Sau khi lần live stream thứ 4 bắt đầu, khán giả bắt đầu ùa vào phòng trực tiếp, lần này có không ít fan mới bị tạo hình tai mèo của Giang Chước hấp dẫn, độ nổi tiếng tăng khá nhiều.
[ Người quang minh chính đại không nói vòng vo, tui đến xem meo meo! ]
[ Ban đầu thấy ảnh meo meo tui còn nghĩ photoshop nhìn ổn quá, thật muốn xem mặt mộc thế nào, hóa ra có tai mèo hay không không ảnh hưởng, rất đẹp trai! ]
[ Hê hê trai đẹp thế này có giết người phóng hỏa thì cũng là chồng bà. ]
[ Hàng phake phía trước muốn đánh nhau đúng không? ]
[ Cảm giác hai người đến hục hặc với Muỗng Nhỏ kia sắp tiêu rồi. ]
Vu Kế và Cao Nhã Kiều không biết tương lai bọn họ đã bị nhóm dân mạng từ thế giới khác đoán ra, nghe được lời Giang Chước, trao đổi ánh mắt, sau đó Vu Kế ho một tiếng, kiên trì nói:
“Trước khi đi còn có một chuyện nữa..... Nếu chúng ta rời khỏi phái Linh Hoa, theo trình tự thì chúng ta cần phải viết một bản tuyên bố cắt đứt quan hệ, tỏ vẻ về sau chúng ta không liên hệ gì với Giang gia nữa đúng không?”
Gã cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt Giang Chước, nói rất nhỏ: “Toàn bộ nội dung anh đã viết trước rồi, cậu chỉ cần kí vào là được.”
Do sợ cắt không dứt điểm, bị sóng gió của Giang gia liên lụy, nên trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này, dù biết hành động này rất đáng xấu hổ, Vu Kế vẫn cắn răng nói với Giang Chước.
Giang Chước liếc qua tờ giấy kia, nhíu mày: “Cái này chỉ sợ không hợp lí lắm. Hai vị sư huynh sư tỉ đây chủ động muốn rời khỏi môn phái, không phải tôi đuổi các người, có cần kí cũng chỉ cần mình các người kí tuyên bố rời đi là được, nếu không tôi lại có vẻ bạc tình bạc nghĩa quá.”
Sau khi cậu nói câu này, Vu Kế bỗng thấy có gì đó không đúng, cảm giác kì lạ từ lúc bước vào đến giờ phút này bỗng rõ ràng —– Giang Chước đang chờ những lời này nên mới có kiên nhẫn ngồi đây đôi co với bọn họ, thật ra ý đồ hôm nay mình đến đã bị cậu biết hết từ trước!
Không, không phải biết từ trước, phải là, có lẽ tin mà gã nghe được..... rất có thể do Giang Chước thúc đẩy!
Lòng Vu Kế lạnh đi, nhịn không nổi mà nhìn Giang Chước.
Thanh niên trước mặt hơi cong khóe môi, dựa vào sofa, trên người có khí chất lạnh lùng nhưng sáng tỏ như ánh trăng, đạm mạc mà kiêu ngạo, tuy gã hơn Giang Chước vài tuổi nhưng khi đối mặt với người sư đệ này, Vu Kế luôn run rẩy và hồi hộp không nên lời.
Gã bỗng chốc hoài nghi lựa chọn này của mình chính xác hay không, nhưng đã nói được một nửa, không còn đường nào để quay lại nữa. Vu Kế chỉ có thể cười khổ, ôn tồn dỗ dành tổ tông này:
“Sư đệ, anh mong cậu hiểu được, anh không phải muốn bỏ đá xuống giếng*, làm khó dễ cho cậu, nhưng sống ở trên đời, luôn có những thứ bản thân không thể muốn làm gì thì làm, không thể cứ tròng cổ mình lên một thân cây được. Về sao nếu anh nổi lên còn có thể giúp đỡ cậu, đây là chuyện hai bên cùng có lời.”
(*) Bỏ đá xuống giếng (Giậu đổ bìm leo): Nhân lúc người khác gặp khó khăn thừa cơ hãm hại.
