Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu
Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 43 (1167):
"Vương gia, sao thiếp cảm thấy xung quanh cứ lạ lạ thế nào ấy." Đường Giảo mơ hồ, "Nhưng thiếp không biết lạ thế nào."
Thượng Quan Cảnh hoàn hồn, đây là Đường Giảo.
Đường Giảo phản ứng như vậy, tức là đã thành công. Tức khắc, trong tim Thượng Quan Cảnh tràn đầy vui sướng. Về sau Giảo Nhi là Vương phi của hắn, hắn không cần phải ôm tương tư nữa.
"Chị ơi, em về cung đây."
Lúc này Đường Quả bước ra từ phía sau, có vẻ hoạt bát hơn nhưng không bằng Đường Giảo chân chính, "Hôm nào em lại đến phủ chơi với chị tiếp."
Nói xong, cô còn cười với Thượng Quan Cảnh, "Cảnh Vương, ta đi đây. Vương gia phải đối xử thật tốt với chị ta đấy."
Thượng Quan Cảnh nhất thời im lặng. Trong khoảnh khắc đó, bao nhiêu vui sướng của hắn vỡ tan. Hắn nhìn Đường Quả nhanh nhẹn bước từng bước nhẹ nhàng lướt qua người mình, mùi hương trên váy áo quấn quanh hắn khiến hắn muốn giữ nàng lại nhưng không làm được.
Nữ tử kia đã bước ra ngoài rồi, từ lúc này, nàng không còn là Vương phi của hắn nữa mà là Giảo phi nương nương trong cung. Hắn không được giữ nàng lại, về tình về lý đều không được, nhỡ có người nói bậy nói bạ, danh dự của cả hai sẽ bị ảnh hưởng.
Quan trọng hơn cả, chuyện này vốn là điều hắn muốn, là kết quả sau khi tiêu phí một số tiền lớn và đau khổ chờ đợi một năm. Giảo Nhi đã ở bên hắn rồi, người rời khỏi phủ Cảnh vương đã không còn liên quan gì đến hắn nữa.
"Đương nhiên." Thượng Quan Cảnh hoàn hồn, vội nói, "Bản vương đương nhiên sẽ chăm sóc Vương phi thật tốt."
"Vậy được." Đường Quả nói, bước chân không ngừng. Cô ra cửa, lên xe ngựa về hoàng cung.
Xe ngựa đã biến mất hồi lâu, Thượng Quan Cảnh cũng không dời mắt đi. Đường Giảo thấy hắn mất hồn mất vía như thế, thầm cười lạnh trong lòng. Cái tên này đúng như chị gái nói, khốn nạn thật.
"Vương gia à." Đường Giảo gọi, "Chàng sao thế?"
"Không, không sao cả. Chúng ta vào thôi." Thượng Quan Cảnh thấy Đường Giảo gọi mình, chỉ số sung sướng lại vọt lên đỉnh đầu, bao nhiêu phiền muộn bị đè xuống hết. Hắn bước đến nắm lấy tay Đường Giảo, đưa cô vào phủ.
Đường Giảo hỏi, "Vương gia, nay chàng lạ quá. Trước giờ chàng đâu có thế này. Từ lúc thiếp vào phủ đến giờ, đây là lần đầu tiên chàng nắm tay thiếp đấy." Nhìn nụ cười của Thượng Quan Cảnh biến mất trong nháy mắt, Đường Giảo vô cùng vui vẻ.
"Sau này, ngày nào bản vương cũng nắm tay nàng, được chứ?"
"Đương nhiên là được. Thiếp chờ ngày đó mãi thôi."
Rõ ràng là lời hắn thích nghe nhưng hắn lại không muốn nghe nữa. Đường Giảo làm gì chờ hắn, nàng nói vậy chỉ là vì có ký ức của người khác, cụ thể là Đường Quả. Cho nên, những lời này coi như là Đường Quả nói.
"Bản vương sẽ đối xử với nàng thật tốt."
"Sao thế Vương gia?"
Thượng Quan Cảnh dịu dàng nhìn Đường Giảo, "Nàng là Vương phi của bản vương, bản vương phải tốt với nàng chứ." Nói xong, hắn ngẩn ra, vì Đường Quả cũng đã từng nói với hắn, hắn là phu quân của nàng ta, nàng ta chăm lo cho hắn là phải.
"Tuy không biết tại sao Vương gia lại nói thế nhưng nghe Vương gia hứa vậy, thiếp vui lắm."
Đường Giảo không biết nấu cơm, Thượng Quan Cảnh thấy cô dựa vào ký ức của Đường Quả mà nấu cháy khét cả nồi, an ủi cô, "Sau này Vương phi không cần nấu cơm nữa đâu. Bản vương mời đại phu đến bắt mạch cho nàng xem thế nào, chắc là do ngày trước vất vả qua đấy."
