Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh xem từng tấm ảnh chụp thêm một lần.
Không lâu sau, Tống Cảnh Hiên thu tất cả ảnh chụp lại.
Nam Tinh trầm mặc một lát, nói.
"Tôi xác thật có một vấn đề muốn hỏi."
"Cháu hỏi đi."
"Đêm qua anh ấy đã làm kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong thì cảm xúc của anh ấy không quá thích hợp."
Tống Cảnh Hiên tự hỏi một lúc,
"Rút máu à?"
"Ừm."
"Việc này chú từng nghe bác sĩ chủ trị của hắn nói qua, mỗi lần rút máu xong, thân thể của hắn sẽ lâm vào thời kỳ suy yếu, cảm xúc sẽ không ổn định.
Đại khái có quan hệ với thời điểm hắn bị bắt cóc."
Mới đầu Nam Tinh còn không hiểu cho lắm.
"Bắt cóc?"
"Ừ, các nhà khoa học trong đó có tiến hành thực nghiệm phi pháp, rút máu và tiêm thuốc vào cơ thể của hắn."
Trong đầu Tống Cảnh Hiên xẹt qua cảnh tượng khi nhìn thấy Quyền Tự trong video.
Tiểu Quyền Tự đau tới mức thân thể vặn vẹo, co rút trên sàng, còn có tiếng kêu la tê tâm liệt phế, thống khổ cực kỳ.
Hắn nhíu mày,
"Quá trình rất thống khổ."
Nam Tinh trầm mặc.
Đi ra khỏi quán cà phê, nói lời tạm biệt với Tống Cảnh Hiên.
Cô đi bộ dọc theo ven đường, trầm mặc đi một quãng xa, cả người nhìn qua phá lệ sơ lãnh khó có thể tiếp cận.
Trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen bị đè xuống rất thấp, sợi tóc hơi cuốn rối tung.
Cũng không biết rốt cuộc đã đi tới nơi nào.
Từ xa đã nghe được tiếng gọi ầm ĩ từ đằng sau.
"Nam Tinh nữ sĩ, chờ một chút. Nam Tinh nữ sĩ, xin chờ một chút!"
Tiếng gọi ầm ĩ cứ liên tục vang lên.
Một người đàn ông cao hơn 1m7, tóc cắt đầu đinh, một đường chạy chậm về phía này.
Bước chân của Nam Tinh dừng lại, ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đó thở hồng hộc,
"Ai nha, cuối cùng cũng đuổi kịp, từ xa đã nhìn thấy ngài."
Nói xong, người đàn ông móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho Nam Tinh.
"Nam Tinh tiểu thư, tôi là tổng giám đốc của giải trí Phong Hải, cũng là một người đại diện. Tôi tên Chương Võ. Rất vui khi được gặp cô."
Nam Tinh mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt.
"Có việc sao?"
Chương Võ cười ha hả, nói.
"Nam Tinh tiểu thư, nghe nói cô ký với giải trí Kim Quyền. Là thế này, không biết cô có hứng thú đi ăn máng khác, đến làm việc cho công ty chúng tôi?"
Hắn vừa dứt lời, Nam Tinh từ chối ngay.
"Không có hứng thú."
Tươi cười trên mặt Chương Võ không thay đổi.
"Nam Tinh tiểu thư không cần từ chối nhanh như vậy, chuyện về công ty các cô, tôi đều biết hết.
Gần nhất bạo hoả chính là Tửu Từ - là người đi ra từ tay của Nam Tinh tiểu thư đây, công ty của chúng tôi cảm thấy cô rất có thiên phú làm người đại diện, đồng thời nhiệt độ trên mạng của cô cũng rất cao. Nếu cô gia nhập vào công ty của chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cô trở thành người đại diện kiêm minh tinh. Sẽ dùng hết thảy tài nguyên của công ty đẩy lên vị trí đỉnh của kim tự tháp giới giải trí, thế nào?"
Nam Tinh cầm lấy tấm danh thiếp của Chương Võ, nhìn hắn,
"Tôi không có ý định đổi công ty."
Nói xong, muốn đi.
Chương Võ hệt như thuốc cao bôi trên da chó, cứ dính lên, cười hì hì nói,
"Thế giờ Nam Tinh tiểu thư hãy suy xét đến chuyện đổi công ty a. Thù lao bên chúng tôi đưa ra tuyệt đối khả quan. Cũng tuyệt đối là cái giá mà công ty nhỏ như giải trí Kim Quyền không thể cho ngài."
Chương Võ vừa nói vừa tiến lại gần Nam Tinh, ý đồ muốn dựa vào người cô.
Kết quả còn chưa kịp sáp lại gần, Nam Tinh đã giơ tay, đẩy người ra.
Thái độ lãnh đạm cự tuyệt của cô, rốt cuộc khiến cho nụ cười trên mặt Chương Võ nhạt dần.
Dù sao cũng là một tên tổng giám đốc, lại gần như vậy mà lại bị người ta vội vàng từ chối, ít nhiều cũng có chút mất mặt.
Chương Võ nhìn Nam Tinh.
"Nam Tinh, cô suy xét cẩn thận một chút. Tôi biết, cô là một cô gái có dã tâm, nhưng giải trí Kim Quyền không chống nổi dã tâm của cô, chỉ có tới công ty của chúng tôi, chỉ có chúng tôi trợ giúp, cô mới có thể đi lên được con đường tốt hơn."
Nam Tinh bị người này quấn lấy làm cho có chút không kiên nhẫn, nhíu mày.
