Edit + beta: Herbicides.

Sau khi Giang Chước ra tay, lại nhìn hình ảnh của vị thần trong bức tranh, nàng trông hơi đăm chiêu ủ dột, ngay cả cây giáo trong tay cũng hơi rũ xuống. Mạnh Thụy bắt đầu hơi nghi ngờ, không chỉ con gái phát điên mà bệnh này còn lây cho mình. Nhưng dù thế, khi Giang Chước mở miệng nói chuyện, bà vẫn tin phục vô điều kiện.

Giang Chước bảo Mạnh Chinh: “Em họ cậu hiện tại hẳn tạm thời tỉnh táo lại rồi, tôi phải hỏi em ấy mấy câu.”

Mạnh Thụy vừa nghe con gái lúc này có thể đã hồi tỉnh, vừa mừng vừa lo, vội vàng chạy đến phòng của Trương Sân Sân, thấy thiếu nữ đã không còn niệm kinh —- mấy ngày nay, trừ ăn cơm, đây là lần đầu tiên xuống giường! Thật sự là kì tích!

Nước mắt Mạnh Thụy lập tức rơi xuống, bước lên ôm con gái vào lòng, luôn miệng: “Tốt quá, thật tốt quá!”

Bà ấn bả vai Trương Sân Sân, để cô nhìn mình: “Sân Sân, con còn nhận ra mẹ không?”

Trương Sân Sân hơi mờ mịt trả lời: “Nhận ra mà, mẹ, mẹ sao vậy?”

Mạnh Chinh cũng vội vàng hỏi: “Vậy em cũng nhận ra anh đúng không? Anh là anh họ em đây!”

Trương Sân Sân lúc này mới để ý Mạnh Chinh cũng Giang Chước bên cạnh anh đang quan sát mình, đầu tiên gọi một tiếng anh, sau đó nghĩ tới vẻ ngoài của mình lúc này, mặt lập tức trắng bệch, mất tự nhiên bất an cúi đầu, xấu hổ kéo kéo vạt áo.

Trương Đống Tài cũng không nhịn được nói: “Sân Sân, chuyện mấy ngày trước con còn nhớ không? Một hồi này ai đến gần con nói chuyện con cũng không để ý, mỗi ngày đều chỉ niệm kinh, anh trai con đặc biệt mời bạn học đến đây xem bệnh cho con đấy.”

Trương Sân Sân nói: “Con…. chuyện lúc trước con không nhớ rõ, chỉ là hình như luôn nghe thấy giọng một người phụ nữ nói chuyện với con, nói….nói gì mà không nên quá coi trọng vẻ ngoài của mình, nên lờ đi ánh mắt của người đời….”

Mạnh Chinh nghe mà mờ mịt đầy đầu, không nhịn được mà thì thầm hỏi Giang Chước: “Cậu có biết thế nghĩa là sao không? Nghe cũng không phải lời nói tà ác gì, còn hơi đúng mà?”

Giang Chước lắc đầu nói: “Phải biết được lời này có ý gì, trước hết tôi phải hỏi, Trương Sân Sân, em đã làm gì với bức tranh thần linh này nên đắc tội nàng?”

Bả vai Trương Sân Sân run run, Trương Đống Tài không ngờ còn có chuyện này, bất ngờ hỏi: “Cái gì?”

Giang Chước liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Người phụ nữ trong bức tranh này tên Ashdira Bapno*, khi còn sống là người Ấn Độ. Vì đã dũng cảm li hôn với người chồng nát rượu, tìm được người yêu thật sự của đời mình, hơn nữa khởi xướng phong trào nữ quyền nên được dân bản xứ tôn trọng, sau khi nàng mất, có nhiều người phụ nữ bí mật cung phụng bức tranh vẽ nàng. Người nước ngoài không biết, tưởng nàng là một vị thần Ấn Độ nào đó, lâu ngày còn lưu truyền đến hiện nay, cái này gọi là tạo ra một ngụy thần. Mà ngươi…”

