Hiệu suất làm việc của Vân Túc Xuyên luôn rất cao, không bao lâu sau đã gọi lại cho Giang Chước, nói cụ thể tình hình của Trương Vĩnh.
Kẻ này ăn chơi lêu lổng còn ngu xuẩn hồ đồ, hành nghề thu tiền bảo kê và trông giữ đất mà sống, nơi ở cũng không cố định. Đến một lần, băng đảng của gã bị lật thuyền*, Trương Vĩnh cũng bị xử lí, bị phán vài năm trong tù với tội cố ý gây thương tích.
*lật thuyền: một việc xảy ra ngược với điều người ta mong muốn.
Một năm rưỡi trước, gã được thả ra, ban đầu thật ra cũng quy củ được một thời gian, đi làm chuyển phát nhanh hoặc một số công việc khác, nhưng có lẽ cảm thấy kiếm tiền kiểu vậy quá vất vả, cuối cùng cũng không kiên trì nổi, lại dấn thân vào một nền tảng cho vay trực tuyến tên ‘Cho vay nhanh chóng’, lại trở về nghề cũ, đi đòi nợ.
Sau địa điểm của nền tảng cho vay kia bị một sinh viên mắc nợ phóng hỏa đốt cháy, chết vài người, ‘Cho vay nhanh chóng’ cứ thế biến mất, chuyện này cũng lên tin tức vài ngày, kêu gọi những người không có thu nhập cố định giữ lí trí, Giang Chước cũng nghe nói qua.
Trương Vĩnh vì luôn ở bên ngoài chạy chân thay người khác nên tránh được kiếp nạn, theo đó, gã ta rất có thể sẽ tiếp tục làm nghề tương tự thêm lần nữa, hơn nữa có thể trở thành kẻ ngồi tù lần thứ hai, nhưng không đợi những chuyện đó xảy ra, người này không biết bị gì khích thích hay đập đầu vào đâu, bị điên.
Chuyện đầu độc há cảo lần trước xảy ra, gã bị cưỡng chế đưa tới bệnh viện tâm thần để chữa bệnh, đến bây giờ vẫn còn bị giam giữ chưa đi ra.
Vân Túc Xuyên nói: “Cậu nghĩ có phải Đặng Nhất Hàm đã từng vay tiền của nền tảng cho vay trực tuyến kia, cuối cùng không trả đủ tiền, cho nên mới bị bọn họ bắt đi?”
“Tôi đã nghĩ qua vấn đề này rồi.”
Giang Chước nhíu mày: “Nhưng lúc trước khi Đặng Nhất Hàm vừa mất tích, tình hình kinh tế và bối cảnh gia đình của cậu ta cũng đã được cảnh sát tra qua, nếu thật sự thiếu nợ, không thể không tra ra.”
Ngày hôm nay số lời cậu nói có hơi nhiều, giọng nói cũng khàn, cách điện thoại nghe có vài phần như luống cuống, Vân Túc Xuyên bên đầu kia nói: “Cậu uống nước trước, uống luôn đi.”
Trong tay Giang Chước còn cầm chiếc li, thuận tay cầm lấy uống một ngụm, nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ nói hơi nhiều chút.”
Vân Túc Xuyên ôn hòa: “Tôi biết, cậu cũng đừng sốt ruột, chuyện gì từ từ rồi sẽ đến.”
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Trên đời này thứ dễ dẫn đến hành vi hại người nhất cũng chỉ có tình rượu tiền thù, lấy tuổi đời cùng hoàn cảnh sống của Đặng Nhất Hàm, tình và rượu bỏ qua một bên, tức là tiền hoặc là thù. Nếu theo lời cậu nói, phương diện tiền tài của Đặng Nhất Hàm không có gì đáng nghi, có thể là trả thù?”
“Cũng có khả năng.”
Giang Chước suy đoán cũng không quá khác hắn: “Tôi đã liên hệ với bên tổ chuyên án, bọn họ đang tra những thành viên cũ của nhóm cho vay cấp tốc kia, xem xem trên người bọn họ có manh mối gì liên quan đến nơ bướm màu đỏ không. Còn tôi đến bệnh viện tâm thần gặp Trương Vĩnh.”
