*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + beta: Herbicides.
*Phu xướng phu tùy: nói lái của ‘phu xướng phụ tùy’, nghĩa là chồng hát vợ khen hay.
Huống chi trừ nguy cơ sụp đổ hình tượng, còn có chuyện Đặng Nhất Hàm đến lấy mạng kia. Tuy vừa rồi Giang Chước và Hoắc Nham đều bảo Trần Kính Phi chỉ dính chút xíu âm khí, chờ vụ án có manh mối sẽ tự tiêu tán, nhưng Trần Kính Phi vẫn không cảm thấy yên tâm.
—– Hai người kia rõ ràng rất khinh thường hành vi của cậu ta, ai biết bọn họ nói thật hay không! Có khi họ ngại phiền nên không thèm cứu.
Vì nguyên nhân này, cậu ta vẫn có phần mất hồn mất vía, tất nhiên cũng không để ý đến mẹ mình đang cấu xé với người ta.
Nhưng La Dương thì khác, cậu ta đứng bên cạnh, cảm nhận được người xung quanh chỉ trỏ mình, mặt nóng bừng lên.
Vừa rồi khi ở trong văn phòng, cậu ta cảm thấy mình là một kẻ thảm hại, bị Vương Thông Mẫn đẩy ra, khoe hết tự ti cùng vết thương cho người ta nhìn. Có thể mong muốn ban đầu của dì là xả giận, nhưng cậu ta không muốn dùng cách thức này.
Các loại ánh mắt đều chiếu đến, những người đứng bên cạnh đều bảo, cậu ta là một học sinh bị ghét bỏ, thậm chí còn bị nhốt trong WC để trêu chọc.
Trước đó, La Dương vẫn luôn sợ Vương Thông Mẫn, bố mẹ cậu ta không ở bên cạnh, từ nhỏ cậu ta lớn lên cùng người dì nhỏ này, coi cô ta là người có quyền uy tuyệt đối, bây giờ nhìn thấy bộ dạng chật vật của đối phương, không biết vì sao, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình chịu đừng đủ rồi.
Vương Thông Mẫn cùng mẹ Trần đánh nhau vài cái, lúc này đã bị những người khác kéo ra, ngoài miệng vẫn giương thương múa kiếm như trước, La Dương bước tới kéo cô ta, nói: “Dì, đừng cãi nhau nữa.”
Vương Thông Mẫn: “Cháu đứng qua một bên đi!”
La Dương quát mạnh: “Cháu bảo dì đừng có cãi nhau nữa!”
Mẹ Trần như vừa phát hiện ra bằng chứng gì đó, nói: “Xem thằng bé này vô lễ chưa kìa, còn hét ầm lên với người lớn. Thế mà cô còn nói nó thành thật, chắc chắn hai bên đều có vấn đề, nếu không sao tự nhiên những học sinh khác đều không thích nó..... “
La Dương gào lên: “Các học sinh khác không phải không thích tôi!”
Không biết mẹ Trần hay Vương Thông Mẫn còn nói gì, dường như đang răn dạy cậu ta, La Dương một câu cũng không muốn nghe, không để ý xung quanh hét lên: “Các học sinh khác không phải không thích tôi! Không phải! Hoàn toàn không!”
Giọng nói của cậu ta càng lúc càng lớn, hoàn toàn dọa mẹ Trần sợ hãi, ngay cả Vương Thông Mẫn cũng không dám nói gì, xung quanh lâm vào yên lặng.
La Dương hét đến mức mặt mày đỏ bừng mới dừng lại, giống như con gà chọi, thở hổn hển trừng mẹ Trần. Mẹ Trần cảm thấy ánh mắt đứa trẻ này nhìn mình vô cùng hung ác, giống như muốn lao đến bóp chết mình, sợ tới mức lùi vài bước, không dám hé răng nửa lời.