*Tên người Ấn Độ mà còn được phiên âm qua bên tiếng Trung nên mình chịu, mình cop tên lên gg dịch thì ra được cái tên này nên mình để vào, nguyên văn là 艾希迪拉 · 巴普诺 dịch ra hán việt là Ngải Hi Địch Lạp Ba Phổ Nặc, khó cho cả người edit và người đọc nên tạm chấp nhận cái tên anh google cung cấp thôi. Hình như nhân vật này không có thật, nếu ai tìm được thông tin thì bình luận cho mình biết với.

Cậu nâng tay, gõ lên bức tranh: “Nên gọi là hàng giả của hàng giả.”

Ở Ấn Độ, trong tranh, Ashdira mặc trang phục truyền thống của nước này, đường nét trên khuôn mặt cũng tương đối dịu dàng, nhưng bức này nàng mặc áo giáp, cầm binh khí, vẻ mặt tà ác, đã sớm mất đi ý nghĩa ban đầu.

Ashdira được mọi người thờ cúng nhiều năm như vậy, cái tên cùng hình tượng đã có một lượng pháp lực nhất định, lại bị người có ý đồ xấu thay đổi quần áo trang sức, trong bức họa liền chứa tà pháp. Từ ước nguyện nữ quyền tìm kiếm tình yêu đích thực lúc ban đầu đã bị biến thành cực đoan bài xích nam giới, cũng thao túng suy nghĩ của Mạnh Thụy.

—- Trương Đống Tài treo một bức tranh như vậy, ý đồ thế nào, không cần nói cũng biết.

Cũng may Giang Chước biết ý, giữ chút mặt mũi cho bọn họ trước mặt đám trẻ, chỉ nói qua lai lịch của bức tranh vẽ Ashdira này, Mạnh Chinh và Trương Sân Sân còn chưa kịp hiểu, nhưng làm vợ chồng nhiều năm, Mạnh Thụy lập tức ý thức được mục đích của Trương Đống Tài khi để nó trong nhà, nhất thời lạnh lòng.

Mấy năm gần đây, chuyện làm ăn của Trương Đống Tài gặp nhiều khó khăn, sự nghiệp của bà lại càng ngày càng ngày càng phát triển, trong gia đình vẫn luôn là tình trạng nữ mạnh nam yếu. Dưới tình huống này, nếu Trương Đống Tài vì ngoại tình hay chuyện gì đó khác mà muốn li hôn, như vậy tám phần là ông ta phải ra đi tay trắng.

Nhưng nếu chuyện li hôn này do bản thân Mạnh Thụy tính tình không tốt, không biết từ đâu cảm thấy ác cảm với chồng mình mà đề nghị, nhiều năm tình cảm vẫn còn ở đó, không chịu được không có nghĩa là không áy náy, từ đó ông ta sẽ có đường sống để bàn bạc phân chia gia sản —- trước mắt rất nhiều mối làm ăn của Trương Đống Tài đều do Mạnh Thụy ra tiền tài trợ, điều quan trọng nhất với Trương Đống Tài là bà có rút lại những khoản tiền này không.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Mạnh Thụy quả thật nghiến răng nghiến lợi. Người này thật sự hết sức ích kỉ tự lợi, không muốn ở bên bà, còn tiếc tiền của bà, vì thế mà có thể dùng thứ gì tà ác ảnh hưởng đến tinh thần bà, con liên lụy đến cả con gái! Nếu không có chuyện này, nếu chồng muốn li hôn, trong lòng Mạnh Thụy ít ra còn có chút khổ sở, nhưng giờ phút này chỉ còn lại căm ghét cùng phẫn nộ.

Bà lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Đống Tài, thu biểu cảm hoảng hốt lo sợ của đối phương vào mắt, quay người nhìn về phía Trương Sân Sân: “Con có tới phòng của ba con không, đến lúc nào, nhanh nói rõ ra đi!”

