Giang Thần Phi nói: “Mọi người thứ lỗi cho tôi, rất có thể mọi người đã dính một loại virut có khả năng lây nhiễm rất lớn, nếu không cách ly thì không chỉ bản thân mọi người gặp nguy hiểm mà những người khác cũng bị lây.....”
Ông bình tĩnh khuyên bảo, Giang Chước và Vân Túc Xuyên cũng nghe được những lời này, Vân Túc Xuyên nhỏ giọng nói: “Đây hẳn là sau khi chuyện nhóm du khách mất tích nổ tung xảy ra.”
Giang Chước trả lời: “Ừm, lần trước chúng ta đến không gặp được ba em, biên kịch Vương cũng bảo bỗng nhiên không thấy ông ấy. Xem ra có một nhóm người nhiễm bệnh trốn đi nên ông ấy đuổi theo, người khác không biết.”
Lúc nói hai chữ ‘ba em’, cậu đột nhiên nghĩ mình còn chưa gọi Giang Thần Phi là ba bao giờ, thật ra vừa rồi lúc thấy ông, Giang Chước vốn muốn gọi một tiếng, nhưng hẳn sẽ bị ông coi là bị dở hơi.
Lúc hai người nói chuyện, xung đột bên kia càng trở nên kịch liệt, những người trốn đi biết bản thân nhiễm loại virut chí mạng đều vô cùng sợ hãi, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng nên không chịu nghe lời Giang Thần Phi, ông cũng không phí lời, quyết định cưỡng chế đưa những người này đi, hai bên bắt đầu động tay động chân.
Giang Chước ở một bên quan sát, tâm tình vô cùng phức tạp, công lực Giang Thần Phi cao hơn những người này không ít, trạng thái cũng ổn, theo lý thuyết sẽ không thua.
Vậy thì chuyện ngoài ý muốn trong sự kiện này là gì?
Ít nhất lúc này có thể chứng mình rằng năm đó Giang Thần Phi không bỏ chạy, ông rời đi vì không muốn những người nhiễm bệnh ra ngoài gây nên tai họa. Ông chỉ có thể âm thầm làm chuyện này bởi số lượng du khách và nhân viên cứu viện bị việc nổ tung làm ảnh hưởng cảm xúc không ít, ai ai cũng thấy bất an, mất khống chế cảm xúc, một khi chuyện có người chạy trốn truyền ra, rất có thể mọi người đều làm theo, đến lúc đó, tình thế không thể kiểm soát được nữa!
Thảo nào đến khi hết nhiệm vụ về đến nhà thì biên kịch Vương mới phát hiện bản thân nhiễm virut, bởi Giang Thần Phi đã kịp thời phong tỏa tin tức, nếu không sẽ có càng nhiều người hốt hoảng.
Giang Thần Phi lấy một địch năm nhưng vẫn chiếm ưu thế, khiến những người kia tức giận đến chửi mắng, Giang Chước nghe tiếng mắng của bọn họ hòa cùng tiếng gió ào ào khi ra chiêu, nhất thời cảm thấy bộn bề trong lòng.
Cậu nhớ tới lúc tin cha qua đời truyền đến, từng nhân viên công tác ra ra vào vào nhà mình; nhớ tới gương mặt của già nua đầy đau thương của ông nội, thi thoảng lại nhìn cậu đầy u sầu; cũng nhớ đến lúc mới nghe được vài bạn học lén nói mình không có cha, cậu về hỏi dì Tiêu giúp việc “Sao cháu không có ba”.....
Còn cả..... cả khi chuyện Cảnh Việt sơn trang xảy ra, tin ‘Giang Thần Phi không làm tròn bổn phận’ bị đào lại.
Những người này không biết bản thân được bảo vệ bởi tính mạng của bao nhiêu người hùng, lại vì bản thân quá nhàn nhã rảnh rỗi mà lấy vết sẹo không thể chạm vào của nhà người khác để làm đề tài trò chuyện khi rảnh rỗi, dùng ác ý để suy đến, say sưa buôn chuyện.
Lúc này, uất hận, không cam lòng và đau đớn từ sâu trong lòng làm người ta quên đi tất cả mọi thứ.
Hốc mắt Giang Chước hơi nóng lên, thấy một người vừa chửi vừa lấy vũ khí đánh vào gáy Giang Thần Phi, cuối cùng không kiềm chế được, xông ra.