Điện thoại Giang Chước đặt trên bàn sáng lên, cậu tùy ý mở ra, nở nụ cười, hỏi: “Anh biết triết lí nhân sinh tôi theo đuổi là gì không?”
Vu Kế chắc chắn đấy không phải ‘giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa’, hơi chần chờ lắc đầu.
Giang Chước trả lời: “Đó chính là làm hại người khác thì không cần do dự gì, nếu tôi không thích ai, cho dù bản thân phải khó chịu thì cũng phải khiến kẻ đó không thoải mái. Được rồi, muốn nói gì thì cũng xong, rời đi thôi.”
Khi cậu nói chuyện, APP trực tiếp đã tự động mở ra, trên màn hình là thông báo cho bối cảnh lần này:
[ Đing! Bối cảnh thứ 1:
Đời trước bị chồng và chị ruột liên hợp phản bội, trước khi chết, cô cùng bọn chúng đồng quy vu tận, cũng cắn răng thề độc —– nếu có kiếp sau, tra nam tiện nữ, kẻ nào cũng đừng hòng được sống tốt! 凸 ( 艹皿艹)]
[ Đing! Bối cảnh thứ 2:
Chỉ vì âu yếm mối tình đầu mà khiến kiều thê tự sát, hắn hối hận không thôi, bỏ mình trong một tai nạn giao thông. Sau khi sống lại. thiếu gia bá đạo cuồng tình hét lên: “Tôi sai rồi!”
Đời này, nhất định phải cưng chiều cô ấy, yêu cô ấy, làm mọi thứ vì cô ấy (^(O)^) ]
[ Đing! Bối cảnh thứ 3:
Để cưới mối tình đầu, tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo nhẫn tâm hạ độc người vợ đang mang thai của mình, sau đó khám nghiệm phát hiện một thi hai mệnh, hắn đau lòng đến khóc ra máu, hối hận mà chết ( A ) ]
Bối cảnh lần này nhìn quả thật ghê người, cách cả cái màn hình còn nếm được vị máu cún, tay Giang Chước run lên, suýt thì làm rơi điện thoại xuống đất. Nếu không phải từ ngữ miêu tả trong bối cảnh vẫn luôn là phong cách cũ của APP cùng với hình ảnh ‘kiều thê’ gây ám ảnh, cậu có khi còn tưởng APP này bị hacker nào đó chiếm mất.
Cả ba bối cảnh đều điên cuồng và khó hiểu, Giang Chước cũng không biết nó sẽ áp vào cuộc sống của mình thế nào.
[ Bối cảnh nhiệm vụ đang kết hợp, xin chờ..... ]
Giang Chước nhủ thầm cứ làm đi, ta xem mi còn có thể kết hợp bối cảnh này với kẻ nào.
Trong lòng cậu có chút tâm tình hóng chuyện nhưng biểu cảm không hề để Vu Kế và Cao Nhã Kiều phát hiện, đứng dậy, nói với hai người đang đắn đo: “Mời.”
Giang Chước đứng lên không phải muốn tiễn bọn họ ra ngoài mà quay về phòng mình.
Mắt thấy mọi chuyện vẫn bế tắc, Cao Nhã Kiều vẫn không nói gì rốt cục cũng không nhịn được mà mở miệng: “Giang sư đệ.”
Giang Chước: “Có chuyện thì nói đi.”
Cao Nhã Kiều bước lên hai bước, chân thành nói: “Chúng tôi tới đây không phải vì muốn cãi nhau với cậu mà mong được cậu tha thứ. Khi sư gia còn tại thế vẫn luôn nói, làm người phải khoan dung, như vậy trái tim mới có được sự an bình.”
Cô ta dừng lại một chút: “Những hành động khó chịu này của cậu thật sự không có ý nghĩa. Cho dù thế nào thì chúng tôi vẫn sẽ rời đi.”
Giang Chước nói: “Ồ, xem ra tìm được chỗ nương tựa rồi nhỉ, cho chị bao tiền?”