Trương Sân Sân vốn còn hơi ấp úng, thấy mẹ mình nóng nảy, đành phải nói: “Con có tới …. đốt cuốn sách.”

Mạnh Thụy: “Đốt sách? Sách gì?”

Trương Sân Sân lí nhí: “Chỉ là mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình ….. Con vốn muốn hứa nguyện.”

Hỏi chuyện nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu được.

Hóa ra trong tiết tự học, Trương Sân Sân đọc tiểu thuyết ngôn tình, thấy có chỉ tiết nữ chính đốt một cuốn tiểu thuyết cho Phật để cầu nguyện, hôm sau xuyên vào sách, cùng nam chính trong đó yêu đương. Cô nhớ ở nhà trong thư phòng ba mình có một bức tranh thần linh, vì thế bỗng nảy ra ý tưởng, cũng học nữ chính, thừa dịp ba mẹ không ở nhà, đốt tiểu thuyết trước mặt Ashdira.

Sau nghe nghe chuyện này, Giang Chước và Mạnh Chinh quả thực dở khóc dở cười.

Cô nhóc này nhìn qua thành thành thật vậy mà suy tư cũng đáng nể, chưa kể chuyện cô xui xẻo gặp một người cha thờ cúng loại thần tiên thù nam này, ngay cả có thật sự chạy đến trước mặt Phật tổ đốt loại đồ vật này, cũng là chuyện đáng bị sét đánh.

Giang Chước nói: “Linh hồn tồn tại trong bức tranh này vốn phản đối chuyện nam nữ ở cạnh nhau kịch liệt đến cực đoan, chỉ mong tất cả phụ nữ trên thế gian chán đàn ông tự mình sống độc lập. Em lại cố tình đốt tiểu thuyết thể loại kia trước mặt nàng ta để cầu nguyện, đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt.”

Béo lên để dạy dỗ cô không để ý đến hình tượng bên ngoài của mình, niệm kinh để khiến cô cắt đứt toàn bộ mơ mộng từ trong thâm tâm.

Nghe được toàn bộ câu chuyện, Mạnh Thụy và Trương Đống Tài hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời. Ai cũng không ngờ chuyện này bắt đầu từ hai vợ chồng bọn họ, nhưng cuối cùng người nhận hậu quả nghiêm trong nhất lại là con gái. Tuy nói hành vi của Trương Sân Sân khá kì lạ, nhưng dù sao cô vẫn chỉ là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, nói cho cùng đầu sỏ chuyện này vẫn là Trương Đống Tài.

Mạnh Chinh nói: “Tiểu Chước….. Mịa, sao bây giờ gọi biệt danh của cậu khiến tôi chột dạ vậy nhỉ. Giang đại sư, vậy chuyện này có cách nào giải quyết không?”

“Phắn qua một bên, đừng mỉa mai tôi.” Giang Chước nói, “Trương Sân Sân, em đốt xong quyển sách kia chưa?”

Trương Sân Sân nhỏ giọng: “Còn 10 trang chưa đốt xong. Lúc đó ba trở về, em không dám đốt nữa.”

Cô nhóc còn biết sợ cơ đấy, GIang Chước bảo: “…..Vậy phiền em tìm chúng đến đây.”

Sau khi Trương Sân Sân chạy đi, cơn tức vẫn bị đè ép từ nãy của Mạnh Thụy cuối cũng không nhịn được, bà chỉ vào Trương Đống Tài cả giận nói: “Ông mà cũng xứng làm đàn ông, làm cha à? Ông là đồ heo chó cũng không bằng thì có! Trương Đống Tài tôi nói cho ông biết, nếu Sân Sân còn xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”

Ánh mắt của bà sắc bén như dao, trong lòng Trương Đống Tài căng thẳng, lập tức ý thức được chuyện không ổn. Ông ta trăm phương ngàn kế dày vò lâu như vậy, đơn giản chỉ muốn thoát li Mạnh Thụy một cách dễ dàng, đồng thời còn có thể tiếp tục hưởng thụ trợ giúp của bà, nhưng xem thái độ hiện tại của đối phương, tình huống ông ta lo lắng nhất đã xảy ra.

Trương Đống Tài vội vàng nói: “Bà nghe tôi giải thích, sự tình không phải như thế …. Không liên quan gì đến tôi hết! Bà điên thật rồi, đến lí do hoang đường thế cũng tin được!”

Ông ta bực bội cào tóc: “Chỉ là một bức tranh vẽ một người phụ nữ thôi, có người tặng tôi bảo nó có thể phù hộ gia đình bình an, tôi liền treo lên, sao lại có hiệu lực lớn như thế! Bà suy nghĩ kĩ lại đi.”

Ông ta nóng lòng giải thích, lại chẳng khác nào nói Giang Chước lừa đảo. Giang Chước nheo mắt, chậm rãi nói: “Như vậy ý ông là, những lời tôi nói vừa rồi là giả?”

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể liều chết không nhận, Trương Đống Tài nói: “Giang thiếu, tôi rất biết ơn cậu nguyện ý đến giúp đỡ chúng tôi hôm nay. Nhưng tranh này tôi tùy tiện mua, nói nó có tác hại lớn đến vậy, tôi thế nào cũng không tin….”

Giang Chước nở một nụ cười không rõ ý vị, nói: “Vậy ông quay đầu lại nhìn xem.”

Ánh mặt trời chiếu vào từ cửa chớp, loang lổ trên gương mặt Giang Chước, làm cho nụ cười hiếm thấy của cậu thêm vài phần tuấn mĩ quỷ dị.

Trương Đống Tài đột nhiên sợ hãi, cẩn thận quay đầu, thế nhưng sau lưng chẳng có gì cả.

Khán giả trong phòng trực tiếp vẫn xem sự cố này từ đầu đến cuối, sớm bị tiến trình li kì này hấp dẫn, nhất thời quên bình luận, đến tận lúc này mới đều phát biểu cảm tưởng:

[ Là tui mù à? Sao tui chả thấy có gì kì lạ sau lưng Trương Đống Tài thế? ]

[ Không, bạn yêu không phải người duy nhất đâu. ]

[ Chủ kênh đúng là hư hỏng, vừa rồi tôi thấy chủ kênh nở nụ cười, cứ tưởng mọi chuyện không đơn giản vậy, đang đùa giỡn tên tra nam kia sao? ]

[ Chủ kênh cười siêu đẹp!!! Chết mất thôi! ]

Trương Đống Tài cũng có suy nghĩ giống khán giả, nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn, lại phát hiện tất cả đều yên bình, vừa muốn nói chuyện, bỗng nghe Giang Chước nói: “Như thị ngã kiến.”

Bốn chứ vừa nói ra, không khí xung quanh giống như xuất hiện một vòng xoáy vô hình, đột nhiên chuyển động, lướt qua bên cạnh mọi người. Ngay sau đó, Trương Đống Tài cảm thấy bên tai mình có tiếng cười lạnh của phụ nữ, địch ý lạnh băng như thực thể đâm thẳng vào đáy lòng! Toàn thân Trương Đống Tài lạnh đi, trái tim ông ta sợ hãi từ bản năng, chăm chú nhìn lại một lần nữa, thấy người phụ nữ trên bức tranh không biết đã đứng trước mặt ông ta từ bao giờ, khoảng cách rất gần, suýt nữa đã chạm vào chóp mũi ông ta!

Con ngươi màu vàng đầy oán độc ác ý, thân thể vặn vẹo dữ tợn, cái nào cũng đang nhắc nhở, nàng căm ghét đàn ông đến cực đoan.