"Tôi không tính đổi công ty, nghe không hiểu?"
Chương Võ ý vị thâm trường.
"Nam Tinh, tôi rất ít mang nghệ sĩ có xuất thân là người đại diện, nhưng mà cô, thực không tồi.
Vậy nên tôi đồng ý cho cô thời gian và kiên nhẫn để cô suy xét. Giải trí Kim Quyền chỉ là một công ty nhỏ, chỉ cần một cái bọt sóng thôi cũng có thể đập nó thành tro. Tôi sẽ lại đến tìm cô, hy vọng đến lúc đó, cô đã suy nghĩ kỹ."
Chờ hắn nói xong, Nam Tinh quay đầu đi ngay, một câu vô nghĩa cũng không có.
Chương Võ nhìn bóng dáng của Nam Tinh, sờ sờ cằm, cười cười.
*
Cô ra cửa sớm, đến lúc về nhà cũng chỉ mới tới thời gian ăn bữa sáng.
Mới vừa bước vào, tầm mắt quét một vòng, không thấy Quyền Tự đâu, cũng không nhìn thấy Bạch Vũ.
Cô đi dọc thang lầu, đi lên lầu hai.
Gặp được Bạch Vũ ở cửa phòng vẽ tranh.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy Nam Tinh, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.
"Nam Tinh tiểu thư, sớm như vậy đã về rồi?"
Nam Tinh gật đầu.
"Dạ, anh ấy đâu?"
Bạch Vũ nhìn về phía phòng vẽ tranh.
"Thiếu gia đang ở trong phòng vẽ tranh."
"Anh ấy vẫn luôn ở trong đó vẽ tranh?"
"Thiếu gia không cho phép người khác tiến vào phòng vẽ tranh, cũng không cho phép người khác quấy rầy hắn, tôi cũng không biết thiếu gia đang làm gì trong đó."
Nam Tinh nghe xong, dừng một chút.
Không cho phép người khác quấy rầy?
"Vậy bình thường anh ấy sẽ ở trong bao lâu?"
"Thật lâu."
Hai chữ này vừa được Bạch Vũ nói ra, cửa phòng vẽ tranh "răng rắc" một tiếng, mở ra.
Quyền Tự từ bên trong đi ra, trên người mặc áo ngủ, trên tay cầm một cây bút chì, đứng ở cửa đối diện với tầm mắt của Nam Tinh.
Trên người hắn tản ra lệ khí tối tăm, mí mắt rũ xuống, rất nhanh lệ khí đã được thu liễm.
Nam Tinh đi qua,
"Anh ăn cơm chưa?"
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, con ngươi màu xám nhạt đảo qua người cô.
"Tiểu Hoa quay về, chỉ để hỏi cái này?"
Nam Tinh gật đầu,
"Ừm."
Quyền Tự nhìn chằm chằm Nam Tinh, như thể muốn tìm ra cái gì đó.
Tiểu Hoa của hắn, chưa từng hỏi vấn đề này.
Nhưng mà, ánh mắt của Nam Tinh lại rơi xuống tay của hắn.
Ngày hôm qua, trên mu bàn tay của hắn còn sưng lên một cục.
Hôm nay, mới không gặp có một lát, cục sưng kia đã biến mất, nhưng cổ tay của hắn hình như, lại sưng lên?
Cổ tay phải sưng đỏ lạ thường, trông hệt như một chiếc bánh bao.
Đặc biệt là cơ thể hắn vốn gầy, nhìn qua cực kỳ dễ thấy.
Nam Tinh đi qua, duỗi tay nắm lấy tay của hắn.
Cô nhìn hắn, lại nhìn chỗ sưng tấy trên cổ tay hắn.
"Chỗ này của anh bị làm sao thế?"
Quyền Tự nhìn qua một cái.
Thân thể của hắn vẫn luôn có nhiều tật xấu, lại thực yếu ớt, tùy tiện động vài cái thì sẽ thành thế này.
Chỉ là, nhìn bộ dáng thực để ý của Nam Tinh, hắn dừng một chút, mở miệng.
"Vẽ tranh một lúc, liền sưng lên."
Nam Tinh ngẩn người.
Vẽ tranh còn có thể khiến cho cổ tay sưng lên?
Bạch Vũ ở một bên thấp giọng dò hỏi.
"Nam tiểu thư, có cần mời bác sĩ đến kiểm tra hay không?"
Nam Tinh gật đầu,
"Ừm, mời đi."
Bạch Vũ đồng ý.
"Vâng."
Nói xong, hắn rất nhanh đã rời đi.
Cũng không biết từ bao giờ, về những phương diện liên quan tới thân thể của Quyền Tự, chỉ cần Nam Tinh có mặt ở đó, hắn chỉ cần nghe lời Nam Tinh là được.
Nếu ý kiến của Quyền Tự và Nam Tinh khác nhau, hắn sẽ tuân thủ ý kiến của Nam Tinh.
Bác sĩ tới rất nhanh.
Phòng khách tầng 1.
Quyền Tự ngồi trên sô pha, bác sĩ đang cầm băng gạc quấn lấy cổ tay của hắn.
Giọng điệu của bác sĩ thực nghiêm túc.
"Quyền Tự tiên sinh, ngài vừa mới làm kiểm tra xong, các cơ năng của thân thể cực kém, trong vòng 24 giờ cần phải tĩnh dưỡng. Giống như trước đây vậy. Nếu lại tiếp tục vẽ tranh trong thời gian dài như thế, cổ tay sẽ sưng nghiêm trọng hơn."