"Tại sao? Ở đây có gì tốt, còn không nhìn xem anh ở đây làm cái gì? Hộp đêm tốt lắm sao?" 

Giọng nói của Vương Nhất Bác đầy kích động. Hắn xem thường công việc của anh. 

"Đây là việc của anh, không liên quan gì đến em." 

"Làm sao lại có thể không liên quan đến em, chúng ta là anh em." 

"Vậy thì sao, Vương Nhất Bác, không phải ai cũng có thể sống cuộc sống không cần lo nghĩ giống em. Ăn xong bữa này, không cần lo lắng bữa sau có được ăn hay không. Khi anh rời đi, không một xu dính túi, thậm chí phải ngủ ngoài đường. Nếu không có anh Thẩm thì không biết anh đã chết đâu. Vậy tại sao em lại coi thường công việc của anh?" 

Tiêu Chiến cũng có chút áy náy, vừa nói vừa thu dọn chén đĩa, món mì trước mặt mới ăn được mấy miếng chắc cũng không nuốt nổi nữa rồi. 

"Anh Thẩm?" 

Vương Nhất Nác nắm bắt các từ khoá một cách sắc bén, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến lộ ra vẻ mỉa mai. 

"Cho nên, anh phải dựa vào đàn ông sao? Tiêu Chiến, anh không thể sống thiếu đàn ông sao?"

 "Đúng." 

Trái tim Tiêu Chiến như bị chọc vào vô số lỗ thủng. 

Mỗi lời nói của Vương Nhất Bác như dao cứa vào tim anh, cảm giác đau đớn và chua xót rõ ràng đã quen thuộc đến thế rồi, chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể đem lại cho anh nỗi đau. 

Sau năm năm, Tiêu Chiến một lần nữa cảm nhận được một cách rõ ràng điều đó. 

"Vương Nhất Bác, em nhận ra phải không? Anh từ lâu rời xa đàn ông đều không sống được nữa. Bằng không, anh làm sao lại lên giường của Vương Diên Chính, bị em đè dưới thân bao nhiêu lần?" 

"Ồ." 

Bộ đồ ăn trên bàn bị bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác quét xuống đất. Hắn đứng lên, hung hăng nhìn anh, hai mắt tràn đầy tức giận, đỏ hoe. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã ồ ạt chảy xuống từ đôi mắt hắn. Khuôn mặt xụ xuống, Vương Nhất Bác run lên, nhìn anh đầy đau khổ, như thể chỉ cần Tiêu Chiến nói thêm một lời nữa, hắn sẽ ngã quỵ ngay lập tức.

 "Làm sao có thể nói như vậy, Tiêu Chiến?" 

Hắn hỏi. 

Nhìn hắn như thế, Tiêu Chiến muốn bật cười vì khả năng diễn xuất sắc của hắn. Rốt cuộc hắn cũng không còn giả vờ nữa, không còn giả bộ làm một con chó con đáng thương đang cầu xin chủ nhân ôm nữa, bản chất của Vương Nhất Bác hoàn toàn bịphơi bày. 

Không biết tại sao, vào lúc Tiêu Chiến nói, anh thực sự nghe thấy tiếng khóc của chính mình. Anh thẫn thờ sờ lên khuôn mặt của mình, nó đẫm nước mắt. 

"Đây chính là anh, Vương Nhất Bác, chỉ là em không biết mà thôi." 

Anh cười rồi khóc, khóc rồi lại cười. 

Người được gọi là người yêu, người được gọi là anh em đã xé nát khuôn mặt họ, cuối cùng lại giẫm đạp lên nhau, tàn phá không thương tiếc. 

Tiêu Chiến thật sự không còn muốn dây dưa với Vương Nhất Bác nữa, đứng dậy ngay ngắn, cầm lấy điện thoại, bước nhanh ra hành lang, mang giày vào rồi đóng sầm cửa. Tiếng cửa đập vang lên, Vương Nhất Bác ngã xuống chiếc ghế đẩu một cách yếu ớt. 

Ngay cả khi hắn cố hết sức để tìm ai đó, thì những rào cản vẫn còn tồn tại. 

Hắn nhìn sợi mì trải đầy trên mặt đất, kéo nhẹ khoé miệng. Một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Không biết Tiêu Chiến có nhớ không, lần đầu tiên hắn nấu cho anh ăn. Lúc đó, hắn cũng làm món mì này với hương vị giống hệt như vậy, khi đó hắn mới mười hai tuổi.Tiêu Chiến, người bị Vương Diên Chính trừng phạt vì làm sai, không được phép ăn trong một ngày, khi nhìn thấy món mì mà Vương Nhất Bác chăm chỉ làm, anh đã khóc khi ăn. 

"Anh hai đừng khóc." 

Vương Nhất Bác cố gắng hết sức kiễng chân lên ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng dỗ dành anh trai đang khóc. 