Một giây phút kia, Trương Đống Tài cảm thấy người phụ nữ này sắp nhào đến bóp chết mình.

Hình ảnh này biến mất sau một chớp mắt, nhưng Trương Đống Tài có cảm giác, người phụ nữ kia vẫn luôn đứng trước mặt mình từ đầu đến cuối, nhìn chòng chọc mình bằng ánh mắt âm lãnh oán độc như thế. Ông ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống mặt đất, khàn giọng hô: “Tôi tin, tôi tin rồi! Đều là lỗi của tôi, đại sư cứu mạng!”

Giang Chước liếc mắt: “Bức tranh này là ông thỉnh về, bây giờ nàng đang ám ông rồi, đương nhiên tự ông chịu trách nhiệm, tôi không đảm đương nổi.”

Không chỉ Trương Đống Tài bị dọa không nhẹ, ngay cả trong phòng trực tiếp đều là âm thanh ‘vãi nhái’, khán giả đều cảm thấy xem màn live stream này không dễ dàng, cần có một trái tim khỏe mạnh, vừa phải chống đỡ mĩ nhan của chủ kênh, vừa phải chuẩn bị tiếp nhận đủ loại jumpscare.

Cũng may tuy Giang Chước bảo mặc kệ, nhưng có cậu đứng trong này, đương nhiên không có thứ đồ vật nào dám quấy phá. Rất nhanh, Trương Sân Sân cầm theo cuốn tiểu thuyết ngôn tình bị đốt một nửa đến.

—- Nó có tên [ Cuồng thê của giáo bá: phú quý thiếu gia cường thế sủng ].

Sách đốt từ phía sau, nên còn dư lại hơn 10 trang đầu. Sách này hiển nhiên không phải được xuất bản từ chỗ chính quy nào, chắc từ một gian hàng nào đó. Chất lượng in ấn rất kém, trên bìa sách rực rỡ in một đôi nam nữ đang hôn môi, ngay cả màu môi đều phai gần hết, nhìn qua giống hai con yêu quái đang đánh nhau.

Giang Chước có gương mặt của nam chính tiểu thuyết nhưng bên trong như ông cụ non, đến tận bây giờ cũng không hiểu nổi ‘tình cảm thiếu niên’ là cái gì, chỉ liếc qua bìa, suýt nữa bật cười. Nhưng cô gái nhỏ thiếu chút nữa vì cuốn sách này mất nửa cái mạng vẫn đang đứng bên cạnh, Giang Chước cũng biết mình không nên đả kích lòng tự tôn của người ta, đành nén nụ cười, khóe miệng suýt thì chuột rút.

Trương Sân Sân nói: “Em sợ đốt rồi không được đọc nữa nên mua liền hai bản, một bản khác em cũng cầm đến.”

Giang Chước: “Đưa anh bản chưa đốt xong này là được. Còn cần một cái bàn, mấy cây hương, cùng một nơi có thể đốt đồ vật.”

Những thứ cậu cần rất nhanh được chuẩn bị. Mạnh Chinh đưa một chiếc chậu sắt cho Giang Chước, đây là ‘công cụ gây án’ lúc trước Trương Sân Sân dùng. Khi lấy đến hắn còn rất tò mò, muốn biết Giang Chước lấy những thứ này để làm gì —- không phải là muốn đốt sách thêm một lần chứ?

Thế nhưng Mạnh Chinh không ngờ hắn đoán đúng thật.

Giang Chước cầm hai cây hương, sau khi châm thì cắm váo bát cơm với vai trò lư hương tạm thời, cũng không vái lạy, nói thẳng:

“Ashdira, ta có lời muốn nói, ngươi cẩn thận nghe là được. Các sinh linh trên thế gian, có tốt có xấu, ngươi thích cái gì ghét cái gì, ta cơ bản không quan tâm. Nhưng đầu tiên ngươi đã áp đặt mối hận của mình, thao túng cảm xúc người khác; thứ hai chỉ vì chuyện đốt sách mà giận chó đánh mèo, hủy đi dung mạo, quấy nhiễu thần trí của người ta, đã mạo phạm phép tắc. Cho nên hôm nay, ta nói gì ngươi nghe nấy, thì còn có đường sống, còn nếu còn chút nào không phục không vâng lời…..”

