Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 80 (1204):

"Thậm chí ở đại tiệc giao lưu 10 năm trước, hắn còn trực tiếp dùng ta đây để đổi lấy rất nhiều tiền của. Những việc này ngài đều không nói với ta nhỉ?"

"Nàng..." Sắc mặt Thượng Quan Cảnh trong nháy mắt trắng bệch, sợ đến nỗi lùi về sau mấy bước, "Hắn ta... Hắn ta..."

"Ngài đang thắc mắc vì sao chàng ấy nói hết nói hết với ta đúng không? Bởi vì chàng ấy là người quan tâm ta nhất trên thế giới này. Cho dù ta đã quên đi chuyện quá khứ, chàng ấy vẫn nói lại đúng theo sự thật, trước giờ chưa từng lừa dối ta chút nào."

"Cảnh Vương gia, đây chính là sự thật sao?"

Thượng Quan Cảnh muốn nói, đây không phải là thật. Nhưng đây lại chính là sự thật, là những việc mà quả thật bọn hắn từng làm. 

"Chỉ cần nàng quay về, ta sẽ đối xử tốt với nàng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."

"Nhưng ta không nhớ ngài nữa rồi, cũng đã quên hết những ân oán trước đây." Đường Quả nhàn nhạt nói, "Hơn nữa, lời nói của ngài là thừa nhận từng làm những chuyện kia ư? Nếu đã như vậy, vì sao ta phải bỏ làm Hoàng Hậu nước Bắc Yến, bỏ một người yêu ta để quay về cùng người từng làm hại ta như ngài đây? Chính vì ngài nói ngài sẽ đối tốt với ta, có thể bắt đầu lại từ đầu thì ta phải bỏ hết tất cả để theo ngài về ư?"

"Cảnh Vương gia, ngài thấy ngài thì tính là gì? Dù ngài là tiền bạc của cải cũng thì cũng từng rơi xuống hố phân rồi, có chà cũng không chà sạch được. Còn dám nói mấy lời này nữa, có phải thấy đây là chuyện tất nhiên không?"

Thượng Quan Cảnh còn muốn nói gì thì Đường Quả đã nói với người bên cạnh, "Tâm trạng không tốt, không đi xem cửa tiệm nữa, về cung."

"Vâng, nương nương."

Hệ thống: Ký chủ đây là làm màu? 

"Nàng không được đi, nàng phải về nước Nam Thục với ta, đó mới là nơi thuộc về nàng." Thượng Quan Cảnh hô lên một câu rồi bước lên trước chụp cổ tay Đường Quả. 

Không ngờ rằng cô phản ứng  rất nhanh, lật tay tát cho hắn một bạt tai, ba một tiếng cực kỳ vang dội, "Không ngờ đường đường là Cảnh Vương gia nước Nam Thục, vậy mà lại là một tên háo sắc."

"Người đâu, đánh tên háo sắc này một trận cho bản cung, đuổi khỏi nước Bắc Yến, sau này không cho hắn ta đến nước Bắc Yến nữa. Đến lần nào đánh lần đó."

"Vâng, nương nương."

Rất nhiều cao thủ cùng xuất hiện, lúc Thượng Quan Cảnh chưa kịp phản ứng thì đã tiến lên tóm hắn lại, nện vài cú đấm tàn nhẫn vào bụng hắn. 

Vừa nện vừa nói, "Tên điên to gan, vậy mà dám khinh bạc Hoàng Hậu nương nương, đáng đánh! Niệm tình ngươi là Cảnh Vương nước Nam Thục, nương nương chỉ ra lệnh đánh ngươi một trận, sau đó đuổi ra khỏi nước Bắc Yến."

"Mấy người đang xem xung quanh nghe rõ đây, kẻ này dám bất kính với Hoàng Hậu nương nương, sau này tuyệt đối không được để kẻ này đặt chân lên phạm vi nước Bắc Yến. Hoàng Hậu nương nương nói rồi, sau này thấy kẻ này lần nào thì đánh lần đó."

Thượng Quan Cảnh bị áp giải trên đường, bách tính xung quang vốn đang xem náo nhiệt. Nhưng khi nghe được những hành vi mà hắn ta làm thì bọn họ tiện thể ném đồ trên tay lên người hắn ta. 

"Cảnh Vương gia gì chứ, hóa ra là một tên háo sắc muốn khinh bạc Hoàng Hậu nương nương."

"Loại người này, nhất định phải cấm kẻ này vào nước Bắc Yến."

"Xem ta có đập chết gã không, cái mặt kia của gã nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì."

Những người Cảnh Vương đưa đến muốn lên cứu hắn. 

Nhưng người của Bắc Đường Hoắc càng nhanh hơn, không lâu sau đã xếp thành một đội quân bao vây hắn ta lại. 

Bắc Đường Hoắc xuất hiện ngay, "Cảnh Vương, nước Bắc Yến không chào đón ngươi."

"Rồi sẽ có một ngày ta đưa nàng ấy đi." Thượng Quan Cảnh già mồm nói, hắn nhất định sẽ đưa nàng ấy đi. 

Bắc Đường Hoắc híp mắt, cười lạnh một tiếng, "Trên đường các ngươi phải chiếu cố Cảnh Vương cho tốt, đừng sơ suất, nhất định phải đưa Cảnh Vương sống trở về nước Nam Thục."
=====
Tuần này có bão chương nhen.
- Minh Nguyệt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play