"Thế ạ? Vương gia, thiếp nhớ khả năng nấu nướng của thiếp cũng khá lắm mà?"
=====
Chương 44 (1168):
"Do Vương phi quá vất vả nên cần nghỉ ngơi đấy." Thượng Quan Cảnh vô cùng kiên nhẫn.
Đường Giảo tin, "Vương gia sẽ không lừa thiếp đâu, vậy thiếp làm quần áo giày tất giúp Vương gia vậy."
Kết quả không cần nói cũng biết, quần áo bị khâu vá xiêu xiêu vẹo vẹo, giày thì thôi khỏi nói, không thể mặc, tất cũng không thoải mái.
Vốn dĩ là đồ may thêu xinh đẹp nhưng vào tay cô, tất cả đều biến hình, hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Thượng Quan Cảnh không kiềm được nữa, phải cản hết mọi việc làm của cô. Cô làm ra những chuyện gì không giống với trí nhớ, hắn đều tìm đủ mọi lý do để che giấu.
Cuối cùng Đường Giảo cũng tìm được cái mình giỏi, là ngâm thơ, vẽ tranh, viết chữ và chơi cờ. Cô hào hứng nói với Thượng Quan Cảnh, "Vương gia, về sau sợ là thiếp chỉ biết mấy cái này thôi. Chẳng hiểu sao nữa, rõ ràng trước kia thiếp làm được bao nhiêu việc, giờ lại không làm nổi."
"Vương phi cứ làm gì Vương phi thích, còn lại cứ để người hầu làm, việc gì phải tự làm cho vất vả."
"Vương gia không để ý sao?"
"Đương nhiên là không."
Hai ngày sau, Đường Giảo lại tìm thấy thú vui mới, là chơi ngọc và mua trang sức vàng bạc châu báu đẹp đẽ. Thân là nữ nhi, dù thích sơn thủy, thích thơ họa cao nhã thì vẫn thích trang sức xinh đẹp tinh xảo.
Thượng Quan Cảnh coi cô như vật báu, cô muốn cái gì đương nhiên hắn sẽ cho cái đó.
Sau khi vào phủ, Đường Giảo không có ý định quản lý việc trong phủ. Người hầu cảm thấy Vương phi thật lạ, Thượng Quan Cảnh sợ lộ, vội thay hết người hầu. Ngoại trừ những người thân tín và quản gia, còn lại đều là người mới không hiểu rõ về tính tình Đường Giảo.
Các cửa hàng không có tay Đường Quả quản lý, dần dần xuống dốc. Nhưng mà, để Đường Giảo vui vẻ, Thượng Quan Cảnh thường xuyên tìm vật lạ cho cô, nào có lo nghĩ nhiều như thế.
Quản gia không chịu nổi nữa, tranh thủ lúc hắn ở thư phòng, nhắc nhở hắn, "Vương gia à."
"Sao?" Thượng Quan Cảnh ngẩng đầu, "Vương phi lại muốn gì hả?"
Quản gia thở dài, "Vương gia, từ lúc... Vương phi đi, các cửa hàng trên danh nghĩa phủ Cảnh Vương không có lợi nhuận như trước kia nữa. Vương gia có cần đi xem không?"
"À, ra thế." Thượng Quan Cảnh không quan tâm, "Không bằng lúc trước thì cùng lắm cũng về trạng thái ban đầu thôi. Quản gia, ông có ý kiến với bản vương à? Chẳng lẽ bản vương không nên đưa nàng ta đi?"
Khóe miệng quản gia giật giật, mãi sau ông mới lên tiếng, "Vương gia, Vương phi thật lòng với ngài. Nàng ấy là người tốt."
Nhìn phủ Cảnh Vương bây giờ xem, Vương phi mới đi chưa đến mười ngày đã thay đổi lớn như thế. Vương phi còn ở đây, nào có chuyện như vậy chứ?
Vương phi là người tốt, rất lương thiện. Vương gia có một câu nói rất đúng, Vương phi còn hơi ngốc nữa. Nếu nàng không ngốc, nàng sẽ không bị đưa đi.
Đạo nhân Dương tráo đổi ký ức của hai người, ký ức của Vương phi không khả nghịch được. Việc đã đến nước này, không thể thay đổi được nữa.
Trong lòng quản gia chỉ còn tiếc nuối. Thấy Thượng Quan Cảnh không thèm để ý, ông chôn chặt ý nghĩ của mình xuống, không nói với hắn nữa.
Đường Giảo ở lại phủ Cảnh vương, dần dần bộc lộ bản tính.
Cô sắm vai một vị tiểu thư không biết khó khăn, chỉ biết ngâm thơ đối chữ, sống một cuộc sống thật lý tưởng. Nhân vật này không hiểu tình yêu, chỉ biết đòi yêu thương từ người khác, muốn gì phải có bằng được.
Cô cứ từ từ diễn như thế, Thượng Quan Cảnh chẳng những quen dần mà còn chiều theo cô.