Edit + beta: Herbicides.

(*) Ngược cẩu: cẩu ở đây là cẩu độc thân, cách nói hài hước chỉ những người còn FA, cả cụm ‘ngược cẩu’ để miêu tả những hành động những cặp đôi làm với nhau khiến dân FA gato.

Giang chước nhìn bả vai run rẩy của Đặng Nhất Hàm, đột nhiên nhớ tới bản thân trước đây. Cậu cũng đã từng phải chịu đựng bóng tối cũng nỗi cô đơn, tuy nhiên kí ức mấy năm thơ ấu ấy đã bị thời gian quét sạch gần hết, không hề rõ ràng.

Giới phong thủy bọn họ thường nói ‘mệnh gặp được quý nhân’, ‘mệnh đụng phải tiểu nhân’, quả thật chính xác, từ khi sinh ra đến lúc chết đi, gặp được người như thế nào rất dễ ảnh hưởng tới vận mệnh của con người.

Giang Chước có người thân bạn bè, Đặng Nhất Hàm bất hạnh mà mất đi tất cả, chỉ có Trần Kính Phi cho cậu cảm nhận chút ấm áp khó có thể quên, đáng tiếc, ngay cả thứ ánh sáng ấy cũng là giả dối.

Cậu nói: “Em có thể không biết tôi, tôi là giáo viên lớp 11-7, đến để cứu em. Thật tốt, cuối cùng cũng tìm được em.”

Khi nhắc đến ‘lớp 11-7’, thân thể Đặng Nhất Hàm hơi run rẩy, câu tiếp theo của Giang Chước lại khiến cậu không thể hiểu nổi. Đặng Nhất Hàm không rõ vì sao người này muốn cứu mình, dè dặt hoang mang nhìn Giang Chước.

Hai người cùng im lặng một lúc, Giang Chước không giỏi an ủi người khác, lúc này dường như cũng không biết nói gì, Vân Túc Xuyên đứng bên cạnh thấy bọn họ như vậy cười khẽ, nhưng cũng không cắt ngang.

Giang Chước nghĩ ngợi một chút, nói: “Tôi đã xem bài thi và bài tập của em, viết rất gọn gàng cẩn thận. Bạn học của em cũng từng kể cho tôi về em, bọn họ nói tính tình em rất tốt, cũng rất thiện lương, sau khi em đi, bọn họ đều rất nhớ em, còn định gọi bút tiên để nói chuyện với em.”

Đặng Nhất Hàm cuối cũng cũng hiểu ý của Giang Chước, trừng mắt, cuối cùng lắp bắp: “Thật.... sao?”

Giang Chước gật đầu.

Đặng Nhất Hàm nói: “Nhưng em, em.... rất ngốc. Cô Vương nói, không ai, sẽ thích em.”

Giang Chước không nói gì, thử vươn tay đến gần mặt Đặng Nhất Hàm, Đặng Nhất Hàm hơi sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau, người trước mặt không giải thích gì một tay kéo cậu vào lòng.

Đặng Nhất Hàm bị ôm chặt. không thể ngọ ngoạy hay trốn tránh, trong sự cương quyết có cảm giác đáng tin cậy của phụ huynh, nhiệt độ cơ thể của người sống xuyên qua làn da của cậu, ngấm vào mạch máu đã đình trệ, khung xương đã mục nát và cả trái tim đã không thể đập.

Từng giọt từng giọt nước mắt tuôn ra, chảy dọc theo hai bên gò má rồi lại biến mất giữa không trung. Cảm giác giống như có thứ gì đó thoát khỏi đáy lòng.

Giang Chước buông Đặng Nhất Hàm, đứng thẳng người, vỗ vỗ vai cậu, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Lần live stream thứ 3 này được hoàn thành một cách xuất sắc, lại cứu được không ít người, điểm công đức đương nhiên cũng tăng lên, Giang Chước xem một chút trang thống kê số liệu, cũng tìm được ô ‘chuyển tặng’. Cậu ấn nút, ở ô đối tượng chọn Đặng Nhất Hàm.