Cao Nhã Kiều đỏ mặt, nhỏ giọng: “Không liên quan đến chuyện này, dù sao cậu không muốn kí tên thì thôi. Tóm lại đã từng là đồng môn, hi vọng sau khi chúng tôi rời đi thì cậu còn sống tốt.”
Giang Chước cười lạnh, chưa kịp mỉa mai lại, bỗng nghe cục lông treo trên túi xách Cao Nhã Kiều sầu lo: “Cãi nhau rồi! Cãi nhau thật rồi kìa! Chủ nhân thật sự tìm được nơi nào chưa? Nếu không tìm được thì có bán tui lấy tiền không? Nếu gặp phải một chủ nhân mới nóng tính, đánh tui mắng tui thì phải làm sao bây giờ?”
“Mi thì có giá mấy đồng?” Túi xách của Cao Nhã Kiều khinh thường nói: “Có bán thì cũng bán ta đây.”
Cục lông nhỏ lập tức khóc huhu.
Nó vừa khóc liền khiến chiếc túi xách ngạo kiều bối rối, lắp bắp: “Mi, mi khóc cái gì? Ta đây nói vậy thôi chứ không mua bán gì đâu..... Bọn họ có chỗ dựa rồi, có thật! Ta đây nghe được!”
[ Nhiệm vụ thứ 1: Sau khi những kẻ phản bội thất bại, giải quyết khó khăn của người ủy thác. ]
Sự tình liên quan đến nhiệm vụ nên Giang Chước chăm chú nghe NPC* túi xách giới thiệu.
(*) NPC (non-player character) những nhân vật phụ, không thể điều khiển trong game với vai trò chính là giới thiệu bối cảnh, giao nhiệm vụ, thông báo, v... v...
Hóa ra những suy đoán của cậu là chính xác, mấy hôm trước Vu Kế và Cao Nhã Kiều nhận được một vụ làm ăn có thể coi là khá lớn. Người tìm bọn họ là ông chủ một công ti kiến trúc, tên Dương Càn, nói con của hắn gần đây thân thể không tốt, thường bừng tỉnh lúc nửa đêm do gặp ác mộng, mấy ngày này thần chí không rõ, như bị mất hồn. Hắn mong Vu Kế và Cao Nhã Kiều có thể gọi lại hồn về, thù lao rất cao.
Trong thành phố này, Dương Càn cũng có thể coi là một người nổi danh, khi Vu Kế và Cao Nhã Kiều thấy tin này liền dựa vào xuất thân từ nhà họ Giang để nhận việc.
Đúng lúc gần đây những gia đình sống trong Cảnh Việt sơn trang đều khen tiểu khu kia không dứt miệng, thanh danh Giang gia đang vang dội, Dương Càn cũng là người làm trong ngành kiến trúc thấy mà thèm, hận không thể tìm được mấy mảnh đất có phong thủy tốt để kiếm lời, đáng tiếc rằng loại hình kinh doanh này không phải ai cũng làm theo được.
Dưới tình huống này, Vu Kế và Cao Nhã Kì đến của, Dương Càn nghe hai người là sư huynh sư tỉ của Giang Chước, lại nguyện ý rời Giang gia để đầu quân cho mình thì vô cùng vui sướng, lập tức hẹn gặp mặt.
Suy nghĩ của hai kẻ kia cũng rất đơn giản, hiện tại bọn họ không nổi tiếng, núp dưới cái danh của nhà họ Giang chỉ vì muốn cho mình một con đường để xuất hiện trước mặt người khác, còn khi làm việc thật thì chính là dựa vào bản lĩnh của bọn họ, nên chuyện này không được tính là núp bóng.
Sau khi được Dương Càn hứa hẹn sẽ cho nương nhờ, Vu Kế và Cao Nhã Kiều liền nghe được tin Giang Chước xảy ra tranh chấp với ban Giám sát, sợ nếu cậu bị xử phạt sẽ lan đến bọn họ, liền nhanh chân đi cắt đứt quan hệ.
Để nghe túi xách nói chuyện, Giang Chước vẫn đi theo Cao Nhã Kiều đến tận cửa, làm bọn họ sởn hết cả da gà.