Sau khi quyết định cậu không hề trì hoãn, nói: “Được, cứ như vậy. Tôi ngắt điện thoại trước, phiền cậu rồi.”
Vân Túc Xuyên cười rộ lên: “Người phiền ở đây là ai? Còn nói này nói nọ, bận đến ngốc rồi sao?..... Được rồi, mau đi đi.”
Giang Chước nói xong, tắt điện thoại rồi lái xe đến chỗ Trương Vĩnh ở bệnh viện tâm thần, muốn đích thân gặp kẻ này. Sau khi đăng kí, Trương Vĩnh được hộ sĩ dẫn ra, ngồi ở sofa ở phòng khách.
Lần đầu Giang Chước thấy gã là khi bị nhóm cảnh sát áp tải, khi đó toàn thân Trương Vĩnh bẩn thỉu, trên mái tóc lâu ngày chưa gội buộc hai cái nơ bướm màu đỏ, râu ria xồm xoàm, không nhìn rõ mặt lắm. Cuối cùng sau vụ đầu độc này, gã vẫn có thể coi là nhân họa được phúc, vốn đang chạy linh tinh nơi đường xá không ai quản lí, lúc này bị đưa vào bệnh biện tâm thần nhận trị liệu, tuy không biết trình trạng bệnh lí có khá hơn không, nhưng tối thiểu cũng ra hình ra dạng.
Giang Chước ngồi đối diện Trưỡng Vĩnh, nhìn thấy gã đàn ông khoảng 40 tuổi, râu đã được cạo, tóc cũng cắt thành húi cua, nơ bướm màu đỏ được buộc ở cổ tay, vô cùng chói mắt.
Hộ sĩ thấy Giang Chước nhìn chằm chằm cổ tay Trương Vĩnh, nhỏ giọng nói cho cậu: “Cái này không buộc không được, cứ không có là hắn lại ồn ào. Nhưng gần đây tình hình của hắn khá ổn định, không làm ra hành vi bạo lực nào, chỉ là đầu óc vẫn còn không rõ ràng, lâu lâu có thể nói ra vài từ hoặc câu tùy hoàn cảnh, nếu anh có gì muốn hỏi thì có thể thử.”
Bởi Trương Vĩnh vẫn là phạm nhân, nên trừ nơ đỏ, trên tay gã còn có một bộ còng tay. Dường như Trương Vĩnh rất hứng thú với thứ lóe sáng lấp lánh gì đó, một mực cúi đầu nhìn tay, thỉnh thoảng ngoác miệng cười, cơ bản không để ý đến Giang Chước.
Giang Chước nhìn gã một lát, thấy đối phương không có phản ứng, liền gật đầu với hộ sĩ: “Được, tôi biết rồi, phiền ngài cho tôi ở riêng với hắn một hồi.”
Sau khi hộ sĩ đẩy cửa ra ngoài, Giang Chước nói: “Trương Vĩnh?”
Trương Vĩnh ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, thấy Giang Chước không có chỗ nào có thể hấp dẫn gã, liền mất hứng thú cúi đầu tiếp.
Xem ra vẫn còn có phản ứng với tên của mình, Giang Chước hỏi: “Sao anh đổ thuốc chuột vào nước trong khách sạn? Anh có biết thuốc chuột có độc hay không?”
Cùng người thế này trò chuyện, không thể năng lực tư duy logic của gã rõ ràng, Giang Chước cố tình nhấn mạnh hai từ ‘thuốc chuột’ và ‘độc’, để quan sát xem có phản ứng gì hay không.
Quả nhiên Trương Vĩnh bị xúc động, lẩm bẩm: “Độc chết chúng nó.... Độc chết chúng nó.... “
Gã vừa nói, hai tay bị còng vung vẩy trước ngực, một bộ dáng vô cùng kiên quyết.
Giang Chước hỏi: “Độc chết ai?”
Trương Vĩnh trừng mắt nhìn Giang Chước một hồi, bỗng nhiên chỉ thẳng vào mũi cậu, lớn tiếng nói: “Độc chết mày đấy, a ha ha ha!”
Giang Chước thấy ngón tay sắp chọc đến chóp mũi mình, không đổi sắc hỏi tiếp: “Độc chết tôi? Tôi là ai?”
Trương Vĩnh vung tay nói: “Bố ai quan tâm mày là ai, dù sao lũ bọn mày đều phải chết! Đồ súc vật, chó đẻ, bọn mày dựa vào cái mẹ gì mà còn sống.”
Tuy lời của gã bừa bãi không có kết cấu, nhưng Giang Chước vẫn nghe ra một số manh mối. Giọng nói Tương Vĩnh đầy oán khí, còn nói ‘bọn mày’, tức là gã không nhằm đầu độc một mục tiêu nào, mà muốn trả thù xã hội.
Rồi vì sao lại muốn trả thù xã hội?
‘Bọn mày dựa vào cái gì mà còn sống’, tức là đã có người chết —— người đã chết là ai? Có liên quan gì đến án mạng của Đặng Nhất Hàm hay không?
Trương Vĩnh chưa chắc là thủ phạm chính hại chết Đặng Nhất Hàm, nhưng tôi thiểu cũng là đồng phạm. Giang Chước lúc trước từng nghi ngờ Đặng Nhất Hàm thiếu nợ nên mới bị đám người đó bắt đi, hiện tại không khỏi theo hướng trả thù để suy luận. Chẳng lẽ cha mẹ Đặng Nhất Hàm kết thù, nên đối phương trả thù đứa nhỏ?
Đáng tiếc Trương Vĩnh nói chuyện lộn xà lộn xộn, hỏi lại cũng không ra được nguyên cớ nào, Giang Chước đưa gã xem ảnh Đặng Nhất Hàm, hỏi Trương Vĩnh có biết người này hay không, Trương Vĩnh nhìn thoáng qua, cười hì hì xé thành nhiều mảnh nhỏ, hếch mặt nhìn Giang Chước.
Giang Chước hơi muốn đá gã một cái, chưa kịp thực hiện ý tưởng này, di động của cậu liền vang lên,màn hình hiển thị người gọi là Hoắc Nham.
Giang Chước đứng lên ‘alo’ một tiếng, Hoắc Nham ở đầu bên kia nói luôn: “Sư huynh, chuyện nơ bướm màu đỏ tra ra rồi.”
Anh không đợi Giang Chước hỏi gì, lập tức nói luôn: “Liên quan đến vụ án em không tra được, nhưng có gặp một ông lão là người huyện G thuộc Lân thị, người bên kia thích ăn thịt chó, nhưng lại cảm thấy chó có linh tính, giết sẽ chịu nghiệp chướng, nên mỗi khi giết chó sẽ dùng dây đỏ buộc chân chúng nói lại, thắt nơ bướm, nói rằng nếu sau như vậy sau khi chết chó sẽ không oán hận mà về báo thù.”
Giang Chước theo bản năng liếc nhìn chiếc nơ bướm màu đỏ, phản ứng của cậu rất nhanh, lập tức nhận ra manh mối, hỏi: “Vậy em có điều tra về các thành viên của nền tảng cho vay cấp tốc kia không? Có ai thuộc huyện G không?”
Hoắc Nham nói: “Tra rồi. Trong đó có một kẻ tên Lí Đại Mộc, một trong số những tên cầm đầu nơi đó, người ta hay gọi là Mộc ca, trước đây gã là người huyện G, làm nghề thịt chó mà sống. Nhưng.....”
Anh chần chờ một chút: “Tên của gã lại nằm trong danh sách những người đã tử vong trong trận cháy trước đó, nói cách khác, một năm rưỡi trước kẻ này đã chết cháy, nửa năm trước không thể sát hại Đặng Nhất Hàm được.”
Nghe đến đây, manh mối lại bị chặt đứt, nhưng Giang Chước tự hỏi hai giây, liền quả quyết: “Không thể.”
Cậu nói tiếp: “Chúng ta tra đến nước này rồi, tất cả manh mối đều chỉ đến Lí Đại Mộc, so với việc tin gã đã bị thiêu chết, anh càng tin những bằng chứng được đưa ra hơn..... Như vậy đi, để anh thử hỏi Trương Vĩnh một chút xem sao.”