Giang Chước dùng toàn bộ số điểm công đức của cậu cho Đặng Nhất Hàm. Sau khi trên màn hình hiển thị ‘chuyển tặng thành công’, thân thể Đặng Nhất Hàm lập tức trở nên trong suốt, lập tức có thứ gì đó như ngọn lửa từ chân cậu đi lên, từng vòng lửa đổ bao quanh quỷ thể sau đó chậm rãi tắt.

Đặng Nhất Hàm khôi phục lại bình thường, tuy vậy, linh hồn thoạt nhìn không còn lờ mờ như trước. Giang Chước nhẹ nhàng thở ra, biết chuyện này có tác dụng, khi tất cả thủ phạm đều chịu trừng phạt xứng đáng, công đức cậu chia cho Đặng Nhất Hàm có thể giúp tiêu trừ sát khí trên người cậu bé, ít nhất có thể chắc chắn kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình trung lưu đủ cả cha lẫn mẹ.

Từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, đoàn xe của tổ chuyên án cũng đã đến, xem ra sự tình đã gần kết thúc, có hai người từ xa chạy đến bờ biển.

Giang Chước rút ra một lá bùa, nói với Đặng Nhất Hàm: “Được rồi, em vào đây trước, chờ chuyện này rõ ràng, tôi đưa em đi đầu thai.”

Đặng Nhất Hàm vẫn có hơi sợ hãi, gật gật đầu vào bên trong lá bùa, bay nhẹ, lại nghĩ tới điều gì, tìm trong người một vòng, đưa một đồ gì đó vào tay Giang Chước.

“Cảm ơn thầy.” Cậu nhỏ giọng nói, nhanh chóng nở một nụ cười ngại ngùng, sau đó cúi đầu, biến mất.

Bắt đầu từ chỗ ngồi trống quỷ dị trong lớp 11-7 mà dẫn đến vô số sự kiện, đến bây giờ mọi chuyện cuối cùng đã xong, cũng tới lúc Giang Chước rời khỏi trường Trung học số 8.

Tuy thời gian dạy thay này chỉ có hai tuần, nhưng chuyện trong hai tuần này quả thật đủ cả thăng trầm, khiến lòng người rung động. Không chỉ Giang Chước cảm thấy bùi ngùi, ngay cả học sinh lớp số 7 đều trở nên trầm tĩnh hơn nhiều, nhưng có một số việc bọn họ phải đối mặt. Mỗi người trẻ tuổi đều có quyền được khinh cuồng, có lẽ chỉ khi trải qua thời thanh xuân kiêu ngạo ngốc nghếch mới có thể lột xác trở thành ‘người trưởng thành chín chắn’ mà bọn họ luôn ghét bỏ.

Giang Chước dạy xong buổi học cuối cùng, dạo một vòng quanh sân trường Trung học số 8, lúc ấy là buổi sáng, các lớp đều đang lên lớp, sân trường văng vẳng âm thanh đọc bài lanh lảnh. Cậu dừng chân ở sân bóng rổ vắng tanh, ánh nắng không bị thứ gì che chắn chiếu xuống sân, một chiếc máy bay vụt qua chân trời.

“Cộc, cộc, cộc,.....”

Tiếng bóng rổ đập xuống đất vang lên từ phía sau, Giang Chước xoay người, thấy Vân Túc Xuyên đến gần, trong tay còn đang ôm một quả bóng rổ. Hắn bước vài bước, thoải mái nâng tay ném một cái, quả bóng bay một đường parabol trong không trung, lắc lư vài cái rồi vào giỏ, rơi xuống thì bị Vân Túc Xuyên tiếp được.

Hôm nay hắn đến Trung học số 8 cùng Giang Chước, Giang Chước dạy học, còn hắn là người phát hiện ra nhật kí của Đặng Nhất Hàm, có nhiệm vụ thuật lại mọi chuyện cho nhân viên công tác tại tổ điều tra. Sau khi điều tra xong, hắn không biết lấy từ đâu ra được một quả bóng rổ.