Vương Thông Minh vừa kinh ngạc vừa kích động nói: “Dương Dương, cháu..... “
La Dương không để ý đến cô ta, giống như anh hùng vừa thắng trận cười lạnh một tiếng, đi về hướng những người bên ngoài, có người còn đánh giá cậu ta, bị cậu ta lạnh lùng lườm, bèn thu hồi ánh mắt.
Những chuyện sau đó bọn Giang Chước không chú ý nữa, có lẽ do Lí Đại Mộc không ngờ có người còn có thể tra ra hành tung của gã, căn bản không có chút phòng bị nào. Cảnh sát đến nơi gã sửa xe để điều tra, vừa đến đã thấy Lí Đại Mộc đang tranh chấp cùng một khách hàng, nhìn thấy một người trên mặt có vết bỏng vô cùng nổi bật, vì thế đương trường bắt luôn người.
Giọng Giang Chước hơi khàn nên không qua, chỉ ngồi trong phòng theo dõi thẩm vấn Lí Đại Mộc.
Nơi Vân Túc Xuyên làm việc là ban Giám sát không cùng một hệ thống với tổ chuyên án đặc biệt, nhưng xung quanh ai cũng là sư huynh sư đệ, tốt xấu gì cũng coi như nửa người một nhà, hắn cũng công khai ở lại, cùng nhau xem.
Thật ra diện mạo Lí Đại Mộc không tính là khó coi, tối thiểu cũng coi là ngũ quan đoan chính, có thể dù sao cũng từng là lão đại, bộ dáng gã ngồi thế mà còn rất trầm ổn, chỉ là mảng sẹo bỏng lớn trên mặt vô cùng dữ tợn, có chút đáng sợ.
Người thẩm vấn gã là Triệu Hoán Chương, cũng có thể coi là sư đệ của Vân Túc Xuyên, anh lật cuốn sổ trong tay, xác nhận tình hình Lí Đại Mộc, hỏi:
“Lí Đại Mộc, tám tháng trước, ở công viên bên cạnh phố Tân Khúc, một học sinh lớp 11 bị cấp dưới của ông bắt đi, sau bị sát hại rồi vứt xác xuống sông, có phải ông ra tay hay không?”
Lí Đại Mộc tùy ý nói: “Giết nhiều người lắm, không nhớ rõ. Mày nói thế nào thì thế đấy, dù sao tao cũng bị bắt tới đây rồi.”
Triệu Hoán Chương vốn đã rất bất bình chuyện gã dám xuống tay với một đứa trẻ nhỏ như vậy, thấy đối phương còn không nói tiếng người, vỗ bàn, lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi khuyên ông thành thật chút, đừng có mồm mép lừa bịp ở chỗ này.”
Lí Đại Mộc nghe cảnh cáo cũng không tức giận, ngược lại còn liếm môi, cười ha hả: “Anh bạn trẻ, khi nào mày đến tuổi của tao sẽ biết, tao đây không gia không nghiệp, giết không ít người, còn suýt thì bay luôn mạng, cái gì cần trải qua thì cùng trải qua rồi, các người bắt tao lại chắc cũng chả thả đi đâu, sao tao lại phải thành thật? Chả có gì để mà thành thật cả.”
Giang Chước và Vân Túc Xuyên quan sát qua máy theo dõi thấy một màn này, đều cảm thấy tên Lí Đại Mộc này khó đối phó, quan trọng nhất là gã không sợ gì hết, lại tự biết sẽ không thể được phán tội nhẹ, thế nên mới kiêu ngạo như vậy.
Vân Túc Xuyên nói: “Sư đệ này của tôi thật là thiện lương đơn thuần đáng yêu..... À, đương nhiên không đáng yêu bằng cậu, bất quá cứ như thế này chỉ sợ rất khó ra được kết quả.”
Giang Chước liếc nhìn hắn, tức giận nói: “Cậu còn dám nói. Cậu thì âm hiểm ác độc giả dối hạ lưu rồi, không phải cậu đi là xong à.”
Vân Túc Xuyên sờ cằm, chậm rãi nói: “Đồng chí Tiểu Giang ơi, tôi có ăn đồng lương nào của chỗ này đâu?”
Giang Chước: “Ngại quá, tôi thì có. Hơn nữa để tôi nhắc nhở cậu, vừa rồi cậu uống của tôi nửa cốc cà phê, còn tự tiện khoác tay lên vai tôi, mấy cái này cũng chưa trả thù lao đâu, hơn nữa đó mới chỉ là phần của ngày hôm nay. Hôm qua...... “
“Thôi, thôi, lúc cậu tính toán mấy thứ thiếu đạo đức này cũng nhanh tay đấy, về sau đừng có mỗi ngày nói tôi âm hiểm.” Vân Túc Xuyên xắn tay áo, hung tợn nói: “Để tôi ra tay.”
Triệu Hoán Chương biết người sư huynh này của anh bất luận là nhanh mồm nhanh miệng hay già mồm át lẽ phải đều là chuyên gia, trải qua một hồi cãi cọ vừa rồi, anh đã hận Lí Đại Mộc tàn nhẫn lại không hề có lòng ăn năn đến nghiến răng nghiến lợi, thấy sư huynh đến làm chỗ dựa cho mình, liền vui mừng nhường chỗ.
Vân Túc Xuyên ngồi xuống, Lí Đạo Mộc hứng trí đánh giá hắn một phen, đại khái cảm thấy khí chất công tử nhà giàu trên người hắn thú vị, nghiền ngẫm nói: “Lại đổi người sao?”
Vân Túc Xuyên không đáp, chầm chậm mò đâu ra một gói thuốc lá, châm hút, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, tư thế thuần thục.
Vốn hắn không hút thuốc, sau khi biến thành tiêu, phát hiện có một điều tốt, đó là khi đến cảnh giới này rồi sẽ không nghiện ngập thứ gì, một khi đã như vậy, khi cần giả ngầu có thể hút một điều chơi chơi.
Cơn nghiện của Lí Đại Mộc cũng bị dụ ra một chút, hỏi: “Có thể cho tao một điếu không?”
Gã là kẻ lõi đời, trước kia cũng bị thẩm vấn vài lần, khi đưa ra yêu cầu này chưa từng bị từ chối, lại nghe Vân Túc Xuyên trả lời: “Không.”
Hắn cầm bút gõ mặt bàn, phát ra âm thanh lanh canh: “Lí tiên sinh, ông ngồi đây lãng phí hơn mười phút của chúng tôi, một lời cũng chả phun ra, còn đòi thuốc mà hút, ông mẹ nó còn mặt mũi không?”
Lí Đại Mộc: “???”
Không đúng lắm, sao tên nhóc cảnh sát này còn lưu manh hơn cả gã?
Gã ngây ngẩn cả người, nhưng cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, thản nhiên thu tay, cười nói: “Thằng nhóc mà mày cũng thú vị đấy, còn biết đùa, chơi vui.”
“Ông im miệng đi.” Vân Túc Xuyên lại gõ gõ cây thuốc, đưa ảnh chụp Đặng Nhất Hàm qua, tựa như không để ý hỏi: “Tôi hỏi lại ông một lần nữa, trả lời luôn, đứa nhóc tên Đặng Nhất Hàm trong tấm ảnh này có phải ông giết hay không?”
Hoắc Nham cũng đã vào phòng theo dõi, anh vô cùng tò mò Vân Túc Xuyên sẽ phân cao thấp với Lí Đại Mộc ra sao, đang tập trung tinh thần, Giang Chước bên cạnh bỗng dừng hình ảnh, phóng to một chỗ, tiến đến nhìn kĩ.
Hoắc Nham hỏi: “Sư huynh, sao vậy?”
Giang Chước trả lời: “Em xem trên vai Lí Đại Mộc có gì đó màu trắng, có giống vệt sữa không?”