—– Giang Chước đại thiếu gia quen rồi, nếu cậu không tiễn là bình thường, bỗng dưng như vậy còn làm người ta sợ hãi, xem ra là hai người kia có tật giật mình.
Sau khi rời khỏi Giang gia, Vu Kế liền nói với Cao Nhã Kiều: “Lần này cho dù thế nào cũng phải thành công.”
Cao Nhã Kiều gật đầu: “Đương nhiên. Chắc thằng con kia của Dương Càn bị thứ gì dọa sợ đến mức hồn phách li thể. Dương Càn đã hứa rồi, chỉ cần hai chúng ta gọi được hồn nó về là có thể trở thành cố vấn phong thủy tại công ti của hắn.”
Vu Kế và Cao Nhã Kiều đáng thương không biết rằng, sự thất bại của bọn họ chỉ là một phần nho nhỏ trong nhiệm vụ mà APP đã sắp đặt xong xuôi.
Hai người kia rời đi, Giang Chước vẫn còn xem điện thoại, cậu nghĩ nếu nhiệm vụ đã được thông báo, vậy hẳn bối cảnh kì quái kia cũng kết hợp với đời thực xong rồi, cậu khá hứng thú xem cuối cùng hệ thống chọn người nào.
Kết quả khi mở màn hình, trên đó viết —-
[ Nhân vật và bối cảnh đã kết hợp xong, bối cảnh live stream lần này: Đoán xem. ]
Giang Chước: ”......” Đoán em gái ngươi.
Cậu không nhịn được mà nói: “Đây là nhân viên lập trình gõ sai đúng không, bị tiểu thuyết máu chó đầu độc nhiều năm nên đến giờ điên rồi.”
Không chỉ mình cậu mà cả khán giả trong phòng live stream cũng cảm thấy rất bất ngờ:
[ Làm gì có cách nào kết hợp được? Nếu hình tượng chủ kênh là tra nam tui không coi đâu, còn nếu chủ bá là kiều thê..... chỉ sợ Xuyên ca sẽ đập đến phòng trực tiếp này ó! ]
[ Ha ha ha cả ba bối cảnh của lần live stream này đều hề hước ghê, rất tò mò làm thế nào chủ kênh phân tích được thông tin, cảm giác chẳng cái nào dùng được. ]
[ Nào là sống lại, nào là phản bội, dự đoán vụ án lần này sẽ phức tạp đây..... ]
[ Tui tin tưởng trí thông mình của Muỗng Nhỏ nhà tui, còn mấy người không có não như tui thì đứng một bên hóng là được rùi. ]
APP làm bộ không nghe thấy, lại hiện ra một hàng chữ:
[ Phần thưởng phụ khi tiết lộ bối cảnh nhiệm vụ: Nhận được một phần quà ‘Trở về quá khứ’.]
[ Sau khi lần live stream thứ 4 kết thúc sẽ mở khóa tính năng này. ]
Giang Chước một lần nữa ngồi xuống sofa, lấy một chiếc bút, nói: “Được rồi, vậy tôi đây giúp các người làm trong bổn phận.”
Ngòi bút dừng một chút rồi bắt đầu viết ra từng con chữ mạch lạc, phân tích từng chút một: “Đầu tiên, nếu không có địa chỉ cụ thể, bối cảnh của nhiệm vụ hẳn không quá liên quan đến tình hình trước mắt, nhưng mặt khác, lần live stream này không bị hủy bỏ, tức bối cảnh vẫn có chút liên quan đến chủ đề. Như vậy ta cần tìm những điểm chung ở đây.”
Giang Chước nói: “Chủ đề hỏi rằng ai là kẻ sống lại, như vậy trọng điểm ở từ ai, nhiệm vụ của tôi là tìm kiếm một đối tượng nào đó.”
Cậu viết ba chứ ‘Kẻ sống lại’ trên giấy, được một đám bình luận ‘chữ chủ kênh đẹp quá’.
Giang Chước lại nói: “Tiếp nào, nếu phải tìm người, thì họ cần có điểm đặc biệt nào đó. Sau ba chủ đề nhiệm vụ kia, tôi thấy cứ là kẻ sống lại thì cần hai điều kiện.”
