Edit + beta: Herbicides.

Cái tên Trần Kính Phi không phải quá lạ lùng hiếm thấy, nhưng trùng lặp cũng không dễ gặp. Một người là lớp trưởng lớp 11-7, người thứ hai là nam chính trong cuốn tiểu thuyết của Trương Sân Sân, lại đều liên quan đến một vấn đề phiền toái nào đó. Hai chuyện trùng hợp đặt cùng nhau khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Vân Túc Xuyên ở bên kia điện thoại nghe Giang Chước nói cũng thấy kì quái, sau khi hắn đến, Giang Chước nói hai người muốn cùng Trương Sân Sân nói chuyện riêng trong phòng, Mạnh Thụy đương nhiên đồng ý.

Vân Túc Xuyên tiếp nhận cuốn [ Cuồng thê của giáo bá: phú quý thiếu gia cường thế sủng ] lật xem, cũng coi như hắn may mắn, vừa mở bừa một trang đã thấy câu nói Giang Chước mới đọc ra kia, lộ ra vẻ mặt ngứa răng. Hắn khép cuốn sách lại, hỏi trúng tim đen của Trương Sân Sân: “Em thích Trần Kính Phi đúng không?”

Trương Sân Sân mở miệng muốn nói, Vân Túc Xuyên lại lắc lư cuốn sách, cười như không cười bổ sung: “Không phải nhân vật trong truyện, người đang học ở trường Trung học số 8 kia cơ.”

Đừng nhìn hắn bình thường khi nói chuyện cùng Giang Chước mà hiểu lầm, chuyện có thể gói gọn trong ba câu hắn sẽ không tốn thêm một câu để giải thích, trên thực tế có đôi khi sắc bén đến mức hùng hổ dọa người. Vừa hỏi như vậy, Trương Sân Sân cứng người.

Cô ngẩn người, đỏ bừng mặt, ấp úng: “Sao anh biết được?”

Vân Túc Xuyên gõ cuốn sách lên tay vịn của ghế, trao đổi ánh mắt cùng Giang Chước —- xem ra không đoán sai.

Giang Chước nói: “Em chọn đốt cuốn tiểu thuyết như vậy, muốn được trải nghiệm câu chuyện này, không phải bởi vì em thích nội dung cốt truyện bên trong, mà cái tên Trần Kính Phi giống với người em thầm thích, đúng không?”

Trương Sân Sân ủ rũ gật đầu. Giải thích như vậy xem như hợp lí, Trương Sân Sân đơn phương thầm mến Trần Kính Phi, nhưng Trần Kính Phi không thích cô, cô chỉ có thể đốt cuốn sách để thỏa mãn ảo tưởng của bản thân, nghe qua cũng không liên quan gì đến Trần Kính Phi, dù sao cậu ta cũng không thể quyết định được ai thích ai.

Tuy nói vậy, nhưng bản thân Giang Chước cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu không khỏi nhớ tới thời điểm khi mình mới tới lớp 11-7, Trần Kính Phi đến giải thích vì một số bạn học khác gây rối.

Giang Chước suy nghĩ, lại hỏi: “Hai em không học cùng trường, sao em lại quen được cậu ta?”

Trương Sân Sân nói: “Bọn em quen nhau ở lớp học thêm, em và cậu ấy học tiếng Anh cùng nhau…. Hai bọn em luôn ngồi hai bàn trước sau, cậu ấy cũng hay giúp em lấy đồ dùng các thứ, mấy bạn học của em hay nói đùa, nói là cậu ấy thích em, nên em….”

Cô cúi đầu, giống như sợ Giang Chước và Vân Túc Xuyên cười nhạo mình, bối rối gảy ngón tay.

Giang Chước day ấn đường*, cậu rất không thạo giao tiếp cũng các thiếu nữ thế này, cũng không biết nên trả lời thế nào, liền chọc Vân Túc Xuyên một cái.

*ấn đường: chỗ giữa hai đầu lông mày.

Vân Túc Xuyên cười, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đã gặp qua Trần Kính Phi.”