Hoắc Nham theo đó cùng nhìn xem, phát hiện quả nhiên Giang Chước quan sát cẩn thận, sau khi phóng to thực sự nhìn giống. Anh nói: “Hình như thế. Nhưng vệt sữa nói lên cái gì? Lí Đại Mộc có con? Chưa chắc, có thể gã chỉ vô tình cọ phải thôi.”
Giang Chước cười: “Gã là công nhân sửa xe, dính dầu bùn là bình thường, nhưng sao có thể dính sữa, lại còn ở bả vai? Anh thấy có vấn đề.”
Cậu vừa nói vừa gửi một tin nhắn, nói: “Dù sao cũng là manh mối, để anh nói một tiếng với Vân Túc Xuyên, tự tên đó biết thử thế nào.”
Sở dĩ cậu gửi tin nhắn chứ không gửi qua Wechat vì Vân Túc Xuyên không có thói quen vừa làm việc vừa xem điện thoại, chỉ có nhạc chuông của Giang Chước không giống những người khác, hắn vừa nghe liền mở tin, sau đó không đổi sắc nhìn thoáng qua bả vai Lí Đại Mộc.
(*) Mình giải thích ở đây chút nếu có bạn không hiểu. Bên Trung hầu như dùng Wechat để nhắn tin chứ không dùng app mặc định trong điện thoại, giống như bên mình dùng Zalo hay Messenger, âm thanh thông báo của Wechat, Zalo hay Messenger của ai cũng ‘ting ting’ giống nhau, nhưng của tin nhắn có thể cài đặt được nhạc chuông khác. Giang Chước sợ nếu nhắn qua Wechat Vân Túc Xuyên sẽ kệ luôn đợi làm xong mới check tin nhắn nên mới nhắn thường.
Với vấn đề của hắn, Lí Đại Mộc vẫn nói kiểu vừa nãy, tự xưng giết nhiều người quá, chả nhớ ai là Đặng Nhất Hàm, cũng lười nhớ.
Vân Túc Xuyên chậm rãi nói: “Thái độ của ông kiêu ngạo như vậy, đơn giản là đi chân đất không sợ thủng giày, cảm thấy sự tình bại lộ, dù sao cũng chết, nên muốn khiến chúng tôi khó chịu, tôi rất tán thưởng tinh thần không biết sợ này của ông.”
Lí Đại Mộc không đổi sắc, sóng yên biển lặng cười với hắn, giống như đang châm chọc cảnh sát vô dụng ngu xuẩn.
Vân Túc Xuyên cũng cười theo, gã này chắc chắn đã nghĩ kĩ lí do để trốn tội: “Tuy nhiên, ông đã gây ra nhiều vụ án, khó khăn lắm mới trốn được khỏi đám cháy, rõ ràng có thể trốn xa chút, vì sao còn ở lại thành phố này? Tôi chắc rằng nơi này vẫn còn gì đó khiến ông vướng bận. Nếu tôi đoán không sai, ông hẳn vẫn còn người thân đúng không?”
Lí Đại Mộc biến sắc, nụ cười của Vân Túc Xuyên biến mất, giọng điệu cũng lạnh đi: “Chúng tôi tìm được ông, cũng có thể tìm được người thân của ông. Đến lúc đó tôi sẽ không quan tâm, nhưng nếu thông tin được lan truyền ra ngoài, ông có thể giết người, nhất định cũng có người nhà của nạn nhân muốn liều mình báo thù.”
Hắn thản nhiên nói: “Hiểu rồi chứ, Lí Đại Mộc.”
Vừa rồi Lí Đại Mộc từ chối không hợp tác cũng không có nguyên nhân gì quan trọng, chỉ là đùa giỡn người ta thôi, không ngờ lại vị Giang Chước phát hiên ra tử huyệt, còn có kĩ xảo thẩm vấn của Vân Túc Xuyên, dưới sự tấn công của hai người, hắn đành chịu thua.