Giang Chước tựa vào khung bóng rổ phía sau, lười biếng cho hắn vài cái vỗ tay: “Không tồi.”

Vân Túc Xuyên cười ném bóng rổ cho cậu, hỏi: “Chơi không?”

Giang Chước đón lấy quả bóng, đảo trong tay một hai cái, như đang ngẫm nghĩ điều gì, sau một lát, thừa dịp Vân Túc Xuyên không chú ý, bỗng ôm bóng vút lên.

Vân Túc Xuyên cười nói: “Tôi biết ngay cậu lại lừa gạt mà.”

Hắn vừa nói vừa định lên ngăn đón, nhưng Giang Chước dùng một tay rê bóng vài lần, sau đó lừa bóng ra sau lưng, lùi lại nửa bước rồi khuỵu gối làm một cú bật nhảy, bóng lập tức vào rổ.

Vốn khi hai người còn học Trung học thường xuyên cùng nhau chơi nhưng cũng rất nhiều năm không đấu. Vân Túc Xuyên thấy tư thế này của Giang Chước, trình độ quả thật không giảm sút chút nào, ‘Ôi chà’ một tiếng, lập tức bị khơi dậy ý chí chiến đấu, cũng cậu chơi tiếp.

Thể lực hai người ngang nhau, còn vô cũng quen thuộc với đối phương, khi tranh giành nhau không ai chiếm được phần hơn, bọn họ cũng không đặt ra luật lệ gì trong trận này, bắt đầu ra mấy chiêu ác hơn.

“Sát khí hóa ảnh, sai khiến lôi đình, phá!”

Vân Túc Xuyên bên kia vừa cướp được bóng vào tay liền thấy Giang Chước vung tay, một tia chớp lập tức đánh tới gáy hắn, làm Vân Túc Xuyên kinh hãi, vội lui hai bước, hô lên: “Vãi, cậu thiếu đạo đức quá rồi đấy! Cũng dám xuống tay!”

Giang Chước nhân cơ hội cướp bóng về, ngoài miệng lại không chút nào yếu thế trả lời một cách mỉa mai: “Vừa rồi lúc tôi ném bóng ai cù eo tôi?”

Vân Túc Xuyên tủi thân nói: “Nhưng mò tôi làm gì dùng pháp thuật đâu...... Tốc thỉnh Hỏa Đức Tinh Quân lập tức tuân lệnh!”

Giang Chước ‘xì’ một tiếng, bên người hiện lên một ngọn lửa nhỏ, sải bước đến rổ.

Đấu bóng rổ cũng chơi thành dạng này chắc cũng chỉ có hai người họ. Thủ pháp của Giang Chước nhanh mà ác, Vân Túc Xuyên ôm bóng, liên tục tránh vài chiêu của cậu, động tác nhìn như chật vật lại vô cũng tiêu sái. Hắn cười nói: “Cậu nặng tay thật.”

Giang Chước: “Tôi là người lòng dạ độc ác thế đấy, cậu không biết sao?”

Vân Túc Xuyên ‘hứ’ một tiếng: “Mạnh miệng mềm lòng, thật ra cũng khá đáng yêu. Lúc mà cậu ôm anh bạn nhỏ kia vào lòng để an ủi ý.”

Giang Chước trả lời: “Nhìn nó đáng thương thôi.”

Vân Túc Xuyên cười cười, đổi chủ đề: “Hôm nay tôi hóng được một vụ mới, nói cho cậu nghe. Truyền thuyết kể rằng, vào một đêm trăng không thanh gió không mát, khi Giang thiếu gia uy phong sáng suốt của chúng ta làm nhiệm vụ thì bị một nhân viên mới của ban Giám sát uy hiếp bằng ngôn ngữ và tấn công vũ lực —– ai là người truyền tin này ra?”

Giang Chước nghiêm trang nói: “Không biết, cậu nói xem.”

Vân Túc Xuyên chậm rãi nói tiếp: “Sau khi việc này truyền ra, tất cả mọi người đều bàn luận, nói ui chao, hóa ra có người dám thẳng mặt khiêu khích Giang Chước, chuyện này chắc chắn có dụng ý gì sâu xa, xem ra các môn phái khác bất mãn với phái Linh Hoa lắm rồi, muốn mượn cớ chèn ép đây mà, phái Linh Hoa toang đến nơi rồi. Những lời này tôi không tin có ai ngoài tôi dám nói.”

Vân Túc Xuyên đoán đúng, tin này đương nhiên là bản thân Giang Chước truyền ra. Không biết Tống Linh có mục đích gì, chạy từ xa đến chỉ để phô trương thanh thế, với cậu mà nói, không lợi dụng chuyện này một chút thì quả là đáng tiếc.

Cậu cười nói: “Nếu cậu đã đoán được, có phải cũng biết tôi muốn làm gì?”

“Nếu cậu muốn thì nói, không thì bỏ đi.” Vân Túc Xuyên cười nói: “Dù sao cậu làm gì cũng được, tôi đều sẽ ủng hộ.”

Bóng rổ đập xuống sân xi măng, không ngừng phát ra âm thanh, khi hai người nói chuyện cũng không dừng lại, Giang Chước đập bóng thử qua trái qua phải cũng không thể phá được phòng thủ của Vân Túc Xuyên, giằng co căng thẳng một lúc, nhân tiện nói: “Nói nghe hay đấy, vậy cậu đừng chặn bóng của tôi.”

Vân Túc Xuyên cười ha ha nói ‘Cái này không được’, Giang Chước nhân cơ hội hắn nói chuyện phân tâm, gạt cẳng chân của Vân Túc Xuyên, sau đó nâng tay chụp vào giỏ.

Cậu đã nhanh nhưng Vân Túc Xuyên còn nhanh hơn, liền búng một cái vào đầu cậu.

Chiêu này thật sự thiếu đạo đức, cả người Giang Chước còn chưa kịp nhảy lên đã bị hắn búng vào đầu, lập tức bị hụt, ‘Áu’ một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất,

Vân Túc Xuyên vốn chỉ đùa chơi chơi, không dám dùng sức đánh cậu, nhưng vừa thấy Giang Chước ngồi ôm đầu liền hoảng sợ, vội tiến tới: “Làm sao vậy, đau lắm à? Bỏ tay ra tôi xem nào.”

Giang Chước bị Vân Túc Xuyên kéo tay ra, ngẩng đầu nhìn hắn cười sáng lạn.

Khi cậu ở trước mặt người không quen nhìn qua có phần lãnh đạm, thật ra khi cười rộ lên vô cùng đáng yêu, giống như một đứa trẻ. Thần sắc tươi sáng và rạng rỡ giống như đóa hoa rở rộ, vô cùng trí mạng.

Vân Túc Xuyên ngơ ngẩn, khi nhận ra chuyện không đúng lắm thì đã muộn, nụ cười này của Giang Chước thật ra không có ý tốt. Cậu vòng tay qua cổ Vân Túc Xuyên, đẩy hắn xuống đất, lập tức đứng lên, nhặt bóng rổ lên cạnh, bước vài bước, làm một cú úp rổ.

Nhìn quả bóng đi xuyên qua khung giỏ, rơi xuống mặt đất, Giang Chước vui vẻ, quay đầu hỏi Vân Túc Xuyên: “Phục chưa?”

Vân Túc Xuyên nằm đơ đó ba giây, nghiêng người đứng lên, khoanh trên ngồi trên mặt đất ‘bốp bốp’ vỗ tay cho cậu.

Hai người cũng coi như một nửa là người cho công chúng, tuy không tham gia showbiz nhưng vì gia thế cũng giá trị nhan sắc của bản thân, hành động của họ cũng hay được người khác chú ý. Vốn nghĩ ở trong trường thì không gặp phóng viên gì đó chụp ảnh, nhưng vẫn không đoán được chỉ bằng một trận bóng rổ cũng đưa hai người lên hot search.

Chuyện này bắt nguồn từ một video do những học sinh sau khi thi vào đại học về thăm trường cũ. Sau khi bọn họ đăng kí vào trường thì mang theo những món quà tặng định đến văn phòng giáo viên chờ tan học, khi đi qua sân bóng rổ vừa lúc quay được một màn kia của hai người Giang Chước và Vân Túc Xuyên.

Điều này làm bọn họ nhịn không được mà đứng ở xa xem một lát, một cựu học sinh còn cầm theo hoa quả để tặng giáo viên, nhìn sân bóng rổ, nói: “Hai người này đẹp trai quá, trông cũng không giống học sinh Trung học lắm..... Trường mình ghê thật đấy, không ngờ sau khi chúng ta tốt nghiệp mà mời được giáo viên đẹp trai đến vậy.”

Người bạn bên cạnh cô nhận ra đây là ai: “Hình như không phải đâu, sao tôi thấy hay người này nhìn quen quen? Người đang ngồi trên đất kia là Vân Túc Xuyên đúng không nhỉ?”

”..... Hình như là thật, người kia là Giang Chước.”

So với fan hâm mộ của những minh tinh điện ảnh, fan của Giang Chước vô cùng đáng thương. Thần tượng không vào showbiz, cũng ít lộ diện trước mặt công chúng, lại càng không chủ động kinh doanh buôn bán gì.

Vài fan vừa mới vui vẻ vì nhờ vào cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’ mà tìm được một anh trai ngon nghẻ liền tuyệt vọng nhận ra cuộc thi này là nguồn lương thực duy nhất của bọn họ.

—– so ra, các vị khán giả đến từ thế giới khác trong phòng trực tiếp đương nhiên hạnh phúc hơn nhiều.

Ngay khi các fan đã xem đi xem lại cuộc thi đến nát cả ra thì Giang Chước xuất hiện trong video quảng cáo Cảnh Việt sơn trang như một kì tích, khiến họ vui hơn ăn Tết.

Tại nàm thao? Tại nàm thao ít lên sóng nhưng mỗi lần lên đều ngon nghẻ vậy chớ? Còn muốn thêm nữa cơ!

Nhóm fan thiếu lương thực đến mức chỉ cần chút gió nhẹ từ chỗ Giang Chước cũng khiến bọn họ dùng kính lúp soi đi soi lại, hận không thể xuyên thủng màn hình túm lấy thần tượng phật hệ của mình, ép cậu kinh doanh buôn bán.

Video chơi bóng rổ của được đăng không bao lâu đã lên thẳng hot search.

“A a a a a hôm nay là này hoàng đạo gì vậy? Anh heo lười Giang Muỗng Nhỏ bạc tình bạc nghĩa nay lại xuất hiện rồi sao?”

“Đây là xuất hiện kiểu bị động nha *che mặt*”

“Lại biết thêm được một skill của anh nhà, anh chơi bóng rổ đẹp trai quớ!”

“Lúc ảnh ngoái đầu lại cười sau khi úp rổ..... Tui chết mất, cứu không nổi nữa rồi!”

“Hu hu hu vì sao người này xuất hiện thì ít mà lần nào xuất hiện cũng ngon như vậy. Còn vô lương tâm nhốt tui trong cái hố này, khổ quá mà.”

“Giang Chước, anh lạnh lùng lắm.”

“Giang Chước, anh đẹp trai lắm.”

“Fan mới hỏi chút, người cùng Muỗng Nhỏ chơi bóng rổ là ai vậy? Cũng đẹp lắm, hơn nữa trông quan hệ hai người rất tốt.”

Sau khi nỗi niềm hưng phấn qua đi, mọi người cũng bắt đầu khám phá ra nhiều chi tiết trong đoạn video quay từ xa bằng di động này.

So với Giang Chước, không có nhiều người biết đến Vân Túc Xuyên hóa trang thành tân nương trong cuộc thi kiến thức, sau khi video lần này được truyền ra, không ít fan mới dò hỏi thân phận của hắn. Không phải do bọn họ thích hóng linh tinh, chủ yếu do Vân Túc Xuyên đẹp trai, tương tác với Giang Chước cũng tự nhiên thân mật, nhóm fan ngửi được mùi không bình thường.