Những lời này thành công thu hút sự chú ý của Trương Sân Sân, cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vân Túc Xuyên.

Vân Túc Xuyên chậm rãi: “Cậu trai đó nhân phẩm không tồi, rất tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, anh thấy trong trường cũng có không ít người thích cậu ta. Chẳng qua đôi khi, người nào quá tốt bụng, sẽ quên mất chừng mực, dễ khiến người khác hiểu lầm, không hiểu cậu ta nghĩ gì.”

Trương Sân Sân không nhịn được nói: “Anh nghĩ vậy sao? Em cũng cảm thấy như thế. E-em học hành cũng bình thường, vẻ ngoài cũng không, không dễ nhìn như mọi người…. Bình thường chưa có nam sinh nào đối xử tốt với em như thế. Bạn em nói cậu ấy thích em, em nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nhịn nổi mà thấy đúng, lúc đó em cực kì vui vẻ, cũng chẳng muốn học tập nữa, mỗi ngày chỉ muốn nhanh chóng chạy đến lớp học thêm, để có thể được nhìn thấy cậu ấy, được nói với cậu ấy mấy câu….”

Giang Chước đứng dựa vào bàn học ở bên cạnh, nghe Trương Sân Sân nói chuyện. Loại tâm tình này cậu chưa cảm nhận qua, chỉ là nghe giọng điệu Trương Sân Sân hèn mọn mà hạnh phúc, lại nhìn hành động đốt sách của cô, cũng biết mối tình đơn phương này không có kết quả, vì thể có chút bực mình.

Cậu thở dài, muốn đổi tư thế, xoay đầu vừa lúc thấy Vân Túc Xuyên nhìn mình, hơi ngơ người.

Vân Túc Xuyên cười cười, đứng dậy lấy một chiếc ghế tựa lại gần: “Tiểu Chước, nếu cậu mỏi thì ngồi đi.”

Trương Sân Sân ngừng lại, nhìn bọn họ, Giang Chước ‘ò’ một tiếng, liền ngồi xuống.

Thấy cậu ngồi, Vân Túc Xuyên hỏi Trương Sân Sân: “Sau đó thì sao?”

Trương Sân Sân: “Sau đó….sau đó vào lễ Valentine trắng, em đã đan một cái khăn quảng cổ đưa cậu ấy, nhưng cậu ấy nói các học sinh giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, không thể nhận quà của em, em đành cầm khăn về. Sau lại có mấy nữ sinh thích cậu ấy biết được việc này, bắt đầu cười nhạo em mỗi ngày, nói em vẻ ngoài xấu xí, không biết tự lượng sức mình vân vân… Rồi bọn em không nói chuyện nữa.”

Giang Chước nghe đến đây, cảm giác vi diệu, thấy diễn biến này quen quen, hỏi: “Những nữ sinh đó sao biết chuyện này? Lúc em tặng khen bị nhìn thấy?”

Trương Sân Sân lập tức rũ mi, mắt ươn ướt, thấp giọng: “Các cậu ấy bảo tự Trần Kính Phi nói ra.”

Giang Chước và Vân Túc Xuyên trao đổi ánh mắt, trong lòng đều hiểu có chuyện gì.

Bọn họ cũng từng học qua trung học, cũng đã từng gặp qua hoặc nghe qua các loại cạnh tranh kế sách non nớt của lũ trẻ tuổi đó. Tuy trường học không có khúc mắc lợi ích cùng đè ép giai cấp trong xã hội người trưởng thành, thế nhưng đại khái vì tự thân không thể có được tự tin cũng thực lực nên cần phải chà đạp tôn nghiêm người khác để tìm về cảm giác ưu việt, ngây thơ mà tàn nhẫn.

Những đứa nhóc cười nhạo Trương Sân Sân và Đặng Nhất Hàm cũng vậy, bọn chúng thấy Trương Sân Sân không đủ xinh đẹp, thấy Đặng Nhất Hàm gia cảnh không tốt lại học kém, nên tùy tiện đả kích những ‘tội lỗi’ này. Đôi khi trong lòng không muốn cũng vẫn xuôi theo chiều gió cười nhạo vài tiếng, biểu hiện mình ‘hòa hợp với số đông’, sợ bị coi là ‘ngoại lai’.

Có lẽ khi còn trẻ rất nhiều người trải qua cảm giác này, cũng không thể bảo chúng hư đốn, thậm chí phần lớn những đứa trẻ này đều rất thiện lương, nhưng thường thường sự chế nhạo khi còn nhỏ sẽ ảnh hưởng đến cả đời người.

Thật ra Trần Kính Phi cũng vậy, nhưng hơn những bạn học khác, cậu ta mang trong mình một loại ‘lõi đời ngây ngô’. Cậu ta đủ sáng suốt để biết những hành vi ức hiếp người khác này không có ý nghĩa gì, còn có thể tổn hại hình tượng của mình trong mắt giáo viên cũng bạn học, nên chưa từng làm ra hành động nào như thế. Các giáo viên đều thích cậu ta, các học sinh cho dù thuộc nhóm nhỏ nào, khi tranh chấp cũng cho cậu ta mặt mũi, coi cậu ta là một người anh trai tri kỉ.

Cậu ta thích giúp đỡ những ‘học sinh yếu kém’ có duyên phận không tốt, đạt được một loại thỏa mãn khi ban ơn cho người khác, nhưng khi người ta cảm thấy ấm áp, muốn đến gần, Trần Kính Phi trong thâm tâm vẫn khinh thường bọn họ, cảm thấy bị mạo phạm, nên nhờ tay người khác, đẩy những kẻ không biết tự lượng sức đi xa.

Cậu ta chắc hẳn cho rằng chút kể sách nhỏ bé đấy rất cao minh, thật ra cùng lắm chỉ là trêu đùa bạn cũng lứa tuổi thôi.

Giang Chước nghe Trương Sân Sân kể, cũng hiểu đại khái loại tâm thái này, vì thế cậu hỏi vấn đề cuối cùng: “Vậy em có biết Đặng Nhất Hàm không? Cũng là học sinh lớp 11-7 trường Trung học số 8.”

Trương Sân Sân kinh ngạc nhìn cậu, nói: “Có ạ. Cậu ấy học cùng lớp với Trần Kính Phi, khi em đến tìm Trần Kính Phi có gặp qua cậu ấy, còn nói chuyện với cậu ấy mấy câu.”

Thật ra cô có vài phần đồng bệnh tương liên với Đặng Nhất Hàm, cho nên thái độ với đối phương cũng khá tốt. Chẳng qua Đặng Nhất Hàm rất hướng nội, cũng rất cảnh giác với người khác, không đáp lại Trương Sân Sân, thế nên giao tình giữa hai người cũng khá hời hợt.

Vân Túc Xuyên nghe đến đây, giật mình nói: “Nói cách khác, em và Đặng Nhất Hàm nói chuyện là sau khi em và Trần Kính Phi xích mích đúng không? Cậu ta có thấy hai em nói chuyện không?”

“Có ạ.” Trương Sân Sân mờ mịt: “Chắc cũng vài lần ạ.”

Cô nói tới đây, dường như nghĩ tới gì đó, đưa cho hai người cuốn tiểu thuyết [ Cuồng thế của giáo bá ] kia, nói: “Đúng rồi, lát nữa khi hai anh đi về giúp em vứt cuốn sách này đi với, dù sao cũng không phải thật…. Nếu không lát nữa mẹ em mà thấy sẽ tức giận mất —- còn chuyện gì không ạ?”

Vân Túc Xuyên tiếp nhận cuốn sách, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Không còn gì đâu.”

Hắn liếc nhìn Giang Chước, Giang Chước cũng gật đầu, đứng dậy, vươn tay với Trương Sân Sân: “Cảm ơn em, em đã nói cho chúng tôi rất nhiều tin tức hữu ích.”

Vân Túc Xuyên hơi ngoài ý muốn, nhìn Giang Chước, vẻ mặt cậu chân thật, lông mày giãn ra, ánh mắt nghiêm túc, nhìn từ bên cạnh có vẻ ôn nhu mà kiên định, giống như đang nói một chuyện gì đó rất quan trọng. Hắn bất giác hơi mỉm cười.

Lần đầu tiên Trương Sân Sân được người khác tạ ơn trịnh trọng như vậy, tự như mình là một người rất đáng tôn trọng. Nói cũng kì quái, cảm xúc của cô luôn bi quan tuyệt vọng vì Trần Kính Phi lãnh đạm trong nháy mắt khi cảm nhận được thiện ý của Giang Chước, trở nên tràn ngập vui sướng mềm mại.

Không nói đến tình cảm, đại khái là đột nhiên phát hiện, mình không sai trái tồi tệ, khiến người ta ghét bỏ đến thế.

Cô lặng lẽ nhìn Vân Túc Xuyên bên cạnh, thấy đối phương mỉm cười nhìn một màn này, trong đôi mắt cũng có ý cổ vũ, vì thế cúi đầu, nắm lấy tay Giang Chước, nhỏ giọng: “Không có gì ạ.”

Chuyện con gái bị căn bệnh kì quái này còn phát hiện đến cả việc ông chồng ngoại tình, muốn lấy tài sản của vợ, lại theo đó phát hiện manh mối liên quan đến vụ án của Đặng Nhất Hàm, khán giả phòng trực tiếp nhìn từ đầu đến cuối, đều cảm thán:

[ Tuy Ashdira này không lấy mạng người khác, nhưng nói một lời không hợp là làm người ta béo lên bảy tám mươi cân, so với chết còn ghê hơn! Sợ hãi sợ hãi, không dám trêu đến. ]

[ Chủ kênh ấp áp quá, tui yêu người đàn ông này rùi! Cũng hi vọng về sau cô bé kia có thể sống tốt. ]

[ Cảnh báo cảnh báo! Mau chú ý đến ánh mắt của Xuyên ca, tự hào sủng nịch có hết, đúng là ấn đầu bắt tui ship cái CP này rồi! ]

[ Lầu trên ơi, tớ, tớ cũng….]

Lời này vừa nói ra, phía dưới thêm một đám +1, còn có người cố ý chụp màn hình, đăng lên diễn đàn của phòng trực tiếp, làm cho mọi người chú ý đến ánh mắt Vân Túc Xuyên nhìn Giang Chước khi cậu nói chuyện.

Có người không khỏi cảm thán: [ Lúc trước toàn bí mật tự tưởng tượng tự vui vẻ, nhưng Xuyên ca nếu anh không thu liễm, iem hiểu lầm bây giờ! ]

Theo bàn luận của khán giả, trong màn hình live stream, Giang Chước và Vân Túc Xuyên ra khỏi phòng Trương Sân Sân.

Vừa rồi Mạnh Chinh có việc ở công ti thực tập nên đã về trước, Mạnh Thụy đang ngồi ở sofa phòng khách, đồ đạc của Trương Đống Tài bị ném dưới đất, xem chừng muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà.

Thấy hai người đi ra, Mạnh Thụy vội đứng lên nghênh đón, Giang Chước nói: “Trương Sân Sân không có vấn đề gì nữa, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Mạnh Thụy liên tục cảm tạ, do dự một chút, thăm dò hỏi: “Giang thiếu, còn có một chuyện phiền ngài tư vấn. Ngài xem, Sân Sân vì bị nguyền rủa nên béo lên không ít, con bé dù sao cũng là một thiếu nữ, rốt cuộc …. xin hỏi có thể khôi phục không?”

Thần chí không rõ có thể tỉnh lại, về phần cân nặng, quả thật không dễ giảm đi, nhưng cũng không thể làm bà thất vọng. Vừa định nói chuyện, trong đầu đột nảy ra ý tưởng, nhớ tới phần thưởng mình được tặng được trong ‘Cuộc thi chủ kênh kì tích’, một bộ đồ nữ Meters Bonwe, hình như có tác dụng trắng da giảm béo vân vân.

Giang Chước thoải mái nói: “Mai tôi sẽ đưa tặng một bộ quần áo đến đây, kiên trì mặc có lẽ sẽ có hiệu quả.”

Mạnh Thụy không hiểu sao, mờ mịt cảm ơn Giang Chước. Bà không hiểu quần áo và giảm béo có gì liên quan, còn nghi mình nghe nhầm, nhưng sợ Giang Chước không vui nên cũng không hỏi nhiều.

Khi Giang Chước nói chuyện cùng Mạnh Thụy, Vân Túc Xuyên tò mò xem bức tranh của ngụy thần Ashdira, người phụ nữ trên bức tranh hung ác nhìn hắn. Hắn cười hì hì búng tay về phía bức tranh một cái, lại nói với Giang Chước: “Tiểu Chước, chúng ta đi thôi nhỉ?”

Giang Chước nhìn thoáng qua liền biết Vân Phiêu Phiêu lại làm chuyện tốt gì, trên mặt lộ ra chút ý cười, nói: “Được, đi thôi.”

Mặt khác, Mạnh Thụy cùng Trương Đống Tài còn chưa tỉnh táo. Bọn họ vốn chờ Giang Chước trổ hết tài năng, sau đó trong nhà sẽ lại xuất hiện một cảnh tượng thần kì hoặc kinh dị gì đó, đã chuẩn bị tâm lí, thế mà lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, hai người kia đã thương lượng đi về. Vợ chồng hai người ngạc nhiên, không nhịn được nhìn bức tranh trong thư phòng, thấy cuốn tranh vẫn ở đó nhưng ở giữa lại là một mảng giấy trắng, người phụ nữ đáng sợ gây tai họa cho gia đình họ đã không thấy đâu.

Lúc đó, hai người đều lệ nóng quanh tròng, giống như vứt được một tảng đá lớn trong lòng.

[ Vãi, lần đầu tiên tôi thấy Xuyên ca ra tay đấy, thật là lợi hại! ]

[ Hơi hơi không hài lòng lắm, chứ buông tha tên tra nam kia sao? ]

[ Đúng thế đúng thế, tuy rằng chủ kênh và Xuyên ca thu phục yêu quái là việc nên làm, nhưng Trương Đống Tài quá đê tiện quá không biết xấu hổ, trước tính kế vợ, sau gián tiếp hại con gái, cuối cũng vất vả mãi hai mẹ con mới không sao nữa, lão ta không thể nào coi như chưa có chuyện gì xảy ra chứ? ]

[ Báo cảnh sát được không? ]

[ Sao được, cảnh sát không quản lí được chuyện này đâu. ]

Trong khi khán giả đang không phục với kết cục của Trương Đống Tài, có một bình luận nhắc nhở: [ Đừng phàn nàn vội, nhìn kĩ phía sau Trương Đống Tài kìa. ]

Lúc này Trương Đống Tài cũng nửa buồn nửa vui. Bao nhiêu mưu kế tới nay đều thất bại, ông ta đã ngoại tình, gần đây hai năm sự nghiệp không thuận lợi, hậu quả khi đã đắc tội vợ cũng rất nghiêm trọng, mắt thấy mình sẽ rơi vào cảnh tay trắng ra đi, không thể không phát sầu.

Nhưng mặt khác, nhìn thấy sự đáng sợ của Ashdira mới biết không gì quan trọng bằng mạng sống, hiện tại Giang Chước và Vân Túc Xuyên đã xử lí xong chuyện này giúp ông ta có cảm giác vui mừng vì tránh được một kiếp nạn, nghĩ lại, dường như bị đuổi ra khỏi nhà cũng không khó chấp nhận đến vậy.

Nhưng ông ta còn kia kịp thả lỏng hoàn toàn, ngẩng đầu lên liền biến sắc!

—– Vì sao bức tranh thì trống không mà bên người ông ta lại có thêm hình bóng một người phụ nữ!

Trương Đống Tài thật sự không hiểu tính nết của Vân Túc Xuyên, vốn tưởng không có chuyện gì nữa, thế nhưng thấy Ashdira nhìn mình như hổ rình mồi, giống như có thể nhào lên cắn người bất cứ lúc nào, ông ta bị dọa sợ không nhẹ.

Trương Đống Tài hoảng loạn nhìn Mạnh Thụy, thấy vẻ mặt bà không có gì khác thường, dường như chỉ có ông ta mới nhìn thấy người phụ nữ kia, lập tức luống cuống, ba chân bốn cẳng đuổi theo hai người Vân Giang đang chuẩn bị ra về, liên thanh: “Đại sư dừng bước! Đại sư dừng bước!”

Vì Giang Chước luôn lạnh mặt, vừa rồi lại có nói sẽ không quan tâm chuyện của ông ta, Trương Đống Tài bèn cầu khẩn Vân Túc Xuyên: “Vị đại sư này, ngài có thể nhìn thấy người phụ nữ bên người tôi sao? Vì sao nàng, nàng không rời đi?”

Vân Túc Xuyên nhìn trái nhìn phải, lại hỏi Giang Chước: “Ông ta đang nói chuyện với tôi à?”

Giang Chước: “Có vẻ là thế.”

Vân Túc Xuyên kì quái nói: “Hay đấy, tự ông mời người phụ nữ này về, bây giờ tôi thu lại bức tranh, nàng không còn nơi ở nữa thì đương nhiên phải đi theo ông rồi. Cũng chả phải người của tôi, hỏi tôi làm gì?”

Trương Đống Tài nghe những lời này, lông tơ dựng đứng: “Ý của cậu là, nàng vẫn luôn đi theo tôi?”

Vân Túc Xuyên nhiệt tình giải thích: “Đúng là như vậy. Hiếm lắm mới có được một người tốt như ông, không chỉ đưa nàng từ bên ngoài về nhà, mà còn dâng hương cung phụng nuôi dưỡng, ngay cả vợ con cũng không thèm quan tâm. Tất nhiên về sau sẽ không rời bỏ ông đâu, ở bên cả đời, thậm chí là mấy đời, đuổi cũng không đi, dù sao ông cũng sắp li hôn, cũ vừa đi mới sẽ đến, không phải quá đúng lúc à?”

Nghe hắn nói, ngay cả Mạnh Thụy vốn đang không vui vẻ lắm cũng suýt nữa bật cười.

Bình thường hắn rất thích nói móc người ta theo kiểu tiếu lí tàng đao* như vậy, trừ Giang Chước thì cho dù cả Thiên Hoàng lão tử hắn cũng dám nói, Trương Đống Tài nghe đến ‘tương lai tươi đẹp’ đối phương miêu tả, cũng không biết là thật hay giả, hai mắt lập tức tối sầm, suýt thì té xỉu.

*tiếu lí tàng đao: bên ngoài tỏ ra vui cẻ vô hại nhưng bên trong lại âm thầm tính kế, móc mỉa người khác

Vân Túc Xuyên cũng Giang Chước đã rời đi.

Chuyện này đã bào mòn nốt chút tỉnh cảm cuối cùng của Mạnh Thụy với chồng, sấm rền gió cuốn khởi tố li hôn, làm cho Trương Đống Tài tay trắng rời đi.

Ông ta trắng tay, tình nhân bên người cũng bỏ đi, chỉ có thể bắt đầu lại. Sự nghiệp Mạnh Thụy càng ngày càng tốt, mọi người xung quanh nghe thấy đó là vợ cũ ông ta đều bí mật cười nhạo tên tra nam vì ngoại tình mà mất hết tương lai này. Không ai biết, ở bên cạnh Trương Đống Tài còn có một người phụ nữ mọi người nhìn không thấy.

Đôi mắt tràn đầy oán hận của Ashdira không lúc nào không nhìn ông ta chằm chằm, tuy nơi cư trú nhận cung phụng bị Vân Túc Xuyên lấy đi, không thể lại xuống tay với người vô tội, nhưng nàng vẫn một mực trung thành với châm ngôn sống ‘đàn ông chả ai tốt lành cả’.

Khi Trương Đống Tài muốn lười biếng một lúc sau khi nhận được công việc mới, ông ta lại cảm thấy như vừa ăn một cái tát vào mặt; khi muốn có một mối quan hệ tình cảm mới, vừa mới ngồi xuống trước mặt đối tượng gặp gỡ ở quán cà phê, lập tức có một đôi tay vươn đến từ phía sau, dùng sức giật tóc ông ta; thậm chí trong cuộc sống hàng ngày, những đôi tất không chịu giặt qua đêm, ngồi ăn trên giường, hay thậm chí tùy tay ném giấy vụn không trúng thùng giác, đều sẽ khiến ông ta nhận được những cú đánh tức giận.

Thời gian trôi qua, bất tri bất giác, lịch sử đen của Trương Đống Tài dần dần bị mọi người quên lãng, mọi người bên cạnh khi nhắc tới ông ta đều là khen ngợi, cho rằng người đàn ông hơn 50 tuổi này cần cù lại chính trực, sạch sẽ vệ sinh. Không ai biết bên ông ta vĩnh viễn có một người phụ nữ như hổ rình mồi như hình với bóng, lúc này cũng có thể hằm hè, chuẩn bị tìm cớ đánh vài cú.

Cảnh ngộ của hai cha con lại hoàn toàn khác nhau, ở một nơi khác, Trương Sân Sân nhận được bộ đồ Giang Chước phái người đưa tới. Quần áo nhìn qua không lớn, Trương Sân Sân với sự giúp đỡ của mẹ mình khó khăn lắm mới mặc được vào, chỉ cảm thấy mặc trên người rất chật, cả người bị ép lại, điều này khiến cô vô cùng khó chịu, khóc nháo không muốn mặc. Nhưng lúc này Mạnh Thụy đang rất tin tường Giang Chước, tuy không biết có tác dụng gì nhưng cũng không cho con gái cởi đồ ra.

Vài ngày sau, Trương Sân Sân nhận ra mình thật sự gầy đi, hơn nữa một ít tàn nhang trên mặt đều biến mất. Vì thế cô tiếp tục mặc bộ đồ này. Bộ quần áo thần kì này không chỉ giúp trắng da giảm béo, khi Trương Sân Sân trở lại trường học, khi cô muốn cúi đầu trước đối ánh mắt đánh giá khinh thường của các học sinh khác, nó còn có thể tự động cứng lên thẳng tắp, khiến cô cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, tựa như một bộ áo giáp.

Ba tháng sau, bộ đồ lại trở nên rộng rãi, Trương Sân Sân nhìn lại chính mình, quả thật không nhận ra cô gái trong gương là ai. Cô cẩn thận gấp gọn bộ quần áo đi cất.

Một năm rưỡi sau, khi cô kết thúc kì thi Đại học, ở nhà thả lỏng tâm tình, vừa lúc thấy TV chiếu lại cuộc thi ‘Tìm người xuyên không’ năm đó. Âm thanh bên lề giới thiệu mọi chuyện khi mới phát sinh chuyện đất tuyệt hậu, Giang Chước thong dong vào bàn, dưới vô vàn ống kính, ứng đối trả lời hết các vấn đề của phóng viên, cũng cầm về giải nhất cuộc thi.

Trương Sân Sân đột nhiên cảm thấy mình vừa hiểu ra điều gì.

Trước khi học Đại học, cô lấy bộ đồ kia ra khỏi tủ quần áo, nói: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi không còn cần cô nữa.”

Lúc này, Trương Sân Sân sau khi gầy đi đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp có tiếng, cô biết thế nào để khống chế khẩu phần ăn, rèn luyện thân thể, cũng biết làm thế nào để hành động của mình trông tao nhã hào phóng, không cần mượn tác động từ bên ngoài như vậy. Quan trọng hơn là, hiện tại Trương Sân Sân có đầy đủ tự tin, cô biết được ưu điểm của mình, cho dù có lại tăng cân, cô cũng tin rằng mình vẫn sẽ xinh đẹp ưu tú, sẽ không bao giờ mất đi lí trí chỉ để lọt vào mắt xanh một chàng trai.

Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không có ai là kẻ ngoại lai, việc ta chúng ta phải so sánh với người khác.

Trương Sân Sân cất bộ đồ vào một cái túi to: “Tôi có một người bạn mắc bệnh, phải tiêm hooc môn, mập lên nhiều, tôi cảm thấy cậu ấy sẽ cần đến cô. Cô quần áo, tôi muốn tặng cô cho cậu ấy, cảm ơn cô rất nhiều.”

Cô vẫn luôn cảm thấy bộ quần áo này có sinh mệnh, bởi thế luôn rất khách khí với nó. Có điều Trương Sân Sân không nghe được, bộ đồ được bọc trong túi nilon trả lời: “Được, cô gái nhỏ, chúc em tiền đồ như gấm.”

Đương nhiên, những chuyện này đều là về sau.

Lúc này, Giang Chước và Vân Túc Xuyên rời khỏi nhà họ Trương, lên đường trở về, án mạng của Đặng Nhất Hàm là trọng điểm họ chú ý nhất. Giang Chước đặt cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Trương Sân Sân bên cạnh, di động vang lên, cậu nhìn thoáng qua, là một thông báo của APP trực tiếp. Trên đó viết:

[ Có thể scan cuốn tiểu thuyết gửi cho tui một bản được khum? (ω) ]

Giang Chước: “…..”

Xuất hiện rồi! Bản chất tràn ngập chấp niệm với kiều thê của lập trình viên!

Thứ này thực sự có sức hút lớn vậy sao?

Vân Túc Xuyên nâng vô lăng, rẽ một đường vòng, vào đường chính. Hắn mãi không thấy Giang Chước nói gì, liếc mắt qua, thấy đối phương đang rất hưng trí lật mở cuốn tiểu thuyết kia. Hắn bật cười nói: “Cậu vừa mở cánh cửa đến thế giới mới còn thích thú phết nhỉ?”

Giang Chước hoàn toàn mang theo tâm tình tìm tòi nghiên cứu, nghe vậy cong môi: “Từ trước tới nay chưa thấy qua, có vài chỗ cũng khá buồn cười.”

Vân Túc Xuyên ‘chậc’ một tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Ngay cả Giang đại thiếu lạnh lùng vô tình của chúng ta cũng nói vậy, chắc hẳn nó thú vị thật. Một bên là tình yêu đẹp đẽ tiểu thuyết ngôn tình mô tả, một bên là sự thật tàn khốc gặp phải tra nam, cũng khó trách Trương Sân Sân muốn xuyên vào cuốn sách.”

Dù sao có rất nhiều người đều sinh ra hoài nghi như vậy, không biết cuộc đời có giống như tiểu thuyết viết, có một thứ gì đó gọi là tình yêu, có thể gặp gỡ một người toàn tâm toàn ý với mình.

Giang Chước cưới nói: “Sao cậu lại còn buồn phiền vậy? Cũng muốn kiếm cuốn sách đọc thử hả?”

Đáy mắt Vân Túc Xuyên xẹt qua một nụ cười yếu ớt: “Cho dù có, tên cậu hiếm, tôi còn chưa tìm được cuốn sách nào nam chính tên Giang Chước đâu.”

Giang Chước ‘xì’ một tiếng: “Bày ra bộ dáng này vừa thôi.”

Vân Túc Xuyên cười ha ha: “Đùa cậu cho vui thôi.”

Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Rất nhiều người đều thấy những câu chuyện trong sách vô căn cứ, chẳng qua chỉ có bọn họ không gặp qua, cho nên không tin trong hiện thực có tình cảm như vậy, có người đáng để trả giá như vậy, thế nhưng tôi tin.”

Giang Chước bỗng nhiên cảm thấy, Vân Túc Xuyên hiếm như có được bộ dáng ăn nói nghiêm túc như vậy, dường như còn có chút đáng yêu. Cậu không khỏi cười rộ lên: “Cậu nói đúng. Thật ra tôi cũng tin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play