"Ba là một kẻ xấu. Đừng sợ anh hai. Bo Bo sẽ luôn bảo vệ anh." 

Khi đó, Vương Nhất Bác đã nói như vậy với Tiêu Chiến.Một người nhỏ bé như vậy, lại ngây thơ nói ra những lời mạnh mẽ đến thế, nhưng tiếng khóc của Tiêu Chiến lại càng tồi tệ hơn khi nghe những lời đó. 

"Lừa gạt." 

Anh nói rồi vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác bằng bàn tay không cầm đũa. 

"Ai có thể bảo vệ ai cả đời?" 

Rõ ràng vẫn là một giọng nói dịu dàng và tốt đẹp như vậy, nhưng lần này, nó lại bất lực và thờ ơ.

 "Vâng, nó là một lời hứa." 

Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn anh, đôi mắt đẹp tràn đầy ánh sáng. 

"Bo Bo, em phải lớn lên thật hạnh phúc." 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang phồng mặt cố làm ra vẻ trưởng thành, nhẹnhàng nói. Anh vẫn cố tình bỏ qua lời hứa bảo vệ anh, giống như anh đã từng nói với Vương Nhất Bác rằng anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em. 

Rõ ràng, những lời nói đó đều là chân thành. 

Có lẽ Tiêu Chiến thực sự đã quên, dù gì thì Vương Nhất Bác cũng đã sống hơn 20 năm, và thứ duy nhất hắn có thể nấu chính là tô mì này. 

Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất lên, nhìn chút canh còn sót lại trên bát, nghĩ đến bát mì Tiêu Chiến còn chưa đụng tới, đột nhiên cảm thấy mọi sự cố gắng của hắn chỉ như một trò đùa. Ngón tay co quắp siết chặt, mảnh vỡ xuyên qua da, máu tuôn ra, hắn dường như không cảm thấy đau đớn, tay hắn gần như tê liệt, nỗi đau là sự cứu rỗi của chính hắn. 

"Anh hai." 

Vương Nhất Bác lẩm bẩm nói. 

"Em phải làm sao với anh đây?" 

Không có câu trả lời, giống như hắn không biết, Tiêu Chiến, người vừa ra khỏi nhà, sẽmỉm cười trong vòng tay ai bây giờ.Chỉ cần nghĩ tới điều này, hắn không kìm được ham muốn phát điên và giết người.Hắn sắp phát điên rồi. 

***

Đêm đến như đã hẹn, kim giờ chỉ đến mười một giờ, Tiêu Chiến vẫn chưa về nhà. 

Vương Nhất Bác ngồi một mình trên ghế sô pha, không bật đèn, mặc cho bóng tối xâm chiếm mọi ngóc ngách.Tiếng khoá mã được nhấn đột ngột trong màn đêm tĩnh mịch. Vương Nhất Bác đứng bật dậy khỏi ghế sô pha gần như chỉ một giây sau khi nghe thấy tiếng động. Tiêu Chiến bước vào phòng khách, bật đèn, say rượu lắc lư, đôi má ửng hồng thách thức sức chịu đựng của người trước mặt. 

"Anh hai?" 

Vương Nhất Bác ngập ngừng gọi anh. 

"ừm." 

Tiêu Chiến gật đầu khi nhìn thấy hắn. 

Anh đi từng bước đến trước mặt Vương Nhất Bác, trước ánh mắt sâu thẳm của hắn, anh bắt đầu cởi quần áo của mình. Khi đến lớp cuối cùng, Vương Nhất Bác vươn tay ngăn cản động tác của anh, ai biết được Tiêu Chiến đẩy mạnh ra, hai người lần lượt ngã xuống ghế sô pha. 

"Làm lần cuối." 

Giọng nói của Tiêu Chiến vang lên bên tai hắn, quyến rũ và hờ hững. 

"Làm xong, ngày mai em dọn đi, em không đi thì anh đi." 

Vương Nhất Bác không chạm vào Tiêu Chiến, đó là điều mà anh không mong đợi cho dù anh có say hay không. 

Người luôn ở trước mặt anh, mong muốn được đụng chạm vào anh, giờ phút này đã mất đi ham muốn trước đây của hắn đối với Tiêu Chiến rồi. Sự đánh cuộc tuyệt vọng của hắn vào cuộc sống trở nên mong manh và lố bịch. 

"Anh đi nghỉ ngơi đi." 

Hắn nói. 

Dưới cái nhìn sững sờ và vô thức của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nắm lấy đầu gối anh nhấc ngang người lên, không để ý đến cơ thể gần như trần trụi của anh, từng bước một, ôm người lên lầu và đi vào phòng ngủ. 

"Chúc ngủ ngon." 

Vương Nhất Bác bình tĩnh nói với Tiêu Chiến, như thể không có chuyện gì xảy ra vào tối nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play