Lúc trước Giang Chước và Vân Túc Xuyên không ngừng suy đoán lí do Lí Đại Mộc giết Đặng Nhất Hàm, lại không ngờ lí do của đối phương rất đơn giản, để cho hả giận.
”..... Cuối cùng nhiều khoản nợ tao cho vay còn chưa thu về được, địa bàn đã bị người ta đốt, đen vãi c*t.” Lí Đại Mộc hung hăng nói: “Lúc đó khi tao trốn được từ trong đám cháy đã nghĩ, ông trời đã để lại cái mạng này cho tao, chính để tao trả thù thằng chó đã phóng hỏa, không ngờ thằng ngu đó chết cháy mẹ nó rồi!”
Gã nói tiếp: “Thằng đó chết rồi. Nhưng còn những đứa khác cầm tiền của ông đây, hừ, không cần trả nợ chắc vui vẻ lắm, tao sẽ cho bọn nó gặp Diêm Vương, cho bọn nó biết thế nào là vui vẻ!”
Vân Túc Xuyên nhớ tới lời Giang Chước nói qua, hỏi: “Ông xem lại bức ảnh này, có chắc Đặng Nhất Hàm quỵt nợ của ông không?”
Sau chuyện vừa rồi, Lí Đại Mộc hơi sợ hắn, dù không biểu hiện ra, nhưng gã vẫn làm theo lời Vân Túc Xuyên, cầm ảnh lên nhìn rồi buông xuống.
“Người là bọn Trương Vĩnh Bắt, tao cũng chả nhớ, chắc bắt nhầm.”
Lí Đại Mộc vuốt ngón tay, không quanh co lòng vòng: “Bố ai giết người còn nhìn mặt? Tao chỉ muốn trút giận thôi.”
Vân Túc Xuyên từ chối cho ý kiến, lại hỏi: “Vậy ông biết sao Trương Vĩnh lại phát điên không?”
Lí Đại Mộc ngẩn ra: “Nó điên rồi?”
Vân Túc Xuyên hỏi ngược lại: “Không thì sao?”
Lí Đại Mộc cũng là người xảo quyệt, tròng mắt đảo một vòng, cuối cũng cũng hiểu vì sao gã lại bị túm nhanh thế, không nhìn được mắng: “Đ*t, hóa ra là nó, tao còn tưởng nó chết mẹ rồi. Ai biết thẳng dở hơi Trương Vĩnh đấy vì sao lại điên?”
Những điều Vân Túc Xuyên đã hỏi đều đã có, dù sao đối phương đã khai ra, những án mạng khác của Lí Đại Mộc, có thể giao cho người khác từ từ thẩm vấn, hắn liền vỗ tập tài liệu xuống bàn một cái, đứng dậy, gật đầu nói: “Được rồi, cảm ơn đã hợp tác, cứ như vậy đi.”
Vân Túc Xuyên nói xong, không biết lấy từ đâu ra được bao thuốc lá, ném về phía Lí Đại Mộc, xoay người đi ra ngoài phòng thẩm vấn.
Bệnh nghiện thuốc của Lí Đại Mộc đã không kìm nén nổi, vừa thấy nhãn hiệu trên bao thuốc, phát hiện là hàng xịn, vội túm lấy, mở ra.
Sau một lát, gã tức giận ném bao thuốc về hướng Vân Túc Xuyên vừa đi ra, chửi ầm lên: “Mẹ thằng khốn nạn, dám đưa bố mày bao rỗng!!!”
‘Thằng khốn nạn’ Vân Túc Xuyên đùa người ta một hồi vô cùng vui vẻ, huýt sáo về phòng theo dõi. Bên ngoài trời đã tối, đến hiện tại, chân tướng cũng gần được ghép lại, chỉ chờ những sửa sang cuối cùng.
Mấy người bàn luận lại vụ án một lúc, sau khi dùng bữa thì cùng ra về.
Giang Chước ra khỏi cửa trụ sở tổ chuyên án đặc biệt, thấy Vân Túc Xuyên đi theo mình, liền quay đầu lại hỏi: “Cậu không đi xe à?”
Vân Túc Xuyên bóc một thanh kẹo cao su, nói: “Sau khi tôi xong việc ở gần đây thì được người khác đưa tới, sau đó tôi để người đó về rồi.”
Giang Chước: “Được rồi, nể mặt biểu hiện xuất sắc của cậu hôm tay, tôi đành làm tài xế cho Phó Chủ tịch* Vân một lần.”
(*) Nếu ai còn nhớ mấy chương đầu mình đã edit Vân Túc Xuyên là Phó Giám đốc, nhưng cái này là do mình có chút hiểu lầm về nhân xưng một chút, là Phó Chủ tịch mới đúng.
Vân Túc Xuyên: “Khách khí khách khí, vậy tôi cũng lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, là cậu lúc trước muốn cưới tôi, tôi cho Giang ca thể diện vậy.”
Hắn vừa dứt lời, trời bỗng nổ một tiếng sấm vang, xung quanh nổi gió, có vẻ sắp có mưa to kèm sấm chớp.
Giang Chước tặc lưỡi: “Xem kìa, nghiệp quật đấy.”
Xe của cậu lúc trước đâm vào vũng bùn bên đường nên bị hỏng, mấy ngày trước mới mua một chiếc xe thể thao hai cửa*, còn chưa đi được mấy lần, vừa lên xe, ngồi vào ghế lái, vừa nói với Vân Túc Xuyên: “Đến đây nương tử, hôm nay tôi đưa cậu về.”
(*) Xe thể thao hai cửa hay xe coupe: là mẫu xe mui kín với phần mái kéo dài đến tận đuôi mang lại cảm giác thể thao kết với với thiết kế 2 cửa 2 chỗ ngồi, không có trụ B, thường sử dụng động cơ công suất lớn, khoang cabin nhỏ và chiều dài xe ngắn hơn biến thể sedan, một số xe kiểu này là Lexus RC300, Rolls-Royce Wraith, Mercedes E300 Coupe,..... Hức, nghe tên đã thấy nhiều tiền.
Vân Túc Xuyên không nhịn được bật cười, lắc đầu định vào ngồi ghế phó lái, trong lúc vô ý đảo mắt, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ồ, cậu xem kìa, thằng nhóc kia tên gì nhỉ?.... À, kia không phải là La Dương à?”
Giang Chước nhìn theo hắn, quả nhiên thấy ở đường đối diện có một bóng người nhỏ gầy khó khăn đi ngược gió, tủ kính bên đường rọi ra chút ánh sáng, đúng lúc chiếu vào mặt cậu ta, nếu không khi sắc trời thế này rất khó phân biệt ai với ai.
Cậu hỏi: “Sao tối như vậy cậu ta lại đi một mình ở đây?”
Vân Túc Xuyên kéo cửa xe mà Giang Chước đã mở được một nửa lại: “Cậu đừng xuống xe, để tôi qua xem sao.”
Mưa mùa hạ nói đến là đến, lúc này đã có những hạt mưa lớn rơi xuống, Vân Túc Xuyên nhanh chóng chạy đến đường đối diện, Giang Chước thấy hắn kéo La Dương đến một mái hiên nào đó nói mấy câu, hai người liền cùng nhay chạy tới chỗ xe ô tô.
Vân Túc Xuyên để La Dương ngồi ghế sau, hắn ngồi ghế phó lái.
La Dương chắc chắn không ngờ qua hơn nửa ngày rồi vẫn gặp lại bọn họ, hơi lo lắng sờ góc áo bị ướt của mình, chỉ dám ngồi ở trong góc, kêu một tiếng: “Thầy Giang.”
Giang Chước nghiêng đầu hỏi: “Sao em lại ở đây, cô Vương đâu?”
La Dương ngọ nguậy ngón tay: “Em cãi nhau với dì, từ nhà chạy đến đây, không biết dì ấy ở đâu.”
Giang Chước bèn gọi điện cho Vương Thông Mẫn, La Dương cũng không ngăn lại, sau khi điện thoại được bắt máy, bên kia cũng có tiếng gió và tiếng mưa, có lẽ vì Vương Thông Mẫn chạy đi tìm La Dương.
Cuộc sống mấy ngày nay của cô ta quả thật vừa kích thích vừa phong phú, buổi sáng đi cãi nhau với học sinh và đồng nghiệp, không ngờ tình tiết lại xoay ngược, chính mình trở thành tình nghi bị giải đến đồn cảnh sát, cuối cùng khi ra về lại gặp phải mẹ Trần, hai người giương thương múa kiếm phát triển đến đánh nhau, đến khi về nhà cả thể xác và tinh thần đều mệt lử.
Mãi đến buổi tối, La Dương bình thường thật thà yên lặng dám bỏ nhà ra đi.
Nghe được những gì Giang Chước nói trong điện thoại, Vương Thông Mẫn lại càng tức giận, nổi giận đùng đùng: “Nếu nó không muốn về, thì đừng có về nữa!”
Sau đó cô ta cắt điện thoại.
Giang Chước buông di động, nhìn mưa to bên ngoài, nói với La Dương: “Không thì hôm nay em đến nhà tôi ở một đêm.”
Hai ngày nay cháu trai nhỏ của dì Tiêu bị ốm, Giang Chước để bà tạm nghỉ. Trước khi đi đã chuẩn bị nước dùng rau củ cùng mì, còn nặn cho cậu một tủ lạnh đầy sủi cảo đủ màu sắc.
Giang Chước tiện đường đuổi Vân Túc Xuyên về Cảnh Việt sơn trang, dẫn La Dương về nhà cũ Giang gia, khi vào cửa không có ai nhưng căn phòng lớn trống không lại chẳng hề quạnh quẽ.
Ghế sofa vải ỷ mình to, tầm nhìn rộng, mở đầu nói: “Tiểu Chước đã về rồi!”
Giọng nó to lớn vang dội, một tiếng như vậy cũng khơi lên tiếng phụ họa từ khắp nơi, đồ vật lớn nhỏ trong nhà đều kêu lên: “Tiểu Chước đã về rồi —–“
Thế trận này quả thật giống Hoàng thượng đăng cơ.
Để có thể sống khỏe, từ khi Giang Chước có khả năng kì dị này, cậu đã tra xét sắp xếp một lần, tất cả đồ vật có thể nói chuyện đều để ở đại sảnh.
Đối với chúng nó, Giang Chước là cậu chủ nhỏ duy nhất, khi cậu không ở nhà, đèn cũng không buồn sáng, mọi ‘người’ đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên lúc này mới hưng phấn như vậy.
Mấy ngày nay Giang Chước cũng đã quen, mặt không đổi sắc, gật đầu rất nhẹ ý chào hỏi, lại quay đầu nhìn La Dương phía sau: “Vào đi.”
Bàn trà nói: “Cả nhà coi nè, chủ nhân mang về một đứa trẻ!”
TV sợ thiên hạ không loạn kêu lên: “Con riêng! Con riêng!”
Trần nhà nhìn rõ mọi thứ nhất, mắng một câu: “Bị ngốc à, đứa nhóc này mười lăm mười sáu rồi, Tiểu Chước kiếm đâu ra đứa con lớn vậy chứ?”
Giang Chước: “.......”
Về sau ai nói ‘đồ vật giống chủ nhân’, cậu sẽ đấm người đó.
