Đừng quấy!”
Cả người nàng bị Giản Ngọc Diễn ôm chặt, thậm chí áp má vào lồng ngực còn có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng. Nhan Nhất Minh khẽ bật cười, ngẩng đầu lên cắn khẽ vào chỗ xương quai xanh của Giản Ngọc Diễn. Hơi thở của Nhan Nhất Minh phả lên cổ hắn ta, quyến rũ mê mẩn: “Lẽ nào… công tử không muốn…”
Giản Ngọc Diễn thở dài, cúi xuống nắm lấy cằm nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng, triền miên một lúc lâu rồi lại khẽ chạm một chút mới cất lời: “Ta không đi, ở lại đây với nàng. Không được quấy nữa. Mau ngủ đi!”
Bỗng chốc, Nhan Nhất Minh trở nên yên phận, nhắm hai mắt lại.
Đêm đã về khuya. Hơi thở của Nhan Nhất Minh dần trở nên đều đặn. Nàng đã ngủ sâu rồi. Còn Giản Ngọc Diễn vẫn đang tỉnh táo.
Theo ánh nến mờ ảo, Giản Ngọc Diễn đắm đuối nhìn gương mặt của Nhan Nhất Minh thật lâu, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt má nàng, khi đến vị trí của nốt ruồi son ấy, hắn ta ngừng lại một lúc, lấy ngón tay cái che đi nốt ruồi son ấy.
Dường như Nhan Nhất Minh đã say giấc, hoàn toàn không hề có cảm giác. Không biết đã mơ thấy gì mà vùi đầu vào lồng ngực của Giản Ngọc Diễn.
Bàn tay che nốt ruồi son bị gạt ra, bàn tay của Giản Ngọc Diễn bối rối cứng đờ tại chỗ. Một lúc sau, hắn ta vuốt mái tóc dài mượt mà của nàng, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Như thể có cơn gió thổi qua căn phòng, ánh nến run rẩy một lúc, cuối cùng cũng tắt ngúm.
Quả Táo thổi tắt nến rồi quay trở lại bên cạnh Nhan Nhất Minh, ngáp dài: “Mau ngủ đi thôi, ta buồn ngủ lắm rồi.”
“Ngủ.” Cố tình đợi đến tận nửa đêm rồi lại chọc phá Giản Ngọc Diễn đến khuya, Nhan Nhất Minh đã buồn ngủ rũ rượi giãy ra khỏi vòng tay của Giản Ngọc Diễn: “Ngủ ngon nhé, Apple.”
“…Ngủ ngon.”
Giản Ngọc Diễn lại trở về dáng vẻ khi trước, ngày ngày đều đến thăm Nhan Nhất Minh, nhưng điều khiến những người khác ở Mai Viên ghen tỵ nhất là từ sau hôm ấy, Giản Ngọc Diễn chẳng những đến vào ban ngày mà buổi tối cũng đến thẳng đây nghỉ ngơi.
Điều này khiến đám Ngọc Muội vốn tưởng Nhan Nhất Minh bị thất sủng, đợi xem kịch hay tức đến phát điên.
Rốt cuộc Nhan Nhất Minh đã cho Giản Ngọc Diễn ăn bùa mê thuốc lú gì? Rốt cuộc Giản công tử thấy gì ở nàng? Tướng mạo, giọng hát, hay kỹ năng hầu hạ người khác trên giường?
Giản Ngọc Diễn chưa bao giờ giữ được hứng thú với một nữ nhân nào lâu đến thế. Ngay đến Tiểu Giáng Tiên nổi danh khắp Kinh Thành trước kia cũng không giữ nổi Giản Ngọc Diễn ba ngày. Nhưng Nhan Nhất Minh lại giữ được một nam nhân như vậy bên mình tận hai tháng.
Thời tiết dần ấm lên. Giản Ngọc Diễn không chỉ đến Mai Viên thăm nàng nữa mà nếu có thời gian, hắn sẽ đích thân đưa nàng đi chơi hồ, vẽ trong gian vẽ trên thuyền.
Một bức mỹ nhân đồ của đệ nhất công tử kinh thành Giản Ngọc Diễn, có cả gia thế lẫn tướng mạo đều xuất sắc, khiến người người tranh cướp.
Từng nét vẽ đều nhất mực tinh tế, Nhan Nhất Minh duỗi đôi chân mỏi, Giản Ngọc Diễn đặt cây bút vẽ trong tay xuống, tươi cười bước tới: “Thấy chán à?”
