Editor: Kiều Tiếu
Trang phục bệnh nhân trên người cũng thay đổi, tóc dài hơn, khuôn mặt xinh đẹp với con ngươi màu xám nhạt, chỉ là trên gương mặt đó không có chút cảm xúc gì dao động, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Giọng nói của Tống Cảnh Hiên chậm rãi vang lên.
"A Tự khi còn nhỏ bị bọn bắt cóc trói lại mang đi, việc này cháu biết chứ? Tấm ảnh thứ nhất là ảnh chụp trong phòng thí nghiệm của bọn bắt cóc.
Những tấm sau là ảnh chụp khi hắn được Quyền gia cứu về, mãi cho tới 14 tuổi."
Nam Tinh nhìn kỹ từng tấm một.
Qua từng tấm ảnh, Tiểu Quyền Tự dần lớn lên, các góc chụp và địa điểm trong ảnh đều không giống nhau.
Điểm tương đồng duy nhất đó là, mỗi lần chụp ảnh đều mặc trang phục bệnh nhân.
Ánh mắt của Tống Cảnh Hiên rơi xuống tấm ảnh cuối cùng.
Quyền Tự mười bốn tuổi, tóc dài tới vị trí bả vai, da thịt tái nhợt, thân thể gầy yếu, con ngươi vẫn là màu xám nhạt, liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này thực xinh đẹp.
Trong đầu Tống Cảnh Hiên như thể nhớ tới cái gì, chậc chậc hai tiếng.
"Hồi còn nhỏ A Tự rất có nhân khí, nam nữ đều ăn, chú nhớ rõ, em họ của chú còn từng mê luyến hắn đấy."
Không biết đã nghĩ tới chuyện khôi hài gì, sắc mặt của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.
Nam Tinh nhìn ảnh chụp trong tay, dùng sức, nắm chặt.
Vẫn luôn không nói chuyện.
Tống Cảnh Hiên bắt chéo chân, lâm vào hồi ức.
"Nếu không phải chú đang truy lùng tổ chức Ám Gen, những tấm ảnh này chỉ sợ cũng không thể tới tay. Nếu nói trên thế giới này có ai hiểu biết rõ nhất những chuyện đã xảy ra trên người Quyền Tự, chắc chỉ có chú nhỉ?"
Nói xong, lại nhịn không được chậc chậc hai tiếng.
Sau đó, Tống Cảnh Hiên trầm tư một lát.
"Di? Nói thật, thật đúng là không biết nên nói với cháu điều gì."
Hắn nói thầm một câu.
Nam Tinh chủ động mở miệng, cô giơ tấm ảnh chụp đầu tiên - Quyền Tự đang nằm trên tấm kính pha lê.
"Tôi muốn nghe những chuyện đã phát sinh trong tấm ảnh chụp này."
"Bức ảnh này a. Là trong lúc bộ đội đặc chủng nghĩ cách cứu viện, một nhân viên đi theo đã chụp được. Trên người hắn khi đó còn cắm mấy thứ dây dợ chằng chịt, bộ đội đặc chủng đều là những tên quê mùa, cũng không dám động vào hắn, chỉ có thể chờ bác sĩ đi vào rồi nghĩ cách cứu viện sau."
Tống Cảnh Hiên cố ý tóm tắt sơ lược những chuyện đã xảy ra trong tổ chức ngầm.
Không muốn kể lại tỉ mỉ.
Nam Tinh thành thục bình tĩnh hơn so với đám bạn cùng lứa, nhưng dù bình tĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi chưa từng thấy máu.
Mấy tên cấp dưới theo hắn vào sinh ra tử, khi thấy hình ảnh miêu tả những gì Quyền Tự phải trải qua trong tổ chức ngầm thì cũng phải e ngại.
Hắn nói cho Nam Tinh về những chuyện của Quyền Tự, là hy vọng hai người bọn họ càng thêm đối xử thật tốt với nhau, chứ không phải đến chia rẽ đôi uyên ương người ta.
Tống Cảnh Hiên duỗi tay, chỉ chỉ tấm ảnh thứ hai.
"Tấm này là ảnh chụp khi hắn được cứu về, lúc ấy đã là hai năm sau. Sau khi được cứu ra khỏi tổ chức thì vẫn luôn phải nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ICU cắm ống dưỡng thể. Hai năm sau mới được về nhà, lúc ấy chắc là hắn được tầm 7 tuổi nhỉ?"
Tầm mắt của Nam Tinh rơi xuống bức ảnh thứ hai.
Duỗi tay sờ sờ, lẳng lặng nhìn.
Tống Cảnh Hiên kề lại gần bàn hơn một chút, hỏi.
"Thế nào? A Tự khi còn bé có phải rất xinh đẹp hay không? Đặc biệt là đôi mắt màu xám nhạt này, có hơi giống con lai."
Nam Tinh phối hợp gật gật đầu.
"Ừm, rất đẹp."
"Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đã không khiến người khác bớt lo. Bác sĩ tâm lý tiến hành kiểm tra, nói hắn có bệnh tự kỷ và có khuynh hướng tự hủy diệt bản thân. (Hay hội chứng tự hủy diệt)"
Nam Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Cảnh Hiên.
Tống Cảnh Hiên sờ sờ cằm, lại nói.
"Nhưng mà đó là kết quả kiểm tra tâm lý lần đầu sau khi A Tự xuất viện, nửa năm sau có kiểm tra lại thì hết thảy bình thường."
Tống Cảnh Hiên cười cười.
"Thực thần kỳ đúng không? Còn có càng thần kỳ hơn nữa, từ đó về sau mỗi lần kiểm tra tâm lý, kết quả đều chứng minh A Tự có tâm lý khoẻ mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì cả.
So với người bình thường càng giống người bình thường."
Cũng bởi vì quá bình thường, cho nên hắn mới phá lệ không bình thường.
Ngón tay của Tống Cảnh Hiên xẹt qua một tấm ảnh chụp của Quyền Tự.
Hắn mở miệng.
"Theo như lời bác sĩ tâm lý nói, người bệnh có chỉ số thông minh và lòng cảnh giác cực kỳ cao. Nếu hắn không muốn, hắn sẽ ngụy trang khiến cho bác sĩ tâm lý tìm không ra bất kỳ vấn đề gì cả. Mà nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, tâm lý của hắn sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng đến mức không thể cứu chữa được.
Lúc đầu, Quyền gia còn thực lo lắng, nhưng thấy Quyền Tự càng ngày càng bình thường, thậm chí còn bắt đầu ngẫu nhiên giao lưu với người nhà, bắt đầu biết cười, tuy rằng thân thể còn không tốt, nhưng trạng thái tinh thần vẫn luôn tốt, dần dần, Quyền gia bắt đầu thả lỏng cảnh giác, cho rằng mọi thứ đều đang chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp."
Ngón tay của Tống Cảnh Hiên lại để lên một tấm ảnh chụp.
"Thẳng tới năm hắn mười ba tuổi, một mình Quyền Tự ở trong hậu viện của Quyền gia, bình thường có rất ít người được bước vào đó. Có lần, quá trình chuyển giao giữa các bảo mẫu xuất hiện vấn đề, hai ngày liền không có ai chuẩn bị đồ ăn cho hắn, mà hắn cứ thế thật sự ở trong đó đói bụng suốt hai ngày, vẽ tranh hai ngày, một ngụm nước cũng không uống, một miếng đồ ăn cũng không ăn.
Lúc này, Quyền lão gia tử mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Toà nhà mà A Tự ở, nơi nơi đều có điện thoại để gọi diện.
Thậm chí chỉ cần lấy điện thoại ấn phím 1, sẽ có người lập tức qua đó.
Nhưng từ đầu tới cuối hắn đều không chạm vào dù chỉ một chút. Chậc."
Hắn nói xong, nhìn thoáng qua Nam Tinh.
Nam Tinh không có chút phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
Tống Cảnh Hiên chậc chậc hai tiếng.
"Nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện thần kỳ nhất đó là, hắn còn sống a."
Lời này, đâu giống lời một con người có thể nói cơ chứ. :)
Nam Tinh nhéo ảnh chụp, mở miệng.
"Chú tới đây chỉ vì để tuân thủ hứa hẹn, muốn nói cho tôi biết một bí mật của anh ấy?"
Ý đồ của Tống Cảnh Hiên bị phát hiện, hắn cũng không tính toán giấu diếm.
Tháo kính râm xuống, giọng nói vẫn biếng nhác như cũ.
"Lại thêm mấy năm, chú vốn dĩ đã tính thay Quyền gia chuẩn bị quan tài và mộ địa. Nhưng cố tình, cháu xuất hiện."
Ánh mắt của Tống Cảnh Hiên mang theo vẻ đánh giá.
"Cô bạn nhỏ cháu đúng là rất tốt, nhưng chú không phát hiện cháu có chỗ nào khác với người thường. Rốt cuộc A Tự cảm thấy cháu có chỗ nào không giống với người bình thường cơ chứ?
Chú vẫn luôn cảm thấy, trong mắt hắn, nhân loại và những động vật khác không có tí xíu khác nhau nào, chỉ là nhân loại trùng hợp cùng giống loài với hắn mà thôi. Từ đầu tới cuối, hắn luôn không đặt người bình thường vào mắt, sao cháu có thể lọt được vào mắt xanh của hắn nhỉ?"
Nam Tinh cũng cúi đầu, tự đánh giá bản thân một phen.
Vấn đề này, sao cô biết được.
Sau đó Tống Cảnh Hiên lại nói.
"Cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn không để bụng chuyện trị liệu, trước khi cháu xuất hiện, bác sĩ chủ trị của hắn đã ưu sầu không thôi, rụng một đống tóc."
Dù sao người bệnh không phối hợp, kê thuốc thì không uống, đến khám bệnh cũng là vì xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn nên mới đến.
Hắn cười cười, ánh mắt nhìn Nam Tinh tăng thêm chút ánh sáng.
"Nhưng, kể từ sau khi cháu đến thì không giống vậy. Thuốc sẽ uống, kiểm tra cũng sẽ làm, quan trọng nhất chính là một ngày ba bữa cơm, ăn uống đúng hạn, trời tối thì biết đi ngủ. Giờ đây càng ngày càng giống người bình thường."
Nam Tinh chớp chớp mắt,
"Chú đây là, đang khen tôi à?"
"Đương nhiên."
Tay của Tống Cảnh Hiên thản nhiên đùa nghịch chiếc kính, cười tủm tỉm.
"Cô bạn nhỏ, về sau A Tự xin nhờ cả vào cháu. Có vấn đề gì, có thể tùy thời tới hỏi chú."