‘Con riêng’ của cậu, La Dương đứng ở cửa nhà Giang Chước, đã ngẩn người. Cậu ta đã từng nghe những học sinh khác bàn luận qua về gia cảnh của thầy Giang, nhưng căn phòng lớn trước mắt đã vượt qua tưởng tượng của cậu ta. Cúi đầu nhìn đôi giày đầy bùn đất của mình, La Dương nhất thời không dám cất bước, nhưng vẫn bị Giang Chước kéo vào.
Vừa rồi ở trong xe, quần áo của cậu ta đã ướt, Giang Chước tìm một bộ đồ của mình đưa La Dương: “Em ăn gì chưa?”
La Dương theo bản năng nói chưa, lại vội vàng nói: “Thầy không cần phiền toái đâu ạ, em không đói.”
Tính cách cậu ta hướng nội ngại ngùng, Giang Chước cũng không phải là người nói nhiều, hai người tuy cũng coi như đã quen nhau nhiều ngày, nhưng giữa họ lại có một lớp chắn vô hình gọi lại quan hệ thầy trò, Giang Chước không tỏ ý kiến gì: “Em thay quần áo trước đi.”
Cậu không biết nấu ăn, nhưng hâm lại đồ thì vẫn được, ở trong phòng bếp luộc vài chiếc sủi cảo nhiều màu, cùng một li sữa ấm mang đến cho La Dương.
Khán giả trong phòng trực tiếp chưa từng thấy Giang Chước như vậy, cho dù cậu chỉ luộc đồ ăn nhưng cũng cảm thấy ngon miệng.
[ Má ơi chủ kênh hiền huệ quá! Anh ấy, anh ấy, anh ấy còn biết luộc đồ ăn! Tui mặc kệ, chồng tui giỏi nhất! ]
[ Làm tròn lên thì coi như mị đã ăn sủi cảo ảnh nấu. ]
[ Tôi dám cá ngày mai Xuyên ca mà nghe được chủ kênh luộc đồ ăn cho người khác sẽ ghen tị chết mất. ]
[ Tui lại khá chờ mong chuyện đó, có ai nói cho ảnh đi mò! ]
Bình luận dần tăng lên, âm thanh từ hệ thống của APP lại vang lên:
[ Đing đoong! Sau khi kiểm tra đo đạc, khí chất hôm nay của chủ kênh đã được trên 50% người xem chứng thực, phù hợp khuôn mẫu ‘Người đàn ông ấm áp đáng yêu’. ]
[ Để tăng hiệu quả live stream, mở hiệu ứng mềm mại đáng yêu đặc biệt dành cho ngài! ]
Giang Chước: “..... Đừng.”
Hiệu ứng đặc biệt đã được mở, dường như không khí xung quanh cũng trôi chậm đi, ánh đèn sáng ngời dần ngả thành màu cam ấm áp, căn phòng lớn vốn hơi quạnh quẽo dường như có thêm chút cảm giác ‘gia đình’, làm trái tim người ta mềm mại.
Giang Chước bí mật thở dài, mở điện thoại ra xem, thấy toàn bộ bình luận đều là ‘Đáng iu quá’, ‘A Vĩ đã chết’ *.
(*) A Vĩ đã chết: Đây là một cách diễn đạt phóng đại, thường được sử dụng để thể hiện sự phấn khích và tình yêu tột độ của một người khi nhìn thấy thứ gì đó rất đáng yêu. Từ cái meme trong phim ‘Cuộc chiến á phiện’.
Bởi đã có kinh nghiệm từ hiệu ứng bá đạo tổng tài, cậu lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, mở phần tìm kiếm hiệu ứng đặc biệt, phát hiện đầu mình photoshop thêm một đôi tai mèo. Nhóm fan chỉ có thể kêu gào ‘áu áu’, Giang Chước nhìn chằm chằm mình hai giây rồi thoát khỏi APP bằng tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài mưa to gió lớn, chớp giật đùng đùng, càng làm nổi bật sự ấm áp thoải mái của căn phòng, La Dương ăn sủi cảo ngon miệng, quần áo khô mát trên người cũng vô cùng thoải mái, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.