Cậu nói nhiều cũng mệt, dừng một chút, lời ít ý nhiều: “Thì ngươi tiêu rồi.”

Bức tranh Ashdira: “…..”

Mạnh Chinh cũng cạn lời, vừa rồi hắn còn thầm nghĩ, lấy sự kiên nhẫn có giới hạn của Giang Chước, có thể nói một đoạn khuyên bảo cảnh cáo dài như vậy thật không dễ dàng, còn chưa kịp nghĩ xong cậu đã lật mặt. Hắn hỏi: “Tiếp theo làm sao bây giờ?”

Giang Chước gọi Trương Sân Sân, đưa sách cho cô: “Em đứng chỗ này, giống lần trước, đốt hết phần còn lại của cuốn sách này. Chỉ cần đốt xong, bức tranh Ashdira bảo xem được, cũng coi như là tha thứ cho em, có thể phá giải những thứ trên người em.”

“Chuyện này….” Lặng lẽ nhìn nhìn bàn tay đầy thịt của mình, Trương Sân Sân cũng không dám đốt, không nhịn được nói: “Nàng thật sự có thể xem được sao?”

Suy bụng ta ra bụng người, chuyện này giống như khi cô đọc tiểu thuyết thích nam phụ thâm tình nhưng nữ chính lại về với nam chính, thích chủ thụ mà phải đọc chủ công, thích 1v1 chung tình mà lại phải đọc văn ngựa đực*…. Quan trọng là … có người bảo cô, không những phải đọc mà phải đọc hết, đọc xong còn phải khen hay….

*Văn ngựa đực: gần giống thể loại harem hậu cung, một nam chính, thường rất giỏi giang rất lợi hại, và có nhiều người yêu anh ta đến mức chấp nhận chia sẻ với người khác.

Quả thật là huyết hải thâm thù, không đội trời chung!

Trương Sân Sân sợ mình đốt xong không sống được đến ngày mai.

Giang Chước bình tĩnh: “Không sao, em cứ đốt đi, anh đang đứng đây cơ mà.”

Trương Sân Sân bỗng cảm thấy mình đang ỷ thế hiếp người, theo lời xé xuống một trang sách, cẩn thận bỏ vào chậu than. Trang giấy ở giữa ngọn lửa nửa ngày chưa cháy, hiển nhiên Ashdira từ chối nhận.

Giang Chước lạnh lùng nói: “Đọc đi!”

Ánh lửa lập tức bùng lên, trang giấy hóa thành tro bụi.

Trương Sân Sân vội vàng đốt tiếp, sau khi đốt xong tờ cuối cùng, Giang Chước hỏi: “Sách thế nào, hay không?”

Sau một lúc lâu, trên lớp tro trên mặt bàn được viết lên chữ ‘Hay’, không biết do không quen viết chữ Hán hay vì nguyên nhân gì, nét chữ co lại thành một nhúm, nhìn qua uất ức không nói nên lời.

Quá ăn hiếp người ta —- trong lòng những người ở đây đều hiện lên ý nghĩ này.

Nhưng cùng lúc đó, Trương Sân Sân đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ đi trong chớp mắt, giống như trong giây phút đó, sức mạnh đang đè nặng cô biến mất, đầu óc tỉnh táo, thể xác và tinh đều đều thoải mái chưa từng có. Lúc này, không cần ai nhắc nhở, cô cũng ý thức được rõ ràng, mình được cứu rồi.

[ Đm, cho nên toàn bộ sự cố này là do một độc giả dẫm phải mìn* nên nổi giận sao? Ha ha ha buồn cười quá. ]

*Giẫm phải mìn: đọc, xem trúng phải thể loại mình ghét nhất.

[ Nói thật tui cũng hiểu cảm giác của Ashdira, nhớ năm đó lỡ đọc phải văn tra tiện*, tui cũng…. ]

*Văn tra tiện (tra: cặn bã; tiện: bỉ ổi): loại văn học mà trong đó hai nhân vật yêu nhau mang hai tính cách trên, trong ngôn tình thì có thể loại tra nam tiện nữ, trong đam mẽo thì có tra công tiện thụ. Chắc nhiều người biết rùi he.:))))

[ Lầu trên tỉnh táo tí đi! Ashdira có hại người đó!! ]

[ Hu hu hu bé cưng Tiểu Chước xấu quá đi, hù dọa người ta, còn bắt yêu quái ghét đàn ông xem ngôn tình. Vì sao xấu xa mà lại đẹp trai như vậy??? ]

[ Buông tha Ashdira đi, có gì nhằm vào tôi này! Tôi chịu được! ]

Mạnh Thụy hỏi vài câu về tình trạng của Trương Sân Sân, nghe con gái trả lời, vui đến bật khóc, liên tục cảm ơn Giang Chước.

Giang Chước nói không khách khí, tiếp theo di động vang lên, cậu đến trước của sổ nhận điện thoại, Mạnh Chinh nhân cơ hội này kéo Mạnh Thụy qua một bên. Hắn nhỏ giọng: “Cô, cháu phải nói cô cái này. Trong nhà bạn cháu làm nghề này, cô cũng biết thân phận cậu ấy, bình thường loại bệnh vặt linh tinh thế này, người khác có đến cửa mời, cậu ấy cũng không chắc là đích thân đi, lúc này xem mặt mũi cháu nên mới bị túm đến chỗ này, cô nhớ kĩ, mặc kệ cậu ấy có nhận hay không cũng phải đưa thù lao đó!”

Mạnh Chinh quen Giang Chước mấy năm, biết cậu luôn rất nghĩa khí, lại có vài phần tính cách đại thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia tộc lớn, khi giúp đỡ bạn bè chưa bao giờ tính toán thù lao hay báo đáp. Nhưng Giang Chước không so đo tính toán là chuyện của cậu, mình không thể giả vờ không biết để anh em mình chịu thiệt.

Mạnh Thụy làm người đại điện, thông hiểu đối nhân xử thế, đương nhiên hiểu đạo lí này, nghe vậy liên tục gật đầu: “Đây là chuyện cần làm.”

Ở bên kia Giang Chước đã nhận điện thoại, giọng điệu vô cùng thoải mái: “Sao thế, ông chủ lớn tan làm rồi à?”

“Một tiếng trước tôi đã rời công ti rồi.” Vân Túc Xuyên nói: “Sau đó tiện đường đến trường học tìm cậu, thế mà cậu lại không ở đây. Chạy đi đâu rồi?”

Giang Chước hơi dựa vào cửa sổ, tùy tay mở cuốn tiểu thuyết ngôn tình Trương Sân Sân đưa, nói với đầu bên kia điện thoại: “Giúp người ta chút chuyện thôi, chỗ này cũng không xa trường học lắm, cậu về luôn cũng được, mà rảnh rỗi thì qua đây xem yêu quái cũng được.”

Lúc cậu nói câu này cũng hoàn toàn không để ý chuyện trước mắt Vân Túc Xuyên không tính là nhân loại, dù sao trong mắt Giang Chước, Vân Túc Xuyên là bản thân hắn, thuộc giống loài gì không quan trọng.

Vân Túc Xuyên nghe vậy liền cười rộ lên: “Gửi địa chỉ qua đây đi. Cậu đã mở miệng mời thì tôi vượt qua nước sôi lửa bỏng cũng phải đến.”

Cuốn tiểu thuyết trong tay Giang Chước vừa lúc giở đến một trang, trong đó nữ chính bị bạn cùng lớp bắt nạt, nam chính giáo bá đúng lúc then chốt chạy đến, khốc khốc* nói với nữ chính: “Nhớ kĩ, chỉ cần em gặp nguy hiểm, tôi cho dù có vượt nước sôi lửa bỏng cũng sẽ đến trước mặt em.”

*khốc khốc: lạnh lùng, cool ngầu.

—- thật sự đầy hơi thở ảo tưởng sức mạnh, nhưng thần kì là câu này trùng hợp lại khá giống câu vừa rồi của Vân Túc Xuyên, làm Giang Chước cảm thấy buồn cười. Hứng trêu đùa của cậu bị gợi lên, thuận miệng đọc câu trả lời của nữ chính lúc sau: “Sao lại ân cần với tôi như vậy? Hừ, thừa nhận cậu thầm mến tôi rất khó sao?”

Tiếng ‘hừ’ mềm mại theo sóng điện thoại lọt vào tai Vân Túc Xuyên, đợi Giang Chước nói hết nửa câu sau, điện thoại trong tay hắn rơi xuống mặt đất, ngắt cuộc gọi.

Tới tận bây giờ đều là Vân Túc Xuyên trêu đùa cậu, Giang Chước hiếm có được một lần trả đũa được, không ngờ hiệu quả kinh người như vậy, cũng bị phản ứng của đối phương làm giật mình, không nhịn được bật cười.

Vân Túc Xuyên lấy lại bình tĩnh, nhặt điện thoại lên, ấn ấn một chút, màn hình một lần nữa sáng lên, số điện thoại hiển thị đúng là Giang Chước, hắn không gọi nhầm.

—– cũng không nhầm được, trên thế gian có thể khiến hắn thất thố như vậy, ngoài cậu ra không có người thứ hai.

Hắn đứng trong sân trường đại học tràn đầy sức sống, xung quanh người đến người đi, âm thanh ồn ào, câu nói kia của Giang Chước bay qua bay lại trong lòng Vân Túc Xuyên mấy lần, rồi bị dằn lại —– mộng đẹp tuy dễ nghĩ ra, nhưng không phải không có biên giới.

Vân Túc Xuyên gọi lại, thấy bên kia nhận, lập tức nổi giận lên án: “Tiểu tử thối, cậu làm gì thế? Điện thoại tôi rơi suýt thì hỏng!”

Giang Chước cười nói: “Vừa rồi đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình thôi.”

Vân Túc Xuyên nghe giọng điệu mang ý cười hiếm thấy của cậu, vừa tức giận vừa buồn cười, nói chung cảm xúc mềm mại chiếm ưu thế: “Hứ, mau gửi địa chỉ ra đây, chờ tôi qua đón cậu!”

Mạnh Chinh cùng Mạnh Thụy thương lượng xong, xoay người tìm Giang Chước, thấy cậu vẫn đang nghe điện thoại thì dừng bước, không đi về bên đó.

Mà đúng lúc này, hắn thấy vẻ tươi cười trên mặt Giang Chước ngừng một chút, cầm cuốn sách vốn đang tùy tiện lật giở đến trước mặt.

“Chờ chút!” Mạnh Chinh nghe Giang Chước nói với đầu bên kia: “Nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, tên Trần Kính phi!”

Lời tác giả:

Nhắc nhẹ: Trần Kính Phi chính là cậu lớp trường học giỏi đa tài của lớp số 7, trong nhà nạn nhân có bài thi tiếng Anh của cậu ta.

Editor: Huhu mình edit đoạn này lúc 11 giờ đêm, cũng vừa edit vừa đọc, đọc đến câu cuối cũng kia chả hỉu sao giật mình, kiểu giật mình đến lạnh cả người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play