Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 91 (1215):
Cắn từng miếng như vậy, kế sách 'nước nóng luộc chín ếch' này đúng là rất lợi hại.
Bất giác, nước Nam Thục mất dần từ tòa thành này đến tòa thành khác, tổn thất một lượng lớn tài bảo.
Thần tử của nước Nam Thục đã chết lặng rồi, bất kể bọn họ nói gì thì Thượng Quan Dực cũng đều không nghe, Thượng Quan Cảnh còn nói giúp hắn.
Nhìn thấy lãnh thổ tổn thất không ngừng, đến cuối cùng, nước Nam Thục cường đại vô cùng, binh sĩ vô số thế mà giờ nó chỉ còn thừa lại chưa đến ba tòa thành, bọn họ cũng chẳng có biểu cảm gì.
Đại quân của nước Bắc Yến tấn công Hoành thành nước Nam Thục. Nhân dân Hoàng thành nghe được tin này thì vui mừng mà khóc. Bọn họ thiếu chút nữa là lên đón người của nước Bắc Yến luôn, bọn họ rất hâm mộ những người được nước Bắc Yến thống trị. Những người kia thật sự rất hạnh phúc.
Nào giống bọn họ chứ, phải lo chuyện ăn mặc ở đi lại, còn phải lo lắng chẳng may tâm trạng của Thượng Quan Dực không tốt thì sẽ lấy đầu bọn họ.
Giờ đại quân nước Bắc Yến đã đến, nói rõ là ngày tháng tốt lành của bọn họ cũng đến rồi.
"Hoàng thượng, đại quân nước Bắc Yến đã đánh vào Hoàng thành rồi."
Thực tế, nhưng binh sĩ bảo vệ Hoàng thành sớm đã không muốn chiến đấu nữa.
Thượng Quan Dực vì giành một nữ tử mà thành một vị vua mất nước, tên bạo quân, hôn quân này thực ra không đáng để bọn họ thề chết đi theo.
Đại thế nước Nam Thục đã mất, bọn họ không cầu mong gì nhiều, chỉ đánh tượng trưng một lát rồi giả bộ đánh không lại, đầu hàng cho người tiến vào.
Bách tích Hoàng thành cũng đều đóng kín cửa nhà, thông qua khe cửa nhìn đại quân ngay ngắn chỉnh tề đi qua.
Bọn họ thấy các tướng sĩ nước Bắc Yến không định phá cửa nhà bọn họ, cũng không đá các quầy hàng xung quanh mà chỉnh tề đi đến chỗ cửa cung. Rõ ràng là kẻ xâm lược, những người này sẽ đốt quê nhà của bọn họ, nhưng người dân không căm ghét họ chút nào, ngược lại trong lòng còn cực kỳ chào mừng bọn họ đến.
Bọn họ không cầu gì nhiều, chỉ mong sống bình an, có ăn có mặc, sẽ không động một tí vì một câu mà rơi đầu.
Đại quân của nước Bắc Yến đánh đến cổng thành, Vân Mộ Quân cười híp mắt từ trên ngựa xuống, "Sao Hoàng đế nước Nam Thục còn chưa ra? Các ngươi chỉ còn thừa lại một tòa Hoàng cung thôi."
"Hoàng huynh, đại quân đánh đến rồi." Thượng Quan Cảnh đờ đẫn nói, cùng chỉ mới 5 năm ngắn ngủi, nước Nam Thục to như thế sao bại rồi?
Đợi bọn hắn kịp phản ứng thì nước Nam Thục chỉ còn lại mỗi Hoàng cung là chưa bị đánh tan thôi.
Sắc mặt Thượng Quan Dực âm trầm, "Đánh đến thì đã sao, Trẫm còn chưa bại hoàn toàn, Trẫm sẽ giành nàng ấy về."
"Còn giành về được sao?" Thượng Quan Cảnh ỉu xìu nói, "Sớm biết có ngày này, lúc đó ta sẽ không tìm người đổi ký ức của nàng ấy, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Thượng Quan Dực lạnh lùng liếc Thượng Quan Cảnh một cái, "Trẫm còn một con át chủ bài cuối cùng, chỉ cần Bắc Đường Hoắc để tâm đến nàng ấy thì trả cả nước Nam Thục và nàng ấy lại cho Trẫm."
Thượng Quan Cảnh không hiểu, Thượng Quan Dực cũng không quan tâm, thầm chửi một câu đồ vô dụng rồi chỉnh sửa lại Hoàng bào, đi ra ngoài.
Vân Mộ Quân nhìn thấy Thượng Quan Dực đi lên tường thành thì nói, "Thượng Quan Dực, ngươi thua rồi, đầu hàng đi."
"Không, Trẫm còn chưa thua."
"Haha, tự lừa mình dối người sao?" Vân Mộ Quân cười lạnh một tiếng, "Đồ nhát gan."
Thượng Quan Dực liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy người hắn muốn nhìn đến, "Vân Thừa tướng phải không? Phiền ngươi chuyển lời cho Hoàng Hậu nương nương của các ngươi, Trẫm có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng ấy, nếu nàng ấy không đến thì sẽ hối hận suốt đời."