“Có hơi một chút.” Nhan Nhất Minh đáp. Nàng trở mình ngồi trên tấm phản, gối đầu bên đùi Giản Ngọc Diễn, mỉm cười: “Nghỉ một lát rồi vẽ sau. Ta hát khúc cho chàng nghe được không? Công tử muốn nghe gì? “Trúc đào” nhé?”
Nói dứt lời, nàng không đợi Giản Ngọc Diễn chọn kịch mà đã cất tiếng hát, “Chàng vùi dung mạo trong lòng thiếp, khe khẽ ấp ôm chầm chậm dựa êm, ngực mềm ứa mồ hôi, ý xuân ngập tràn…”
Giản Ngọc Diễn liếc nhìn Nhan Nhất Minh phóng túng vô bờ: “Đổi khúc khác đi.”
Một lúc sau.
“Ai ai nhàn rỗi cũng hát ca, từng nghe ta hát là lân la… Ôi, ta không hát nữa, ngứa… Ta, chúng ta vẽ tiếp đi thì hơn…”
Chiếc thuyền lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng có thể nghe thấy thanh âm uyển chuyển, du dương, chốc chốc lại mất tăm mất tích, chỉ còn lại tiếng cười vui của nữ tử.
Bức vẽ đã gần hoàn thành, nữ tử trong tranh xinh đẹp, thanh tú, mày liễu mỏng mảnh, môi đỏ như son, chỉ có điều, đuôi mắt lại thiếu mất một nốt ruồi son.
Nhan Nhất Minh coi như không nhìn thấy, quay lại hỏi Giản Ngọc Diễn, “Công tử có thể tặng cho ta bức họa này không?”
“Đợi lúc về vẽ xong sẽ tặng nàng.”
Lúc xuống thuyền, Giản Ngọc Diễn lấy tấm mạng định che đi gương mặt xinh đẹp thanh tú của nàng. Nhan Nhất Minh chớp mắt: “Tại sao nhất định phải đeo mạng che mặt?”
Sắc mắt Giản Ngọc Diễn không thay đổi: “Vì không muốn những người khác nhìn thấy.”
Đôi mắt Nhan Nhất Minh thấp thoáng ý cười, ghé sát lại gần hỏi hắn ta bằng giọng nói như chòng ghẹo: “Công tử chỉ muốn một mình mình ngắm thôi ư?”
Giản Ngọc Diễn nhướng mày liếc nhìn đôi mắt tinh ranh của nàng, cúi xuống cắn nàng một cái như để trừng phạt, “Có một mình ta ngắm lẽ nào còn chưa đủ?”
“Hiện giờ… dĩ nhiên là đủ.” Nhan Nhất Minh cầm lấy tấm mạng che mặt trong tay Giản Ngọc Diễn, tự mình đeo lên: “Dĩ nhiên là ta nghe lời công tử.”
Giản Ngọc Diễn bỗng thấy hơi áy náy. Hắn ta muốn Nhan Nhất Minh che mặt lại quả thực là không muốn để người khác nhìn thấy, nhưng lại không tình tứ như những lời vừa nói, mà nguyên nhân là vì không muốn người khác biết Nhan Nhất Minh trông giống Giản Ngọc Nhi.
Không muốn người biết mặt Giản Ngọc Nhi trông thấy Nhan Nhất Minh.
Không muốn Giản Ngọc Nhi biết, ngày ngày hắn ta quân quýt với một nữ tử giống hệt nàng ta.
Hắn ta dối trá lừa gạt nhưng nữ tử trước mặt chưa bao giờ nghi ngờ. Đột nhiên, Giản Ngọc Diễn cảm thấy bản thân quả thực quá bỉ ổi khi ngay từ đầu đã lôi kéo một nữ tử vô tội thế này vào. Nhìn nữ tử hơi hụt hẫng, hắn ta cất giọng trầm ấm dỗ dành.
“Sau này đừng gọi ta là công tử nữa.”
“Vậy gọi chàng là gì?” Nhan Nhất Minh mỉm cười: “Giản lang? Ngọc lang? Diễn lang?”
Giản Ngọc Diễn bật cười, thực sự không chịu nổi nữ tử nhỏ nhắn này cứ liên tục trêu ghẹo mình, cũng bèn buột miệng nói xằng: “Chi bằng gọi là Tình ca ca?”