Vân Túc Xuyên hoảng sợ trước hành động của cậu, theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng do dự một chút vẫn hạ tay xuống. Hắn biết đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, làm vậy không thay đổi được gì, sao Giang Chước có thể không biết? Nếu đặt mình trong hoàn cảnh của cậu, có cơ hội như vậy, bản thân hắn cũng sẽ khát khao thay đổi gì đó, cho dù hy vọng vô cùng mỏng manh.
Biết đâu, biết đâu có thể có kỳ tích xảy ra thì sao?
Hắn cắn răng, cũng xông ra cùng Giang Chước, giơ tay khống chế cổ tay của một người đang định tấn công, gạt chân một cái, khiến người đó ngã xuống.
Vân Túc Xuyên nhanh chóng nói: “Hiện không chỉ cần khống chế họ mà còn phải tránh cho họ không bị nổ vì bị mất khống chế cảm xúc. Cẩn thận một chút.”
Giang Thần Phi kinh ngạc nhìn hai người: “Sao cậu biết? Không, sao hai cậu còn không đi, không phải tôi bảo nhanh chóng xuống núi sao?”
Đối với ông, Giang Chước vừa nhớ nhung vừa buồn bực, cảm xúc phức tạp vô cùng, ngắt lời ông: “Ngài..... Ngài không cần quan tâm sao chúng tôi biết được, nhanh chóng xử lý những người này, khẩn trưởng lên!”
Trong lời nói của cậu có sự không khách sáo rất quen thuộc, Giang Thần Phi rất tốt tính, không nói gì, mày kiếm hơi nhíu lại, thật sự cảm thấy hai người trẻ tuổi này rất kỳ quái.
Lúc này phía sau ông truyền đến tiếng gió, Giang Thần Phi thuận thế xoay người cúi đầu, cong chân đá về sau một cú, đá vào đầu gối người đánh lén, quay người nhảy lên, lại thêm một cú huých khuỷu tay, khiến người ta ngất luôn.
Ba người họ hợp sức với nhau, muốn xử lý năm người này thì dễ như ăn kẹo, mỗi người đều bị dính bảy tám tấm bùa trên mặt, Giang Chước kích động đến mức tim đập thình thịch, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Tiếp theo, là phải lái xe đưa họ xuống núi, rời khỏi nơi này.”
Giang Thần Phi thầm nghĩ: sao cậu nhóc này trông như rất muốn mình xuống núi, có mục đích gì vậy? Hai thanh niên này võ nghệ khá ổn, nếu thật sự có ác ý thì nãy chỉ cần đứng một bên xem là được..... Hơn nữa, sao cậu thanh niên này nhìn quen mắt như vậy? Mình gặp qua cậu ấy lúc nào nhỉ?
Ông nói thầm trong lòng, quyết định cũng rất nhanh, trong lòng nghĩ đi bước nào hay bước đó vậy, lúc này gật gật đầu: “Thời gian không nhiều, chúng ta đi mau.”
Giang Chước chỉ ước họ có thể nhảy một phát xuống khỏi núi luôn, vội vàng đồng ý, kéo những người nằm trên mặt đất lên xe, kích động đến mỗi tay run rẩy. Trong lòng không ngừng tự lẩm bẩm ‘chỉ cần xuống núi là được, chỉ cần xuống núi là ổn thôi’.
Mắt thấy người đàn ông gầy gò ban đầu còn chưa lên được xe, bọn họ bỗng thấy đường núi gần đó truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, còn có cả giọng nói.
Giang Thần Phi dừng tay nghe kỹ: “Hình như là đồng nghiệp của tôi.”
Hiện Giang Chước không quan tâm đó là ai, đang muốn thúc giục Giang Thần Phi nhanh tay lên, nhưng đúng lúc này, cậu bỗng cảm nhận được xung quanh như có một bàn tay khổng lồ vặn lại không gian. Người đàn ông gầy kia vốn nằm đó không xa, rõ ràng đã bị đánh ngất, dán 7, 8 tấm bùa, còn bị trói, thế nào cũng không giãy được ra, nhưng lúc này, gã ta bỗng mở mắt.
Bùa chú và dây thừng lập tức biến mất.
Hình ảnh miệng vết thương của Hà Cơ khôi phục lại sau khi bị bắn đạn xuất hiện trước mắt, Giang Chước lập tức ý thức được, không gian đang tự sửa chữa lại!
Trước quy luật của lịch sử, không ai có thể kháng cự.
Cậu muốn xông lên, lại cảm thấy trong ngực đau nhức, sức lực toàn thân mất hết, trơ mắt nhìn người đàn ông gầy kia tuân theo nguyên gốc, nghe được tiếng bước chân liền đứng lên, gào rú: “Cứu với! Mọi người đến đây mà xem, Giang Thần Phi giết người diệt khẩu! Chúng ta đều nhiễm bệnh truyền nhiễm, anh ta muốn giết sạch những người bị bệnh! Mọi người chạy mau!”
Cảm xúc của người này đã đạt đỉnh, gần như mất trí hoàn toàn, thét xong mấy câu đó, thân thể lớn hơn một vòng, bước đi lại càng lúc càng nhanh.
Giang Thần Phi thấy cảnh người khác nổ tung rồi, uy lực lớn thế nào ông cũng biết, lời nói của người gầy gò kia không chỉ khiến tình hình rối loạn mà nghiêm trọng hơn là nếu gã ta nổ thật thì virut văng bốn phía, ông, Giang Chước, Vân Túc Xuyên và cả nhóm người phía bên kia đều không có kết cục tốt.
Giang Thần Phi muốn đi qua ngăn cản, nhưng vừa nghĩ vậy, quay đầu lại thấy bùa trên mặt những người trên xe cũng biến mất, họ đều đang ư ư giãy dụa, thân thể cũng dần phồng lên.
Tuy không biết vì sao nó lại biến mất, nhưng ít nhất ông ý thức được —— tình hình không ổn rồi.
Giang Thần Phi tập tức nghĩ, trước khi đi ông còn hứa với cha rằng khi về nghỉ sẽ cùng ông cụ đến công viên câu cá, hứa với con trai rằng sẽ mua cho cậu một con cún be bé, còn từng hứa với người vợ đã rời đi rằng mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ cẩn thận, sống sót trở về.
Giang Thần Phi lại nhìn thoáng qua sườn núi, ở đó, cấp dưới của ông đang đi qua, không biết nguy hiểm sắp đến. Lúc được bầu làm đội trưởng, ông từng cam đoan rằng có chuyện gì xảy ra cũng sẽ đứng trước các anh em trong đội, dù có gian nan hiểm trở thế nào cũng hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ nhân dân.
Cả người ông như bị xé làm hai, tim đau như dao cắt, không thể buông tha bên nào.
Cuối cùng ông nhắm mắt, bước nhanh lên xe, nhanh chóng khởi động, một chân nhấn ga, đâm về hường người đàn ông gầy gò đang muốn thu hút sự chú ý của người khác kia.
Địa thế nơi này hai bên đều lửng lơ, một bên là vách núi sâu hoắm đầy tử khí, một bên là rừng cây dốc thoải, có một nhóm người đang không biết gì đi tới.
Ngồi sau xe có bốn người bệnh đang giãy dựa, đầu xe có một người đàn ông đang không ngừng phồng lên, sau khi hất được gã ta lên mui xe, ông không dừng lại mà phóng thẳng xe xuống vách núi.
Trong nháy mắt, Giang Thần Phi cảm thấy mình gặp ảo giác, nghe được ai đó gọi một tiếng ‘Ba ơi’, ông quay lại nhìn, phía sau chỉ có tiếng gió hun hút.
Hóa ra cái chết chỉ như vậy thôi, mà việc quyết tâm lựa chọn đường chết lại khó khăn đến thế.
Thân thể ông nhẹ đi, chiếc xe rơi xuống.
Giang Chước nửa quỳ trên mặt đất, mở to mắt, há miệng, không thể tin bản thân đã thấy hết.
Tim cậu đập không ngừng, toàn thân run rẩy, lại không biết kiếm đâu ra sức lực, lảo đảo bước đến cạnh vách núi.
Kỳ tích như chuyện Dương Quá nhảy vực gặp Tiểu Long Nữ không xảy ra, hoặc do cậu không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết, cho nên Giang Chước chỉ thấy chiếc xe ầm ầm nổ tung giữa không trung, ánh lửa chói mắt, khói đen cuồn cuồn, trong phút chốc tất cả hóa thành tro bụi.
Không còn gì cả.
Đó là cha cậu!
“Ba! Ba ơi!” Một luồng máu nóng chảy lên đỉnh đầu, Giang Chước muốn tiến lên, Vân Túc Xuyên từ phía sau chạy tới, ôm cổ hắn, hai người ngã lăn ra đất.
Giang Chước ra sức giãy dụa, giận dữ nói: “Anh buông em ra!”
Vân Túc Xuyên cũng bị cắn trả do phá hoại quá khứ, trạng thái không hơn gì cậu, hắn tùy ý để Giang Chước giãy dụa, không rên tiếng nào, chỉ ôm chặt cậu, không cho cậu nhảy xuống theo.
Mặt Giang Chước đỏ bừng, thở dốc từng ngụm, thật sự không còn sức, cũng không cử động, Vân Túc Xuyên vẫn không muốn buông tay.
Cậu lẳng lặng nằm trên mặt đất một lát, trong mắt bỗng trào ra một dòng lệ, rơi xuống mặt đất.
Nhiều năm như vậy qua đi, Giang Chước rất ít khi rơi lệ dù có gặp chuyện gì, dù gặp lại Lâm Quỳnh ở Thẩm gia, cậu cũng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, đàn ông con trai, đầu rơi máu chảy cũng không được rơi nước mắt.
Nhưng hiện tại cậu thật sự rất đau khổ.
Từ lần đầu tiên biết mình có thể quay lại quá khứ, Giang Chước vẫn luôn cố tự nói với mình rằng kết cục của cha đã định trước, dù cậu có thể dùng cách này có được chân tướng, nhưng không thể thay đổi gì. Phải bình tĩnh, kiềm chế, phải chấp nhận sự thật.
Nhưng lý trí nói vậy, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Ví dự như thật ra ông chưa chết, chỉ mất trí nhớ hay bị thương, ở nơi nào đó chờ cậu đi tìm, lùi một bước, dù đã chết thì cũng điềm tĩnh ra đi cùng chiến hữu, không có gì tiếc nuối.
Cậu chưa từng nghĩ, tất cả xảy ra đột ngột, nhanh chóng và bi tráng như vậy. Cậu không kịp gọi một tiếng ba, cũng không kịp nói một lời hẹn gặp lại.
Có lẽ vì bản thân qua kiêu ngạo tự phụ, cậu không chịu nghĩ rằng bản thân không có sức lực, biết không thể làm, nhưng vẫn cố thay đổi hết lần này đến lần khác, cứ hy vọng rồi lại thất bại.
Nhưng bây giờ mọi thứ diễn ra ngay trước mắt làm cậu không thể không chấp nhận sự thật. Cha đã qua đời từ hơn 20 năm trước, vĩnh viễn không thể gặp lại nữa. Cho dù muốn ông nhìn thấy những thành tựu hiện tại của cậu hay oán trách sự sơ suất của ông thì cũng không thể thực hiện được.
Dường như thời gian đang lạnh lùng trào phúng con người nhỏ bé mà không biết tự lượng sức mình.
Trước mắt không biết đã nhòe đi từ bao giờ, nước mắt ứa ra, cổ họng Giang Chước nghẹn lại, cậu rất muốn khống chế cảm xúc của mình nhưng không cách nào làm được, âm thanh nghẹn ngào ngày càng lớn, cuối cùng thành tiếng khóc lớn.
Cậu đau đớn đến mức không còn sức ngồi dậy, cứ nằm trên mặt đất mà khóc, trả lại những giọt lệ mà đứa bé 3 tuổi năm đó chưa rơi xuống.
Vân Túc Xuyên vốn đang ôm Giang Chước để ngăn cậu nhảy xuống theo Giang Thần Phi, hắn ít khi kịch liệt như vậy, lúc này thấy cậu đau khổ như thế, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, không nhịn được mà cũng khóc theo: “Xin lỗi, tiểu Chước, xin lỗi..... “
Hắn vỗ lưng Giang Chước, để đầu cậu tựa lên vai mình: “Em đừng buồn, đều do anh không tốt.”
Tay Giang Chước nắm chặt lưng áo Vân Túc Xuyên, khóc đến khàn cả giọng, dường như muốn trút hết đớn đau nhiều năm ra trong một lần. Miệng lưỡi cậu khô khốc, thái dương đau nhức, không có chút sức lực nào, vừa muốn cử động vừa không muốn cử động, bèn lẳng lặng tựa lên người Vân Túc Xuyên. Nước mắt dần dần ngừng chảy nhưng bi thương trong lòng lại càng chìm xuống sâu, không thể gạt đi.
Vân Túc Xuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, không biết bao lâu sau, tiếng quân ca truyền đến.
Giang Chước khàn khàn nói: “Họ đang làm gì vậy?”
Câu này như thể cậu đang tự hỏi bản thân, nói xong Giang Chước nhẹ nhàng đẩy Vân Túc Xuyên, đi xem hướng bên dưới, thấy một nhóm người đang đi theo đường núi.
Không biết họ đang đi đến đâu, bước chân mạnh mẽ chỉnh tề, tiếng quân ca rõ ràng, trên dưới đều đầy sức sống, không hề biết có một người vừa liều chết để bảo vệ bọn họ, sau đó phải chịu ô danh hơn 20 năm.
Tại sao phải như vậy? Tại sao sau khi để cậu chứng kiến cái chết của cha mình lại là cảnh nhóm người này nói cười vui vẻ! Bọn họ muốn làm gì, xuống núi báo cáo nhiệm vụ đúng không? Sau đó nói với mọi người, Giang Thần Phi là kẻ phản bội?
Bên cạnh Giang Chước có một tảng đá lớn, cậu vịn tay lên đó để đứng vững, có thể cảm nhận được đường thân thô ráp trên đó. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ, con đường bên dưới kia hẹp như vậy, nếu cậu đẩy tảng đá này xuống thì chắc chắn nó sẽ đè chết rất nhiều người.
Cậu không nói gì nhưng dường như Vân Túc Xuyên đã đoán được suy nghĩ của cậu chỉ qua một động tác như vậy, nắm lấy cổ tay Giang Chước.
Cậu cúi đầu nhìn, cười khổ: “Anh làm gì vậy, sợ em giết người sao? Đây là lịch sử đã được định trước, đến cha mình em còn không thể cứu thì giết được ai? Cho dù có đẩy tảng đá này xuống thật thì cũng chỉ để hả giận thôi.”
Tuy nói vậy nhưng cả hai người đều biết hai chuyện này không giống nhau. Có một số việc cái quan trọng nhất không phải kết quả hoàn thành được việc đó hay không, mà là khi động cơ thực hiện việc đó xuất hiện.
Cái này giống như một người muốn ngoại tình, cho dù chưa thật sự xảy ra quan hệ với kẻ ngoài luồng mà giờ khắc đặt ngày hẹn với kẻ thứ 3 chính là giây phút đạo đức và quy tắc bị vứt vỏ, trở thành phản bội.
Vân Túc Xuyên không thuyết giảng mấy lý luận trống rỗng này với Giang Chước, hắn chỉ nói: “Không. Nếu em muốn đẩy tảng đá này, anh giúp em đẩy. Lòng dạ anh tàn nhẫn, dù làm vậy cũng không cắn rứt lương tâm. Coi như..... giúp em hả giận.”
Giang Chước cười lạnh nói: “Còn em thì sẽ cắn rứt?”
Vân Túc Xuyên thở dài, không nói nữa.
Giang Chước trừng hắn một lúc, tay chậm rãi hạ xuống, không làm gì nữa. Hơn 20 năm qua, cậu đã trải qua nhiều chuyện, không phải kiểu người tìm mọi cách để bản thân hả giận, cũng hiểu chuyện này không liên quan gì đến Vân Túc Xuyên, không muốn nổi giận vô cớ với hắn. Nói đến nói đi, tất cả đều chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, cậu đã quen với kiềm chế bản thân, nói chung khóc lớn một hồi là căng nhất rồi.
Dù sao đối mặt với vận mệnh thì nói gì đến chuyện công bằng.
Hai người đều mang tâm tư phức tạp đứng trên cao nhìn nhóm người kia dần dần đi xa.
Giới hạn thời gian quay về quá khứ đã đến, xung quanh phai màu dần rồi biến mất, mùi ẩm ướt của bùn đất ập vào mũi, cảnh hiện thực xuất hiện trước mắt.
Pháp trận nè nén vong hồn đã bị phá, nhưng một lượng lớn oán khí đã được đưa đến một không gian khác rồi biến mất ở đó, cho nên âm khí xung quanh nhạt đi ít nhiều, nơi này cuối cùng cũng có dáng vẻ bình thường của trần gian.
Mắt Giang Chước vẫn hơi sưng lên, trong lồng ngực cũng không còn hào hứng, nhưng đôi khi bản thân có tâm tình hay không thì mọi chuyện xung quanh cũng không vì thế mà châm chước cho, chuyện cần làm thì vẫn phải làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT