Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Edit: Beltious Soulia/Dã Linh

Beta: Minh Nguyệt


Chương 45 (1169):

Đường Giảo nhìn đủ loại vật quý trong phòng, hủ bại nói với hệ thống: "Bảo sao trên đời này có nhiều kẻ muốn làm hồ ly tinh thế. Loại người này hạnh phúc thật, muốn gì có nấy."

[Ký chủ à, mấy thứ này cô đâu có mang đi được, không cần bị mê hoặc.] Giọng shota của 222 nhắc nhở cô vô cùng nghiêm túc.

Đường Giảo ai da một tiếng thở dài, "Tôi chỉ nghĩ mà thôi, đâu có làm thật đâu. Yên tâm đi, tôi là một người rất kiên định, chắc chắn sẽ không bị mê hoặc. Tôi biết tôi đến đây làm gì. Mà, không biết chị tôi trong cung sao rồi."

[Theo như tôi biết, Thượng Quan Cảnh vì không cho Thượng Quan Dực sớm phát hiện nên đã ngầm tạo rắc rối cho Thượng Quan Dực. Đường Quả vào cung đã mười ngày, Thượng Quan Dực vẫn chưa có thời gian đi gặp nàng ấy.]

[Có điều, Thượng Quan Dực vẫn ban thưởng rất nhiều. Chắc tầm mấy ngày nữa hắn sẽ đến gặp nàng ấy thôi.]

Đường Giảo ôm má, "Mong là chị ấy sẽ thuận lợi."

[Ký chủ yên tâm. IQ và EQ của Đường Quả cao hơn cô, ở trong cung khác gì cá gặp nước.]

Đường Giảo cạn lời. Cô không màng đến việc bị hệ thống công kích mà nghĩ đến những kế hoạch của hai chị em, toàn là Đường Quả nghĩ ra cả. Cô thừa nhận, "Thực ra người xưa rất thông minh."

[Người xưa vốn dĩ thông minh mà. Tuy họ không có những công cụ hiện đại nhưng sức sáng tạo của họ là vô hạn, kiểu như mấy hộp cơ quan ấy, người hiện đại chắc gì đã chơi nổi.]

Một người một hệ thống bắt đầu thảo luận người xưa thông minh thế nào.

Đường Quả ở trong cung cũng có khoảng mười ngày được yên tĩnh. Đến ngày thứ mười một, Thượng Quan Dực đã xử lý công việc gần xong xuôi mới nhớ đến hậu cung còn có một Giảo phi.

"Mấy ngày nay là trẫm sai, thế mà lại vắng vẻ nàng."

Thượng Quan Dực nắm lấy tay Đường Quả. Nhưng lúc tiến tới, thấy phản ứng của cô có phần kỳ lạ, hắn ngừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.

Hắn buông tay ra, lạnh lùng, "Ngươi là ai?"

"Hoàng thượng, thiếp là Đường Giảo." Đường Quả trả lời theo bản năng, "Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng bận đến mức quên mất thiếp rồi?"

"Không. Ngươi không phải Giảo phi của trẫm." Thượng Quan Dực nhanh chóng phủ nhận. Hắn là đế vương, đa nghi hơn người. Hơn nữa, hắn vô cùng thân thuộc với Giảo phi. Người trước mắt rất giống Giảo phi nhưng có nhiều chỗ rất khác, không thể giống như đúc được.

Thượng Quan Dực bước đến ép sát Đường Quả, bóp cổ cô, giọng lạnh lùng, "Nói, ngươi là ai? Ngươi giấu Giảo Nhi của trẫm chỗ nào?"

"Hoàng thượng... Thiếp là Đường Giảo, thiếp là Đường Giảo thật mà." Thượng Quan Dực dùng sức khiến Đường Quả muốn ngừng thở đến nơi, nhưng Đường Quả vẫn nhất quyết không thừa nhận, một mực nói mình là Giảo phi.

Hơn nữa, trong mắt Đường Quả không có cái gì lạ, nếu không phải hắn tự xác định được nàng ta không phải Giảo Nhi, sợ là sẽ cho rằng nàng ta đang nói thật.

Thấy chết cũng không uy hiếp được đối phương, Thượng Quan Dực buông tay ra, ra lệnh cấm túc Đường Quả rồi xoay người rời đi. Đường Quả diễn sâu, giả vờ gọi vài tiếng đến khi hắn biến mất mới dừng. Có điều cô cũng không thả lỏng. Tai mắt trong cung rất nhiều, cô đã diễn thì phải diễn đến cùng, lập tức nhập vai phi tử bị đế vương hoài nghi và vứt bỏ.

=====

Chương 46 (1170):

Thượng Quan Dực đúng là cho người theo dõi cô, tra mãi cũng không thấy có gì đáng ngờ nên không thể ngầm tra hơn mười ngày trước đó. Kẻ tình nghi đầu tiên là Thượng Quan Cảnh nên hắn sai người đến phủ Cảnh vương do thám.

Hắn im lặng không nói gì, trong lòng cũng đã đoán được đáp án. Chỉ có phủ Cảnh Vương đáng ngờ và có khả năng đổi Đường Giảo đi.

Vậy nữ tử luôn miệng nói mình là Đường Giảo kia là ai? Cảnh Vương phi? Không thể không nói, chỉ một chốc mà Thượng Quan Dực đã liên tưởng đến rất nhiều thứ. Đến khi có được kết luận, hắn cười phá lên, tiện tay ném bộ ấm chén trên bàn xuống đất, vỡ tan tành.

"Cảnh Vương, ngươi đúng là em trai ruột của ta. Tốt, tốt lắm."

Không bao lâu sau, người hắn phái đi đã quay lại. Nghe được chuyện của phủ Cảnh Vương dạo này, Thượng Quan Dực không cần chứng cứ cũng chắc chắn rằng kẻ đã đổi Đường Giảo đi chính là Thượng Quan Cảnh.

"Truyền Thượng Quan Cảnh tiến cung."

Thượng Quan Cảnh nhận được khẩu dụ, biết ngay hoàng huynh đã phát hiện. Hắn triệu tập mọi người lại để bảo vệ Đường Giảo, tránh trường hợp Thượng Quan Dực tranh thủ thời gian đi cướp người. Đương nhiên, bây giờ vẫn là ban ngày, Thượng Quan Dực sẽ vì mặt mũi của mình mà không gióng trống khua chiêng. Đây cũng là lý do hắn không hề sợ hãi. Chỉ cần Đường Giảo và Đường Quả không thừa nhận, về mặt ngoài, Thượng Quan Dực sẽ không dám đến thẳng Vương phủ cướp người. Còn âm thầm có dám hay không, phải xem bản lĩnh.

Sắp tới là đại tiệc giao lưu giữa các quốc gia, trong giai đoạn này, Thượng Quan Dực sẽ không trở mặt với hắn. Nếu như các nước khác biết Hoàng đế và Cảnh Vương của Nam Thục vì một nữ tử mà trở mặt thành thù, sợ là sẽ gây ra hậu quả khó lường. So với hắn, Thượng Quan Dực càng yêu giang sơn này hơn. Ban đầu hắn đã tính toán kỹ, nhất định phải đưa Đường Giảo về bên hắn trước khi đại tiệc bắt đầu.

Sắp xếp xong xuôi, Thượng Quan Cảnh vội vàng tiến cung. Không chỉ có Thượng Quan Dực ở đó mà bên cạnh còn có một Đường Quả cúi thấp đầu, thoạt nhìn trông đáng thương vô cùng. Thượng Quan Cảnh nhìn thấy vệt đỏ trên cổ Đường Quả, chợt cảm thấy khó thở. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt từ từ dời đi, cuối cùng hành lễ với Thượng Quan Dực.

"Hoàng huynh, đã trễ thế này rồi còn gọi thần đệ tiến cung, không biết có việc gì quan trọng?"

Thượng Quan Dực lạnh lùng, khóe môi cong lên châm chọc, "Thượng Quan Cảnh à."

"Đây, hoàng huynh."

"Trẫm cứ tưởng, ngươi thật sự yêu thương Cảnh Vương phi và quên đi Giảo Nhi, hoàn toàn không nghĩ rằng ngươi lại dám làm chuyện này!"

"Hoàng huynh đang nói gì thế, thần đệ nghe không có rõ." Thượng Quan Cảnh điếc không sợ súng khiến Thượng Quan Dực tức giận. Hắn vung tay ném một nghiên mực đến chỗ Thượng Quan Cảnh. Thượng Quan Cảnh linh hoạt tránh thoát, thuận tay đỡ lấy nghiên mực ấy, "Hoàng huynh, rốt cuộc có chuyện gì mà anh tức giận thế? Cứ nói đi, thần đệ sẽ chia sẻ cùng anh có phải tốt hơn không?'

Thượng Quan Dực cũng không vòng vo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cảnh, "Trẫm gọi ngươi tiến cung là vì Cảnh Vương phi." Ánh mắt hắn dừng trên người Đường Quả. Đường Quả cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sắc mặt tái đi.

"Cảnh Vương, nếu ngươi đã đến rồi thì đưa Cảnh Vương phi về phủ đi. Cảnh Vương phi và Giảo phi thật tệ, thế mà nghĩ ra trò này để lừa trẫm và Cảnh Vương. Giờ Cảnh Vương đưa Vương phi về Vương phủ đi, sau đó trẫm sẽ cho người đến Vương phủ đón Giảo phi."

"Hoàng huynh dạo này bận rộn quá nên nhầm lẫn đúng không? Đây là Giảo phi nương nương, hai chị em nàng không có chơi trò gì cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play