—– chắc quan hệ hai người này tốt lắm!

Lập tức có người nhiệt tình đến phổ cập khoa học: “Người cùng Muỗng Nhỏ chơi bóng rổ là phó Chủ tịch Vân thị. Biết Vân thị không? Công ti Quốc tế Tinh Quang cùng công ti điện ảnh Tấn Tây đều là nhà đó mở, hai người là bạn từ nhỏ.”

“Cái gì, là bạn từ nhỏ sao? Nói cách khác quen nhau rất nhiều năm! Làm tròn lên nhất định có nhiều truyện xưa. [đột nhiên hưng phấn.jpg]”

Có người cố ý tìm được ảnh chụp Giang Chước và Vân Túc Xuyên chơi bóng rổ trước đây ở siêu thoại #Thải Đình song bích#, còn đi so sánh với video. Hai thiếu niên mặt còn ngây ngô năm đó nay đã trưởng thành, quan hệ vẫn rất tốt.

Chính chủ bẻ miệng nhét đường vào thế này thì ngăn cản thế nào được!

Rất lâu rồi Giang Chước không lộ diện, ban đầu nhóm fan chú ý đến cậu là chính, xem đủ mới để ý, không chủ có fan của Giang Chước đạt được niềm hạnh phúc mà fan CP cũng có Tết ấm mà ăn.

Video bắt đầu được những cô gái cầm kính hiển vi chậm rãi soi xét, khi Vân Túc Xuyên gõ gáy Giang Chước đã cong khóe mắt, nụ cười của Giang Chước sau khi ngồi xổm trên đất giả bộ bị đau thành công, hay cái vỗ tay của Vân Túc Xuyên sau khi Giang Chước úp rổ thành công đều được làm thành gif ở siêu thoại #Thải Đình song bích#.

Trong khu vực bình luận là những tiếng hét chói tai:

“A a a a a sao lại ngọt như vậy? Chơi bóng rổ còn có thể cưng chiều nhau như vậy?”

“Hai người đến đây làm gì thế? Trong trường cấm yêu sớm đấy nhé!”

“Một màn Giang Muỗng Nhỏ nhảy lên úp rổ lại bị Xuyên ca búng xuống đáng yêu quá đi, tui xem hơn hai chục lần rồi hê hê hê.”

“Đúng là bạn từ nhỏ có khác, đứng trước mặt Vân Túc Xuyên Giang Chước thả lỏng rất nhiều..... Con trai tui hóa ra còn biết giả đau gạt người! Nam thần cao lãnh đâu mất rồi?”

“Thật ra Giang Chước ôm đầu ngồi xuống là tôi đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, cơ bản là Xuyên ca đâu nỡ đánh ảnh, cái gõ kia nhẹ thế nào tôi cách cả cái màn hình còn thấy.”

“Người ta show ân ái từ hơn 10 tuổi đến hơn 20 cơ mà.”

Trình độ văn hóa của fan Giang Chước tương đối cao, cũng rất lí trí, cho dù lúc trước có người thấy hai người Vân Giang tương tác rất đáng để ship CP, nhưng nghĩ đến hai người cũng không phải người trong giới, các cô cũng kiềm chế mong ước muốn ăn kẹo, hiếm khi đi gán ghép.

Nhưng bây giờ không chịu nổi nứa rùi, chính chủ ngọt quá!

Đủ loại fanfic cùng video edit xuất hiện mạnh mẽ, phạm vi của nhóm fan này cũng có xu hướng lớn mạnh,

Giang Chước và Vân Túc Xuyên còn chưa ý thức được độ đáng sợ của sinh vật mang tên fan CP, hai người chơi một trận bóng rổ, thấy cũng thấy sắp đến giờ tan học bèn cũng nhau rời đi.

Dì Tiêu còn chưa về, tạm thời Giang Chước vẫn sống một mình ở nhà cũ Giang gia. Sau khi trở về, cậu còn ngồi ở trên xe đã thấy bên cửa chính có hai người quen lâu không gặp. Ngón tay Giang Chước gõ nhẹ vào tay lái, khóe môi khẽ nhếch.