“Tình ca ca cũng hơi nhàm chán, ắt hẳn đã có rất nhiều người từng gọi như vậy rồi.” Nhan Nhất Minh phụt cười, ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngọc Diễn, ánh mắt quyến rũ: “Chi bằng gọi là Diễn ca ca?”
Trái tim Giản Ngọc Diễn đột nhiên hẫng nhịp, trong lúc thất thần đã bỏ lỡ mất cơ hội khước từ. Nhan Nhất Minh kéo tay hắn ta: “Diễn ca ca, mấy hôm trước, người làm ở Úc Cẩm Lâu nói y phục đã may xong. Lát nữa về, tiện đường đi một chuyến, được không?”
“Diễn ca ca?”
Mỗi một tiếng ca ca mà Nhan Nhất Minh gọi, trái tim của Giản Ngọc Diễn đều bất giác run lên, hắn ta nhìn vào đôi mắt dịu dàng của nàng và mỉm cười: “Được, chuyện gì cũng nghe nàng hết.”
Úc Cẩm Lâu là tiệm may quý phái bậc nhất Kinh Thành. Bất kể chất liệu y phục hay các sư phụ trong đó đều xuất sắc nhất, người có thể đến được đây không giàu có thì cũng là hàng sang quý. Cho dù sư phụ trong tiệm có cực kì không ưng Nhan Nhất Minh thì cũng phải nể mặt Giản Ngọc Diễn mà may bộ y phục thật tinh tế.
Thấy Giản Ngọc Diễn và Nhan Nhất Minh đến, chưởng quỹ vội vàng chào mời Giản Ngọc Diễn uống trà, cho người dẫn Nhan Nhất Minh đi thử váy áo.
Chiếc váy lụa sa trắng muốt, thắt lưng và cổ tay áo đều được thêu tỉ mẩn bằng sợi bạc, y phục vừa tinh tế vừa sang trọng. Chưởng quỹ kia thầm nghĩ, tuy thân phận cô nương này thấp kém nhưng khí chất lại thật sự tuyệt vời. Nhưng dù sao mặt cũng che mạng, chỉ có thể thấy được lông mày và mắt, không thấy được cả khuôn mặt.
Giản công tử đúng là sủng ái hết mực. Trước kia, ngoài Giản tiểu thư ra, Giản công tử chưa từng đưa nữ tử nào đến đây.
Tiễn hai người đi chưa được bao lâu, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đã tới. Tiểu thư Giản gia và Giang công tử cùng bước vào. Chưởng quỹ vội vàng rước hai người lên lầu hai, đích thân tiếp đón và nói: “Tiểu thư mà đến sớm một bước thì vừa khéo có thể gặp được Giản công tử.”
“Ca ca?” Giản Ngọc Nhi kinh ngạc.
“Dạ phải, Giản công tử vừa đi khỏi. Ấy, đấy, vẫn còn trông thấy được kia kìa.”
Giản Ngọc Nhi đứng cạnh cửa sổ, cúi đầu là thấy ngay Giản Ngọc Diễn và một nữ tử mảnh dẻ đang ra khỏi Úc Cẩm Lâu. Hôm nay, Giản Ngọc Diễn mặc bộ cẩm bào màu xanh lam, nữ tử kia vận váy dài trắng muốt. Hai người đi bên cạnh nhau, nhìn từ phía sau lưng thấy xứng đôi vô cùng.
“Không biết là tiểu thư nhà nào. Ca ca chưa kể với ta bao giờ.” Giản Ngọc Nhi khẽ cất lời. Chẳng trách thời gian này không thấy bóng dáng ca ca đâu, thì ra là đã có người tâm đầu ý hợp.
Không biết tại vì sao, lòng Giản Ngọc Nhi lại thấy hơi chua chát.
“Ôi, tiểu thư gì đâu, là đào kép hát kịch ấy mà…”
Giản Ngọc Nhi chợt ngẩng lên, đợi sau khi chưởng quỹ đi xuống lầu, Giản Ngọc Nhi mới chau mày lại và nói: “Ta đã nghe người khác đồn rằng xưa nay, ca ca thích chơi đùa với những nữ tử phong trần này, nhưng chưa gặp bao giờ cả. Hóa ra đều là sự thật à. Những nữ tử này… thật sự tốt vậy sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Rất nhiều nữ tử phong trần cũng là những người đáng thương, sau khi gia tộc sa sút mới lâm vào cảnh ấy.” Giang Dật đáp lời. Từ nhỏ hắn xuất thân thấp kém nên không hề khinh miệt những nữ tử này như đám thư sinh thông thường.
Ánh mắt của Giang Dật nhìn chăm chú Giản Ngọc Diễn và Nhan Nhất Minh, đúng lúc đang định quay đi thì nữ tử ấy đột nhiên ngoái lại nhìn thẳng về phía hắn. Sau khi thấy Giang Dật, đôi mắt ấy không hề tỏ ra kinh ngạc mà thậm chí còn thấp thoáng ý cười.
Giang Dật khẽ ngẩn người.
Khi nhìn lại, nữ tử ấy đã quay đi, như thể cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của hắn, như thể việc nữ tử ấy đã biết chắc chắn hắn đang ở đây từ trước cũng là ảo giác của hắn.
Giản Ngọc Diễn đưa Nhan Nhất Minh trở về Mai Viên. Mấy ngày sau hầu như hắn ta đều ở Mai Viên, cứ vậy cho đến vài hôm sau mới quay về Giản phủ. Mới đó đã nghe thấy có động tĩnh, ngẩng lên thì nhận ra là Giản Ngọc Nhi đã một thời gian không trò chuyện.
“Ngọc Nhi,” Trái tim Giản Ngọc Diễn hẫng đi một nhịp, giọng nói đã bất giác trở nên dịu dàng: “Có chuyện quan trọng gì muốn tìm ca ca sao?”
Ánh mắt của Giản Ngọc Nhi nhuốm chút bi thương, lẽ nào chỉ khi có chuyện mới được đến tìm hắn ta ư. Cắn làn môi đỏ mọng, Giản Nhọc Nhi ngước lên, từ tốn đáp lời.
“Ca ca đã nhiều ngày… không về nhà rồi.”
Giản Ngọc Diễn đã để ý thấy ánh mắt bi thương của Giản Ngọc Nhi, trong lòng chợt dâng lên niềm áy náy: “Dạo này bận chuyện quan trọng.”
“Vậy tại sao đêm đến cũng không về phủ?”
Giản Ngọc Diễn trầm ngâm chốc lát, “Ngọc Nhi đã nghe ai nói gì à?”
Giản Ngọc Nhi mấp máy môi, dường như không ngờ Giản Ngọc Diễn sẽ hỏi thẳng thừng như vậy, nàng ta đột nhiên thấy hơi sợ một Giản Ngọc Diễn thế này. Sợ hắn ta không còn nghe lời nàng ta như trước đây nữa, nhưng suy cho cùng cũng không thể để mặc Giản Ngọc Diễn sa ngã như vậy được.
“Muội… Hôm trước, muội đến Úc Cẩm Lâu, đúng lúc trông thấy ca ca và một nử tử rời khỏi. Chưởng quỷ ở Úc Cẩm Lâu nói đó là… đào kép của Mai Viên.” Giản Ngọc Nhi chật vật lên tiếng: “Ca ca còn chưa lấy vợ. Như thế này thật sự… thật sự ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca.”
Giản Ngọc Diễn không nói không rằng. Hắn ta còn tưởng khi biết Ngọc Nhi đến tìm mình sẽ lấy làm mừng rỡ, nhưng sau khi hiểu được ý tức của Giản Ngọc Nhi thì không sao vui nổi.
Hắn ta muốn tìm một chủ đề khác để không bàn luận về việc này nữa, nhưng Giản Ngọc Nhi lại cố chấp lạ thường.
“Những ngày qua, Ngọc Nhi đến tìm ca ca cũng không thấy đâu. Cha cũng có vẻ không được vui. Sau này, ca ca có thể đừng… đừng gặp lại những người đó nữa được không…”
Giản Ngọc Diễn nhìn nàng ta, sắc mặt nặng nề: “Ngọc Nhi không thích ta như vậy sao?”
Đôi mắt Giản Ngọc Nhi hoe đỏ, nàng ta gật đầu.
Giản Ngọc Diễn trầm lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
“Được.”
Lời tác giả: Câu chuyện của Nam Cùng Huyền chỉ đơn giản là, tình yêu không phải thứ mà bạn muốn mua là sẽ mua được.
Còn câu chuyện của Giản Ngọc Diễn thì đại khái là ai đó coi ai đó đó là thật, ai đó lại chơi ai đó chết lăn quay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT