*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + beta: Herbicides.
Giang Chước thở dài, chống tay lên trán yên lặng một lát mới khàn giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm xe của anh.”
Vân Túc Xuyên gật đầu, biết Giang Chước không vui nên không nói gì, yên lặng cùng cậu đi về thôn.
Xe của hắn đỗ ở cửa thôn. Trong cả câu chuyện, vô tội nhất là Vương Tố Giai và hai người con, Nhâm Khánh Vĩ thì coi như gặp may, nếu lúc pháp trận vỡ mà không có Vân Túc Xuyên và Giang Chước ở đó thì cái mạng nhỏ của anh ta sẽ không thể giữ được, hiện tại thì vẫn có thể miễn cưỡng ‘sống’ trong trạng thái như bây giờ, còn nếu muốn trở thành người bình thường thì không thể được.
Về phần thôn dân, tuy chuyện oán linh đã được giải quyết nhưng tội nghiệt trên người họ không thể bị xóa đi, đã hưởng thụ sự giàu sang rồi sẽ phải biến trở lại hai bàn tay trắng, trốn tránh trong thôn nhiều năm thì cũng sẽ bị oán hận và âm khí thẩm thấu vào thân thể, chắc chắn tuổi thọ không quá dài.
Giang Chước không thể sắp xếp cho người trong cả một thôn cùng một lúc nên gọi điện thông báo cho tổ chuyên án phái thêm người đến đây.
Hai người không tiếp tục vào thôn, tìm bộ quần áo sạch trong xe để thay, Vân Túc Xuyên dùng chuông gọi hồn và đỉnh* an hồn, bọn họ mới tìm được vị trí vừa rồi.
(*) Cái đỉnh là cái này nè.
Giang Chước dùng cành cây vẽ một pháp trận trên mặt đất, đỉnh an hồn đặt ở giữa, chuông nhỏ màu vàng được treo trên cành cây, không ngừng kêu lanh canh trong gió.
Theo chỉ dẫn của âm thanh, trong vòng vài dặm, ánh sáng bàng bạc dâng lên từ nền đất, từng đốm sáng di chuyển trong không trung, bay vào trong cái đỉnh. Những đốm sáng lấy pháp trận gọi hồn làm trung tâm, từ đỉnh núi khuếch tán xuống chân núi, tầng sáng lớp lớp dần hội tụ.
Những đốm sáng đó đều là những linh hồn bị đè ép không thể đầu thai quanh đây, oán khí của chúng không đủ để làm việc ác, cũng không đủ pháp lực để thành hình, đành chờ đợi hết năm này qua năm khác, cuối cùng cũng được siêu độ.
Giang Chước chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, vẽ xong pháp trận liền đi ra, kiếm một nơi sáng sủa ngồi nghỉ, tay đặt trên đầu gối nhìn Vân Túc Xuyên làm việc. Cậu cố gắng để suy nghĩ bản thân không đi lệch hướng, không dám nghĩ gì, chỉ sợ vừa nghĩ liền đau khổ.
Nhưng ngồi một hồi Giang Chước bỗng cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, có sự rung động khó hiểu như từ trong mạch máu truyền đến. Khóa trường thọ Giang lão tặng trên cổ tay bỗng hơi nóng lên, xiết chặt lại, dường như nó cũng cảm nhận được gì đó.
Giang Chước đứng lên, nói với Vân Túc Xuyên: “Anh cứ tiếp tục ở đây bày trận, em đi dạo một chút.”
Vân Túc Xuyên quay lại, hơi lo lắng nói: “Anh đi cùng em nhé?”
Giang Chước: “Không đi xe đâu, đi quanh quanh đây thôi..... Em muốn chút yên tĩnh.”
Vân Túc Xuyên do dự nói: “Vậy được, em đi đi, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh, nếu không anh lo lắng.”
Giang Chước ‘Đã biết’ một câu rồi đứng dậy bước đi.
Lá cây rung rinh trong gió, đốm sáng lửng lơ trong không khí, ánh nắng sau cơn mưa làm bốc hơi sự ẩm ướt. Nhưng khung cảnh bên ngoài thế nào cũng không có ảnh hưởng gì đến con người, Giang Chước bước đi từng bước theo sự kết nối của máu mủ. Cậu có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như đang đi dọc theo dòng sông ký ức, trải qua vô số chia lìa, lại giống như trở về lúc bé, khi đeo cặp sách trên lưng, đẩy mở cửa nhà, bên trong có mùi cơm nóng hổi cùng tiếng cười nói vui vẻ.
Khóa trường thọ trên cổ tay đột nhiên tách ra, chiếc khóa nhỏ rơi xuống đất, Giang Chước ngồi xổm xuống, pháp khí trên người cậu đều đang phát ra tiếng ù ù nho nhỏ, dường như có tiếng thét từ sâu bên trong.
Tay Giang Chước hơi run lên, vội vàng dùng tay gạt đất dưới chân, không phát hiện điểm nào dị thường, vì thế đứng dậy quan sát xung quanh.
Vừa nhìn kỹ, cậu liền phát hiện địa hình nơi này khó phân biệt cát hay hung, rất kỳ lạ.
Có cái gọi là ‘Thanh Long cuốn chặt mà không áp bách, núi An phải nằm gần Minh Đường’, ngọn núi lớn này quay về phía bắc, dãy núi nhỏ trùng điệp bao quanh, vừa lúc hình thành thế Thanh Long, ở giữa có một hồ nước như đầu rồng đang nhả ngọc. Nếu chỉ dừng ở đây thì là một vùng đất quý báu hiếm gặp, nhưng không biết người phát hiện ra nó muốn cải tạo thành danh lam thắng cảnh thế nào mà xây khá nhiều chòi nghỉ mát kiểu giả cổ, rồi cả những bức tường cắt ngang cổ rồng, ở giữa còn có một tòa tháp 7 tầng, cứ như vậy, cổ rồng bị đứt, khí mạch bị ngăn lại, bảo tháp thì trấn áp linh hồn, không thể xoay mình, thảm hại hơn là do môi trường không được bảo vệ tốt nên hồ nước cùng bị cạn khô, một vùng đất quý báu cứ thế bị biến thành vùng đất trảm đao đứt mạch.
Giang Chước đến quan sát bên cạnh bức tường, trông ngói thì không quá cũ kỹ, chỉ khoảng mấy năm trước.
Tim cậu vẫn đập thình thịch, cố bảo bản thân bình tĩnh lại, chỉnh lại mọi chuyện một lần trong đầu.
Hơn 20 năm trước, Giang Thần Phi lao xuống vực ở chính vùng đất này, cho dù cảm nhận từ trong dòng máu này chỉ là ảo giác do Giang Chước quá đau khổ thì pháp khí trên người không thể bị sai. Vậy nên, cậu mạnh dạn suy ra một giả thuyết —— thi cốt Giang Thần Phi ở nơi này.
Nếu vậy có thể đoán thêm một bước nữa, vì tòa tháp và bức tường đều được xây ở những năm gần đây nên trước đó nơi này vẫn là nơi có phong thủy tốt đẹp linh khí hội tụ, Giang Thần Phi là người tu đạo, như vậy sau nhiều năm được nuôi dưỡng trong môi trường như vậy thì linh hồn của ông rất có thể không tan đi mà còn có hy vọng sẽ thành hình.
Nhưng về sau địa hình có biến hóa, địa thế trảm đao đứt mạch xuất hiện, như vậy, dù linh hồn Giang Thần Phi có phục hồi thì cũng không thể rời đi hay được bên ngoài cảm nhận được.
Tuy tất cả chuyện này đều là suy đoán nhưng rất có logic và hợp lý, điều duy nhất còn thắc mắc chính là —— tại sao không thể cảm giác được linh hồn của ông thì tại sao bây giờ cậu lại đột nhiên cảm nhận được sự liên hệ máu mủ?
Chắc chắn có gì đó thay đổi.
Giang Chước lại đi xung quanh một vòng, đến khi cậu tiện đường đi vào ‘tay rồng’ dưới chân núi, đối diện cái hồ cạn khô, bỗng nhiên cái hồ đã khô cạn nứt nẻ có hơi ẩm ẩm ở dưới đáy.
Trên hồ có một nửa bị núi ngăn trởn, nếu mưa thì cũng không chảy đến nơi bằng phẳng như vậy, nhất định có nguồn nước khác,
Giang Chước vừa nghĩ vậy liền ngửa đầu lên xem, phát hiện trong một khe hở ở núi đã có dòng nước rất mỏng chảy ra!
Nơi này vốn không có nguồn nước nhưng vừa rồi khi oán khí tấn công, bước đi của con quái vật không ngừng làm rung động mặt đất, Thẩm Tử Sâm lại triệu hồi xương khô khiến bùn đất lỏng ra, núi đá nứt ra, lúc này mới tạo ra thay đổi trong địa hình.
Cho dù con rồng bị chia cắt, vây khốn thì chỉ cần có nước liền có đường sống, cứ thế linh khí tích góp từng chút một, cho dù bị giam cầm thì cũng có thể thoát ra.
Ra là vậy! Lúc Thẩm Hâm đối phó bọn họ nhất định không nghĩ đến điểm này, có thể thấy đây là ý trời.
Giang Chước cũng không có kiên nhẫn mà chờ đợi sự ‘tích cóp từng chút một’ kia, cậu đã tìm được tất cả nguyên nhân thì dùng kiếm chém thẳng vào chỗ kẽ nứt, đá vụn lập tức văng tung tóe, nước suối trào ra bốn phía, bọt nước bay lả tả đầy trời, tốc độ chảy của dòng nước lập tức nhanh hơn nhiều.
Giang Chước đang muốn tiếp tục đánh thì phía xa truyền đến tiếng gọi của Vân Túc Xuyên: “Tiểu Chước? Tiểu Chước ơi? Giang Chước, ôi, chạy đi đâu rồi?”
Hình như Vân Túc Xuyên xử lý trong chuyện bên kia thì đi tìm Giang Chước nhưng không thấy người, Giang Chước ngẩng đầu gọi: “Ở đây, xuống dưới này nhanh!”
Vân Túc Xuyên thấy cậu thì cũng xuống từ trên núi, chạy tới bên hồ, hỏi: “Em làm gì ở đây?”
Giang Chước tóm lược lại suy đoán cho Vân Túc Xuyên một lần, lúc cậu nói, đáy hồ cuối cùng cũng có ít nước thay vì chỉ là ẩm ướt như lúc nãy: “Em muốn biến cái hồ này thành mắt sống.”
Vân Túc Xuyên chỉ cảm thấy chuyện này rất thần kỳ, lúc Giang Chước giảng giải hắn liền đánh giá xung quanh, phát hiện đúng như lời cậu nói.
Vân Túc Xuyên xuất hiện một suy nghĩ trong đầu, thấy Giang Chước đang phá tảng đá cũng không nói ra. Hắn rất hiểu Giang Chước, đã thấy sự suy sút trước đó của cậu, trong mắt cậu lúc này cũng có chút chờ mong, cho dù không nói, Vân Túc Xuyên cũng biết cậu hy vọng đều gì.
Vân Túc Xuyên cũng chờ mong theo, lại sợ kết quả khiến người ta thất vọng, hắn thật sự muốn Giang Chước có thể vui vẻ không lo nghĩ gì, lập tức nói: “Vậy chúng ta cùng chém, em chém thẳng anh chém ngang.”
Giang Chước đật đầu, cùng Vân Túc Xuyên lùi về sau, hai người mỗi người đứng một bên, tạo thành hình tam giác cùng dòng nước, sau đó cùng nhau nâng kiếm.
Hai người bọn họ tuy không phải đồng môn nhưng đã tỷ thí không ít lần, luôn ra chiêu có uy lực lớn, lúc này cùng nhau ra tay, tuy hướng và lực chém ngược nhau nhưng một ngang một dọc hỗ trợ lẫn nhau, ánh chiếm chiếu sáng, tuy chưa chém ra đã bộc phát một luồng khí thế mạnh mẽ.
Gió nổi lên, thổi phồng tay áo, Giang Chước nghiêm giọng nói: “Chém!”
Hai thanh kiếm đồng thời xuất chiêu, tốc độ và phương hướng phối hợp với nhau, hỗ trợ nhau, kiếm khí sắc bén đến nỗi như sắp ngưng tụ thành thực thể mà phóng đến.
Đất đã văng tứ tung, dòng nước ầm ầm trào ra, hơi nước bốc lên, vô số tia nước và bọt nước được ánh sáng chiếu vào tạo ra một cầu vồng bảy sắc, vô cùng tráng lệ.
Cả Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều bị hắt chút nước lên người, hai người cũng không lâu mà chỉ nhìn chằm chằm mặt nước, chỉ thấy dòng nước càng chảy càng xiết, nhanh chóng làm cái hồ đầy phân nửa.
Khi hồ nước không ngừng dâng lên, Thanh Long được tẩm bổ, bố cục phong thủy không tích lũy được sức sống trong mấy năm một lần nữa hồi sinh, linh khí dao động trong không khí, bầu trơi trong xanh, cỏ cây tươi tốt.
Gò má Giang Chước hơi ửng lên, tỏ rõ sự hồi hộp trong lòng: “Được rồi, đi lên nhìn xem.”
Ngay cả Vân Túc Xuyên cũng hiếm khi thấy cậu như vậy, không khỏi bật cười, thầm cầu nguyện nhất định chuyện này phải thành công, gật đầu nói: “Nhanh đi thôi.”
Khi Giang Chước lên núi, quả nhiên cảm nhận được sự thu hút càng thêm mạnh mẽ, dưới chân núi thay đổi rất nhiều, trên đỉnh núi thì đỡ hơn, cách đó không xa, có hai cây đại thụ đổ xuống, rễ cây mang theo đất đá nứt ra.
Giang Chước đi qua, dùng vỏ kiếm đào ở nơi cây bị bật gốc, Vân Túc Xuyên cũng giúp cậu.
Hai người tốn nhiều sức lực như vậy nhưng cũng không biết kết quả cuối cùng thế nào, Giang Chước nhắc nhở: “Anh nhẹ chút, lỡ đào được cái gì thì đừng đập hỏng mất.”
“Được.” Vân Túc Xuyên nghĩ tới nghĩ tới nghi hoặc của mình lúc vừa rồi, nói: “Em nói xem người khai phá ngọn núi này muốn cải tạo nó thành điểm du lịch, công trình lớn như vậy không thể nào không tìm một thầy phong thủy đến xem. Mà thầy phong thủy nào có thể mù lòa đến nỗi xây tường và tháp ở vị trí như vậy?”
Giang Chước nghe một phần đã hiểu ý hắn: “Ý anh là có người cố tình làm vậy?”
Vân Túc Xuyên ‘ừm’ một tiếng: “Vô cùng hoài nghi.”
Giang Chước nói: “Em bổ sung một chút, vừa rồi khi em nhìn bức tường thành, trừ dấu vết mưa gió ra thì nhìn rất mới. Nếu có du khách, cho dù tất cả mọi người đều có ý thức, không để lại gì thì cũng nên có dấu vết bước đi hoặc chạm qua, nhưng đều không có.”
Động tác tay của Vân Túc Xuyên hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Chước: “Vậy xem ra là đoán đúng rồi.”
Giang Chước nói: “Nhưng em nghĩ bọn họ tốn nhiều công sức như vậy không thể nào không có lý do, trừ trấn áp ra thì hẳn có tác dụng gì khác, đợi lát nữa xong việc thì chúng ta xem xem.”
Vân Túc Xuyên gật đầu, bỗng cảm thấy cảm giác dưới tay không bình thường, vội nói: “Hình như anh đào được gì đó!”
Giang Chước vội ra xem, Vân Túc Xuyên cẩn thận dùng tay gạt tầng đất cuối cùng đi, lộ ra một phiến đá. Trên phiến đá có chú văn kỳ quái, Giang Chước đẩy Vân Túc Xuyên qua một bên, ngón tay vạch một đường dưới lưỡi kiếm, dùng máu mình rót vào chỗ lõm xuống, chờ mong phản ứng của phiến đá.
Vân Túc Xuyên vốn cũng muốn làm vậy, nhưng hắn biết Giang Chước lo máu của hắn không thể khôi phục nên mới đẩy mình ra, lắc đầu cười, kéo tay cậu lại, đốt một lá bùa chữa trị, rắc tro bụi vào vết thương.
Nhưng đến khi Vân Túc Xuyên buông tay Giang Chước ra, phiến đá vẫn chẳng có phản ứng gì, Giang Chước nhíu mày: “Chẳng lẽ cách này không đúng? Chú văn viết bằng thứ gì vậy?”
Vân Túc Xuyên chợt nảy ra ý tưởng: “Tiểu Chước, lúc trước em kiếm được một chiếc bút máy ngòi vàng đúng không? Chính là cái em cướp được từ chỗ Thẩm Tử Sâm ấy. Liệu nó có tác dụng không?”
Hắn vừa nhắc tới là Giang Chước nhớ ngay. Nói ra thì con cá răng đao ngậm cái bút là sinh vật từ núi Hô Vân cổ, nơi này lại là di tích của núi Hô Vân, rất có liên hệ.
Giang Chước liền lấy chiếc bút máy ra, viết theo chú văn, lần này chữ viết phát ra ánh sáng vàng nhạt nhạt, phiến đã vỡ ra, Giang Chước và Vân Túc Xuyên đều không nói chuyện, căng mắt quan sát.
Từng đốm sáng bạc tỏa ra rồi lại tụ lại thành một người đàn ông lớn tuổi hơn hai người một chút, khí chất dịu dàng nhu hòa, gương mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc. Ông hơi nổi trong không trung, trong mắt có chút mờ mịt, cũng không biết có trí nhớ hay không.
Giang Chước lập tức đỏ mắt, thốt lên: “Ba ơi!”
Giang Thần Phi ngẩn người, sau đó quay qua nhìn cậu.
Khi chết, linh hồn của ông cũng bị thương nặng, hồn phách đã tan đi phần nào, Giang lão từng cho người gọi hồn nhưng không thành công, sau vì được linh khí tẩm bổ nên Giang Thần Phi dần khôi phục ý thức, mấy năm mới có thể ngưng tụ thành hồn thể, tuy sau bị trấn áp, không thể thoát ra nhưng ít nhất vẫn còn ký ức.
Giang Chước đã trưởng thành nhưng mặt mày vẫn có nét như ngày nhỏ, hơn nữa khí chất rất giống Lâm Quỳnh, Giang Thần Phi nhận biết một lát, thăm dò hỏi: “Tiểu Chước?”
Giọng nói quen thuộc làm Giang Chước xác nhận chuyện trước mắt là chân thật.
Cậu đứng lên từ mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thần Phi, tìm kiếm nhiều ngày như vậy, trong sự chờ mong lại biết ông thực sự đã chết, nhưng vòng đi vòng lại lại vô ý tìm được hồn phách ông. Cho dù không phải người sống thì cũng là vô cùng may mắn.
Giang Chước có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của bản thân. Cuối cùng đã có thể gặp lại cha, lẽ ra cậu nên vui sướng, nhưng sự lo âu biến thành cơn tức giận trào dâng.
Giang Chước nói: “Là con, hơn 20 năm không gặp, ba còn nhớ con không?”
Giang Thần Phi lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đó là sự đau thương và áy náy.
Trước khi cậu sinh ra, tình cảm của Giang Thần Phi và Lâm Quỳnh đã rạn nứt, có Giang Chước là ngoài ý muốn, hơn nữa muốn dùng đứa trẻ miễn cưỡng hàn gắn giá đình cũng không thành công. Từ đầu đến cuối, tồn tại của cậu là thừa thãi.
Tâm tình cậu lúc lên lúc xuống, khó mà bình tĩnh lại, cậu vốn chỉ muốn nói hai câu cho hả giận thôi, nhưng thấy Giang Thần Phi không nói gì lại càng nghẹn khuất.
Giang Chước không nhịn được lại nói: “Ba oanh oanh liệt liệt chết đi, để lại một cái kết cho người ngoài tha hồ hiểu lầm phán đoán, nhưng không để lại cho con một lời nào! Đã vậy thì các người sinh con ra để làm gì? Nói với con đi! Khó khăn lắm con mới tìm được ba..... Không phải để trừng mắt nhìn nhau!”
“Xin lỗi.” Giang Thần Phi như vừa tỉnh cơn mơ, cuối cùng cũng ý thức được đây thật sự là người con đã trưởng thành của mình, tình cảm và áy náy đan xem, ông tiến lên trước, dường như muốn chạm vào Giang Chước, lại sợ cậu không thích nên thu tay lại.
Ông dịu dàng nói: “Con trai, sinh con ra không phải là lựa chọn miễn cưỡng của ba mẹ mà vì chúng ta yêu con, muốn cho con được nhìn thấy thế gian, muốn con được lớn lên. Cho dù tình cảm của ba và mẹ thế nào thì con vẫn là con của chúng ta.”
Ông nói rất dè dặt, trong giọng nói còn có chút ít ý lấy lòng, Giang Chước quay đầu, Giang Thần Phi im lặng một hồi, lại nói tiếp:
“Ba ở đây hơn 20 năm, vẫn luôn nghĩ xem con sống thế nào, cũng luôn muốn nói với con những lời này. Tiểu Chước, con là thứ quý giá nhất cuộc đời của ba, lúc ba bắt đầu làm việc từng thề sẽ có trách nghiệm với Tổ quốc, không phụ lòng nhân dân, không phụ lòng đồng đội. Ba hoàn thành được lời thề đó, nhưng lại không thể không phụ lòng mẹ con, cũng phụ long con. Ba..... thật sự rất hổ thẹn.”
Mũi Giang Chước chua xót, trong lòng có đủ thứ cảm xúc, cũng không biết bản thân đang cảm thấy thế nào, nếu là cậu của 5, 6 năm trước, khi cậu nóng nảy nhất thì dù Giang Thần Phi có nói gì thì cậu cũng không tha thứ cho ông, nhưng sau khi trải qua vài chuyện, bản thân Giang Chước cũng hiểu ai cũng có chuyện bất đắc dĩ.
Cậu đã tận mắt gặp Giang Thần Phi trước khi ông qua đời, ông không có nhiều thời gian suy nghĩ, thân là cảnh sát, nhưng cũng đã có gia đình, một bên là trách nghiệm một bên là người thân, ông phải chọn thế nào?
Nếu có ai, đâu ai muốn phải luôn vào sinh ra tử, đâu ai muốn bỏ lại người nhà, nhưng có một số chuyện bắt buộc phải có người làm.
Cảm giác này giống như khi cậu giãy dụa khỏi bao nhiêu cảnh hiểm nguy, quay đầu lại liền thấy bóng dáng Vân Túc Xuyên vẫn âm thầm ở bên.