“À, được.” Hoắc Nham ngẩn người: “Nhưng không phải hắn điên rồi sao? Anh định hỏi thế nào.....”
Anh còn chưa kịp nói xong, Giang Chước đã ngắt điện thoại.
“Trương Vĩnh, anh có nhớ rõ Mộc ca không?” Sau khi tắt điện thoại, Giang Chước tùy tiện đặt nó lên bàn, nhìn Trương Vĩnh dò hỏi: “Lí Đại Mộc, có biết người này hay không?”
Trương Vĩnh ngẩn ra, thì thào: “Mộc ca? Mộc ca..... Mày, mày là Mộc Ca!”
Không sợ gã mở lời không có phần sau, chỉ cần nghe tên có phản ứng là được, Giang Chước không đổi sắc nhìn gã: “Đúng, tôi là Lí Đại Mộc, sợi dây đỏ này là tôi đưa anh, hiện tôi đến đây, anh hẳn nên trả nó về cho chủ cũ.”
Trương Vĩnh mờ mịt nhìn cậu, Giang Chước trực tiếp giơ tay, nắm lấy một đầu nơ bướm, sau đó rút một cái —–
Sơi dây đỏ bị cậu túm rơi xuống, Trương Vĩnh vần còn bình tĩnh lúc vừa rồi giống như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, gào lên ‘A’ một tiếng, nhảy dựng lên khỏi sofa, bổ nhào đến, túm cổ áo Giang Chước, suýt thì đè cậu trên sofa.
“Mày trả lại, trả lại cho tao!” Trương Vĩnh hoảng hốt chìa tay về phía Giang Chước, muốn cướp lại sợi dây đỏ kia: “Quỷ đến đấy, quỷ đến lấy mạng đấy!”
Khán giả trong phòng trực tiếp đang chờ xem Giang Chước có thể moi ra hung thủ không, không ngờ đột nhiên xuất hiện một màn này, một đám người gào thét:
[ Toang rồi, chủ kênh bị gục rồi, tư thế này không xong rồi (*ω*). ]
[ Tui hơi ác độc xíu, nhưng tui muốn nhìn thấy biểu cảm của Xuyên ca khi thấy cảnh này..... ]
[ Mịe, đừng nói linh tinh nữa, người ta bảo sức lực kẻ điên lớn lắm, lỡ chủ kênh bị gã bóp chết thì sao???? ]
Có thể nhìn thấy rõ sự khác bọt, thấy Giang Chước bị tấn công, người xem lâu đa số đều ghen tị trêu chọc, mà hầu hết người lo cho an nguy của Giang Chước là fan mới —– bọn họ chưa nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi tuần tú gầy gò nhẹ cân này ra tay.
Phản ứng của Trương Vĩnh kịch liệt như vậy cũng ngoài dự kiến của Giang Chước. Cậu bị Trương Vĩnh nửa đè lên người, nhấc gối lên, dá vào bụng đối phương, thừa kịp gã ăn đau mà nhảy dựng lên, nắm cổ áo đối phương.
Trong phòng lộn xộn náo loạn, trong trận hỗn loạn, Trương Vĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó cả cơ thể gã bị ném bay, trượt nửa thước trên mặt đất, lưng đụng vào tường.
Giang Chước tiến lên, dùng một tay nắm cổ áo gã, ấn cả người Trương Vĩnh lên tường, lạnh lùng nói: “Nói cho tôi —- Mộc ca đang ở đâu?”
Tuy Trương Vĩnh là bệnh nhân tâm thần nhưng vài cú của Giang Chước không hề nương tay, toàn thân Trương Vĩnh đau nhức, ngay cả nước mắt cũng rơi xuống, hu hu khóc lên.
Có người ở ngoài nghe thấy động tĩnh, đến gõ cửa muốn tiến vào, Giang Chước đá một cước vào chiếc ghế bên cạnh, nó bay ra ngoài, chặn phía sau cửa, bên ngoài rất nhanh yên tĩnh lại.
“Không có sẹo, chỗ này không có sẹo, mày không phải Mộc Ca.”
Gã hoảng sợ nhìn Giang Chước, chỉ tay vào mặt cậu: “Mày trả dây lại cho tao..... A!”
Bàn tay nắm cổ Trương Vĩnh của Giang Chước đột nhiên thít chặt, tay cậu như gọng kìm bằng sắt, làm Trương Vĩnh có giãy dụa thế nào cũng không ra, mới kêu ra tiếng đã bị cắt đứt trong nháy mắt.
Bộ dáng Trương Vĩnh thê thảm lại đáng thương, Giang Chước không làm gì, nhanh chóng hỏi: “Anh biết Mộc Ca chưa chết, gã ở đâu? Sau khi vụ cháy xảy ra các người đã cùng nhau làm gì? Nói!”
Tốc độ nói của cậu rất nhanh, mấy câu nói đó liên tiếp nhau, không để cho đối phương đường sống. Qua mấy câu nói vừa rồi, Giang Chước đã nhìn ra, tinh thần Trương Vĩnh tuy không bình thường, nói chuyện lộn xộn, nhưng thật ra còn nhớ rõ rất nhiều chuyện, cũng có thể nghe hiểu người khác nói gì.
Dưới tình huống này, bắt lấy nhược điểm tâm lí của gã, kết hợp với truy hỏi mãnh liệt, cho dù chỉ có một chút tin tức cũng có thể phân tích nhiều nội dung.
Cho dù trong khoảng cách gần, ánh mắt Giang Chước vẫn đẹp đến không thể xoi mói, nhưng dưới hàng lông mi cong dài là uy hiếp lạnh băng, mang đến từ áp đảo về mặt vũ lực.
Tuy trạng thái tinh thần của Trương Vĩnh không bình thường, bản năng từ xong máu vẫn khiến gã cảm thấy sợ hãi, từ trong miệng gã phát ra thanh âm khàn khàn: “Sửa, sửa xe..... Báo thù..... “
Giang Chước hơi thả lỏng lực tay: “Sau vụ cháy, Mộc Ca đi sửa xe, sau các người mưu đồ giết người báo thù có phải không?”
Hai chữ ‘giết người’ không hiểu sao lại kích thích thần kinh Trương Vĩnh, hai mắt gã sáng rực lên, bắt đầu múa tay: “Giết chúng nó! Giết chúng nó!”
Giang Chước buông lỏng tay, Trương Vĩnh ngã xuống đất, miệng thì thào lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại.
Giang Chước đứng tại chỗ, từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, đến lúc đối phương nhận thấy có gì sai sai, ngậm miệng ngẩng đầu nhìn cậu, Giang Chước mới cười lạnh, xoay người rời đi.
[ Đm, chủ kênh đẹp trai quá a a a a! ]
[ Mặt chủ kênh dọa người thật đấy, vừa rồi đến bình luận tôi cũng không dám đăng.... ]
[ Đủ đàn ông, tui thích rùi! Giang Chước có suy xét hạ tiêu chuẩn xuống chút, chi iem một cơ hội với!!! ]
[ Fan nam phía trước xuất sắc đấy! ]
Tình nghi đã giết Đặng Nhất Hàm đã rõ ràng, nguyên danh Lí Đại Mộc, trên mặt có thương tích, có thể là vết bỏng, là người huyện G, hiện đăng làm việc tại một chỗ sửa xe —– có ngần nay tin tức, không khó để tìm người.
Tổ chuyên án liên hệ với cảnh sát thành phố để cùng tìm người, điều tra từ những nơi Trương Vĩnh hay lui tới.
Giang Chước gào thét với bệnh nhân tâm thần nửa ngày, lúc đi ra cảm thấy mình cũng sắp điên tới nơi, đầu óc rối bời. Cậu mua một cốc cà phê đá ở một cửa tiệm ngay cửa tổ chuyên án, trực tiếp mở nắp uống hai ngụm cho tỉnh, cầm vậy vào tòa nhà lớn.
Ánh mặt trời chói chang của mùa hạ bị che ở ngoài, điều hòa trung ương tỏa ra từng đợt khí lạnh. Giang Chước đi theo người dẫn đường, đẩy cánh cửa văn phòng cuối cùng, liền thấy Vân Túc Xuyên ngồi dựa vào ghế xoay, màn hình trước mặt là hình ảnh trong các phòng thẩm vấn.
Hắn quay đầu thấy Giang Chước, cười tủm tỉm nói: “Trở lại rồi sao, nghe nói cậu thu hoạch được không ít.”
Tên này quả thật đang rất thư thả, Giang Chước không nhìn được đá chiếc ghế Vân Túc Xuyên đang ngồi một cái, ghen tị nói: “Tôi mệt chết đi được, cậu lại nhàn nhã phết.”
Ghế xoay bị cậu đá quay một chút, Vân Túc Xuyên xoay lại, ngẩng mặt nhìn Giang Chước cười cười, vỗ đùi mình: “Đến, ngồi đi, anh trai ôm một cái.”
Đến cả từ ‘Cút’ Giang Chước cũng lười nói, trực tiếp ném cốc cà phê trong tay qua, Vân Túc Xuyên né nhẹ qua một bên, nâng tay chuẩn xác bắt được chiếc cốc, tùy tay đặt lên bàn, cười nói: “Gấp cái gì, không ôm không được sao?”
Giang Chước: “Cậu thật nhàm chán.”
Vân Túc Xuyên cười không ngừng, từ nhỏ hắn đã thích đùa Giang Chước, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy chán —– đùa Giang Chước một lần thì vui một lần, đùa Giang Chước nhiều lần thì vui nhiều lần, dù sao nhìn bộ dáng xù lông của cậu cũng rất đáng yêu.
Văn phòng bên này vừa mới xử lí hai con lợn rừng tinh đánh nhau nên khá lộn xộn, Giang Chước liền ngồi cạnh Vân Túc Xuyên, nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình, hỏi: “Vương Thông Mẫn đi rồi?”
“Đúng vậy.” Vân Túc Xuyên nói: “Thời điểm mắng mỏ đổ oan cho học sinh đến mắt còn không thèm nháy một cái, mà giờ chuyện sờ đến đầu mình hết cãi vã thì làm loạn, phiền chết đi được, cũng bị quỷ dọa mới chịu ngoan ngoãn nói chuyện.”
Giang Chước hỏi: “Bọn họ cho cậu dùng quỷ hỗ trợ dọa người à?”
Vân Túc Xuyên ‘ừ’ một tiếng, Giang Chước: “Tôi cũng vậy.”
Hai người đều không nhịn được cười lên một tiếng, Vân Túc Xuyên nói: “Nhưng nói lại, sau khi hỏi tới hỏi lui Vương Thông Mẫn, tôi thấy cô ta làm người thiếu đạo đức, tính cách cũng cáu kỉnh, nhưng chuyện án mạng có vẻ không liên quan. Ngược lại thật ra vị bạn học Trần Kính Phi này, chậc, tâm nhãn* nhiều như than tổ ong ấy, đáng sợ quá đi.”
(*) Tâm nhãn: mưu mô, mưu kế, nhãn là mắt, ở than tổ ong có nhiều lỗ giống mấy cái mắt, nên Xuyên Ca mới so sánh vậy ó.
Hiện tại tuy đã cơ bản đoán ra người sát hại Đặng Nhất Hàm, nhưng thực tế rất nhiều chi tiết ở giữa không rõ ràng. Đám người Vương Thông Mẫn chưa chắc đã hoàn toàn vô tội.
Hiện tại Giang Chước chỉ hi vọng có thể thuận lợi bắt Lí Đại Mộc về quy án, cho mọi người biết lí do băng nhóm đó bắt Đặng Nhất Hàm. Cậu nghe Vân Túc Xuyên nói vậy, nhân tiện nói: “Đừng khách khí, gần đây cậu cũng có không ít tâm nhãn đâu. Chẳng biết ai âm hiểm xấu xa hơn ai, cho nên nói xem, Trần Kính Phi có nói thật không?”
Vân Túc Xuyên hứ một tiếng, nói: “Nghe có vẻ là thật, nhưng khi mọi chuyện chưa đi đến bước cuối cùng, ý kiến của tôi với mọi thứ đều là không có ý kiến gì.”
Giang Chước biết Vân Túc Xuyên thoạt nhìn tùy tiện, thật ra lại là một kẻ đa nghi, đáp án này của hắn cũng không làm người ta thấy ngoài ý muốn, cậu gật gật đầu đang muốn nói chuyện, dưới tầng bỗng truyền đến tiếng hét điên cuồng:
Giang Chước: “Tôi có nói gì đâu, tuy trong lòng tôi nghĩ vậy thật —– dưới lầu có đánh nhau sao?”
Cậu đến trước cửa sổ để quan sát, phát hiện hóa ra Vương Thông Mẫn dắt theo La Dương và mẹ Trần dắt theo Trần Kính Phi đi ra về thì gặp nhau, hai bên không biết vì sao lại xảy ra tranh chấp.
Giang Chước liếc mắt một cái rồi thôi, lại quay về xem băng ghi hình thẩm vấn Vương Thông Mẫn, còn Vân Túc Xuyên thì đứng ở cửa sổ hóng chuyện: “Hăng hái phết!”
Theo lời của hắn, nhóm lá trên cây đại thụ bên cạnh tổ chuyên án ‘bốp bốp bốp’ vỗ tay, đồng thanh phụ họa: “Đúng đúng đúng!”
Những con chim sẽ kích động vỗ đôi cánh nhỏ, nhảy nhót ở tán cây, người ta chỉ nghe thấy chúng đang líu lo hót, còn Giang Chước biết chúng đang nói: “Cố lên! Cố lên! Đội Đỏ đừng thua mà, tui cược 10 con sâu rồi!”
Ngay cả những bông hồng trong vườn hoa cũng ngừng nhảy, xem đến tập trung tinh thần, một hồi cắn xé được nhiều ‘người’ xem như vậy làm người ta có cảm giác ‘thật trâu bò’.
Giang Chước ngó qua cửa sổ trong bầu không khí vui sướng này, nói đùa: “Tôi đề nghị cậu đến đó gia nhập, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nam nữ hỗn chiến, biết đâu nay mai còn gọi được cả cấp trên đến xem.”
Vân Túc Xuyên xua tay: “Thôi tôi không đi đâu, sợ lắm.”
Hai người nói chưa đến hai câu, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Giang Chước và Vân Túc Xuyên nhìn lại, là Hoắc Nham với vẻ mặt ủ rũ.
Vân Túc Xuyên nhìn Hoắc Nham từ trên xuống dưới, ‘ha’ một tiếng: “Em đi lên nhanh đấy.”
Hoắc Nham buồn bực cởi hai nút áo sơ mi: “Lẽ ra em không nên đi xuống, hai người này một người chê con nhà kia không ngoan ngoãn, bắt nạt cháu trai mình; một người nói người kia làm giáo viên chẳng ra gì, không làm gương tốt cho học sinh, tình hình chỉ dùng một từ thảm thiết để hình dung. Em đi chỉ tổ bị đánh.”
Giang Chước: “Tạm không đề cập tới chuyện khác. Mặc kệ có liên quan đến vụ án hay không, công việc giáo viên này của tôi chắc sẽ phải dừng lại rồi.”
Chỉ cần sự tình được truyền đi, không có gia trưởng nào nguyện đưa con mình đến một ngôi trường có giáo viên như vậy. Đương nhiên, tuy trong môi trường giáo dục có tồn tại những người như vậy, thế nhưng hầu hết giáo viên sẽ giống với Phương Cương, trên cương vị giáo viên, luôn hết lòng nhiệt tình yêu thương học sinh.
Vương Thông Mẫn chắc chắn cũng biết điều này vốn cảm xúc đã không tốt, khi ra về lại gặp mẹ Trần nói chuyện quái gở, khiến cho cô ta không kiềm chế được.
Hai người lớn giằng xé nhau, Trần Kính Phi và La Dương không ngăn được, đều đứng một bên, cũng không nhìn vào mắt nhau. Cả người Trần Kính Phi dại ra, trong lòng trần đầy ý nghĩ về sau không thể đi học nữa, nếu không chẳng biết nên đối mặt với ánh mắt của người khác thế nào. Dù sao chuyện vụ án này sớm muộn gì cũng sẽ được truyền ra ngoài, chuyện này đối với người luôn cố giữ hình tượng tốt bụng trước mặt người khác như Trần Kính Phi đúng là tai ương ngập đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT