Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh

Chương 90 (1214):

"Bệ hạ, nghe nói là Cảnh Vương thống lĩnh đại quân đến, hay là để thần đi giám quân?" Vân Mộ Quân chủ động ôm việc giám quân vô tích sự này làm triều thần xung quanh lặng lẽ trợn tròn mắt.

Lúc này, liệu Thượng Quan Cảnh có chịu nổi không?

Vị gian tướng này không dễ đối phó, may là cả bụng tâm địa xấu xa kia không phải dùng để nhằm vào bọn họ.

"Chuẩn."

Hai nước lại đánh lần nữa, Thượng Quan Cảnh tự mình ra trận, gia tăng khí thế binh sĩ.

Không biết sao mà giám quân nước Bắc Yến lại là Vân Mộ Quân, chàng ta giảo hoạt vô cùng, đánh nhau lần nào thì nước Nam Thục thất bại lần đó như cũ.

Vốn dĩ là 10 vạn đại quân, sau khi chạy trốn còn lại không đến 5000 người.

Thượng Quan Cảnh cả người là máu quay về Hoàng thành, ánh mắt còn có vài phần đờ đẫn.

"Sao chỉ còn thừa 5000 thế?"

"Hoành huynh, nước Bắc Yến quá cường đại rồi." Thượng Quan Cảnh nói, sắc mặt trắng xám.

Sắc mặt Thượng Quan Dực cũng không dễ nhìn, muốn nói gì đó.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng, "Báo!"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, đại quân của nước Bắc Yến không dừng lại, tiếp tục tấn công đến rồi."

Vẻ mặt Thượng Quan Dực khó coi cực kỳ, không có thời gian trách cứ Thượng Quan Cảnh tiếp nữa. Hắn vội vàng triệu tập các triều thần lại, bàn bạc đối sách.

"Hoàng thượng, đại quân nước Bắc Yến không thể chống lại, không bằng đàm hòa?"

"Chiến tranh hai lần, quốc khố đã chẳng còn lại bao nhiêu, không nên tiếp tục đánh nhau nữa."

Các thần tử khẩn cầu, Thượng Quan Dực không muốn cứ thế từ bỏ.

"Ngày mai lại bàn."

Đợi đến ngày mai, một phong thư cấp báo đưa về, trong đêm nước Bắc Yến đã hạ thêm mấy tòa thành trì. Thượng Quan Dực chỉ đành đồng ý với đại thần, "Vậy thì đàm hòa, ai đi?"

Chuyện ai đi đàm hòa tranh luận cả nửa ngày, cuối cùng chọn ra một người.

"Đàm hòa?" Vân Mộ Quân cười, "Để chúng đợi, chuyện này bổn tướng cần phải trình báo với Bệ hạ, nếu Ngài không muốn thì tiếp tục đánh."

Thực tế, người chàng ta chân chính muốn hỏi là Hoàng Hậu nương nương, còn đánh nữa không.

Đánh thì có thể đánh, có điều chàng ta cho rằng, nếu để các binh sĩ tiếp tục chinh chiến thì thân thể cũng đã mệt mỏi, trong một lúc cũng không đánh hạ được nước Nam Thục.

Không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉnh đốn một thời gian, thuận tiện lúc đàm hòa thì hố nước Nam Thục một món, đợi thời cơ đến lại đánh tiếp cũng chưa muộn.

Đường Quả đọc tin xong thì nói với Bắc Đường Hoắc, "Ý kiến của Thừa tướng rất hay, giờ đàm hòa với chúng còn có thể lời được một món, vừa hay có thể trợ giúp cho các thành trì vừa thu được."

"Đợi các tướng sĩ nghỉ ngơi gần đủ thì mấy các thành trì này cũng cải tạo gần xong rồi. Thượng Quan Dực sẽ không cam tâm, một khi có thời cơ thì hắn ta sẽ còn 'làm yêu*'".

*Làm yêu (做妖): Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là làm việc gì đó kỳ lạ đến nỗi gây ra rắc rối.

"Được, nghe Quả Quả hết."

Bắc Đường Hoắc nói, thực tế chàng cũng nghĩ giống vậy.

Cứ đánh mãi cũng không tốt cho nước Bắc Yến của họ.

Vừa đánh vừa thay đổi mấy thành trì vừa thu được, để các người dân của nước Nam Thục nhìn thấy được sự tốt đẹp của nước Bắc Yến, đây mới là mục đích của họ.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi.

Cách vài năm, Thượng Quan Dực đều sẽ gây chiến, tuy lần nào cũng đều thua cả.

Nhưng hắn không cam tâm, thua rồi lại đi đàm hòa, hiến tặng biết bao vật báu, hai nước đình chiến.

Đợi đến lúc khá ổn rồi, hắn lại tiếp tục dẫm lên vết xe đỗ.

Các nước đã nhìn ra được nước Bắc Yến đây là đang định cắn từng miếng một, trong lòng cực kỳ kinh sợ nước Bắc Yến, không dám trêu chọc chút nào.

Nhất là trên bản đồ, bản đồ thuộc về nước Nam Thục càng ngày càng nhỏ, bọn họ càng sợ hãi hơn.

Nước Bắc Yến này, muốn lên trời rồi.

Đầu óc Hoàng đế nước Nam Thục có phải bị đần không? Người ta rõ ràng là đang đùa ngươi chơi. Nếu không thì ngươi nói đình chiến là đình chiến, nói đàm hòa là đàm hòa? Nằm mơ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play