Hai người kia một tên Vu Kế, một tên Cao Nhã Kiều, đều là đệ tử ở môn phái nhà họ Giang, từ khi Giang Chước chưa sinh ra, họ đã nhập môn, tính ra cũng phải coi là sư huynh sư tỉ của cậu. Lúc trước, khi Giang lão qua đời không lâu, Giang gia gặp nguy cơ, hai người kia liền tìm Hoắc Nham, nói bóng gió ám chỉ muốn rời khỏi môn phái, cuối cùng do không tìm được chỗ nương nhờ mới, hơn nữa Giang Chước khỏi bệnh nhanh chóng xoay chuyển tình thế, bọn họ mới tạm từ bỏ.

Loại cây cỏ đầu đường gió chiều nào theo chiều nấy thế này muốn ở lại cũng không khiến Giang Chước vui vẻ gì, liền mượn chuyện Tống Linh đến tìm hôm trước để thả ra tin đồn ‘các môn phái phong thủy khác rất bất mãn với phái Linh Hoa, muốn mượn cớ chèn ép’, để những kẻ hai lòng tự mình rời đi. Như vậy vừa không mất sức vừa có để thanh tẩy môn phái một phen.

Quả nhiên, hôm nay có hai kẻ tìm đến. Nếu Tống Linh biết lời cảnh cáo của cô ta được Giang Chước dùng như vậy chắc cũng muốn phun một ngụm máu.

Giang Chước xuống xe, Vu Kế và Cao Nhã Kiều đứng đợi trước của nhà cậu nửa ngày, đang do dự có nên gọi điện thoại cho cậu không thì người về, hai người liếc nhau, cùng đến đón Giang Chước.

Giang Chước tỏ vẻ không ngoài ý muốn, gật đầu với họ, nói: “Nếu đến rồi thì vào nhà đi.”

Thái độ của cậu như đã biết gì đó, khiến Vu Kế và Cao Nhã Kiều không yên lòng đi theo Giang Chước vào nhà.

Giang Chước ngồi ở sofa, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì, nói đi.”

Sau khi cây đại thụ Giang lão đổ xuống, sóng gió không ngừng ập đến Giang gia, Vu Kế đã nhìn ra, ai cũng muốn cắn một miếng vào chiếc bánh mang tên phái Linh Hoa này. Gã biết nếu tiếp tục sẽ làm chậm trễ tương lai, không bằng nhanh chóng thoát thân, nhanh chóng tránh khỏi mớ bòng bong Giang gia này.

Nhưng dù nghĩ thế, Vu Kế cũng không định làm căng quá, dù sao nếu đắc tội Giang Chước cũng không được lợi ích gì.

Chỉ là Giang Chước không muốn nghe nửa câu vô nghĩa của gã, đi thẳng vào vấn đề, khiến gã muốn uyển chuyển cũng không có cách nào, sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Giang sư đệ, anh đã gia nhập môn phái từ lúc ba tuổi, thời điểm đấy cậu còn chưa sinh ra, thoáng một cái đã hai mươi năm. Anh thực sự rất biết ơn sự chăm sóc và bồi dưỡng của sư gia và sư phụ nhưng cũng muốn tự mình lang bạt một phen, xem có điều gì mình có thể làm hay không, nên lần này muốn rời đi cùng Nhã Kiều..... Sư huynh rất xin lỗi cậu.”

Giang Chước nghe gã nói cho hết, thản nhiên nhếch môi nhìn Vu Kế, đèn treo pha lê trên đầu chiếu những tia sáng lung linh xuống gương mặt cậu, có vẻ cười như không cười. Cậu chậm rãi nói: “Được. Đã từng làm đồng môn, gặp vui thì chia cũng vui, tôi cũng không có lí do gì ngăn cản tương lai tốt đẹp của anh. Kí vào thỏa thuận giữ bí mật môn phái thì đi đi.”

[ Thông báo chủ đề lần live stream thứ 4: Kẻ sống lại là ai? ]

[ Từ mấu chốt: Yêu và phản bội. ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play