Cậu vẽ một dấu mũi tên, chia ra hai hướng: “Đầu tiên đều chết một lần, thứ hai là đều từng giết người.”
Ba bối cảnh nhiệm vụ, đề cập đến ba nhân vật sống lại —– người em gái bị phản bội, thiếu gia nhà giàu hối hận sau khi kiều thê mất, cùng với giám đốc hạ độc vợ. Bọn họ một người cùng kẻ thù đồng quy vu tận, một người bị tai nạn giao thông, người cuối cùng còn hối hận mà chết. Điều này thể hiện rằng bọn họ không phải đột nhiên sáng sớm thức giấc phát hiện hình đi về vài năm trước, mà trải qua sự rửa tội của cái chết, hơn nữa trên tay đều dính mạng người.
“Cuối cùng chính là, trên đường nhiều người như thế, phải tìm được mục tiêu nhiệm vụ.”
Giang Chước trầm ngâm, tiếp tục phân tích: “Trong bối cảnh không miêu tả nhiều, nhưng cũng có nhắc đến nhiều nhân vật sẽ hoặc không lên sàn. Trong đó có người muốn báo thù sau khi bị phản bội, người làm chuyện có lỗi xong hối hận, và các nhân vật xuất hiện để thúc đẩy tình tiết, cùng với nhiều đối tượng liên quan khác.”
Cậu theo thứ tự viết xuống ‘người báo thù’, ‘người hối hận’, ‘nhân vật phản diện’ cùng ‘đối tượng liên quan’: “Cho nên, nhiệm vụ có bối cảnh gì không quan trọng, tôi chỉ cần thành công tìm được người sống lại trong nhóm này là được.”
“Ví dụ như nhiệm vụ thứ 1 này, nếu Vu Kế và Cao Nhã Kiều giải quyết vụ kia thất bại, bọn họ sẽ vô cùng hối hận chuyện đến đây cắt đứt quan hệ, trở thành người hối hận.”
Khóe môi Giang Chước cong lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Như vậy tôi sẽ tự hỏi, Vu Kế và Cao Nhã Kiều có phải người sống lại không? Có phải vì biết sau sẽ xảy ra cái gì nên mới làm ra lựa chọn này.”
[ Hoàn toàn chính xác! Phần quà ‘Xuyên qua thời không’ đã được phát, sau khi hoàn thành lần live stream thứ 4 sẽ được kích hoạt! ]
“Vậy cảm ơn.” Giang Chước thản nhiên buông bút: “Thật ra lấy thưởng chỉ là phụ thôi, chủ yếu tôi chỉ muốn khoe rằng tôi thông minh hơn mấy người.”
APP: “...... “
Hổng thích nghe lời này đâu, nhưng đúng quá khum cãi được.
Khả năng trinh thám của cậu thực sự có thể suy luận ra được nội dung nhiệm vụ từ tình trạng bối cảnh thế này, một đề bài hóc búa bỗng trở nên mạch lạc rõ ràng, liền nhận được nhiều khen ngợi.
[ Quào, chủ kênh siêu quá! Quá lợi hại! ]
[ Nghe thật hợp lí, nhưng nếu chủ kênh không nói ra tôi cũng không nghĩ đến. ]
[ Con iu của tui vừa thông minh vừa đẹp trai, bộ dáng khoe khoang kia đáng yêu thật đấy ha ha ha ~ ]
[ Là fan mới, vừa được trải nghiệm trí thông minh của chủ kênh, tui cũng hiểu được vì sao ảnh không cần dựa vào gương mặt đẹp để kiếm cơm. ]
Vu Kế và Cao Nhã Kiều không biết chuyện xảy ra ở Giang gia sau khi bọn họ rời đi, lúc này vẫn còn khờ dại mà ảo tưởng hình ảnh mình trở nên nổi bật, hơn hẳn mọi người, hai người đến nhà Dương Càn theo thời gian định trước.
