Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Trans: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/ Dã Linh
Chương 84 (1208):
Sau khi lấy được hình nhân, Bắc Đường Hoắc lập tức sắp xếp người đến nước Nam Thục đổi Đường Giảo, còn có người của phủ Thượng thư đi.
Đường Giảo cũng biết, giờ Đường Quả là Hoàng Hậu nước Bắc Yến.
Ngày cô biết thì thiết chút nữa cắn đứt lưỡi, "Ba Lần Yêu, người chị này của tôi trâu thật đó nha, vậy mà trở thành Hoàng Hậu của nước Bắc Yến. Quá lợi hại, đúng là quá lợi hại."
Cô cho rằng người chị tiện nghi này của mình nhiều lắm thì khiến Thượng Quan Dực với Thượng Quan Cảnh hối hận thôi, sau khi chị ấy giả chết thoát thân thì hai tên kia sẽ vì cái chết của chị ấy mà đau khổ tột cùng.
Tuyệt không ngờ đến, người ta sẽ đến nước Bắc Yến làm Hoàng Hậu.
Sợ là giờ hai anh em Thượng Quan đã biết rồi nhỉ?
Không biết trong lòng bực bao nhiêu, giờ Thượng Quan Cảnh nói sao cũng không đưa cô đi chơi nữa. Hắn ngày nào cũng vào cung cùng Thượng Quan Dực âm mưu phải làm thế nào để cướp được người về.
[Ký chủ có thể học hỏi nhiều hơn, nữ tử lợi hại thế này quả thật không nhiều.]
"Ừm ừm, nên học, đây quả thật quá tuyệt vời."
Một đêm nọ, Đường Giảo đang ngủ say thì bị hệ thống 222 gọi tỉnh, nói có người đến rồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì hai người mặc áo đen đã đến phòng cô.
Lúc cô chuẩn bị ra thay thì người mặc áo đen lên tiếng, "Đường nhị tiểu thư, chúng tôi là người nước Bắc Yến, Hoàng Hậu nương nương lo hai anh em Thượng Quan sẽ làm hại đến cô nên phái chúng tôi đến đón cô."
Đường Giảo thở phào một hơi, "Thật sự là chị phái mấy người đến?"
Hai người giải thích mấy lần, lại lấy ra tín vật, Đường Giảo tin.
Hai người lấy ra một người giấy nhỏ, bảo cô nhỏ máu tươi lên đó, nói cái này do Đường Quả đưa, có thể thay thế cho thân phận của cô.
Đường Giảo không nghi ngờ chút nào, lúc trước người chị tiện nghi này của cô nói rồi, đạt được một vài kỳ ngộ.
Nếu đã là người trùng sinh thì có được mấy thứ này thật sự không kỳ lạ chút nào.
Đêm đó, Đường Giảo để hình nhân lại, sau khi dặn dò nó vài lời thì đi theo hai người áo đen.
Một nhóm người khác cũng tìm đến phủ Thượng thư.
Bọn họ nhảy thẳng vào phòng của Đường Duyên Tân, lần này thứ bọn họ lấy ra là thư của Bắc Đường Hoắc.
Đường Duyên Tân đọc lá thư từ đầu đến cuối một lượt, dưới cùng còn có ấn ký của ngọc tỷ thì tin tưởng mục đích mấy người này đến.
Biết được con gái lớn của mình còn sống, thiếu chút nữa ông khóc ngay tại chỗ.
Ông có hai đứa con gái, dù bị người ta đổi ký ức thì sao ông không thể phân biệt được ai là ai chứ?
Hoàng đế có quyền lực tối cao, nếu ông liều lĩnh thì chẳng những không thắng nổi mà còn bỏ mạng vô ích. Mười năm rồi, ông chẳng tìm được cơ hội nào để báo thù cho con gái.
So với Đường Giảo thì thực ra ông càng thích con gái lớn hơn. Con gái lớn thông tuệ bình tĩnh, có vài phần giống tính cách của ông, nó vẫn luôn là niềm tự hào của ông.
Không ngờ rằng nó sẽ bị hai anh em Thượng Quan ghét bỏ như thể bùn lầy, đúng là khiến ông không thể chịu đựng nổi.
Bây giờ biết Đường Quả còn sống, còn trở thành Hoàng Hậu nước Bắc Yến, ông chỉ thấy như đang nằm mơ.
Nghe nói hai anh em Thượng Quan đang bàn bạc muốn cướp con bé về, Đường Duyên Tân tức đến mức đập bàn.
Cướp về?
Bọn chúng thật sự cho rằng con gái của Đường Duyên Tân ông là hàng hóa, tùy ý bán đi rồi cướp giật hay sao? Nói là quan tâm đến con bé, nhưng vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì, bọn chúng độc tài, chẳng bận tâm đến tính nết của người khác.
Trong thư, Bắc Đường Hoắc còn nói, con gái lớn của ông là Hoàng Hậu duy nhất của nước Bắc Yến, là thê tử duy nhất của Bắc Đường Hoắc.
Chính những lời này khiến Đường Duyên Tân xúc động cực kỳ.
Nhưng nếu cứ đi như vậy, ông còn có phần băn khoăn, "Nếu bọn ta rời đi thế này thì không phải đang cho Thượng Quan Dực cơ hội sao?"
"Xin đại nhân yên tâm, chúng tôi đã sớm có chuẩn bị."