Con trai Dương Càn tên Dương Tân Bảo, vừa trải qua sinh nhật tuổi 20 không lâu, còn đang học đại học, bình thường thân thể luôn khỏe mạnh, cũng không có bát tự hút âm dễ gặp ma. Nhưng lần này, không biết cậu ta đụng phải thứ gì, suốt hai tuần liền mơ thấy ác mộng, không thể nghỉ ngơi, từ thuốc tây đến thuốc ta đều uống thử, bỗng nhiên lăn đùng ra bất tỉnh, làm người nhà họ Dương lo lắng không thôi.
Người trong nghề bảo rằng, tình huống này đơn giản chỉ là kinh hãi quá độ, hồn phách li thể, chỉ cần một nghi thức chiêu hồn nho nhỏ là có thể cứu tỉnh, không có gì khó khăn. Nhưng không biết vì sao, Dương Càn mời vài vị đại sư, cũng chưa có ai thành công, rơi vào đường cùng, đành ra một số tiền lớn mời người thuộc Giang gia đang khá nổi danh gần đây.
Vu Kế và Cao Nhã Kiều đã bấm tay tính thử, cho rằng hồn phách Dương Tân Bảo lạc ở hướng Tây Nam, Dương Càn bèn nghe theo lời bọn họ, thuê một vườn nông nghiệp ở hướng đó trong một ngày, lập bàn thờ cho bọn họ làm phép.
Hắn dù sao cũng là một thương nhân, còn cố ý mời một số đại sư từng gọi hồn cho Dương Tân Bảo đến xem nghi thức, nhiều người như vậy, cho dù gặp sự cố gì cũng an toàn hơn.
Hành động này của Dương Càn lại tiện cho Giang Chước. Sau khi biết được thời gian địa điểm từ cái túi xách, cậu liền nhảy tường vào trong vườn, bên cạnh đài cao đặt không ít bàn tròn, mỗi bàn có khoảng 3 – 5 chỗ ngồi. Giang Chước thừa dịp không ai để ý quang minh chính đại đi vào, chọn một vị trí không bắt mắt ngồi xuống.
Những người đến dự buổi gọi hồn này cũng không quen biết nhau, địa điểm rộng, chỗ ngồi nhiều, đương nhiên không có ai để ý cậu.
—– tất cả mọi người đang chờ xem đồ đệ từ phái Linh Hoa danh tiếng lẫy lừng sẽ chiêu hồn thế nào.
Thật ra tuy Vu Kế và Cao Nhã Kiều nhập môn sớm nhưng tư chất có hạn, danh tiếng không lớn, đây cũng là lần đầu bọn họ nhận được vụ làm ăn lớn đến vậy. Hai người bọn họ, nhất là Vu Kế, vẫn luôn cảm thấy mình bị sư môn chèn ép nên mới không được ra tay nhiều, bởi vậy lần này phải cho người ta sáng mắt ra.
Vu Kế ở phòng phía sau chuẩn bị, kiểm tra hết các loại pháp khí sắp sửu dụng một lần, tự cho rằng không có chút sơ hở nào mới lau đi mồ hôi trên trán.
Cao Nhã Kiều đi vào gọi gã: “Đến giờ rồi, chúng ta đi ra thôi.”
Vu Kế gật đầu, dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận, chúng ta không thể có chút sai lầm nào!”
Vị trí Giang Chước chọn hơi chéo, một bàn chỉ có mình cậu ngồi, không đến vài phút, Vu Kế và Cao Nhã Kiều mặc đạo bào, nâng kiếm gỗ đào cùng lư hương tử kim* đi ra.
(*) Lư hương tử kim: Loại lư hương bên ngoài có màu tím đỏ, được phủ thêm men lá vàng.
Giữa bàn thờ đặt một hình nhân bằng gỗ, trên ngực có khắc tên, sau lưng khắc ngày sinh tháng đẻ của Dương Tân Bảo. Cao Nhã Kiều đặt lư hương tử kim ở trước mặt hình nhân, ba cây hương dài cắm trên đó tỏa ra làn khói trắng yếu ớt.
Sau đó ba tiếng ‘coong coong coong’ vang lên, Vu Kế gõ ba tiếng vào cái chiêng, Cao Nhã Kiều ném một cọc tiền giấy vào chậu than đang cháy, tương đương với việc chào hỏi cô hồn dã quỷ xung quanh, để chúng nó nhận tiền của người thì phải giúp người làm việc, lát nữa gọi hồn không lại gần.
Không những cần đút lót cô hồn dã quỷ xung quanh mà còn cần đút lót âm sai, lần thứ hai tiếng chiêng vang lên, thứ được đốt cháy là rất nhiều đồ vàng mã.
Những người được Dương gia mời đến ban đầu còn bán tính bán nghi, nhưng khi nhìn những thứ kia rơi vào chậu than phút chốc liền bốc lên một ngọn lửa xanh, tiền giấy và đồ vàng mã đốt cực nhanh, vượt xa tốc độ bình thường, trong lòng cũng dần chờ mong.
Lễ tiết cần có đã kết thúc, Vu Kế bày 7, 8 ngọn nến quanh hình nhân gỗ, đốt ột lá bùa, cao giọng nói: “Nay đại đệ tử đời thứ 27 của phái Linh Hoa đến đây để gọi hồn Dương Tân Bảo nhanh chóng về chỗ cũ, không được chậm trễ!”
Gã cũng không thật sự muốn nói mình là ‘đệ tử phái Linh Hoa’, nhưng luyện tập pháp thuật từ nhỏ đã nói vậy, nhất thời chưa kịp sửa.
—- thật đúng là thú vị, cho dù Giang Chước được giáo dục không tồi, nghe thấy những lời này cũng không nhịn được mà cười lạnh.
Khói tỏa ra từ ngọn nến ngưng tụ lại thành một sợi dây trắng, kéo dài về hướng Tây Nam, như thể đang chỉ lối, nhưng Giang Chước có thể cảm nhận được, chiêu gọi hồn này của Vu Kế nhìn có vẻ hiệu quả, nhưng hồn của Dương Tân Bảo không có dấu hiệu của việc được gọi về.
Từ nãy đến giờ, cách thức cùng trình tự Vu Kế thực hiện đều không có sai sót gì, Dương Tân Bảo không thức tỉnh có nghĩa là hồn phách của cậu ta không lạc mất vì lí do thông thường như kinh hãi.
Chuyện này quả nhiên không đơn giản.
Giang Chước nhớ tới những lời mình nghe thấy trước đó —– ‘Dương Tân Bảo vẫn luôn gặp ác mộng, không nghỉ ngơi tốt, sau đó kinh hãi quá độ mà hôn mê bất tỉnh.”
Rất nhiều người suy đoán cậu ta bị dọa đến hồn phách li thể mà quên suy đoán xem nguyên nhân thực sự là gì. Dương Tân Bảo bị ác mộng dọa đến hôn mê, vậy.... vì sao cậu ta lại gặp ác mộng?
Người ta gặp ác mộng thường do hai nguyên nhân chủ yếu từ bên ngoài, một là học tập làm việc bận rộn, cuộc sống nhiều áp lực, tinh thần căng thẳng; hoặc có thể có thứ gì muốn cướp tinh khí hay có quỷ quái gì đó theo dõi, cố ý quấy rầy.
Cho nên nếu hiện tại gọi hồn không về, còn không bằng thử tìm cách thu hút quỷ quái đã hạo Dương Tân Bảo đến.
Vu Kế đang làm phép chính là con mồi tốt nhất còn có sẵn —– vì bạn xứng đáng!
Ánh mắt Giang Chước lóe lên, khoe môi nở một nụ cười xảo trá, bàn tay giấu dưới bàn lặng lẽ tạo thành một pháp ấn. Cậu lập tức búng tay về phía Vu Kế, nhẹ giọng thì thầm: “Thượng báo tứ trọng ân, hạ tể tam đồ khổ, công đức gia thân, tịnh diệu pháp tôn, đi!”
Một ánh lửa màu đỏ theo đầu ngón tay cậu bắn đến, lóe lên rồi chợt tắt, Vu Kế như bị thứ gì đánh trúng, thân thể hơi run lên, sau đó thấy xung quanh ấm lên.
Một màn này không có ai phát hiện, chỉ có những khán giả trong phòng trực tiếp với góc nhìn thứ 3 thấy rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT